“Mày đang làm cái quái gì thế?! Mày làm gì mà công ty mày lại trở nên thảm hại như thế này? Tao cho mày về cái nơi đó để hỗ trợ phát triển cho công ty tao chứ không phải là để mày biến nó thành một mớ hỗn độn chỉ vì sự vô tích sự của mày. Hiểu không hả?! Nếu mà mày không vực dậy được nó thì đừng hòng vác mặt về đây. Đừng trách tại sao tao tàn nhẫn!”
Dứt câu, cha của Aeron lập tức cúp máy. Nghe xong những lời trách móc, xỉ nhục đó, tâm trạng của anh lại càng tồi tệ hơn. Từ trước, tới giờ anh vẫn luôn nhẫn nhịn cái sự ích kỉ và thái độ khinh thường anh của cha anh, chưa một lần phản kháng. Anh biết bản thân chẳng thể làm gì hết, không phải là anh chưa từng thử mà anh đã từng thử và thất bại rồi.
Năm 10 tuổi, vì mất đi người phụ nữ mình yêu, sự tàn nhẫn, độc ác và ích kỉ của cha anh dâng lên cực độ. Chỉ vì anh vô tình làm bễ một chiếc ly nhỏ mà ông ấy bắt anh phải quỳ dưới tuyết ngoài cửa giữa trời đông âm gần chục độ C mà chẳng có mảnh vải nào mà ngoài một chiếc quần đùi. Không chịu nổi một người cha như thế này, anh cho rằng chỉ cần chạy chốn và cầu cứu anh sẽ được giải thoát nhưng mọi chuyện lại không đơn giản như anh nghĩ. Anh còn nhận một cái kết tàn độc hơn.
Một đứa trẻ 10 tuổi đã chân trần chạy đi khắp nơi để cầu cứu trong đêm. Thật may thay, có một người đàn ông trung niên mở cửa cho anh và giúp anh bảo cảnh sát. Ấy mà khi cảnh sát tới, ông ta không chút suy nghĩ mà thẳng tay giết chết người đàn ông kia. Ngay cả cảnh sát cũng không thể giúp gì cho anh, bọn họ đều vì tờ tiền và danh tiếng của cha anh làm cho mờ mắt.
Về nhà, Aeron đã phải chịu một hình phạt vô cùng tàn nhẫn. Cha anh bắt anh phải chìm mình trong bồn nước đá rồi liên tục cho điện giật anh. Ông ấy muốn anh trở thành một kẻ máu lạnh như ông, có bản lĩnh, sống quy luật, biết phục tùng và phải có sức chịu đựng tốt. Đó là lí do mà anh chưa từng chống lại ông ta thêm lần nào nữa. Nó đã trở thành một ám ảnh tâm lí của anh từ bé đến giờ.
Trong người máu sôi sùng sục vì tức giận mà chẳng làm gì cộng thêm áp lực của công việc, Aeron nghiến răng thật chặt phát tiết mà đập tan chiếc điện thoại ra. Mặc dù rất hiểu và xót nhưng Han Gyeum cũng không thể làm gì cho Aeron. Bởi giống như anh, cha anh trước kia cũng là một cánh tay đắc lực cho cha của Aeron.
Tối hôm đó, Aeron gắng gượng mang cái thân xác đang vô cùng kiệt quệ, mệt mỏi cùng một đống cảm xúc hỗn độn về nhà. Yoon Bae vẫn chờ anh ở bàn ăn như mọi ngày nhưng anh chẳng hề quan tâm chút gì cả. Thấy anh đã về mà cứ vậy đi lên tầng, Yoon Bae ngồi ở bàn ăn lên tiếng gọi:
“Aeron, đừng đi tắm vội. Ăn cơm cho lại sức đã này.”
“Hôm nay tôi cũng mệt rồi. Không muốn ăn cái gì hết.”
Tuy rằng anh đã nói như thế nhưng khi thấy vết máu dính trên áo anh Yoon Bae vẫn không khỏi lo lắng cho anh. Cậu chạy tới bên, nắm lấy tay anh và ân cần nói:
“Anh chảy máu cam vì làm việc quá sức đúng chứ? Tôi biết anh bây giờ không muốn anh gì hết nhưng nếu không nạp thêm năng lượng thì làm sao cơ thể anh chịu đựng được đây?”
Aeron thở dài một hơi rồi bỏ tay của Yoon Bae ra.
“Tôi chỉ muốn ngủ thôi.”
“Không được, Aeron.” - Yoon Bae lại siết chặt lấy cổ tay anh, nhìn anh bằng ánh mắt kiên nhẫn.
Đến đây, cuối cùng Aeron cũng không nhịn được nữa. Anh vung tay cậu ra thật mạnh rồi cau mày lớn giọng.
“Đủ rồi đấy! Em đừng có làm quá mọi chuyện lên nữa! Em có biết là tôi đang mệt mỏi như thế nào không? Em chỉ việc ở nhà ăn và chơi rồi tự lo cho bản thân mình, chỉ vậy thôi. Cứ nhúng tay vào chuyện của tôi để làm gì hả? Em nhàn rỗi quá hả? Vậy thì đi kiếm con chó hay con mèo gì đó mà lo đi. Để tôi yên, được chứ?!”
Dứt lời ở đó, Aeron hầm hập hầm hập cứ thế đi lên phòng. Còn Yoon Bae thì đứng ngây ra đó sững sờ. Cậu không ngờ sự quan tâm của mình lại làm phiền đến anh như vậy. Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên từ phía sau làm cậu giật mình quay lại.
“Vậy đống đồ ăn này có để lại không ạ? Hay là để tôi dọn đi?
Thực ra, bữa cơm hôm nay mà Yoon Bae muốn Aeron ăn không phải là do bất cứ người hầu nào chuẩn bị. Vì trước đó Lee Han Gyeum đã gọi điên cho Yoon Bae nói rằng tối nay Aeron sẽ về nên cậu đã tự mình vào bếp chuẩn bị đồ ăn cho anh. Nhìn những món ăn mà mình đã dày công, bỏ bao nhiêu thời gian, công sức ra để nấu ăn cho anh, Yoon Bae không nỡ vất đi, lắc đầu với người hầu kia, nói:
“Không đâu. Cứ để đó. Bỏ đi thì uổng lắm. Để đó tôi ăn.”
“Nhưng cậu khi nãy đã ăn rồi mà không phải sao?”
“Không sao. Tôi trước khi tới đây còn chẳng có gì mà ăn, phải đi giành đồ ăn với một con chó đấy.”