Giao thừa cùng ngày, Lan Tranh tỉnh dậy từ sớm, y nhìn Phương Sùng Viễn vẫn còn đè lên chăn ngủ ngon lành, một cánh tay để lộ ra bên ngoài, to lớn mạnh mẽ, tối hôm qua, chính là cánh tay này của hắn chống đỡ cho cơn co rúm điên cuồng của y, cuối cùng y lại phải khóc lóc cầu xin thì hắn mới chịu buông tha, trong đầu chợt lóe lên từng hình ảnh hôm trước, Lan Tranh cảm thấy chỗ dưới thân đó cứng lên mấy phần.
Y nhẹ nhàng hít thở vài hơi bình phục lại tâm tình, cũng không đành lòng gọi Phương Sùng Viễn rời giường sớm như vậy, vì thế nhẹ chân đi vào một cái phòng vệ sinh khác rửa mặt súc miệng, sau đó chuẩn bị bữa sáng, lúc Phương Sùng Viễn tỉnh lại, Lan Tranh đã mang bữa sáng lên tới phòng ngủ.
"Anh dậy lúc nào thế?" Phương Sùng Viễn nhìn Lan Tranh mặc một bộ quần áo ở nhà, y mang bữa sáng đặt lên cái bàn ăn nhỏ trong phòng ngủ, lại chậm rãi đi tới kéo màn cửa sổ ra, rẹt một tiếng, ánh nắng sáng chói lập tức chiếu vào.
Phương Sùng Viễn giơ tay lên cản một chút, híp mắt nhìn xuyên qua mấy kẽ ngón tay, thấy Lan Tranh đứng ở bên cửa sổ.
"Em cười cái gì?" Lan Tranh đi tới, cúi người xuống hôn một cái lên má của hắn, dịu dàng nói, "Rời giường thôi, chúng ta ăn sáng."
"Cười vì em quá may mắn, " Phương Sùng Viễn nhìn y, vô lại trong vô lại mà vỗ vỗ lên khuôn mặt y, "Người đẹp như vậy, sao lại biến thành hầu nam của em, mỗi ngày hầu hạ em rời giường ăn sáng."
Lan Tranh nghe vậy liền nở nụ cười, bỗng nhiên vươn đầu lưỡi ra liếm vòng quanh vành tai hắn, dính như keo mà nói, "Còn để cho em phát tiết dục vọng mỗi ngày, em nói xem, hầu nam như thế có phải là ngàn năm khó gặp không?"
Cả người Phương Sùng Viễn run lên, bỗng nhiên trở mình một cái đè Lan Tranh lên trên giường, khiêu khích nhìn y, "Con hồ ly đực này từ đâu tới mà phóng túng như vậy, hửm?"
Lan Tranh cảm giác được vật dưới thân mình đang từ từ lớn lên, y thở hổn hển, còn cọ cọ lên trên người hắn, liếm môi nói, "Mau làm anh, không chịu được..."
Nghe những lời như vậy, chỉ cần là đàn ông thì làm sao có thể nhịn, huống chi là Phương Sùng Viễn, hắn vừa lôi kéo tóc y vừa hôn xuống, một khắc tiến vào kia, hắn nghe Lan Tranh không chịu nổi mà hừ hừ vài tiếng, mang theo từng tia run rẩy, như là sảng khoái tới cực điểm.
Hai người này một dịp chăm nhau là một tiếng đồng hồ, bữa sáng đã sớm nguội lạnh, Lan Tranh chỉ có thể nhân lúc Phương Sùng Viễn đi tắm mang xuống lầu hâm nóng lại lần nữa.
Phương Sùng Viễn vừa ăn bánh mì vừa cười đắc ý nhìn Lan Tranh.
Lan Tranh vốn chỉ đang trừng hắn, nhưng lại bị hắn nhìn đến cả người không dễ chịu, phẫn nộ lên tiếng, "Em cười cái gì, có chuyện buồn cười lắm sao..."
Phương Sùng Viễn nuốt bánh mì xuống, nhếch miệng cười nói, "Lan lão sư, bị em làm có phải là thật sự rất sướng không, sướng đến mức không thể khống chế..."
