• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Hàn Sanh liếc nhìn cô một cái, siết chặt vòng tay ôm lấy eo cô, ống tay áo phất qua, ngồi dựa vào cạnh bàn, thần sắc khuất trong bóng tối.
Ánh nến đỏ chập chờn, mấy con thiêu thân lao vào trong đống lửa, sau đó bị lửa đốt trụi hóa thành những làn khói nhẹ, dần dần tiêu tán trong không trung.
Mộ Diên lại nhớ hôm nay hắn đã bắn rất nhiều lần, càng thêm phiền não, liền xoay mặt lại đối diện với Phó Hàn Sanh, có chút thấp thỏm nói: “Cậu ba, tuổi mụ của tôi năm nay chỉ mới mười lăm, vừa rồi anh lại bắn vào rất nhiều, tôi sợ lỡ như có thai thì không tốt, có thể làm phiền cậu ba nhờ người mua giúp tôi một ít thuốc tránh thai không?”
Phó Hàn Sanh vuốt ve chiếc nhẫn ngọc ban chỉ trên đốt ngón tay, lơ đãng mở miệng: “Mẹ ruột của tôi mười bốn tuổi thì đã mang thai tôi, tuổi của em hiện nay rất nhiều người đều đã đính hôn và lập gia đình, có gì mà phải lo lắng chứ?”
Đây không khác gì là một đòn cảnh cáo đánh lên đầu Mộ Diên, nếu thật sự có thai, thì cuộc đời này ai còn dám cưới cô nữa, Mộ Diên cắn môi run rẩy, ra vẻ bình tĩnh nói: “Từ nhỏ tôi đã được thím của mình nuôi dạy, cho dù là chết cũng không làm thiếp cho người ta, nếu thật sự có thai, vậy chẳng phải cậu ba sẽ gặp chuyện không hay sao, chi bằng dùng một chén thuốc mà giải quyết, ít nhất cũng có đường lui, chúng ta không cần phải lo lắng.”
Ánh sáng đèn màu vàng nhạt soi vào trong mắt Mộ Diên lấp lánh giống như ẩn chứa muôn ngàn ngôi sao trời, bộ dạng cắn môi muốn từ chối nhưng lại không dám, khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên, không hiểu sao lại quyến rũ đến như vậy, Phó Hàn Sanh nghiêng đầu nghĩ.
“Làm thiếp,” dưới ánh nến, Phó Hàn Sanh cười lạnh, rót một chung trà rồi nắm lấy cổ tay cô, lại vươn chiếc lưỡi ra liếm láp vành tay cô, trầm thấp mở miệng: “Cho dù A Diên muốn tự hạ thấp giá trị con người mình, thì tôi cũng không đồng ý, làm mợ ba nhỏ có cái gì mà hay ho, nếu đã làm thì phải làm mợ ba đường đường chính chính, ngày ngày đêm đêm, chỉ cắm một mình em.”
Khuôn mặt Mộ Diên đỏ ửng như một đóa hoa nở rộ, thật là quá mẫn cảm, bị hắn trêu chọc một chút đã không nhịn được mà run lên, liền giãy giụa muốn né tránh, lại nghe thấy hắn thủ thỉ bên tai: “Người nhà em bao giờ mới về?”. Ngôn Tình Trọng Sinh
Hình như... Mộ Diên có một người thím, nhưng buổi tối lúc hắn đi dạo trong nhà thì không thấy ai cả.
Khuôn mặt Mộ Diên hiện lên chút tinh nghịch, rồi sau đó lại hoảng loạn đẩy hắn: “Đi chợ sớm, nói rằng tối nay sẽ về, tam gia còn không mau đi đi, lỡ như đụng mặt thì không hay.”
Bây giờ đã trễ, những người bán hàng rong cũng đã đẩy xe về nhà, có lẽ thím cô cũng đã sắp quay về.
Phó Hàn Sanh dùng thân thể đè cô lên trên đệm, duỗi tay sờ soạng ở bên trong quần màu đen của cô, hung hăng mút lên má cô: “Hù dọa tôi hả? Đồ lừa đảo này, để xem tối nay tôi trừng phạt em thế nào!”
Há mồm chỉ có thể kêu lên được mấy tiếng ư ư, Mộ Diên muốn che miệng hắn lại, xấu hổ không muốn nghe, người này ngày thường thanh đạm như nước, vì sao cứ dính đến chuyện kia là lại giống như tẩu hỏa nhập ma thế này...
Mộ Diên hù dọa con cáo già Phó Hàn Sanh xong, giờ lại thẳng chân kêu khóc: “Cậu ba tha cho tôi đi, hôm nay đã làm mấy lần rồi, chịu không nổi.”
Mùi hương hoa hòe trong đêm càng thơm nồng nàn, Phó Hàn Sanh ở trong phòng cũng có thể ngửi thấy, nhưng cho dù có thơm cũng không bằng cô bé ở trong lồng ngực hắn, dương v*t ở dưới háng hắn sớm đã cứng đến đau đớn.
“Không phải đã nói muốn uống thuốc tránh thai hay sao, sáng hôm nay tôi đã bảo Lục Võ đi mua rồi, nấu xong để trên bệ bếp đấy, A Diên ngoan ngoãn cho tôi làm, làm xong tôi sẽ cho em uống.” Hắn vừa hôn vừa cắn ngón tay cô, tên này rất giỏi nắm bắt tâm lý của người khác, trườn lên trên người cô rồi bắt đầu cởi áo dài.
Mộ Diên nhìn chằm chằm xà nhà, khóc không ra nước mắt, đây là một cảm giác bất lực không nói nên lời.
Ánh trăng không chấp chới, xuyên qua khung cửa.
Mộ Diên bị cởi trần như nhộng, quần nhỏ treo trên đùi, chân tâm bị mở rộng, Phó Hàn Sanh nằm ở giữa hai chân cô, lại tỏ ra hết sức lịch sự nhã nhặn hỏi: “A Diên, anh ăn chiếc miệng nhỏ bên dưới có được không?”
Chưa từng nghe nói đến việc đàn ông sẽ ăn chỗ đó của phụ nữ, Mộ Diên chỉ thỉnh thoảng nghe được từ miệng của các bà thím lắm chuyện xung quanh nhà, rằng các kỹ nữ ở hẻm yên hoa rất dơ bẩn, chuyên ăn dương v*t của khách làng chơi, trên người cả ba cái miệng đều bị mở rộng, bị cắm đến nỗi bệnh hoa liễu, hoa huy*t bị thâm đen nổi mụn nước, nếu có dùng nấm mộc nhĩ đen để hình dung thì cũng không quá, lúc ấy Mộ Diên nghe xong liền cảm thấy hết sức sợ hãi, một cô nương tốt đẹp vì sao phải biến thành như vậy.
“Thôi đừng ăn, dơ,” Mộ Diên theo bản năng duỗi tay xuống ngăn cản, sau đó xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, còn có thể lờ mờ trông thấy ngọn đèn từ cửa của mấy ngôi nhà hàng xóm xa xa.
Bàn tay nhỏ của cô bị Phó Hàn Sanh lấy ra, hắn dùng ngón tay với những đốt xương rõ ràng vuốt ve hoa môi, lại cúi mặt xuống liếm cổ cô, ôm lấy cô mà dỗ dành: “Đừng sợ, dâm thư cũng đã từng nói rồi mà, ăn chỗ này có thể khiến phụ nữ sung sướng lên tiên.”
Đúng là không có liêm sỉ, khuôn mặt Mộ Diên phút chốc đỏ hồng, hờn dỗi: “Cậu ba đừng nói bậy nữa, muốn ăn thì ăn đi, không thì tôi đi ngủ đây.”
Đương nhiên là phải ăn, Phó Hàn Sanh nhẹ hôn một cái lên cánh môi mọng của cô, chủ nhân của nó mạnh miệng như vậy thì tối nay hắn nhất định phải bắt cô xin tha mới thôi.
Hắn cúi người xuống, hoa huy*t ở giữa hai chân Mộ Diên ửng đỏ, hoa môi buổi chiều vừa mới khi bị trêu đùa vẫn chưa hoàn toàn khép lại, đang chảy ra một ít xuân dịch, Phó Hàn Sanh vươn đầu lưỡi tách hoa môi ra, cô bỗng chốc túm lấy khăn trải giường, cả người ngứa ngáy khó nhịn, phát ra một tiếng rên yêu kiều.
“Ưm… ưm…” đệm chăn dưới người bắt đầu rung lên khe khẽ, chiếc mông nhỏ uốn éo, giống như muốn thoát khỏi sự liếm láp của Phó Hàn Sanh, rồi lại nhịn không được mà hùa theo nhịp điệu của hắn.
Đầu lưỡi nhẹ nhàng vẽ vòng quanh cửa huyệt ửng đỏ, sau đó chậm rãi xâm nhập vào bên trong hoa huy*t, khiêu khích từng chút từng chút một, chỉ giây lát đã có một dòng nước ngon ngọt chậm rãi chảy ra.
Nghe thấy tí nước tích táp ra từ Phó Hàn Sanh ở dưới hạ thể mình, khuôn mặt Mộ Diên lập tức đỏ đến nỗi sắp nhỏ ra máu, hoa huy*t vừa ngứa vừa tê, hai chân bắt đầu không thể khống chế được quẫy đạp lung tung, lại bị Phó Hàn Sanh dùng sức bẻ rộng hơn nữa.
Hắn há miệng ngậm lấy hạt thịt non giống như trân châu ở trong vỏ trai kia, rồi hút mạnh vào một cái, cảm giác chỗ viên châu khiến cho toàn bộ hoa huy*t đều như đang bị Phó Hàn Sanh nuốt vào bụng.
Thân thể Mộ Diên đã bị châm lửa, một dòng khí ấm nóng chạy thẳng về hoa huy*t ở hạ thể, cô lập tức không thể kiềm chế được bản thân bắt đầu khóc rấm rứt, chụp lấy vai hắn như chụp một sợi rơm cứu mạng: “… A… cậu ba… cậu ba…”
Đôi môi đỏ ướt át, không ngừng khép mở, khóe mắt có nước chảy lấp loáng, thân thể bị kích thích khát vọng có vật to lớn nhét vào, Mộ Diên vừa rồi còn hết sức kiên trinh bất khuất, chỉ trong phút chốc đã bị hồng thủy làm vỡ đê, ào ào sụp đổ giống như sắp chết đuối trong biển tình ái.
Nghe thấy tiếng rên rỉ mềm mại này, người dưới thân bỗng nhiên thu miệng lưỡi lại, ghì chặt lấy hai chân cô, khống chế sống lưng, bình tĩnh nhìn cơ thể Mộ Diên đang run lên từng hồi, bên trong hoa huy*t vừa rồi bị càn quét, đột nhiên phun ra một lượng lớn dâm dịch, làm ướt mớ cỏ rậm rạp ở dưới chiếc bụng tinh tráng và khu vực háng dữ tợn của Phó Hàn Sanh.
Ánh mắt Phó Hàn Sanh dán chặt vào khuôn mặt xinh đẹp xuất chúng của Mộ Diên, cô rất trắng, trắng như ngọc bạch mỡ đê, từ cần cổ đến ngón chân không hề có một chút tỳ vết nào, da thịt càng hết sức mịn màng, xương cốt mềm mại được che chắn bởi một lớp thịt mềm, sờ vào lập tức có cảm giác non nớt, khiến người ta yêu thích đến mức không buông ra được.
Đôi mắt ngập nước mở ra, Mộ Diên giống như vừa bị hoảng sợ, ánh mắt dần dần mất đi tiêu cự, cả người nhũn ra, nằm rạp trên giường mà thở hổn hển, dư vị của cao trào vẫn còn quanh quẩn trong cơ thể Mộ Diên, hoa huy*t cứ thế không ngừng chảy ra hoa dịch, theo cánh mông, thấm ướt cả một mảnh khăn trải giường.
Phó Hàn Sanh cong môi, độ cong rất nhẹ, lại cúi người xuống, há miệng liếm mút chỗ nước ngọt lành còn ngưng tụ bên trên nhụy hoa, hút lấy rồi nuốt vào bụng. Thân hình Mộ Diên vừa mẫn cảm vừa mảnh mai, mỗi lần đầu lưỡi của hắn chạm vào hoa tâm, cô liền khẽ rung lên một chút, hoa dịch cứ tiếp tục chảy ra không ngừng.
Hắn ngẩng đầu lên, vươn ngón tay với xương cốt thon dài, mang theo tràn đầy sự yêu thương mà nhẹ nhàng vuốt ve hoa huy*t non nớt kia, thân thể vừa mới cao trào, thực sự không thể chịu đựng được bất kỳ kích thích nào dù là nhỏ nhất, vì thế xuân dịch lại không ngừng cuồn cuộn chảy ra, khiến cho ngón tay Phó Hàn Sanh lập tức trở nên ướt đẫm.
Phó Hàn Sanh cố ý cau mày, thấp giọng trêu đùa:”…… A Diên nhiều nước quá…”
Nghe xong lời này, Mộ Diên lại càng xấu hổ nhiều hơn, cô cố gắng dịch mông đi, muốn tránh khỏi ngón tay Phó Hàn Sanh.
Nhưng mặc cho cô có làm thế nào, thì năm ngón tay của Phó Hàn Sanh vẫn theo sát cô không rời, nhờ có hoa dịch nhơm nhớp, hắn dễ dàng tìm được cửa động rồi cắm ngón tay vào.
hoa huy*t trơn trượt, ngón tay Phó Hàn Sanh nhanh chóng tìm được đáy huyệt, hang động chật hẹp non mềm của thiếu nữ đột ngột bị ngón tay dài của hắn căng ra, Mộ Diên không thể khống chế được, rên lên một tiếng, bộ ngực trắng như tuyết nhếch cao, rồi sau đó lại thả xuống.
Phó Hàn Sanh nhìn hai ngọn núi đong đưa trước mặt, ngón tay bắt đầu không ngừng ra ra vào vào.
Mỗi lần chọc đến chỗ sâu, bộ ngực của cô sẽ lại dựng thẳng đứng, phập phồng lên xuống tạo ra chấn động như sóng biển, hai quả anh đào ở trên đỉnh lại càng đỏ mọng quyến rũ.
Hắn bắt đầu bỏ thêm vào ngón tay thứ hai, rồi lại thứ Ba, tốc độ cũng nhanh chóng hơn, hoa huy*t Mộ Diên đã là thủy triều tràn lan, tiếng 'phụt phụt' càng vang lên không dứt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK