Khẩu súng lục này cầm không đầm tay, đạn lại chưa đến 30 viên, tốc độ bắn chậm, sát thương chỉ ở mức trung bình, Nguyên Tiểu Diệp cũng không thích sử dụng nó.
Khi bước vào tầng 1 nhà Bàn Tử ở, Nguyên Tiểu Diệp nhìn thấy thùng dụng cụ trên mặt đất, cô ngồi xuống thử lấy dụng cụ bên trong.
Không thể lấy đồ bên trong thùng dụng cụ được.
Nguyên Tiểu Diệp nghe thấy tiếng súng vang lên trên tầng, từ âm thanh phán đoán đó là một khẩu súng máy, một khẩu khác là súng ngắn.
Bây giờ đang ở trong nhà, nếu cô xông lên đánh nhau với đối phương trong không gian nhỏ hẹp, mất nhiều hơn được.
Nguyên Tiểu Diệp ngoặt ra khỏi cửa nhà, nhặt được hai cục gạch ở nhà bên cạnh, giắt sau thắt lưng.
“Sương Diệp! Chúng ta vừa lập đội trẻ mồ côi đó! Đừng để anh rơi xuống đất thành hộp a a a a a!”
Mặc dù Bàn Tử kêu la thảm thiết bị kẻ địch đuổi riết nhưng lượng máu của anh ta vẫn luôn ở trên vạch an toàn.
Bàn Tử rơi xuống nóc nhà cao tầng cảng Georgopol, nhà cao tầng cảng Georgopol được xưng là nhà xếp hình vì hình dạng nhìn từ trên xuống giống như những mảnh ghép nhỏ.
Bàn Tử tưởng là rơi trên nóc nhà sẽ an toàn lắm, thế mà dưới nhà này lại có người.
Nóc nhà cũng đã bị loot rồi, đồ không còn gì ngoài cái chảo thần thánh.
“Cứu cậu ta làm gì, đội chúng ta tập trung thắng solo thôi mà, để cậu ta tự sinh tự diệt đi chứ còn gì.” Sấu Hầu cười trên nỗi đau của người khác.
“Nói chuyện không có miếng duyên nào luôn á!”
Sấu Hầu và Sư Thi không gặp kẻ địch, Sấu Hầu mang Sư Thi đi loot nhà, Sư Thi ở sau lưng Sấu Hầu, nhặt đồ anh ta không muốn nhặt.
Nguyên Tiểu Diệp đã lén lên tầng 3, cô nhỏ giọng hỏi Bàn Tử trong bộ đàm: “Ba người à?”
“Cái gì! Anh trên sân thượng, ở đây chỉ thấy mỗi hai người!” Trong lúc vô tình Bàn Tử dùng chảo đánh bay đạn của kẻ địch, lập tức phởn: “Anh mạnh lắm đấy!”
Ngay một giây sau đó.
Mông bự đáng tự hào đã từng đè chết vô số tuyển thủ chuyên nghiệp của Bàn Tử, bị súng ngắn tàn nhẫn bắn trúng. Anh ta quỳ rạp xuống đất, bò quanh phòng cao nhất của căn nhà bị hai kẻ địch vây.
Súng ngắn mà cận chiến và bắn ở cự ly gần đúng là vô địch, cơ thể bị bắn trúng dù không phải headshot nhưng thanh máu cũng cạn.
Dù Bàn Tử có bò quanh cũng không trụ được lâu.
Cô phải chạy nhanh tới.
Ở góc cầu thang tầng 3 dẫn lên tầng 4, Nguyên Tiểu Diệp nhìn thấy một người nằm rạp trên mặt đất, chiếc áo khoác màu nâu gần như hòa lẫn với sàn nhà, nếu không nhìn kỹ đúng là có thể bỏ sót cái tên này.
“Ugru ugru.” Nguyên Tiểu Diệp giả tiếng bồ câu gù, đến cả Bàn Tử cũng kêu lên: “Sao lại có bồ câu nữa!”
Người mặc áo khoác nâu nằm trên cầu thang rõ ràng là bị choáng váng, sao tầng này lại có bồ câu? Chẳng lẽ PUBG đã thêm cả động vật sau khi update?
Bên chính thức không nhắc đến, có khi lại để người chơi tự phát hiện trứng màu*.
(*) Trứng màu: đề cập đến những chi tiết thú vị, cốt truyện ẩn trong phim mà không được tìm kiếm cẩn thận sẽ bị bỏ qua
Không biết bồ câu trong PUBG trông như thế nào nhỉ?
Người áo khoác nâu không khỏi tò mò nên đi thăm dò xuống tầng dưới để kiểm tra tình hình.
Vừa ló đầu ra tìm tòi, tầm mắt anh ta chỉ có cục gạch màu đỏ, người mặc áo khoác bị nện đến ngu người, vừa định lên tiếng thì một nòng súng đã được nhét vào miệng anh ta, chống vào chỗ sâu trong yết hầu để anh ta hoàn toàn không nói ra lời.
Người trước mặt là một người đàn ông thấp bé với chiếc mặt nạ y sĩ mỏ chim, rõ ràng là một chiếc mặt nạ nhưng lại khiến người ta cảm thấy như đang mỉm cười.
Là Sương Diệp!!!
Áo khoác nâu nghĩ là đội YB song sát sẽ đến khu thùng container của cảng Georgopol, đó là khu vực nhiều đồ, sao bọn họ lại chạy ra đây!
Áo khoác nâu chỉ có thể phát ra tiếng u u.
Nguyên Tiểu Diệp bóp cổ anh ta, nòng súng không rời, cô nằm trên lưng người kia, ghé vào lỗ tai anh ta nói: “Lên sân thượng.”
Không hiểu sao, áo khoác nâu ngoan ngoãn nghe lời Sương Diệp, cõng đối phương lên sân thượng.
Cánh cửa gỗ màu trắng trên nóc nhà bị mở ra, hai người đồng đội đang vòng vòng với Bàn Tử bực bội quay lại nhìn: “Đã bảo cậu ở dưới canh giữ cơ mà, sao lại lên…”
Giọng nói đột ngột dừng lại, họ nhìn thấy nòng súng trong miệng áo khoác nâu, có kẻ địch!
Nguyên Tiểu Diệp đẩy áo khoác nâu ra, giẫm lên đầu anh ta đập 3 cái liên tiếp, trong lúc đánh bại một người, hai cục gạch khác nhau ném trúng hai người trên sân thượng!
Mặc dù cục gạch nhỏ nhắn xinh xắn nhưng lực rất mạnh, đúng là ám khí đánh lén hố người tốt nhất.
Khi hai kẻ địch cảm thấy choáng váng chóng mặt, Nguyên Tiểu Diệp tiến lên trước đối phó một người trong đó, bẻ ngoặt tay anh ta ra sau lưng, chĩa súng của anh ta lên đầu anh ta.
Súng ngắn rất mạnh, bàn tay Nguyên Tiểu Diệp tê râm ran buông người đã gục xuống đất, người còn lại vẫn đang quay cuồng.
Anh ta cầm súng máy hạng nhẹ trong tay, nhắm vào Nguyên Tiểu Diệp bắn điên cuồng, ngốn hết một hộp đạn, không túng nổi một cọng tóc Nguyên Tiểu Diệp.
Anh ta sốt ruột thay đạn, Nguyên Tiểu Diệp không chút hoang mang bước đến trước mặt anh ta, thừa dịp anh ta hốt hoảng thay đạn, nâng súng lên bắn một phát.
Người này ôm hận ngã xuống đất, đẹ con đũy mụ tại sao DP28 thay đạn chậm vậy! Sau này anh ta dí mông thèm khẩu súng lởm này nữa!
Bàn Tử đã quen với kỹ năng của Nguyên Tiểu Diệp, nhưng đứng ngoài quan sát vẫn không khỏi kinh sợ.
Khi Nguyên Tiểu Diệp cứu Bàn Tử dậy, anh ta đột nhiên nói: “Trước kia em không phải là lính đặc chủng gì đấy chứ, làm gì có người bình thường nào giỏi như vậy, hay là em bị tiêm chất thuốc cải tiến đặc biệt ha ha ha ha!”
Động tác trên tay Nguyên Tiểu Diệp ngừng lại, hờ hững nói: “Có khi thế thật, thật ra em là người cải tiến gen.”
Bàn Tử càng cười to hơn: “Khó thế mà cũng nghĩ ra được.”
Bàn Tử đứng dậy nốc thuốc, Nguyên Tiểu Diệp loot ba cái hòm dưới đất, cô lấy đồ mình cần, còn đâu để cho Bàn Tử.
Đội Nguyên Tiểu Diệp lục soát xong khu nhà cảng Georgopol với tốc độ nhanh nhất, vừa rồi nhảy xuống tiếng súng như pháo, thực tế thì bọn họ không hề gặp kẻ địch khi loot đồ.
Ngoài ba người lúc đầu Bàn Tử gặp phải.
Ba mươi giây nữa là bo 1 thu, họ còn cách vùng an toàn khoảng vài nghìn mét.
“Chắc điểm đỗ xe ở bên kia.”
Bốn người đi về phía điểm đỗ xe, cũng may chiếc xe con màu xanh vẫn còn trong gara, bốn bọn họ lên xe, Bàn Tử lái xe giỏi nhất làm tài xế.
Sư Thi ngồi ghế sau, đột nhiên hỏi: “Chúng ta không đến bệnh viện xem bệnh nhân lây nhiễm à?”
“Lần sau dẫn cô đi xem, trận này phải chạy bo trước đã, chẳng lẽ cô nhẫn tâm nhìn cả đội chúng ta chết ngoài bo hả?”
Bàn Tử nói xong, liền thấy mặt cô cả họ Sư trong gương xị ra, không giấu được thất vọng trên mặt.
Sư Thi nói: “Được, vậy lần sau mấy người dẫn tôi đi đấy nhé.”
Ba người Nguyên Tiểu Diệp lại cảm thấy lương tâm không tồn tay đang cắn rứt.
Bệnh nhân lây nhiễm trong bệnh viện nỗi gì, đào đâu ra trong PUBG, bắt bọn họ biến ra cho cô cả hay sao!
Bàn Tử đạp mạnh chân ga, anh ta đã chém gió rồi, dù có khóc cũng phải làm được.
Vị trí bọn họ ở là khu nhà cảng Georgopol, phải qua cầu mới vào được bo trong cảng Novorepnoye, bo cảng Novorepnoye thì khỏi giới thiệu nhiều, nhìn viền bo là biết chắc chắn có người chặn cầu rồi.
Khu nhà cảng Georgopol có ba cây cầu dẫn vào đất liền, cũng khó nói có ai muốn chặn cầu hiểm không.
Bàn Tử dự định phi thẳng qua cầu, lái vào Làng Chài (Ferry Pier), tìm thuyền gần đó, đi đến hòn đảo từ phía sau căn cứ quân sự.
Bàn Tử chọn cây cầu thứ ba là một cây cầu nhỏ, anh ta nhìn từ xa không thấy có người ở đây, nhưng vừa qua cầu thì có hai xe buggy từ hai bên cầu đến vây bọn họ.
“Đựu!” Bàn Tử chửi một tiếng, “Ngồi chắc vào!”
Anh ta dứt lời quẹo thật nhanh, thân xe nghiêng một cách khó tin rồi rơi xuống, thân hình bốn người trong xe không khống chế được bắn lên không trung dừng lại một lát.
Khi chiếc xe lại chạy êm trở lại, cuối cùng bốn người cũng thoát khỏi đòn tấn công kép của xe buggy.
Sư Thi che ngực, khuôn mặt nhỏ kích động đến đỏ bừng, đây là lần đầu tiên gặp phải chuyện kích động như vậy.
“Không biết ông mập nhà mày là ai à, vô lăng vàng trong làng lái lụa đấy!” Bàn Tử nhìn vào gương thấy người lái buggy theo bọn họ không bỏ.
Xét về tốc độ xe thì chiếc xe con mấy người Nguyên Tiểu Diệp ngồi không sánh được buggy, nên biết dù gì buggy cũng nhanh thứ 3 trong các loại xe, chỉ có UAZ và xe máy là nhanh hơn nó.
Khoảng cách đã kéo giãn nhanh chóng bị đuổi kịp, Nguyên Tiểu Diệp nhìn chiếc buggy lái bên cạnh xe bọn họ, hỏi: “Có ai nhặt được nade không?”
“Là mảnh vỡ lựu đạn hả! Nếu là nó thì tôi nhặt nhiều lắm!” Sư Thi mở balo của mình ra, ngoài bom cũng chỉ có bom, “Tôi nhặt được hai mươi quả!”
“Chém gió! Chục quả là căng nhất rồi, cô còn cả đạn cơ mà, chắc đếm nhầm rồi.” Sấu Hầu phản bác.
Sư Thi vén váy lên, chỉ thấy lấp ló 6 quả nade nhồi trong quần bảo hộ dưới lớp váy.
“…” Bầu không khí trong xe đình trệ.
Sau một lúc lâu im lặng, Sấu Hầu khàn giọng nói: “Cô cả à, lần sau đừng nhét đồ kiểu này vào quần lót nữa nhé, ông chủ Sư mà biết là đuổi việc tôi ngay.”
Sư Thi thả váy xuống, “Đây là quần bảo hộ, không phải quần lót.”
Sấu Hầu đau đầu: “Người bình thường có ai nhét bom vào quần không hả!”
Nguyên Tiểu Diệp cầm quả bom có nhiệt độ cơ thể của Sư Thi trong tay, chỉ cảm thấy quả bom này còn nóng hơn những quả cô từng dùng.
Nguyên Tiểu Diệp tháo chốt, cầm bom trong tay một lúc, ngay khi Bàn Tử nghĩ là bọn họ sắp bị Nguyên Tiểu Diệp nổ chết thì Nguyên Tiểu Diệp hạ cửa sổ xe xuống, nhanh chóng ném bom đi.
Xe con gần vùng nổ nên thân xe hơi nghiêng đi, không biết Bàn Tử dùng cách gì tăng tốc chiếc xe gần như trôi đi.
Giống như một vụ va chạm rơi thiên thạch không thể kiểm soát được!
Kỹ thuật người lái buggy hiển nhiên không bằng Bàn Tử, bọn họ không kịp tránh, bị xe con đâm lật ngược.
Bùm!
Sư Thi nhìn xe buggy bùng lên ánh lửa từ cửa sổ sau xe, cô ấy quay lại ngoan ngoãn ngồi xuống, một lúc sau, không kìm được nghiêng người về trước, nhỏ giọng nói với Nguyên Tiểu Diệp:
“Lát nữa tôi cũng muốn đánh người.”
Nguyên Tiểu Diệp: “Được.”
…
Họ không gặp thêm ai trên con đường đến Làng Chài nữa.
Thuận lợi tìm được thuyền, họ lái thẳng đến căn cứ quân sự, rõ ràng còn hơn 60 người trong game mà cứ như họ đang chơi game offline vậy.
Cả bốn người đã đến khu vực nước nông.
Sư Thi đưa tay xuống mặt nước xanh biếc, hai tay khẽ rẽ nước, trong vắt.
Sư Thi buông tay ra, sóng gợn lăn tăn dưới mặt biển, đột nhiên hiện ra một khuôn mặt người!
Anh ta dường như đã để mắt đến con thuyền trên đầu, nâng súng lên chỉ đợi lệnh đội trưởng là tấn công họ.
“A a a a!”
Sư Thi sợ đến mức hét lên, cô ấy vô thức móc ra rất nhiều nade dưới váy, học theo động tác Nguyên Tiểu Diệp, vụng về nhưng nhanh chóng rút chốt mở, ném hết xuống dưới.
“Không được!” Nguyên Tiểu Diệp, Sấu Hầu và Bàn Tử đồng thời ngăn cản, khoảng cách này bom sẽ lan đến gần họ mất.
Lại còn số lượng này, thuyền sẽ bị nổ tan! Tất cả bọn họ sẽ chết hết!
Sư Thi đã ném quả bom tháo chốt xuống biển.
Trong lúc bom chưa nổ, Nguyên Tiểu Diệp ôm eo Sư Thi, nhảy hướng ngược ra biển, ra sức lao về trước.
Bàn Tử và Sấu Hầu lo thân là đã tốt lắm rồi, không thể mang thêm người như cô.
Nade cũng có thể nổ dưới biển, nhiều quả nade nổ tung làm mấy con sóng bắn lên vài mét, Nguyên Tiểu Diệp và Sư Thi bị sóng biển đánh vào, chìm chìm nổi nổi.
“Đồng đội Hoa Bất Lạc của bạn giết người chơi Đọc Mà Buồn bằng Bom.”
“Đồng đội Hoa Bất Lạc của bạn giết người chơi Cảnh Mộ U Ca bằng Bom.”
“Đồng đội Hoa Bất Lạc của bạn…”
Tận 6 cái thông báo!
“Đù, một ổ thủy quái núp dưới nước đấy à!” Bàn Tử bò lên bờ, vắt quần áo ướt sũng, tức giận phàn nàn nói.
Sấu Hầu vỗ chân: “Sao chạm nước trong game mà cũng đau chân nhỉ, cảm ứng mô phỏng thật quá rồi đấy!”
Nguyên Tiểu Diệp và Sư Thi lên bờ, dừng lại sau một tảng đá.
Câu đầu tiên Nguyên Tiểu Diệp nói khi lên bờ lập tức khiến Bàn Tử và Sấu Hầu giật mình ——
“Trốn đi, có người chuẩn bị đánh lén chúng ta.”