Lan Tranh tiện tay vơ lấy một miếng bánh mì rồi ném về phía hắn, "Ăn không đàm luận, ngủ không nói chuyện!"
Phương Sùng Viễn biết là y xấu hổ, cũng không có đùa y nữa, sợ y thật sự cuống lên rồi lại tức giận, liền nín cười nhìn y nói, "Yên tâm, em không nói ra ngoài đâu, một lát nữa em đổi chăn, nếu như bị dì phát hiện thì sẽ bảo là buổi tối nằm mơ sợ quá nên tè bậy."
Lan Tranh lườm hắn một cái, đúng lúc lò vi sóng phát ra một tiếng keng, y đứng lên đi tới lấy sữa bò nóng, lười nói chuyện cùng hắn.
Đổi chăn xong Phương Sùng Viễn mới xuống lầu, hắn thấy Lan Tranh đang chuẩn bị dán câu đối Tết, liền xung phong nhận việc mà chạy lên trước, "Loại chuyện nhỏ này để em làm là được, sao dám phiền tới Lan lão sư?" Nói xong liền ngoảnh mặt về phía Lan Tranh, trêu chọc mà nháy mắt mấy cái.
Lan Tranh không nhịn cười được một chút.
Phương Sùng Viễn quyến rũ thành công, đi lên trước hôn một cái vào khóe mắt Lan Tranh, "Em đi dán câu đối, anh cán bột trước đi, lát nữa hai ta cùng làm sủi cảo."
"Được, vậy em cẩn thận một chút, " Lan Tranh nhìn hắn, "Cần đưa ghế cho em không?"
Phương Sùng Viễn lườm y, "Anh trai đây thân cao 1m87, anh nói xem có cần ghế hay không?"
"Được được được, em cao em có lý."
Lan Tranh xắn tay áo lên đi vào nhà bếp.
Qua một lát sau, y liền nghe được tiếng Phương Sùng Viễn ở ngoài cửa gọi mình, "Tranh ca, Tranh ca anh ra đây xem một chút..."
Lan Tranh lắc đầu bất lực, đành phải đi ra, vừa cười vừa nói, "Không phải bảo là không cần giúp sao."
Phương Sùng Viễn đang dán miếng băng keo lên trên cửa để làm dấu, hắn nâng cằm lên nhìn Lan Tranh, “Anh tới xem một chút đã ngay hay chưa?"
Lan Tranh đi ra ngoài cửa, đứng cách một khoảng ôm tay nhìn, "Lệch một chút rồi."
"Hả? Lệch bên nào?"
"Em nghiêng qua bên trái một chút."
"Như vậy phải không?"
"Nghiêng về bên phải..."
"Chậc, thế này đã được chưa?"
"Aiiii, lệch trái quá rồi..."
"Lan Tranh!"
Lan Tranh đứng ở đằng kia run vai mà cười, nói "Được rồi, có thể rồi."
Phương Sùng Viễn lúc này mới thả tay ra, vừa trừng Lan Tranh vừa xoa bóp cánh tay đã mỏi từ nãy giờ.
"Anh cố ý phải không, xấu quá rồi."
"Em mới biết anh cố ý đấy à?" Lan Tranh cười đắc thắng, "Mới vừa nãy ai nói không cần giúp đỡ, một mình cũng có thể làm được? Xem ra không có anh thì vẫn không được."
"Chuyện như vậy không có anh cũng có thể làm được, " Phương Sùng Viễn bỗng nhiên tới gần, mạnh mẽ véo một cái vào mông y, "Nhưng mà có những chuyện không có anh thì thật sự không được nha."
"Cái gì hầu nam cũng muốn làm hết, đúng hay không?" Phương Sùng Viễn nhìn y cười.
"Vâng, chủ nhân, bây giờ còn cần em làm gì nữa không?" Lan Tranh hết sức phối hợp.
"Bây giờ tạm thời không cần, " Khóe mắt Phương Sùng Viễn câu lên, "Anh vẫn nên ở trên giường dùng tốt hơn một ít."
Lan Tranh đạp hắn một cái, Phương Sùng Viễn nhanh tay lẹ mắt cười né tránh.
Hai người đang nháo nhào đánh nhau, cửa nhà hàng xóm bỗng nhiên kẽo kẹt một tiếng, Phương Sùng Viễn nghiêng đầu nhìn xem, chỉ thấy một cái đầu vô cùng tròn trịa lộ ra ngoài, nhìn hai người đang đứng cách mình không xa, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu lên bi bô gọi Phương Sùng Viễn một tiếng thúc thúc.
Phương Sùng Viễn không khỏi “ủa” một tiếng, kêu lên nhóc con, sau đó đi tới ngồi xổm xuống hỏi bé, "Con muốn đi đâu?"
Đứa bé mặc một cái áo len màu vàng kem, trông béo như quả bóng, "Mua kẹo đường!"
"Ha ha, con đi một mình à? Ba ba đâu?"
Đứa bé lắc đầu, "Con không biết."
"Nói với thúc thúc, con tên là gì?"
"Dương Dương."
Nhìn đứa nhỏ khoẻ mạnh kháu khỉnh thật là đáng yêu, Lan Tranh cũng ngồi xổm xuống nhìn hắn nói, "Nhất định là lén chạy ra ngoài, cũng may gặp được hai chúng ta."
Ngược lại Phương Sùng Viễn rất có kiên nhẫn, đưa tay về phía đứa bé, "Nhà thúc thúc có rất nhiều kẹo đường, con có muốn qua chơi không?"
Đứa bé cơ hồ không chút nghĩ ngợi gì liền gật gật đầu, sau đó đưa tay cho Phương Sùng Viễn dắt, vui vẻ nói một câu, "Đi thôi!"
Phương Sùng Viễn cười ha ha.
Một tay hắn ôm lấy đứa nhỏ, Lan Tranh nhìn hắn nói, "Em thật sự muốn gạt thằng bé về à?"
"Đáng yêu như thế, dẫn về nhà chơi một chút, lát nữa rồi dắt về trả cho ba mẹ nó." Nói vậy thôi chứ liền gõ cửa nhà hàng xóm, trong nhà truyền đến tiếng phim hoạt hình, còn có tiếng xào rau, Lan Tranh nói, "Chắc là không nghe thấy, em ôm thằng bé vào nói một tiếng với họ đi."
"Vậy anh về trước, lát nữa em về sau." Phương Sùng Viễn nhìn đứa bé được ôm chặt trong ngực mình, ai cũng không quen, nhưng vẫn liên tục hối thúc hắn đi lấy kẹo đường, khỏi cần nói có bao nhiêu vui vẻ.
Hắn ôm đứa bé đi thẳng vào nhà, hỏi ba ba con ở đâu rồi, đứa bé lại chỉ vào nhà bếp, "Dì ở trong đó, ba ba thì con không biết."
Phương Sùng Viễn thuận theo hướng bé chỉ đi vào, quả nhiên tìm được người, nhưng mà thấy dáng vẻ đối phương đã hơn bốn mươi tuổi, đang buộc tạp dề làm cơm, nhìn thế này thì hẳn là bảo mẫu của chủ nhà.
Bảo mẫu nhìn thấy trong nhà bỗng nhiên xuất hiện người lạ nhất thời cả kinh, nhưng vài giây sau liền nhận ra Phương Sùng Viễn, đang muốn mở miệng thì đã nghe Phương Sùng Viễn hỏi trước, "Ba Dương Dương có ở đây không? Tôi dắt Dương Dương sang nhà chơi một chút, lát nữa dẫn nó về, có được không?"
Bảo mẫu a một tiếng, vừa lau tay vừa nói, "Vậy anh chờ một chút, tôi lên lầu nói một tiếng với tiên sinh."
Thì ra là ở trên lầu, chẳng trách đứa nhỏ chạy ra ngoài cũng không phát hiện.
Chốc lát sau bảo mẫu liền xuống lầu, nói với Phương Sùng Viễn, "Tiên sinh nói có thể, một lát nữa bọn họ sẽ tới đón bé."
Phương Sùng Viễn cảm ơn một tiếng, cũng không chú ý tới bảo mẫu nói “bọn họ” kia thật ra là có ý khác.
Hắn ôm đứa bé về nhà, Lan Tranh đang ở trong nhà bếp, Phương Sùng Viễn nhìn y mặc một cái áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên ở đằng kia nhào bột, chậc một tiếng nói, "Mặc quần áo đắt như vậy đi nhào bột, anh không thể đổi cái khác à?"
Lan Tranh trả lời, "Hôm qua lúc bảo người mang đồ đến đã quên mất tạp dề rồi, ở đây cũng không có."
Đứa bé nhìn thấy Lan Tranh ở đằng kia nhào bột, đôi mắt nhất thời sáng lên, thoát khỏi vòng tay của Phương Sùng Viễn chạy tới chỗ y, hai cái tay nhỏ bé đặt lên trên bàn, tràn đầy phấn khởi mà nhìn chằm chằm vào cục bột trong tay Lan Tranh.
Lan Tranh không nhịn được cười, "Con muốn chơi cái này à?"
Đứa nhỏ đặc biệt dùng sức gật gật đầu.
Phương Sùng Viễn đi tới xoa đầu bé, "Không ăn kẹo nữa?"
Đứa nhỏ nhìn thấy đồ chơi hấp dẫn hơn, nhất thời gạt kẹo đường qua một bên, quay đầu nhìn Phương Sùng Viễn, do dự một chút mới nói, "Chờ một xíu xíu nữa rồi ăn."
Phương Sùng Viễn cười đến không thấy mắt ở đâu, "Được, vậy trước hết thúc thúc giữ lại cho con, con chơi cục bột đi."
Qua một lúc sau người nhà đứa bé liền tới đón, không phải là người đàn ông lúc trước Phương Sùng Viễn gặp, mà là một người khác, bộ dáng phải lạnh lùng hơn một ít, mặc đồ cũng cực kì chú trọng, hắn ôm lấy bé nói với hai người, "Thật ngại quá, cho hai người thêm phiền phức rồi."
"Sao lại vậy, " Phương Sùng Viễn nhìn hắn nói, "Dương Dương rất đáng yêu."
"Chúng tôi mới vừa chuyển tới, không ngờ tiểu tử này lại không sợ người lạ, mới thế mà đã đi cùng cậu rồi, nó đối với người lạ cũng không có để ý mấy, " người đàn ông đưa tay về phía Phương Sùng Viễn, "Tôi tên Cù Đông Trần, rất vui được gặp cậu."
"Cù tiên sinh khách sáo rồi, " Phương Sùng Viễn cũng lễ phép nói, "Tôi là Phương Sùng Viễn, vị này là Lan Tranh."
"Tôi biết hai người, " Cù Đông Trần nở nụ cười, "Tuy là không để ý nhiều đến tin tức giải trí, nhưng mà mấy ngày trước tôi còn cùng vị nhà đi xem “Tung tích không rõ” của hai người, đúng là khiến người khắc sâu ấn tượng."
"Cảm ơn." Lan Tranh cũng khách sáo bắt tay với hắn.
"Rảnh rỗi đến nhà chơi."
"Cảm ơn, " Phương Sùng Viễn đưa bao lì xì đã được chuẩn bị kĩ càng cho đứa bé, "Năm mới vui vẻ nha Dương Dương."
Đứa bé dường như hơi sợ Cù Đông Trần, nhìn tiền lì xì muốn nhận nhưng lại không dám nhận, cẩn thận nhìn Cù Đông Trần một cái, nghe hắn nói một câu con cầm đi, mới cười híp mắt nhận lấy, Cù Đông Trần nhìn bé, "Nhận tiền lì xì, con phải nói cái gì?"
"Cảm ơn thúc thúc!" Đứa nhỏ bỗng nhiên lớn tiếng nói một câu, chọc cho đám đàn ông trong phòng phì cười.
114021
Danh Sách Chương: