• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tê Tê Team

Người được dặn quăng bom là người mới của chiến đội Vương Triều, Cố Triều Sinh.

Lúc này mặt baby ồn ào câm như hến, Cố Triều Sinh làm theo lời Diệp Đường Đường, cố gắng làm sao cho hoàn hảo nhất.

Diệp Đường Đường đứng cuối đội ngũ, khuôn mặt không đeo mặt nạ màu đen trắng gần như trong suốt dưới ánh mặt trời.

Khi anh rủ mắt bảo Cố Triều Sinh nổ thuyền, bờ mi tạo thành một bóng râm mờ dưới mắt, anh giương mắt, đối phương nhanh chóng ném quả nade sắp nổ tung vào trong thuyền.

Vách ngăn của thân tàu bị hư hại, quả bom bay một đường cong siêu nuột vào trong thuyền, nổ tung trong chưa đến nửa giây!

Thời gian nổ tung quá chuẩn, vừa ném vào là nổ. Nếu có người trốn trong thân tàu thì chắc chắn không có thời gian trốn tránh, nhất định sẽ bị nổ chết tươi.

Nhưng mà…

Không có thông báo kill.

Cố Triều Sinh cẩn thận nhìn Diệp Đường Đường đằng sau, thấp giọng nói: “Đội trưởng, không có ai núp bên trong.”

Con thuyền này rõ ràng có vẻ như không cẩn thận bị lái quá nhanh, lên bờ thì bị lật. Chẳng lẽ còn có đứa nào cố tình đâm lật thuyền để mà trốn trong đó hả? Nếu mà thế thì âm hiểm quá chứ không phải vừa đâu! Rảnh quá không có việc gì làm hay sao…

Mà lại nói, dù bên trong có người thì cũng không sống nổi sau quả bom kia. Bây giờ không có thông báo kill nhảy ra, có nghĩa là bên trong trống rỗng.

Cố Triều Sinh nghĩ thầm rất nhiều nhưng không dám nói một câu với Diệp Đường Đường.



Diệp Đường Đường là đội trưởng chiến đội Vương Triều, để lại bóng ma tâm lý siêu to khổng lồ cho người mới Cố Triều Sinh này. Rõ ràng bình thường Diệp Đường Đường nói chuyện quá ư dịu dàng lại làm một người nhanh nhẹn bình thường không sợ trời không sợ đất cực kỳ sợ anh.

Diệp Đường Đường “Ờ” một tiếng, áng chừng khẩu súng trường trong tay, họng súng hướng xuống phía dưới đột nhiên lật lên trên, thân thể Cố Triều Sinh cũng run theo.

“… Xem ra tôi nhạy cảm quá rồi.” Diệp Đường Đường cười cười, cầm súng với tư thế tiêu chuẩn đi lên đầu đội ngũ, “Chúng ta đi thôi.”

Anh ra dấu “Chuẩn bị chiến đấu”, mặc dù các đội viên nghi ngờ nhưng vẫn tin tưởng Diệp Đường Đường, mọi người cố dậm chân mạnh giả vờ rời khỏi, thật ra là trốn vào nhà bên cạnh chuẩn bị công kích.



Dưới mặt đất.

Trong đường hầm do Bàn Tử đào ra, tối đen như mực, nhìn không thấy ngón tay.

“May mà anh chuẩn bị sẵn đường lui, không thì lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân rồi! Trước kia anh mới chỉ xem Đường Thần đánh nhau trên video, gặp anh ta đáng sợ thật.”

“Rõ ràng anh khi làm đồng đội thì thánh thiện, sao làm đối thủ lại khiến anh sợ suýt tè ra nhỉ!”

Trong bóng tối truyền đến tiếng thở phì phò của Bàn Tử, vừa rồi anh ta bị nade dọa sợ hồn còn chưa về lại, vừa mắng Đường thần âm hiểm xảo trá, vừa tự sướng khả năng tiên tri của mình.

Nguyên Tiểu Diệp không nói chuyện, cực kỳ im lặng.

Cô vẫn còn đang khiếp sợ.

Cô khiếp sợ bởi Bàn Tử đào ra được một đường hầm rộng thế này, đường thông tứ phía, sáu lối đi dẫn đến các hướng khác nhau lại cùng nối đến khu đất bằng họ đang ở.

Cái công trình này quá là vĩ đại! Sao có thể hoàn thành những việc này trong thời gian bo 1 được.

… Chẳng lẽ Bàn Tử là chuột chũi thành tinh?

Nguyên Tiểu Diệp không nhịn được nảy ra suy nghĩ khó tin, mặc dù não cô biết đây là chuyện bất khả thi nhưng cô chỉ có thể liên kết Bàn Tử với đường hầm bằng cách này thôi.

Không thì lý do gì để giải thích Bàn Tử có thể đào ra nhiều đường hầm như thế?

Khuôn mặt Nguyên Tiểu Diệp trong bóng tối đần ra.

Bàn Tử hỏi Nguyên Tiểu Diệp: “Lần trước em nói nếu Đường thần đấu súng với em sẽ chết rất thảm là thật à?”

Nguyên Tiểu Diệp lấy lại tinh thần, “Ừ, kỹ thuật bắn của anh ta trong game không tệ.”



Bàn Tử không suy xét hoặc không muốn suy xét ý nghĩa ẩn giấu dưới câu nói này, cười hì hì nói: “Có hứng đánh nhau với Đường thần không?”

Kể cả không thấy biểu cảm trên mặt Bàn Tử, Nguyên Tiểu Diệp vẫn có thể đoán được khuôn mặt kia cười híp tịt mắt.

Âm hiểm vạn năm đưa ra yêu cầu như vậy đúng là kỳ quái, Nguyên Tiểu Diệp đồng ý luôn: “Google map đi.”

“Sao em biết anh biết đường chỗ này?” Bàn Tử bò vào lối đi thứ ba từ trái sang, lối đi vừa vặn với dáng người anh ta, nhỏ hơn chút nữa thôi là anh ta bít đường rồi.

“Không phải anh đào à?”

Nguyên Tiểu Diệp dứt lời, Bàn Tử cười “Ha” một tiếng, “Em đánh giá anh cao quá rồi đấy, đào đường nhiều đường thế này chỉ trong một thời gian ngắn thì anh đã đi sửa chữa tinh tế rồi, chỗ đó đang khan người như anh lắm đấy.”

Loại người như Bàn Tử, không cần người khác nói chen vào, anh ta tự bắt đầu giải thích giống như độc thoại.

“Đây là lối đi kết nối với cổng thoát hiểm của căn cứ quân sự. Lần trước anh bị ngã từ trên cây xuống, làm thủng mất một cái hố dưới đất nên vô tình phát hiện ra, nói thật anh mới đi ba lối thôi, ba lối còn lại thì chưa.”

“Giờ đi lối này là ra được khu chúng ta vừa đỗ xe, bây giờ chúng ta đang đi vòng vòng bên dưới, nhìn thì như đi xa lắm nhưng thực ra vẫn xoay quanh tại chỗ thôi.”

“Đúng rồi, sắp đến cống thoát nước rồi, em cẩn thận, thối lắm đấy.”

Bàn Tử vừa dứt lời, mũi Nguyên Tiểu Diệp liền tràn đầy mùi thối không từ ngữ nào tả nổi, giống như đống cá thối rữa hàng tháng trời mà không ai xử lý.

Vừa tanh vừa chua vừa thối còn gay mũi.

Nguyên Tiểu Diệp ngừng thở, có một tia sáng xuyên qua khe thoát nước của nắp cống, chiếu sáng không gian tăm tối.

Hệ thống cống rãnh ở đây rất cổ điển, vẫn là những bức tường đá cũ, không giống những vật liệu có thể tự động phân hủy ‘bụi bẩn’ đang được sử dụng, trên vách đá mọc đầy rêu xanh, không ngừng có tiếng nước nhỏ giọt.

Tiếng bước chân vang vọng trong đường cống ngầm.

Nơi không có tia sáng là không thể nhìn thấy gì, hình như Nguyên Tiểu Diệp nhìn thấy một đôi ủng quân đội bị hỏng, hơn nữa nhìn lên trên, có lẽ là một bộ xương trắng…

“Sắp đến rồi.” Bàn Tử đột nhiên mở miệng.

Nguyên Tiểu Diệp thu tầm mắt lại, theo sát Bàn Tử.

Bụi trôi chậm rãi trong tia sáng, khi Nguyên Tiểu Diệp và Bàn Tử đi qua, luồng không khí cuốn tất cả bụi lên rồi lại rơi xuống.

Cả hai đến được lối ra mà Bàn Tử nói, Bàn Tử dẫn đầu, leo lên thang trước Nguyên Tiểu Diệp, anh ta đẩy nắp cống ra, hít hà không khí trong lành.



Nguyên Tiểu Diệp quay đầu nhìn lại lối đi, cô rất tò mò tại sao game lại thiết kế một chỗ như vậy, cố ý để người chơi khám phá sao?

Không biết ngoài Bàn Tử còn ai biết chỗ này không.



Sự thật chứng minh, có người biết.

Người đó chính là Diệp Đường Đường.

Bàn Tử bị kẹt ở lối ra, hai tay giữ nắp giếng, thở hổn hển giữa chừng, trong tầm nhìn của anh ta xuất hiện một người.

Mặt baby mắt cún con, khuôn mặt thiếu niên vô cùng thanh tú, nhàn nhã đi bộ đến trước mặt anh ta, mở miệng nói: “Đội trưởng nói sẽ có người ra ở chỗ này, ban đầu tôi còn không tin.”

Cố Triều Sinh nâng lên khẩu súng máy hạng nhẹ M249 trong thính, khẩu này có băng đạn 100 viên mỗi băng, chĩa vào đầu Bàn Tử không hề thương tiếc: “Chúng tôi đợi anh lâu quá là lâu.”

Bàn Tử dùng sức đạp chân, Nguyên Tiểu Diệp phía dưới ngừng lại.

Cô đưa tay kéo mạnh một cái, chỉ nghe thấy Bàn Tử kêu thảm thiết, cô nắm lấy thang xoay người sang một bên, cả người gần như lơ lửng trên không, chỉ dùng một tay treo thang.

Bàn Tử bị cô kéo xuống lướt thẳng qua cô, ngã xuống đất.

Cố Triều Sinh trợn mắt há hốc mồm nhìn cái nắp cống tối om đột nhiên bị đóng lại.

Vút một cái mà Bàn Tử đã mất tiêu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK