• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Diên thực sự không chịu nổi, sau mấy phen xin tha thứ, Phó Hàn Sanh mới chịu dừng động tác đè tấm lưng ngọc trần trụi của cô ra mà hôn, hai người toàn thân trần trụi, cả khuôn mặt đều đỏ bừng vì mưa thuận gió hoà sau âu yếm, hơi thở hổn hển.
Cửa sổ được chống bởi một thanh tre, ánh trăng sáng ngời trên bầu trời xanh thẳm, những ngôi sao thưa thớt, cảnh tượng như buổi chiều muộn, rất có cảm giác rời xa loạn lạc, thế ngoại đào nguyên.
Phó Hàn Sanh nhấc chiếc quần rộng, nhớ tới hôm nay ở thương hội còn có sổ sách chưa kiểm tra xong, liền đi đến bên cạnh bàn gỗ đàn lật xem mấy quyển văn kiện đã bảo tài xế đưa tới, sau đó hắn cầm lấy sổ sách, quay về đầu giường, nghiêng người đè lên gối tơ vàng, đưa sổ ra dưới ánh đèn, chậm rãi đọc từng trang.
Ánh đèn bàn không sáng rõ, nhưng hình dáng chiếc cằm hắn lại rất rõ ràng, ánh sáng phản chiếu xương hốc mắt cao cao, khuôn mặt vừa khắc khổ vừa tuấn tú, giống hệt như các thầy giáo trong học đường, nhưng lại đẹp hơn bọn họ rất nhiều, cũng có khí chất thi thư nho nhã hơn hẳn.
Đại khái là ánh mắt Mộ Diên quá nóng cháy, thật sự quấy rầy hắn, Phó Hàn Sanh rời mắt khỏi sổ sách, nhướng mày cười có chút ngả ngớn: “Bây giờ không la hét kêu đau nữa à?”
Mộ Diên đỏ mặt, ôm lấy hai má, chột dạ dùng chăn che nửa mặt lại: “Sợ kêu quá lớn, lại khiến tới người khác nói xấu, cho nên tam gia cố mà nhẫn nhịn đi.”
Đây là chuyện bí mật không nên cho nhiều người biết, trên lý thuyết vẫn còn chưa vào cửa, cô không nên ngủ cùng phòng với Phó Hàn Sanh, càng không nói đến chuyện làm tình.
Phó Hàn Sanh không nói gì, lại cầm lấy sổ sách lật xem mấy tờ, dưới ánh sáng mờ nhạt, lơ đãng nói: “Nhưng mà chính em là người đồng ý ngủ đêm lại, bây giờ mới sợ à, không có tiền đồ.”
Hắn còn dự định đi tắm một chút, nhưng bây giờ thì không cần, rửa mặt qua loa là được.
Mộ Diên lẩm bẩm hai tiếng, chui vào trong khuỷu tay hắn, yên lặng nằm trong lòng ngực hắn, nhìn chằm chằm sổ sách.
Tiếng chim kêu quang quác giữa bốn bề vắng lặng, vào buổi đêm đặc biệt rõ ràng, bụng Mộ Diên bất chợt kêu lên hai tiếng, sau đó là một hồi co rút đau đớn, cô cố chịu đựng, có lẽ là vì buổi tối ăn quá nhiều, cho nên bây giờ cần phải đi ngoài.
Phó Hàn Sanh quét mắt liếc cô một cái, cánh tay ôm vai cô càng siết chặt, nhíu mày hỏi: “Thân thể không khoẻ sao?”
Chân mày mảnh nhuyễn của Mộ Diên nhíu lại thành hình chữ xuyên 川, cô gật đầu nói muốn đi nhà xí, dù sao cũng là đi ngoài, cô có chút ngại ngùng phải giải quyết bằng bô trong phòng.
Sợ ngày mai đám người hầu sẽ nói xấu.
Phó Hàn Sanh muốn bảo cô chi bằng cứ giải quyết ở trong phòng, nhưng rồi lại nghĩ Mộ Diên tính tình kiên quyết, liền đi tới ngăn tủ lấy đèn pin.
Tuy bây giờ tư tưởng phong kiến đã được bài trừ khá nhiều, nhưng mà ở cổng lớn trước cửa vẫn còn có người làm gác đêm, Mộ Diên bảo Phó Hàn Sanh cứ về phòng, tự mình cô theo người hầu đi là được.
Gió lạnh thổi qua, Mộ Diên mặc áo khoác bên ngoài, tay nắm chặt cuộn giấy, chân vì ngồi xổm mà tê dại.
Sau khi đã thoải mái xong, còn đang mặc lại quần chỉnh tề định đi, cô liền đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu hừ hừ của phụ nữ, bây giờ đêm tối trăng mờ, cô sợ tới mức vội vàng kéo quần chạy ra ngoài.
Bên ngoài không thấy ai, cũng không biết người hầu kia đã đi đâu mất.
Tiếng kêu kia khi thì nặng nề, khi thì nũng nịu, càng về sau càng rõ ràng, còn có thể nghe thấy tiếng đàn ông thở dốc.
Mộ Diên bị ma xui quỷ khiến đi về hướng tiếng động kia, sau hòn núi giả, là hai người đàn ông trần truồng, nhưng chỉ có một người nữ, quần áo trên người cô ta đã tả tơi rách nát, vừa nhìn đã biết là bị người ta xé kéo mà ra.
Cô gái quần áo không chỉnh tề kia chỉ lộ tấm lưng, từ sau nhìn lại, thân mình nhỏ nhắn, còn hai người đàn ông kia, chỉ phút chốc đã khống chế cô ta hoàn toàn, xé thêm vài cái, về cơ bản quần áo trên người cô ta đã bị lột sạch sẽ.
“Ai cũng nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, mợ năm nhỏ mấy hôm trước còn tới dụ dỗ anh em chúng tôi, bây giờ vội trở mặt còn nhanh hơn lật sách nữa sao?!”
Mợ năm nhỏ!
Đồng tử trong mắt Mộ Diên trừng to, khiếp sợ mà nhìn chằm chằm cảnh tượng ẩn sau núi giả, giữa bóng cây và đá phản chiếu loang lổ, khuôn mặt kia hiện ra, quả thực không khác gì mấy so với Mộ Diên.
Tống Vãn Ninh cười lạnh một tiếng, thân hình trắng nõn không kiềm chế được mà run lên, giống như sơn dương chờ làm thịt, không ngừng giãy giụa lại không ngừng buông lời hung ác: “Sao mới đến lại về rồi, còn không chờ Phó Tuân bắt lấy bọn mày sao, dám lén đưa phúc thọ cao cho bà lớn, lại còn gian dâm với mợ năm nhỏ, không sợ tuần bộ bắt bọn mày đem đi chém đầu, lấy thịt làm bánh bao chấm với huyết sao!?”
Hai tên kia cười ha hả dâm đãng, một tên ôm cô ta từ phía sau, tên còn lại ở phía trước xoa nắn đôi vú bồ câu, hơi phồng lên, đầu v* non nớt nhòn nhọn, nhanh chóng đứng thẳng dưới sự xoa nắn từ bàn tay thô ráp kia.
“Lúc trước còn không phải là mợ năm nhỏ không chịu nổi cô đơn quyến rũ anh em chúng tôi sao, bây giờ bày đặt giở trò ác nhân cáo trạng trước, đúng là kỹ nữ, tiện nhân, còn là thiếu bị cắm huyệt, chúng tôi muốn chết cũng đưa mợ đi cùng!”
Có lẽ đã chạm đến sự sợ hãi của Tống Vãn Ninh, sắc mặt cô ta không vui, hung hăng liếc hai người kia một cái: “Đám đàn ông bọn mày nói lời vô nghĩa nhiều quá rồi đấy, muốn chơi thì nhanh một chút, cắm xong thì cút đi!”
Cô ta đã không còn bộ dạng dịu dàng như ánh trăng lúc Mộ Diên mới gặp nữa, Tống Vãn Ninh bây giờ đã giống như đã lột một lớp hoạ bì, lộ ra thân thể đầm đìa máu tươi đầy dơ bẩn bên trong.
Cô ta hừ một tiếng, không ngừng vặn vẹo thân hình thon thả, âm thanh bị sự xoa bóp làm cho mềm mại, hốc mắt mờ mịt phản chiếu hình ảnh hai người đàn ông kia.
“Thật là dâm còn hơn kỹ nữ, lần này phải chơi chết mợ!” Nói xong một tên đàn ông liền dùng ngón tay khô khốc thâm nhập vào giữa hai chân Tống Vãn Ninh, cánh tay nổi đầy gân xanh và cơ bắp cuồn cuộn đối lập hoàn toàn với cặp đùi trắng mịn bóng loáng của thiếu nữ.
Người phía sau ôm Tống Vãn Ninh liền cắn lỗ tai cô ta, nói: “Sao không nhìn kỹ xem thân thể mợ dâm đãng cỡ nào, vú mợ đã bị bao nhiêu thằng sờ rồi hả, huyệt động mợ đã cho bao nhiêu thằng chơi rồi hả, hai anh em tôi còn không chê mợ bẩn, hôm nay sẽ giúp mợ sướng đến lên tiên!”
Khuôn mặt trắng nhợt của Tống Vãn Ninh chợt đỏ lên, thân mình bất đắc dĩ bị hai tên đàn ông cường tráng kẹp chặt, hoa huy*t còn đang bị ngón tay một người moi đào, đã có một lượng lớn dâm dịch chảy xuôi ra ngoài. Cô ta bắt đầu rên lên ưm ưm hừ hừ, ánh mắt dần dần trở nên mơ màng.
côn th*t nóng bỏng thô tráng của người trước mặt đã xâm nhập vào huyệt động non nớt của cô ta, khoái trá kêu lên: “Sướng quá đi, thật, con mẹ nó, sướng, hoa huy*t mợ chặt quá, còn nhiều nước, mợ dâm thật đấy…”
“A a… ưm ưm…” Tống Vãn Ninh vô cùng hưởng thụ, hốc mắt cũng ứa nước mắt, cô ta đã vô cùng hối hận, hối hận đã gả vào nhà cao cửa rộng, người hầu cũng nói, nơi này có ma quỷ lộng hành, nhưng thật ra lòng người còn độc ác hơn ma quỷ, giết người trong vô hình...
Hai đùi ngọc của cô ta bị người đàn ông phía sau tách rộng ra, nhằm thuận tiện cho người phía trước thọc vào rút ra, hoa huy*t non nớt bị côn th*t thô dài đỏ tím đầy gân xanh kia cọ quét, ngứa ngáy vô cùng, cô ta không khống chế được từng đợt rùng mình run rẩy.
Âm đạo Tống Vãn Ninh khá ngắn, côn th*t tên kia nhanh chóng chạm vào cửa tử cung, chọc trúng hoa tâm, y vặn vẹo mông lao tới mấy cái, Tống Vãn Ninh lại đột nhiên kêu lớn một tiếng rồi cao trào.
Tên kia bất chợt đánh vào bộ ngực trắng nõn của Tống Vãn Ninh, mắng: Dâm đãng, ông đây còn chưa bắn, mày đã dám tới sao…”
Sau đó không ngừng thọc vào rút ra bên trong hoa huy*t run rẩy của Tống Vãn Ninh, khiến cô ta không ngừng cao trào nối tiếp hết lần này đến lần khác.
Tên này dường như cũng cố kìm nén không bắn tinh, tuy rằng âm hộ Tống Vãn Ninh chật chội trơn ướt, lại không ngừng co rút, thế mà y vẫn cắn răng kiên trì, kéo dài cuộc chơi.
Tên phía sau chịu không nổi nữa, thúc giục: “Anh hai, anh không thể nhanh một chút hay sao?”
Tên phía trước nhìn y một cái, thở phì phò nói: “Mày gấp cái gì, tao còn chưa chơi đủ, không chịu nổi thì mày dùng miệng cô ta thỏa mãn trước một lúc đi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK