Đóng cửa lại rồi, Phương Sùng Viễn mới nhìn đến túi thuốc Tiểu Ngải mua cho hắn, đều là thuốc an thần hỗ trợ giấc ngủ, hắn tiện tay ném toàn bộ lên sofa, để cùng với số thuốc kia bác sĩ cho hắn, chất thành một đống.
Hắn đi vào phòng ngủ tắm rửa sạch sẽ, sau đó xem giờ rồi mặc vào một bộ Adidas màu đen chuẩn bị chạy bộ đêm.
Vừa mở cửa ra, không ngờ lại thấy Lan Tranh đứng ở trước mặt nâng tay như muốn gõ cửa.
Hai người nhìn nhau, thoáng chốc chần chừ.
Vẫn là Phương Sùng Viễn phản ứng trước, cau mày hỏi y, "Đã trễ thế này rồi, anh tới làm gì?"
Lan Tranh thấy hắn đã thay quần áo, nhìn vào thì chính là dáng vẻ muốn đi ra ngoài, liền quên mất mình đến tìm hắn để làm gì, thân thiết hỏi, "Đã trễ thế này, cậu còn muốn chạy bộ à?"
Phương Sùng Viễn ừ một tiếng, "Không có việc thì anh tránh ra đi, chắn đường tôi."
Nhìn Phương Sùng Viễn muốn nhích người rời đi, lúc này Lan Tranh mới nhớ tới mục đích mình đến đây.
Y cầm cái cốc giữ nhiệt màu đen lên đưa tới trước mặt Phương Sùng Viễn, "Mấy ngày nay cậu ngủ không ngon, nên tôi nấu sữa bò cho cậu, lát nữa nhớ uống rồi hãy ngủ."
Phương Sùng Viễn liếc mắt nhìn, trả lời, "Tôi không cần, mang về đi."
Dường như Lan Tranh đã sớm liệu được hắn sẽ nói như thế, nghe ngữ khí hắn lạnh lùng cũng chỉ lúng túng nở nụ cười, "Cậu bảo Tiểu Ngải đưa thuốc cho tôi, tôi nhận. Đây là tôi cám ơn cậu, cậu có thể nhận không?"
Phương Sùng Viễn đẩy tay y ra, "Tôi không uống sữa tươi, anh mang về đi."
"Nhưng mà tôi nhớ, lúc hai chúng ta ở cùng nhau, cậu rất thích uống." Giọng Lan Tranh êm dịu nhẹ nhàng, lúc nói chuyện vẫn duy trì nụ cười với hắn.
"Anh cũng nói rồi, đó là trước đây, bây giờ tôi không thích uống, sao, không được sao?" Phương Sùng Viễn có chút bực bội nhìn y, "Chuyện thuốc men anh không cần phải cảm thấy gì cả, chỉ là trí nhớ của tôi tương đối tốt, không biết sao có rất nhiều thứ muốn quên nhưng lại quên không được, anh không cần nghĩ quá nhiều."
Câu này của hắn là một lời hai nghĩa, nói xong cũng không chờ Lan Tranh phản ứng, đẩy y ra đi về phía cầu thang.
Lan Tranh do dự một giây, không có đuổi theo.
Phương Sùng Viễn đeo tai nghe chạy suốt hai tiếng đồng hồ, mãi đến khi cảm thấy mệt bở hơi tai rồi mới trở về khách sạn, lúc đi tới cửa phòng, bỗng chú ý tới một cái cốc giữ nhiệt màu đen được đặt cẩn thận sang một bên.
Hắn lau qua mái tóc ướt nhẹp của mình, không động vào, trực tiếp mở cửa vào phòng.
********
Theo tiến độ quay chụp, cảnh của Phương Sùng Viễn cũng dần nhiều lên.
Nội dung nửa phần sau của bộ phim hầu như đều là cảnh tâm lí, từ khi A Lang chết, trạng thái tinh thần của Trần Hi Quang càng ngày càng không ổn định, các đồng nghiệp cũng dần phát giác ra hắn không đúng, hắn bắt đầu không khống chế được tâm tình của mình, bất kể là ở đơn vị hay ở nhà, hắn đang dần để lộ ra một “mặt khác” chân thật nhất.
"Quang ca, cả ngày hôm nay anh đi đâu mà không tìm được vậy? Lý cục tìm anh hơn nửa ngày rồi."
"Này, Quang ca, trên tay anh là thứ gì đấy?"
"Mắc mớ gì tới cậu!" Khuôn mặt hung ác của Trần Hi Quang nhìn hắn chằm chằm, hoảng loạn lau vết máu trên tay vào ống quần.
"Tôi chỉ hỏi thôi mà, hung dữ cái gì?" Đồng sự liếc mắt nhìn hắn, đi ra chỗ khác.
Trần Hi Quang đứng đó, bỗng nhiên cảm thấy như mình bị vạch trần, tất cả mọi người trước sau đều đang nhìn hắn, xì xào bàn tán...
"Dừng..."
Đạo diễn thở dài hô lên, nghiêng đầu nhìn Phương Sùng Viễn đang đứng ở trung tâm, nói, "Viễn ca, cảm xúc không đúng, cân nhắc lại một chút..."
Lý Sinh bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Phương Sùng Viễn cùng đồng sự diễn cảnh này gần năm lần rồi nhưng vẫn không tìm được cảm giác mà hắn muốn.
Phương Sùng Viễn cũng thở dài sửa sang lại cổ áo cảnh phục của mình, nói với đạo diễn, "Để tôi cẩn thận suy nghĩ lại một chút."
Liên tiếp mấy ngày, Phương Sùng Viễn như là lâm vào bế tắc, bất kể hắn diễn như thế nào đạo diễn cũng không hài lòng, bất kể hắn làm cái gì đạo diễn cũng cảm thấy hắn không nắm được nhân vật.
Thậm chí còn có lúc hắn hoài nghi có phải là đạo diễn cố tình ghim mình hay không, nhưng mà nghĩ tới nghĩ lui thì vẫn cảm thấy đây đúng là vấn đề của mình.
Một chữ viết quá nhiều lần đến cuối cùng sẽ không nhận ra chúng nữa*, một động tác, một cảnh quay lặp lại quá nhiều lần sẽ khiến hắn không thể tìm đúng được cảm giác.
*Về mặt chữ thì câu này tui dịch xa QT lắm á, nhưng mà nghĩa thì nó y chang.
Đêm xuống, Phương Sùng Viễn một mình ở trong phòng nhìn gương luyện tập, từ ánh mắt đến cử chỉ, hết lần này đến lần khác, nhưng tập càng nhiều, hắn lại càng cảm thấy không đúng gì cả.
Hắn rầu rĩ ném kịch bản xuống đất, còn giống như phát tiết mà đạp xuống mấy cái, sau đó dứt khoác mở một chai rượu vang đỏ, rót ra nửa ly uống cạn một hơi.
Hắn nhắm mắt lại chậm rãi hít sâu mấy hơi, lại mở mắt ra nhìn thời gian, hai giờ mười lăm phút, không biết giờ này Lục Văn Úc đã ngủ chưa?
Bây giờ hắn thực sự cần có người trò chuyện cùng, bất kể là nói cái gì, dù vài câu thôi cũng tốt hơn là giống như bây giờ một thân một mình bị nhốt trong lao tù, không tìm được ranh giới.
Hắn đi tới bên cửa sổ, mở cửa để gió lạnh vù vù thổi vào, cảm nhận được sự mát lạnh phả vào mặt, hắn gọi cho Lục Văn Úc.
Vốn cho là phải thật lâu sau thì đối phương mới bắt máy, không ngờ điện thoại chỉ mới vang lên hai giây, cuộc gọi liền được kết nối.
"A lô, Văn Úc phải không, là tôi, tôi ngủ không được, muốn tìm anh nói chuyện, không phiền anh chứ?"
Đối phương còn chưa kịp mở miệng, Phương Sùng Viễn đã chủ động lên tiếng trước biểu đạt áy náy.
Người bên kia một lúc lâu rồi cũng không thấy trả lời, chỉ nghe từ trong loa truyền đến tiếng thở gấp, Phương Sùng Viễn kỳ quái “a lô” một tiếng, đang muốn mở miệng dò hỏi, liền nghe được giọng nói của đối phương vang lên trong yên tĩnh.
"Sùng Viễn, tôi là Lan Tranh, cậu gọi nhầm rồi."
Phương Sùng Viễn đột ngột ngừng lại.
Hắn cau mày lấy điện thoại từ bên tai xuống, tựa như không tin mà liếc mắt nhìn, tên trên màn hình đúng là Lan Tranh.
Hắn đột nhiên cắn chặt môi dưới, cắn trong yên lặng.
"Vậy tôi, tôi cúp đây."
"Chờ một chút, " Lan Tranh gọi hắn lại, dường như là khẽ thở dài, nói, "Không phải cậu muốn tìm người nói chuyện sao, mở cửa đi, tôi đang ở ngoài phòng cậu."
"Anh ở đâu?" Phương Sùng Viễn không tin mà hỏi lại lần nữa.
"Tôi ở bên ngoài phòng cậu, lúc cậu gọi đến thì tôi liền đi ra, tôi muốn vào cùng cậu, có thể mở cửa không?"
Qua một lúc sau, trong khi Lan Tranh cho rằng Phương Sùng Viễn sẽ không mở cửa thì “cạch” một tiếng, cửa được kéo vào trong.
Lan Tranh im lặng nở nụ cười.
Y đi tới nhìn Phương Sùng Viễn đang đứng trước tủ rượu uống vang đỏ, hắn liếc nhìn y một cái rồi hỏi, "Muốn uống không?"
Lan Tranh lắc đầu.
Phương Sùng Viễn tự mình rót ra nửa ly.
Hắn đi tới trước sofa ngồi xuống, "Vốn dĩ là tôi muốn gọi Văn Úc, không ngờ lại gọi nhầm."
Trong lòng Lan Tranh bỗng nhiên đau xót, nhưng vẫn cứ nhìn hắn cười nói, "Không sao, tôi rất mừng vì cậu gọi sai, cậu không biết mỗi ngày tôi đều mong chờ điện thoại của cậu đâu."
Phương Sùng Viễn cười lạnh, nhíu mày hỏi, "Vậy à."
Hai người dừng một chút, Phương Sùng Viễn mới tiếp tục nói, "Lan Tranh, tôi phát hiện anh thay đổi, trước đây anh không phải như thế này, " đáy mắt hắn không có một chút ý cười, hắn nói, "Tôi thực sự rất tò mò, rốt cục em trai anh đã làm cái gì rồi mới khiến anh đột nhiên đổi tính, bắt đầu oan ức lấy lòng tôi."
Ánh mắt Lan Tranh bỗng đau đến vỡ vụn, tựa như mặt gương phẳng lặng, bất ngờ bị đập trúng mà văng đầy mảnh vỡ.
"Quả nhiên..." Y cười khổ thành tiếng, nhìn Phương Sùng Viễn, lại giống như nhìn đêm đen ở bên ngoài cửa sổ, "Bất luận tôi có nói cái gì, cậu cũng đều không tin tôi."
Tác giả có lời:
Mọi người có thể tặng tôi chút hải tinh (aka sao biển) không? Cảm ơn nhé
Editor có lời:
Thật ra bây giờ tui cũng muốn đổi xưng hô lắm á, nhưng mà cứ cảm thấy chưa có tới lắm🤣.
*Góc tham khảo ý kiến: Mn nghĩ xem nên để anh Tranh xưng anh-em hay anh Viễn xưng anh-em*.
Danh Sách Chương: