“Ưm… A… Tam gia…” Mộ Diên ngẩng đầu lên, thanh âm hơi nghẹn ngào, nói không nên lời, đầu không ngừng ngửa ra phía sau, ngực ưỡn lên, đưa bộ ngực mình vào miệng Phó Hàn Sanh.
Cô đã sớm bị Phó Hàn Sanh chiếm hữu, hoàn toàn mất đi sự khống chế bản thân, chìm đắm trong đầm lầy dịu dàng của hắn.
Phó Hàn Sanh ngẩng đầu, nhìn đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô vì vui thích mà hơi híp lại, lông mi thật dài khẽ run rẩy, phía trên lông mi còn dính một chút nước mắt trong suốt rung rinh như chực rơi xuống bất kỳ lúc nào.
Hắn vươn đầu lưỡi, liếm nước mắt trên lông mi cô, hơi mặt, cảm giác chua xót.
Hắn cúi người, không ngừng hôn nước mắt trên má cô, hôn đến mức Mộ Diên sắp không thở nổi.
Mộ Diên càng không thở nổi, hoa huy*t dưới thân cô sẽ càng thêm xoắn chặt lấy côn th*t Phó Hàn Sanh, Phó Hàn Sanh cảm nhận được một loại dục vọng mãnh liệt dâng lên.
Hắn bóp chặt eo Mộ Diên, dùng sức nhấn thân dưới mình một cái, côn th*t đâm sâu vào bên trong tử cung, bắn ra một luồng tinh dịch nóng bỏng đặc sệt vào bên trong tử cung nho nhỏ của cô.
Hắn bẻ hai đùi ngọc thẳng tắp thon dài của Mộ Diên ra xa hơn, huyệt thịt bao vây côn th*t hắn tức khắc hiện ra trước mắt, hắn vừa chuyển động vòng eo, tiếp tục thọc vào rút ra bên trong hoa huy*t lầy lội, vừa vươn ngón tay ra, ấn lên hạt châu nho nhỏ trên hoa huy*t mà xoa bóp.
“… A… A… sắp bị cắm chết rồi… anh Hàn Sanh nhẹ một chút … ưm..” Mộ Diên vặn vẹo thân mình mềm mại, phản kháng một cách yếu ớt, hai tay bị ấn lên trên đỉnh đầu.
Hai chân bất đắc dĩ quơ loạn xạ, thừa nhận một đợt tấn công mới từ hắn, người đàn ông trên người giống như một con sói đói khát, không ngừng chiếm hữu thân thể mềm mại xinh đẹp, thân hình bạch ngọc không tì vết bị hắn vừa hôn vừa cắn đến đỏ bừng.
“…Ưm… Chậm lại một chút … A……. Cắm sâu quá rồi.....” Mộ Diên bị cắm đến mức thét lên nức nở chói tai, hoa huy*t không ngừng run rẩy, sức lực trên người cũng dần dần tiêu biến sạch sẽ, trong mắt chỉ toàn là khuôn mặt hơi kiềm nén, sự thanh cao lạnh lùng bị che phủ bởi ánh mắt đầy dục vọng của hắn.
“Còn một chút nữa thôi, A Diên phải chứa hết mới được,” Phó Hàn Sanh ngẩng đầu hôn môi cô, bên mép là nụ cười khó phát hiện.
“Ưm… A,” hắn cho dương v*t đi vào toàn bộ, Mộ Diên chống đỡ không nổi, nhưng cảm giác đau chỉ ngắn ngủi thoáng qua, còn lại tất cả đều là khoái cảm như sóng biển gào thét ập tới, cô phập phồng trôi nổi như một chiếc thuyền lá, sinh ra vì hắn, chết cũng vì hắn.
Mộ Diên nhắm hai mắt rên hừ hừ, ôm lấy vòng eo gầy nhưng rắn chắc, hưởng thụ mọi thứ, cuối cùng trong từng đợt thủy triều, cô thét lên chói tai, chìm trong sự hôn hít gặm cắn với hắn mà leo lên đỉnh núi cực hạn.
Cô gái trên giường gỗ hoa lê đã thở thoi thóp từ lâu, Phó Hàn Sanh yêu thích sự sạch sẽ, cô sợ hắn đi gọi người lấy nước, chỉ phải nhẹ nhàng lôi kéo hắn.
Phó Hàn Sanh biết tâm tư của cô, nằm nghiêng bên người cô, thì thầm nói, đích thân hắn sẽ đi lấy nước lau cơ thể cho hai người.
Sau khi hai người đã hoàn toàn sạch sẽ, Phó Hàn Sanh mới đi đến gian cách vách lấy chăn bông thay đổi cho bộ đã bị dính xuân dịch.
Chờ khi Phó Hàn Sanh ôm lấy Mộ Diên nằm xuống thì đã có thể lờ mờ nghe thấy tiếng gà gáy xa xa.
__________
Cuối mùa hoa lê nở, Phó Hàn Sanh cũng đã có thể dành thời gian đi cùng Mộ Diên về Ô Trấn.
Xe lửa sơn màu xanh ầm ầm ầm chạy ngang qua non xanh nước biếc, sương trắng như mây.
Ô Trấn đã qua mùa mưa dầm, chiếc cầu hình vòm cũ xưa vẫn không thay đổi, bốn năm người phụ nữ ôm rổ đi xuyên qua những hàng liễu rũ xanh mướt.
Quán trọ của thím cô ở cười rặng liễu dài thậm thược này, là một toà nhà hai tầng cũ kỹ, không có người sai vặt, chỉ có thím và một người đầu bếp câm.
Hôm nay có khách, quán trọ còn có vẻ quạnh quẽ hơn ngày thường, chỉ có một người đang dùng trà, tóc nơi thái dương thím đã bạc trắng, mang một cặp kính lão thị, dính một chút nước miếng xỏ chỉ thêu.
Mộ Diên gọi một tiếng, thím cười vui vẻ, vội vàng mời bọn họ ngồi xuống, Mộ Diên giúp thím đi bưng trà, Phó Hàn Sanh ngồi bên cạnh bàn khách điếm, ngón tay gõ nhẹ trên bàn gỗ.
Thím Kiều nhấc nửa mảnh rèm vải lên, đứng trong hậu viện lặng lẽ đánh giá Phó Hàn Sanh, Mộ Diên pha trà xong, cũng thăm dò học theo điệu bộ của thím, thím Kiều cười vỗ vỗ cánh tay Mộ Diên bảo cô đi vào.
Mộ Diên thấy thím có vẻ không dám gặp người, liền che khăn tay cười nói: “Thím cứ quang minh chính đại mà nhìn, tam gia rất hiền hoà.”
Thím Kiều đẩy đẩy cặp kính, gõ lên trán Mộ Diên, thấp giọng nói: “Con nhóc này, hiền hoà thì có ích lợi gì, quan trọng nhất là đối xử tốt với con, thím thấy bề ngoài người kia quá hoa hòe lộng lẫy, bộ dáng này sẽ khiến rất nhiều cô gái bám theo, con đừng để bị sắc đẹp nhất thời mê hoặc.”
Bà vốn nghĩ rằng theo như thư Mộ Diên gửi về thì người này lớn hơn cô mười tuổi, chắc hẳn là một người đàn ông vững vàng chất phác, nhưng bây giờ nhìn thấy anh chàng họ Phó này, lại trẻ tuổi hơn so với những gì bà tưởng tượng rất nhiều.
“Con thành thật nói cho thím biết, có thiệt thòi gì cho người ta chưa?” Thím Kiều nhìn thấy dấu vết ửng đỏ trên cổ Mộ Diên, liền nghiêm mặt hỏi.
Mộ Diên nhận thấy ánh mắt thím, lập tức che che cổ lại, xấu hổ cụp mắt, hồi lâu sau mới gật gật đầu.
Thím Kiều hiếm khi lại trách móc liếc cô một cái, còn há miệng thở dốc, không dám nói thêm gì, chuyện này thành cũng đã thành, không thành cũng phải thành.
Đại khái là có chút không yên tâm đối với tướng mạo của Phó Hàn Sanh, thím Kiều liền không mấy ưa thích hắn, ban đêm lấy cớ con gái chưa xuất giá bảo Mộ Diên không thể ngủ chung phòng, đã tách hai người bọn họ ra hai nơi, quán trọ cái gì cũng thiếu thốn, chỉ có phòng trống là không thiếu.
Một đông một tây, cũng có chút khoảng cách.
Ánh trăng thưa thớt, dừng trên tường trắng như sóng nước ngân hà lóng lánh.
Khi thì chó sủa, khi thì mèo kêu, Mộ Diên trằn trọc làm thế nào cũng không ngủ được.
Ma xui quỷ khiến, cô kéo cửa phòng, đứng ngơ ngác trên hành lang vắng lặng, tay cầm đèn dầu, chân dựa theo trí nhớ rón rén lẻn vào phòng Phó Hàn Sanh.
Ánh trăng chiếu lên sườn mặt hơi nghiêng của Phó Hàn Sanh hiện ra góc cạnh rõ ràng, hắn đắp chăn mỏng, lông mi cong vút có bóng ảnh rũ xuống.
Mộ Diên cởi giày, muốn bò vào bên trong vị trí trống kia mà ngủ, cổ tay lại bỗng chốc bị người ta nắm lấy, sau đó bị kéo tới đè lên trên đệm giường với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
“Á… Tam gia, là em.”
Mộ Diên bị đau khẽ kêu lên một tiếng, ánh mắt long lanh, đáng chết mạnh mẽ nam nhân, nàng nước mắt đều bị làm đau ra tới.
Phó Hàn Sanh giãn ra khai ánh mắt, lập tức buông tay, đem nàng vớt tiến trong lòng ngực, than nhẹ một tiếng: “Anh còn tưởng thím em bảo người tới giết anh nữa chứ.”
Mộ Diên xoa xoa cổ tay ửng đỏ, giận dỗi cười gằn: “Tam gia chỉ nói vớ vẩn.”
Hắn hừ một tiếng, thật là ăn cây táo, rào cây sung mà, lại tức giận nâng xương ngón tay lên nhéo khuôn mặt đã bị hắn nuôi đến mượt mà của Mộ Diên, thở dài nói: “Ai cho em hôm nay mặc sườn xám mỏng như vậy, lộ cả ra ngoài.”
Mộ Diên nhếch miệng hờn dỗi: “Nóng mà, huống hồ thím cũng chưa nói gì, sao lại không thể mặc?!”
Danh Sách Chương: