Tiếng khiêu khích của đứa trẻ Sư Thi vừa dứt.
Toàn bộ 2 chiến đội bị diệt sạch, hơn 20 quả nade cũng cỡ máy bay ném bom size S rồi, bọn họ chưa kịp phản ứng đã nổ từ đầu đến chân, mặt xám mày tro.
Tên tám người chơi bị giết cùng xuất hiện trên màn hình thông báo của hệ thống, chỉ hơn kém nhau chưa đến vài giây.
Tên của Chiến Linh và Diêm Nhất Chu lẫn trong 8 cái tên, rất là gây sự chú ý, nhìn kỹ cả 8 người này đều là thành viên của YOUTH và Hao Châu Cuồng Hoan.
Nhìn lại người giết đầu tiên, thêm cả hai cái tên khiến người ta có chết cũng khó quên là Sương Diệp và Thích ăn gạo, còn cả hai cái tên Tề Thiên Đại Thánh và Hoa Bất Lạc cực kỳ lạ mắt.
Lập tức có người nghĩ đên hai khuông mặt mới đứng cạnh YB song sát lúc đầu, chắc chắn hai người này là Tề Thiên Đại Thánh và Hoa Bất Lạc!
Sau khi Chiến Linh bị nổ chết, đen mặt không cho phép đồng đội rời game, yêu cầu ai nấy tự theo dõi trận đấu.
“Chết một lần là ngoài ý muốn, nhưng chết đến lần thứ hai thì không phải nữa rồi, để ý đến chiến thuật và phối hợp của bọn họ, nhất định phải có gì trong đó, đừng có coi thường nữa!” Chiến Linh nói vậy.
Bên Hao Châu Cuồng Hoan, Diêm Nhất Chu cười ha ha: “Lần đầu tiên tôi bị đánh bom điên cuồng như thế đấy, bốn người họ chơi thú dzị ghê, tôi muốn xem tiếp, các cậu muốn offline đi tập hay xem tiếp cũng được…”
Diêm Nhất Chu dừng một chút, “Nhưng mà đã bị ném bom đến mức không đánh trả nổi, tôi nghĩ chắc là các cậu cũng tò mò bọn họ có thể ăn gà được không, đúng không?”
Một thành viên Hao Châu Cuồng Hoan nói: “Đội trưởng, đừng nói gà, cẩn thận bị hệ thống cấm nói.”
Diêm Nhất Chu: “Chỉ cần không có ý xúc phạm thì có chửi bậy cũng không bị hệ thống cấm, nhìn đi bọn họ sắp phải vào bo rồi!”
Bốn người Nguyên Tiểu Diệp nhanh chóng loot 8 cái hòm, phất lên sau một đêm.
Theo Bàn Tử nói thì là: “Giờ đầy máu tôi cũng cắn thuốc (dùng túi y tế) được, mà còn vừa cắn vừa vứt ấy chứ.”
Bo an toàn bắt đầu thu hẹp, lưới điện nhấp nháy trên bầu trời không ngừng đến gần, khi vị trí của nó khớp với vòng tròn trắng trên bản đồ, một đợt bo độc đã thu xong.
Vị trí khu an toàn tiếp theo đã xuất hiện.
Cảng Novorepnoye không còn trong bo nữa, bên trong khu an toàn chỉ có mảng lớn màu xanh và một khối đất rất nhỏ ở bờ đối diện.
Làm sao để vào bo an toàn, đồng thời tìm được chỗ đứng là vấn đề cấp bách bây giờ bốn người Nguyên Tiểu Diệp cần giải quyết.
“Em chắc chắn có địch trong biển chứ?” Bàn Tử liên tục xác nhận với Nguyên Tiểu Diệp, nếu như thật sự có người dưới nước, bọn họ làm thế nào để thở dưới nước lâu như vậy?
Bàn Tử ném nghi vấn ra ngoài.
Nguyên Tiểu Diệp muốn xuống biển đối phó kẻ địch, cô trả lời Bàn Tử; “Thấy đống ống rơm kia không, bọn họ thở qua cái ống đó, không cần nín thở.”
Bàn Tử kinh ngạc: “Đây là biện pháp cổ trong TV mấy trăm năm trước nè!”
“Phương pháp sinh tồn không phân biệt cũ hay không, anh nói nhiều quá đấy, hoặc là đưa ra biện pháp khác vào được bo, không thì để em giết bọn họ.”
Bàn Tử cam đoan Nguyên Tiểu Diệp sẽ không quạo với Sư Thi nên bảo Sư Thi bắt lấy cánh tay Nguyên Tiểu Diệp, không để Nguyên Tiểu Diệp cục súc xuống biển giết chóc.
Nhỡ có người bắn trộm mông họ phía sau, Nguyên Tiểu Diệp lại ở trong biển thì bọn họ phải đối phó với đội bắn trộm mông bọn họ như thế nào.
Chiến thuật đội bốn người với hai người không giống nhau.
Trong lúc suy nghĩ, Bàn Tử ý thức được một vấn đề nghiêm trọng: Trong đội bọn họ có mỗi sức chiến đấu của mình Sương Diệp là pro, kỹ năng và phẩm chất của những người còn lại chỉ là gà mờ, nếu gặp đội chuyên nghiệp thì bọn họ chính là shipper (mang đồ trên người đến cho người ta loot).
Sức chiến đấu của Sấu Hầu coi như không tệ, nhưng cái tên này lười bỏ mẹ, không phải lúc cần thiết thì hoàn toàn không ra tay. Ngôn Tình Tổng Tài
Bàn Tử lén liếc nhìn Sương Diệp cáu kỉnh nhưng không tức giận, gánh ba quả tạ, đúng là làm khó Sương Diệp.
Nếu như kỹ năng của Bàn Tử và Sương Diệp không kém nhau mấy, chắc chắn anh ta sẽ đồng ý yêu cầu xuống nước đánh người của Sương Diệp.
Hiện giờ bọn họ cần đảm bảo tỉ lệ sống sót của tất cả các thành viên, dù vào bo cuối không có ích nhưng cũng có thể đỡ đạn cho Sương Diệp… Dù không ăn gà được thì xếp hạng ở cuối cũng có thể cao chút.
Bàn Tử đã quên trận này chỉ là một trận họ chơi bừa, anh ta hoàn toàn coi nó thành trận thi đấu.
Lúc đầu có quá nhiều chiến đội chuyên nghiệp, tạo cho anh ta ảo giác đây là một trận thi đấu.
Bàn Tử đề nghị đi tìm xe chạy bo, đi đường bộ qua cầu, hướng đến bãi đất duy nhất trong bo ở bờ bên kia.
Sau khi Nguyên Tiểu Diệp suy tính, đồng ý đề nghị của Bàn Tử.
Bốn người tìm xe với tốc độ nhanh nhất, xe ở gara và ven đường cảng Novorepnoye đều bị người ta nổ hết rồi.
“Bắt người ta phải xuống biển à…” Bàn Tử bất đắc dĩ: “Anh không giỏi hải chiến, mà cũng chưa đánh đấm dưới đó bao giờ, nếu em xuống biển thì bọn anh không giúp được gì đâu.”
Từ lúc PUBG mở ra đến giờ, số bo thu trên biển có thể đếm trên đầu ngón tay một bàn tay.
Sấu Hầu nhún vai, “Tôi cũng không có kinh nghiệm hải chiến.”
Sư Thi: “Tôi từng xem diễn tập hải chiến rồi.”
Một phút nữa bo sẽ thu.
Nguyên Tiểu Diệp rũ mắt, khi lại ngước lên thì cô bắt đầu tháo súng ống và cởi quần áo trên người xuống, chỉ còn lại áo lót và quần đùi cơ bản nhất.
“Mọi người tìm chỗ trốn trên bờ đi, nếu bo thu mà tôi còn chưa vào mà cũng không có thông báo chết thì hãy bơi vòng qua phía tây.”
Bàn Tử không nhịn được nói: “Bốn người chúng ta đều có thể bơi qua đó được, em không cần phải hy sinh mình làm gì.”
Trên người Nguyên Tiểu Diệp bây giờ ngoài balo không cởi được thì chỉ còn một con dao rựa, cuối cùng cô tháo mặt nạ xuống, mắt hạnh kỳ quái liếc Bàn Tử.
“Mắc gì em phải hy sinh. Em muốn tìm người choảng nhau, ván này em còn chưa giết được chục đứa đây, đây là chuyện không thể chấp nhận được.”
Bàn Tử: “…”
Anh ta nghĩ nhiều quá rồi.
Người lúc trước có thể giả vờ đáng thương, nói “Vậy em tiễn anh lên đường”, còn giả vờ lau nước mắt, sao lại đi làm mấy chuyện xúc động đậy như vậy được.
Cái cô Sương Diệp này, hoàn toàn là quỷ cuồng chiến, một ngày không đánh đấm là ngứa xương.
Nguyên Tiểu Diệp tiện tình yêu ném mặt nạ xuống đất, dù sao kết thúc ván game là loại trang phục này sẽ tự động phục hồi vào kho cá nhân, không cần nhét vào balo cho tốn diện tích.
Sau lưng cô là một con dao rựa có thể gọt đồng chặt sắt, tay trái tai phải đều cầm chảo thần thánh, một cái của Bàn Tử, cái khác của Sư Thi.
Chỉ nghe thấy Nguyên Tiểu Diệp nhảy xuống biển tùm một tiếng trong lúc mọi người chớp mắt, tóe lên bọt nước cực nhỏ, thoắt cái đã bị sóng biển nuốt hết.
“Ơ thế em không mang theo ống thở thiếc gì à…”
Bàn Tử trợn mắt há mồm, giống một con ếch xanh ngáo đá.
Thừa dịp Bàn Tử và Sấu Hầu nhìn ra biển, Sư Thi vơ vét quần áo và mặt nạ dưới đất, lén cất vào balo.
Vừa nhét vừa nhìn ra biển.
Khóe mắt Sấu Hầu để ý thấy động tác kỳ quái của Sư Thi nên nhìn sang.
Động tác Sư Thi nhét quần áo ngừng lại, ngửa đầu dùng lỗ mũi nhìn người ta: “Nhìn gì mà nhìn.”
Sấu Hầu: “…” Tôi thấy cô nhặt quần áo của Sương Diệp, còn thô bỉ sờ soạng rồi nhé.
Mấy người quan sát góc nhìn của Bàn Tử, thấy dung mạo ẩn sau mặt nạ của Sương Diệp, người YOUTH sớm biết Sương Diệp là con gái, còn người Hao Châu Cuồng Hoan thì khiếp sợ không thôi.
Một người ra tay khủng khiếp, chiến thuật dơ bẩn như thế, lại là một em gái tướng mạo dịu hiền?
Thành viên Hao Châu Cuồng Hoan nghĩ thầm trong lòng: Đúng là nhìn người không thể nhìn bề ngoài! Giống như đội trưởng của bọn họ, nhìn rõ là thanh niên sáng sủa mà lại là một kẻ lòng dạ xấu xa.
Nguyên Tiểu Diệp xuống biển, bọn họ liền đổi góc nhìn của Nguyên Tiểu Diệp, hết sức tò mò cô sẽ đánh nhau như thế nào.
…
Dưới biển, bốn con tàu bị chìm không hiểu làm cách nào lại trôi nổi ở các độ cao khác nhau.
Có người đang bơi nhẹ nhàng bên cạnh con tàu đắm, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa cao trôi nổi trong nước, màu đỏ tươi giống như loài sứa nguy hiểm nhất đại dương, chỉ cần có người đến gần cô sẽ bị đốt chết.
Lần đầu nhìn thoáng người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa cao khiến người ta không phân biệt được giới tính, khuôn mặt rất trung tính, nói là phụ nữ thì có vẻ kém mềm mại, nói là đàn ông lại xinh đẹp quá.
Là huấn luyện viên của chiến đội Hổ Khiếu, sau khi Tiểu Quỷ thương lượng với người câu lạc bộ, đích thân hướng dẫn những người mới đến trau dồi các chiến thuật mới và chiến đấu dưới nước.
Có bảy hoặc tám cái hòm và thi thể trong bùn dưới đáy biển, là chiến tích của chiến thuật mới của bọn họ.
Gần như 99% người chơi trong PUBG không giỏi chiến đấu dưới nước, phản ứng đầu tiên khi gặp địch dưới nước là lên bờ rồi mới phản công, chưa ai từng nghĩ đến việc đánh người dưới nước.
Dường như ai cũng trời sinh có cảm giác sợ hãi đại dương.
Đánh người dưới nước có rất ít tác dụng, nhưng Tiểu Quỷ nhìn ra được điểm khác, đánh dưới nước rất tiện đánh lén.
Mà sau khi xuống nước mới biết được, dưới đáy toàn bộ đảo Erangel có một đường hầm dưới biển có thể dẫn đến nhiều nơi khác nhau trên đảo.
Lần đầu Tiểu Quỷ phát hiện ra đường hầm đáy biển này, phản ứng đầu tiên chính là liên hệ dịch vụ chăm sóc khách hàng của PUBG, xác minh có phải là lỗi game hay là trò đi tìm trứng màu không.
Sau khi xác định đây là một phần của mô hình bản đồ trò chơi, cô ấy suy nghĩ nên lợi dụng đường hầm này thế nào.
Game PUBG này có rất nhiều nơi thú vị, sao có thể chỉ à một trò chơi bắn nhau đơn giản được?
Hoàng Đại Tao, thành viên trinh sát của đội bơi tới trước mặt Tiểu Quỷ, cắt ngang suy nghĩ của cô ấy, ra hiệu theo các dấu tay có ý nghĩa khác nhau họ đã định ra, ra dấu: “Có người đến.”
Tiểu Quỷ duỗi cánh tay, ra hiệu tổng tấn công.
Nhưng thành viên đội bên dưới phải bơi lên rồi chứ, nhưng không hề đáp lại cô ấy… Không thể nào!
Lòng Tiểu Quỷ bật còi báo động, lập tức cảm thấy chuyện không ổn, cô ấy vừa liếc mắt nhìn xuống, liền thấy một cô gái tóc ngắn lao về phía mình như một mũi tên.
Bởi vì tốc độ cực nhanh, từng dòng nước chảy xiết bao quanh cô gái tóc ngắn.
Khoảng cách càng ngày càng gần, không cần Tiểu Quỷ hạ lệnh, ngay khi đối phương tiến vào phạm vi bắn, Hoàng Đại Tao và Tiểu Quỷ đồng loạt nổ súng.
Viên đạn lao ra khỏi họng súng với tốc độ rất nhanh, nhưng gặp nước chặn dòng chảy, tốc độ của nó bắt đầu giảm xuống, khi nó đến trước mặt cô gái tóc ngắn, bị đối phương dễ dàng dùng chảo đập bắn ngược lại hướng ban đầu.
Cô gái tóc ngắn như một chú cá linh hoạt, hai chân lắc lư tránh đạn xuyên thẳng qua dòng nước, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Tiểu Quỷ.
Sao có thể bơi nhanh như vậy được! Dưới chân có lắp cánh quạt tàu vũ trụ hay cái mẹ gì vậy!
Sau khi Nguyên Tiểu Diệp nhảy xuống biển, hướng thẳng xuống dưới, sau khi phát hiện ra con tàu đắm là thân hình cô biến mất, sau đó tìm được hai kẻ địch ẩn nấp tuần tra.
Cô tiến lên chế ngự hai người, không giết chết bọn họ mà rút ống rơm dài đến mức vi phạm kiến thức Vật lý của họ ra, dùng bẫy lưới dây thừng mang xuống để trói chặt họ vào con tàu chìm dưới đáy biển.
Thế thì thanh máu của bọn họ sẽ chỉ từ từ giảm xuống mà không có thông báo bị giết để nhắc nhở đồng đội của họ.
Sau đó Nguyên Tiểu Diệp phát hiện ra Tiểu Quỷ và Hoàng Đại Tao, cô lập tức vọt đến, không khí trong phối gần như cạn kiệt.
Nguyên Tiểu Diệp như muốn ôm Tiểu Quỷ, tay phải vươn ra sau lưng Tiểu Quỷ, tay kia kéo tóc đuôi ngựa dài của cô ấy.
Chân cô dẫm lên phía sau con tàu đắm, chân trái đứng vững, chân phải dùng sức, hai tay bắt lấy đuôi ngựa của Tiểu Quỷ, quay vòng ngay tại chỗ!
Hình ảnh trước mắt làm Hoàng Đại Tao kinh sợ, tố chất tuyển thủ chuyên nghiệp khiến anh ta nhanh chóng phản ứng.
Anh ta đang định nhắm kẻ địch nổ súng, giúp đỡ Tiểu Quỷ, nhưng lại thấy có một cái chảo bay ra giữa hai người đang quay.
Hoàng Đại Tao bị nện sml, giật mình, phun ống rơm trong miệng ra.
Các ống rơm vốn nối với nhau hoàn toàn tách ra, anh ta vô thức cảm thấy không thở nổi, hai tay ôm cổ, không lâu sau thanh máu bắt đầu hạ xuống.
Nguyên Tiểu Diệp vẫn đang quay quay tại chỗ, cô vừa quay Tiểu Quỷ vừa rút dao rựa sau lưng ra.
Quay một vòng, đâm vào người Tiểu Quỷ một nhát.
Thêm vòng nữa, lại đâm nhát nữa vào người Tiểu Quỷ.
Không phải Nguyên Tiểu Diệp định trừng phạt người này, mà cô phải khống chế thế này thì đối phương mới không phản kháng được, trong bốn người, chỉ có cô gái này là khó đối phó nhất.
Tiểu Quỷ há miệng muốn mắng chửi, nhưng trong miệng lại liên tục phun ra bong bóng, không thể nói chuyện dưới nước, hiện giờ trong đầu cô ấy chỉ có một suy nghĩ ——
Phải cạo sạch bong sáng bóng mái tóc trong game!