• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Sùng Viễn đi dạo một mình trên đường, ánh đèn lúc này đã rất lộng lẫy, một mảnh phồn hoa.
Bên cạnh bệnh viện có tiểu thương đẩy xe đi bán đồ ăn khuya nóng hổi, Phương Sùng Viễn đứng đó một lúc, mới nhớ ra chính mình còn chưa có ăn cơm.
Bởi vì lo lắng cho Lan Tranh, mới vừa nghe được tin y nôn ra máu liền vội vã chạy tới, đến cả đạo diễn hắn cũng không nói một tiếng.
Hắn bỗng nhiên không biết mình ở chỗ này tức cái gì.
Là Lan Tranh không thèm để ý đến hắn, hay là do chính hắn đối với y quá mức quan tâm?
Phương Sùng Viễn không biết.
Hắn hỏi những câu kia, thật ra là do đã kiềm nén trong lòng quá lâu. Lan Tranh đóng phim bị bong gân cổ, không ai nói cho hắn biết, nhưng lại có người đặc biệt cho y gối bảo vệ.
Tiêu Tầm còn thay hắn tìm hiểu, không phải của An Địch mua, càng không phải là nhân viên công tác đưa những thứ đồ cá nhân riêng tư như vậy, Phương Sùng Viễn thật không nghĩ ra bên cạnh y còn có ai khác.
Lần này Lan Tranh đột nhiên nôn ra máu, nếu như không phải có Tiểu Ngải cùng Tiêu Tầm nói, hắn chỉ sợ đến lúc y xuất viện cũng sẽ không biết.
Cái người kia, từ đầu tới cuối, cũng chưa từng nghĩ sẽ nói cho hắn biết đi?
Y thật sự, chỉ coi hắn là bạn tình thôi sao?
Phương Sùng Viễn cảm thấy được chính mình là lần đầu tiên trải qua cảm giác này, vì cái người kia khiên tràng quải đỗ*, nhưng đối phương lại không quan tâm chút nào, loại cảm giác chua xót kia một mạch xâm nhập vào tim hắn.
*Vì một chuyện mà cứ canh cánh trong lòng.
Lan Tranh nhìn Phương Sùng Viễn mang theo túi đồ trở về, không khỏi kinh ngạc, vốn dĩ y cho là mình không có trả lời, người kia mới nổi giận rời đi.
Không nghĩ tới hắn vẫn có thể quay lại.
Y nhìn Phương Sùng Viễn lấy từ trong túi ra hai cái hộp đựng thức ăn đặt lên bàn, nghi hoặc mà hỏi, "Cậu vẫn chưa ăn cơm sao?"
Phương Sùng Viễn ừ một tiếng, hỏi lại, "Tôi có mua một ít cháo, anh muốn ăn không?"
Lan Tranh khe khẽ thở dài, lắc đầu, "Tôi không đói bụng, " y dừng một lúc, sau đó mới giống như không nhịn được mà mở miệng nói, "Cậu mua mấy cái này ăn có no không? Hay là gọi thêm vài món nữa đi?"
Y thấy Phương Sùng Viễn chỉ mua một bát mì,  đoán chừng là lo lắng mình đói bụng nên mới mua thêm một bát cháo khác.
Phương Sùng Viễn nhìn y nhếch miệng cười, "Không sao, tôi cũng không quá đói."
Hắn lại hỏi y, "An Địch đâu?"
"À, tôi bảo cô ấy về nghỉ rồi, " Lan Tranh nhìn hắn, "Chăm sóc tôi một ngày, cô ấy cũng mệt mỏi."
Phương Sùng Viễn nhìn sang thấy bên cạnh còn có một cái giường trống mới nói, "Vậy đêm nay tôi không về nữa, ở lại đây với anh đi."
"Cậu ở đây với tôi làm gì, " Lan Tranh nói, "Cậu lập tức mở máy đi tìm khách sạn ngủ một giấc, sáng mai liền trở về."
Phương Sùng Viễn thản nhiên cười, "Đi chỗ nào thì cũng là ngủ, tại sao tôi lại không thể ngủ chỗ này?"
"Cậu thực sự ..."
Lan Tranh còn muốn nói cái gì, Phương Sùng Viễn liền cắt ngang y, hắn nhìn y, trong mắt mang theo một chút thâm tình, "Tôi không yên lòng anh, chỉ đêm nay thôi, sáng mai An Địch đến tôi sẽ về, để đến lúc khai máy rồi tôi cũng không có thời gian bay qua thăm anh."
Hắn rất ít khi dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với Lan Tranh, bởi vì thường ngày đều là mang theo bảy phần trêu chọc ba phần khiêu khích, những lời dụng tâm thâm tình như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nói với y.
Lan Tranh nhất thời ngây ngẩn cả người.
Y chưa từng gặp dáng vẻ Phương Sùng Viễn nghiêm túc như thế.
Phương Sùng Viễn tiếp tục cúi đầu ăn mì, dưới ánh đèn lờ mờ, Lan Tranh nhìn hắn, trên mặt toát ra một chút phức tạp.
Đêm đó, Phương Sùng Viễn nằm trên giường, nhìn vô số ánh sao lấp lánh ngoài cửa sổ, trong veo sáng rực. Mà trong phòng, Lan Tranh ngủ bên cạnh hắn, hắn lại biết thật ra y chưa có ngủ, cả hai người đều ăn ý, bảo trì trầm mặc.
"Lan Tranh."
Cách một lúc lâu, Phương Sùng Viễn mới mở miệng gọi tên Lan Tranh.
"Tôi ở đây." Lan Tranh trả lời hắn.
“Khả năng là anh thấy được, tôi đối với anh chỉ giống như vui đùa một chút rồi thôi đi, " ngữ khí của hắn dẫn theo vài điểm tự giễu, Phương Sùng Viễn mở to mắt nhìn trần nhà, nói, "Tôi biết anh chính là nghĩ như vậy."
Lan Tranh không hề trả lời hắn.
Một lúc lâu sau, hắn tiếp tục nói, "Lúc trước là tôi không đúng, nhưng hiện tại tôi đã suy nghĩ rõ ràng rồi, từ nay về sau tôi sẽ chỉ đối tốt với một mình anh, cũng chỉ cùng một mình anh lên giường, anh muốn thượng tôi cũng được, anh có thể nguyện ý cho tôi cơ hội này được không?"
Rất lâu về sau, Lan Tranh vẫn nhớ rõ mồn một buổi tối ngày hôm đó, ở trong phòng bệnh viện, Phương Sùng Viễn nói ra mỗi một chữ với y, y nhìn hắn tha thiết mong chờ nâng một trái tim chân thật nhất đưa đến trước mặt mình, nhưng y lại lừa gạt hắn.
Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Sùng Viễn rời đi, trước khi đi Lan Tranh còn do dự nắm chặt tay hắn, chỉ là một giây thôi, sau đó lập tức hôn một cái lên tai hắn, nhẹ giọng nói, "Đến nơi nhớ gửi tin nhắn cho tôi."
Một khắc kia, Phương Sùng Viễn nở nụ cười, nâng mặt y lên không chút do dự mà hôn xuống, "Lan Tranh... Tôi rất vui, " hắn nhìn y, mang theo thân mật bá đạo cùng dục vọng độc chiếm, "Chuyện trước kia tôi sẽ không nhắc lại nữa, còn sau này, anh chỉ có thể thuộc về một mình tôi thôi, bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn."
Lan Tranh tại nơi hắn không nhìn thấy yên lặng nhắm mắt lại, y tàn nhẫn mà nghĩ, cứ như vậy đi, chỉ cần Phương Sùng Viễn không biết, y vẫn luôn có thể che giấu như vậy.
Thời điểm Liễu Cầm đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy một màn hai người ôm nhau.
Phương Sùng Viễn đi rồi, Lan Tranh nằm ở trên giường bệnh truyền dịch, Liễu Cầm ngồi xuống bên cạnh nhìn y, muốn nói lại thôi.
Ngược lại là Lan Tranh lên tiếng trước, ánh mắt nhìn Liễu Cầm mang theo một chút lãnh ý, y nói, "Tôi biết cô muốn hỏi cái gì, không sai, chúng tôi ở bên nhau rồi."
Lời y nói nông cạn tùy ý, Liễu Cầm nghe tới lại lạnh cả người, cô nhìn Lan Tranh, hỏi, "Phương Sùng Viễn có biết đến sự tồn tại của Lan Đình ca không?"
Mặt Lan Tranh biến sắc, "Cô muốn làm cái gì?"
Liễu Cầm rõ ràng đoán được cái phản ứng này của y, vừa tức giận vừa phiền muộn, không nghĩ tới Lan Tranh lại dĩ nhiên có thể làm ra loại chuyện như vậy, "Anh thật sự điên rồi! Anh coi hắn là cái gì? Anh lại coi Lan Đình ca là cái gì?"
Lan Tranh vốn dĩ đã suy yếu, bây giờ sắc mặt lại càng trắng bệch như tờ giấy, có thể do thuốc ảnh hưởng, lồng ngực nhất thời tuôn ra một trận buồn nôn kịch liệt, y nhắm mắt lại nói, "Cô không nói cho Phương Sùng Viễn, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không biết."
Liễu Cầm tức giận nhìn y chằm chằm, mà sắc mặt Lan Tranh lại càng ngày càng kém, cô cũng không dám cáu giận thêm nữa, cô biết là y khổ sở, nhưng càng biết rõ, trong lòng lại càng lo lắng cho y, Phương Sùng Viễn là ai, nếu như hắn thật sự biết được lý do Lan Tranh đồng ý ở bên cạnh mình, hắn sẽ phản ứng thế nào?
Liễu Cầm biết Lan Tranh thích mềm không thích cứng, thở dài, nhìn Lan Tranh nói, "Tranh ca, anh nghe tôi một câu, Phương Sùng Viễn không phải là Lan Đình ca, hai người bọn họ một chút cũng chẳng giống nhau, anh đừng có..."
"Liễu Cầm!" Lan Tranh lạnh giọng cắt ngang cô, ngữ khí lạnh lẽo, "Ở trong lòng tôi, không ai có thể thay thế được Lan Đình! Người cần tỉnh táo là cô chứ không phải tôi! Tôi nhắc nhở cô một lần cuối cùng, đối với Phương Sùng Viễn, một câu cũng không cần nói, nếu như hắn nghe được bóng gió cái gì, cô cũng không cần phải đi theo tôi nữa, tiền thuốc thang của cha cô, tôi cũng sẽ không trả nữa."
Liễu Cầm tựa như là không tin lời mình vừa nghe được, thời điểm phản ứng lại viền mắt đã ướt át, cô nhìn Lan Tranh, lại giống như là không hề quen biết người huynh trưởng đã từng cùng nhau lớn lên này.
Lan Tranh cũng ý thức được mình quá phận, y là nhất thời tức giận nên mới nói mà không biết lựa lời, bây giờ nhìn cô nước mắt lưng tròng, mới chậm rãi nói, "Tiểu Cầm, 15 tuổi cô đã đến nhà tôi rồi, cô nên hiểu rõ tôi nhất..."
Liễu Cầm âm thanh nghẹn ngào, "Cũng bởi vì hiểu anh, cho nên tôi mới không muốn  nhìn anh thiếu tự trọng như thế..." Cô hít một hơi, nghẹn ngào nói, "Từ sau khi Lan Đình ca kết hôn, anh vẫn luôn kiềm nén mọi chuyện trong lòng, nhiều người yêu thích anh như vậy, tại sao lại cố tình là Phương Sùng Viễn? Anh tội gì phải dằn vặt chính mình như thế..."
Lan Tranh cười nhạt, mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, ánh nắng nhàn nhạt giống như đồ bạc bị đập nát, tia sáng chói lóa đâm đến đau xót đáy mắt y. Nửa ngày sau, y mới nói, "Sùng Viễn có lúc, thật sự rất giống Tiểu Hải năm đó..."
*********
Phương Sùng Viễn sau khi trở về chuyện đầu tiên làm là tìm đạo diễn xin lỗi.
Thái độ hắn thành khẩn, ngữ khí khiêm tốn, vô luận có nói cái gì đạo diễn cũng đều gật đầu tán thành, một câu phản bác cũng không có, đạo diễn nhìn hắn phối hợp như vậy, cho dù không vui cũng không tính toán làm gì.
Kỳ thực tính khí Lưu Húc Đông trong giới đạo diễn cũng được coi là tốt, hơn nữa Phương Sùng Viễn đã nhận lỗi ngay từ đầu, còn bảo đảm với hắn sau này nhất định sẽ chuyên tâm đóng phim, Lưu Húc Đông lúc này mới lộ ra khuôn mặt tươi cười.
Sau khi ra khỏi phòng đạo diễn, Phương Sùng Viễn tủm tỉm cười gửi WeChat qua cho Lan Tranh.
Hiện giờ tâm tình của hắn đang vô cùng tốt, đừng nói là muốn hắn chủ động đi xin lỗi Lưu Húc Đông, cho dù là Ngô Di xuất hiện ngay trước mặt hắn, hắn cũng sẽ tặng luôn cái khuôn mặt tươi cười cũng không chừng.
*********
Lúc đi ăn cơm hắn có gặp Lý Thiến, Lý Thiến quan tâm hỏi tình hình trong nhà đã xử lý tốt chưa, hắn cười cười ha hả, nói, "Tất cả thuận lợi, giải quyết tốt đẹp."
Lý Thiến bị hắn làm vui lây, cười hỏi hắn có chuyện gì mà vui vẻ như vậy, Phương Sùng Viễn nháy mắt với cô, cười nói, "Không thể nói được."
Lý Thiến trêu ghẹo hắn, "Khẳng định là gặp đào hoa rồi." (E: Gặp đúng ý trung nhân)
Phương Sùng Viễn nở nụ cười, mặt mày đắc ý, "Đào hoa chỗ nào, đến cao lĩnh chi hoa cũng bị tôi hái rồi."
Đang nói chuyện, đầu óc hắn bỗng hiện lên bộ dáng lúc sáng Lan Tranh chủ động hôn mình, trong người y có bệnh nên có tăng thêm mấy phần suy yếu, lại thêm nhẹ nhàng ôn nhu mà thường ngày chưa từng thấy được, càng làm cho Phương Sùng Viễn động tâm không thôi.
Hôm khai máy đoàn phim chỉ làm nghi thức đơn giản, đạo diễn đã tìm người coi thời gian thích hợp, mấy vị ngôi sao cùng hắn đồng thời cắt băng, chúc mừng khai máy đại cát.
Tuy rằng hôm đó không có mời phía truyền thông, nhưng mấy vị chủ diễn đứng ở đó, bên truyền thông vẫn chen chúc mà tới, đợi sau khi lễ khai máy kết thúc liền tìm cơ hội phỏng vấn.
Bộ phim này từ đạo diễn đến diễn viên lại tới chế tác, đều là tốt nhất, đặc biệt ba vị ngôi sao điện ảnh kia đều là lấy thưởng lấy đến mềm tay, truyền thông đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội được thấy cả ba người cùng lúc lộ diện thế này.
Đây cũng là lần đầu Phương Sùng Viễn hợp tác với Tiêu Phi Phi, trước kia hắn chỉ có nghe người khác nói về cô, tính cách nội liễm ôn nhu, thậm chí có chút hướng nội, cho nên trong lúc phóng viên phỏng vấn, vẫn luôn là hắn đứng ra kéo đề tài.
Bởi vì tính cách của hắn vẫn luôn vô cùng tốt, cho nên rất nhiều vấn đề phóng viên hỏi đều là vây quanh hắn, đại khái là sau khi hiểu rõ nội dung bộ phim, mọi người vẫn là mang càng nhiều vấn đề bát quái đến càng tốt, tỷ như hỏi hắn sau khi cùng hai vị diễn viên kia hợp tác cảm thấy như thế nào, yêu thích phong cách của ai hơn, Phương Sùng Viễn nhất nhất cười trả lời, "Tôi cảm giác được hai cô gái kia vẫn yêu nhau nhiều hơn đi, tôi mới là người bị cho ra rìa này..." Không chỉ trả lời vấn đề khéo léo, còn làm cho các ký giả được một trận cười sảng khoái.
Lan Tranh nhìn Phương Sùng Viễn trên màn hình ứng phó phóng viên đến thành thạo điêu luyện, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười.
Nếu như Lan Đình có thể nói chuyện, phỏng chừng cũng sẽ giống như Phương Sùng Viễn, thiệt xán liên hoa*, một người thích cười như thế, hẳn là thanh âm cũng sẽ rất êm tai.
Đang nghĩ ngợi, lại giống như có cảm ứng, Lan Đình gửi tin nhắn tới cho y.
Là một tấm ảnh gia đình, còn có bảo bảo đã tròn một tuổi.
Trong hình, cả nhà Lan Đình đứng trước ống kính cười đến thỏa mãn hạnh phúc.
Lan Tranh đáy mắt buồn bã, kiềm lòng không đặng mà tìm chỗ lưu giữ lại bức ảnh, những năm này, mỗi một tấm ảnh Lan Đình gửi tới cho y, y đều tỉ mỉ cất giấu chúng.
Qua chốc lát sau, Phương Sùng Viễn cũng gửi tin nhắn đến.
"Lan lão sư, hôm nay anh có khá hơn chút nào không?"
Nhìn avatar của Phương Sùng Viễn, Lan Tranh thấp giọng thở dài một hơi.
Y biết mình không nên lợi dụng hắn, không ai có thể thay thế Lan Đình, y cũng chưa từng nghĩ muốn để Phương Sùng Viễn thay thế người kia, nhưng mỗi lần thấy Phương Sùng Viễn cười với mình, y sẽ đều khó giải thích được mà nghĩ tới Lan Đình lúc mới vừa đến nhà mình, thiếu niên mười tuổi, đứng ở trong vườn hoa nhìn y toét miệng cười, từng hàng phượng đỏ giữa thời tiết nóng bức tháng bảy nở rực đỏ cả cây, một mảnh sặc sỡ.
* “Thiệt xán liên hoa” là một điển cố, xuất phát từ sự tích một cao tăng thời Nam Bắc Triều tên là Đồ Trừng. Trong “Cao tăng truyền” và “Tấn thư•Nghệ thuật truyền; Phật Đồ Trừng” ghi lại: Sau khi Triệu quốc chủ Thạch Lặc triệu kiến Đồ Trừng, vì quốc chủ muốn thực nghiệm đạo hạnh của ông, Đồ Trừng liền lấy một cái cái bình bát ra, đổ đầy nước vào, thắp hương niệm chú, không lâu sau, một bông sen xanh mọc ra từ trong bát, tỏa sáng như mặt trời, làm cho lòng người khoan khoái, vì vậy, hậu nhân dùng “thiệt xán liên hoa” là muốn ví dụ cho lời nói văn chương tài hoa lại đẹp đẽ.
Editor có lời:
Nói siêng vậy chứ bị mấy cái deadline ở đâu ra dí quài luôn ớ!!!, lại thêm dăm ba cái cái tình tiết cẩu huyết này, mặc dù đã biết trước nhưng vẫn khá là quạo =)))))

710120

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK