• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, nữ người hầu chỉ đành nghe theo lời cậu mà lui xuống nhà. Yoon Bae ngồi một mình trên chiếc bàn ăn lớn, ngậm ngùi xúc từng thìa cơm cho vào miệng cho dù dạ dày lúc này đã đang căng cứng rồi. Số thức ăn cậu để lại cho Aeron rất nhiều. Cho đến khi ăn đến miếng cuối cùng cậu lại không chịu được nữa mà chạy vào vội vào nhà vệ sinh nôn oẹ. Nước mắt rơi xuống từ bao giờ không biết nữa. Lý trí thì cho rằng cậu đang tiếc bữa cơm của mình nấu trong khi trái tim biết rõ đó chỉ là lý do mà cậu tự bịa ra để lý giải cho những giọt nước mắt của mình.

Sau ngày hôm đó, Yoon Bae chẳng hôm nào chờ Aeron về nhà ăn cơm nữa. Cậu chỉ cần nghe thấy tiếng Aeron vào nhà là chạy lên phòng khoá cửa luôn. Cậu cũng không còn ngủ cùng phòng với Aeron. Lần nào anh về cũng đều thấy cậu đang ngủ say trong căn phòng trước. Đương nhiên, những điều này không phải là Yoon Bae đang giận, bởi cậu biết bản thân chưa có tư cách gì. Cậu chỉ là không muốn xuất hiện làm phiền anh nữa, khiến anh phải khó chịu từ khi ở công ty đến khi về nhà. Cậu cho rằng sự xuất hiện của cậu và sự quan tâm của cậu sẽ khiến anh càng thấy khó chịu, mệt mỏi trong lòng nên cậu đã chọn biến mất khỏi tầm mắt anh.

Dần dần, nhờ sự cố gắng, nỗ lực không ngừng nghỉ của cả Aeron và Lee Han Gyeum, đống sự cố chồng chất của công ty đều đã được xử lý. Công ty đã tuyển một loạt nhân viên mới, còn những nhân viên ở lại khi trước đều được thăng chức tăng lương. Mọi chuyện gần như đã trở về quỹ đạo ban đầu, kể cả Aeron, nhưng Yoon Bae thì vẫn thế.

Sức khoẻ đã được phục hồi, Aeron không còn ở công ty nữa, anh thường xuyên về nhà hơn. Sự vắng mặt của Yoon Bae cũng khiến anh có chút khó hiểu nhưng anh chẳng quan tâm gì nhiều. Sáng hôm nay, sau một giấc ngủ thoải mái mà không có Yoon Bae, vừa tắm xong bước ra Aeron bỗng nhiên nhận được cuộc goi.

“Dad?”

“Ừ. Tình hình công ty lại tiến triển rồi. Con làm tốt lắm.”

Mặc dù đây là một lời khen nhưng nghe xong khuôn mặt Aeron vẫn chẳng có chút biểu cảm gì. Anh biết cha anh sẽ chẳng bao giờ gọi cho anh chỉ để cho anh một lời khen. Lần nào cũng vậy, không phải trách móc thì sẽ là ra lệnh hoặc giao nhiệm vụ, bất cứ điều gì. Aeron thẳng thừng, lạnh giọng hỏi:

“Có chuyện gì không ạ? Ba nói nhanh đi. Con đang bận rồi.”

“Ừ. Cũng không có gì to tát cả. Hôm nay Marry sẽ về Hàn Quốc. 10 giờ máy bay sẽ hạ cánh. Con ra đón con bé nha.”

“Cô ấy về đây làm gì vậy ba?” - Aeron có chút hoang mang. Nói trắng ra là anh đang khá bất ngờ vì rất lâu rồi anh chưa gặp lại cô ấy.

“Con bé sẽ giúp con một phần trong công việc. Ta tin vào thực lực của con bé. Mặt khác, nó nói rất nhớ con và muốn tới Hàn Quốc chơi.”

“Vậy… cô ấy sẽ ở đây bao lâu?”

“Cái đó thì ta không biết. Khi nào gặp hai đứa tự nói chuyện với nhau đi.”

Cúp máy, gương mặt Aeron lộ rõ vẻ phấn khích. Chẳng kịp mặc quần áo, anh chỉ mặc mỗi chiếc quần sịp và chiếc áo tắm nhanh chóng chạy sang phòng Yoon Bae. Vẫn như khi trước, anh chẳng hề gõ cửa mà cứ thế mở cửa vào. Đúng lúc này Yoon Bae lại đang thay đồ. Chiếc áo vừa cởi ra, cậu lúc này cũng chỉ đang mặc chiếc quần sịp. Cơ thể nhỏ bé, nuột nà cùng làn da căng mịn, trắng hồng không tì vết đều thu hết vào tầm mắt của Aeron.

Quay lại nhìn thấy anh, Yoon Bae giật mình lùi lại, bất giác làm mất thăng bằng mà ngã huỵch xuống giường.

“Ae… Aeron. Anh vào đây làm gì?”

Trực tiếp bỏ qua câu hỏi của cậu, Aeron cứ vậy bước tới, cúi người xuống càng lúc càng gần cậu rồi chống tay xuống giường. Anh chẳng có chút ngại ngần mà đưa mắt nhìn toàn bộ cơ thể cậu một lần rồi thoả mãn nhoẻn miệng cười một cái.

“Xem này, nhóc con. Nhìn xem tôi đã chăm sóc cho em tốt như thế nào. Tôi nhớ ngày đầu tiên tôi đưa em về, cơ thể này hoàn toàn chỉ là da bọc xương, đâu đâu cũng toàn là vết thương, vậy mà bây giờ da dẻ lại căng bóng mịn màng, véo một phát liền thấy thật mềm như thế này, hửm?”

Nói rồi, anh đưa tay ra, dịu dàng véo nhẹ một cái vào má Yoon Bae. Quả nhiên là mềm thật. Yoon Bae đến đây thì đã ngại đỏ hết cả mặt. Cậu luống cuống vội vàng kéo chăn trùm mình lại rồi đẩy anh ra.

“Anh mau đi ra ngoài đi. Tôi đang thay đồ mà. Làm… làm như thế là bất lịch sự lắm.”

“Em nói tôi bất lịch sự á?” - Aeron nhìn Yoon Bae tròn mắt.

Tưởng bản thân đã làm anh tức giận, Yoon Bae liền lắc đầu phủ nhận ngay:

“Ý tôi không phải vậy, Aeron. Ý tôi là… anh có thể đi ra ngoài cho tôi thay đồ một chút… được chứ? Tôi không có ý nói anh bất lịch sự đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK