Tiếng bước chân không gấp gáp cũng không chậm rãi mà vô cùng rõ ràng.
Mỗi tiếng bước chân lên cầu thang đều như dẫm lên trái tim Hoài Giảo, khiến cậu hoảng sợ, ngón tay run rẩy.
Sau tiếng súng ở tầng một, nhất thời không có động tĩnh gì. Cầu thang nối từ sảnh lên tầng 2 không ngắn nhưng cũng không dài, có thể đi bộ tới đó trong chớp mắt.
Trác Dật nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Hoài Giảo, quay người chạy về phía tầng hai.
"Là ai?" Hoài Giảo cố gắng hạ thấp giọng, run run hỏi Trác Dật.
Vừa rồi ở cầu thang nói chuyện, ngoài tiếng súng ra, hai người không nghe thấy tiếng cửa biệt thự mở ra, đồng nghĩa người đi lên lầu lúc này chỉ có thể là Lục Văn hoặc Hình Việt.
"Không phải là Lục Văn." Trác Dật cau mày, hắn không muốn hù dọa Hoài Giảo, nhưng với Lục Văn bị thương ở chân, tiếng bước chân bình thường như vậy không thể là của hắn.
Chưa kể còn có tiếng súng.
Hai người nhanh chóng chạy vào hành lang không có đèn, càng đi vào càng tối. Với ý định chạy càng xa càng tốt, Trác Dật dẫn Hoài Giảo vào thẳng căn phòng cuối hành lang.
Khi cửa mở, Hoài Giảo nhận ra, đây là phòng của Hình Việt. Bởi vì vừa bước vào cửa, họ đã nhìn thấy ngay trước mặt một tấm gương giống như trong phòng Hoài Giảo.
Trác Dật còn nhớ sáng nay lúc xông vào phòng Hoài Giảo, hắn hỏi Hình Việt có thể vào phòng hắn không vì không đánh thức được Hoài Giảo, Hình Việt lúc đó còn trả lời là chìa khóa bị mất. Hơn nữa xét việc xoay tay nắm cửa là đã có thể đi vào, đối phương đại khái cũng biết Hoài Giảo hẳn là không có việc gì, chỉ là hắn không muốn có người vào phòng hắn để thấy bộ dáng của Hoài Giảo qua gương mà thôi.
Chiếc gương lớn đối diện giường phản chiếu ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ, soi rõ từng đồ đạc trong phòng Hoài Giảo ở đối diện.
Hoài Giảo ở lại ba đêm không có chút riêng tư, trước đó như Lục Văn nói, Trác Dật còn nghĩ hắn đang cố ý chọc tức Hình Việt, nhưng bây giờ nhìn tình huống trong phòng, Trác Dật cảm thấy có lẽ Lục Văn không hề phóng đại.
Hắn mím môi, liếc nhìn Hoài Giảo bên cạnh, tay cậu ngoan ngoãn bị hắn nắm lại, cậu bất lực nhìn hắn với vẻ mặt hoảng sợ và hơi cau mày.
Nhắc lại là chỉ đăng truyện tại WP của Cresentmunn và WP Cresent Munn, tất cả các web khác trừ 2 trang này là reup.
"Bây giờ nên làm gì đây..." Vẻ mặt hoàn toàn tin tưởng và ỷ lại khiến Trác Dật không khỏi có suy nghĩ, nếu là hắn ở trong căn phòng này, chắc hắn còn làm quá hơn Hình Việt.
Hắn không chỉ đứng trước gương mà còn có thể không hài lòng với việc bị gương ngăn cách nên nửa đêm sẽ lăn từ bệ cửa sổ vào phòng Hoài Kiều, đồng thời nhân lúc Hoài Giảo đang ngủ, hắn sẽ lợi dụng ánh trăng nhàn nhạt không chút dè chừng xoa lên mặt cậu, sau đó hôn lên miệng cậu ngấu nghiến, khiến cậu phải cau mày tỉnh lại từ trong mộng.
Lại nghênh đón một cơn ác mộng khác.
"Em trốn trước đi." Trong đầu hắn có những ý nghĩ không thể khống chế, tục tĩu và xấu xa, nhưng trong tình huống này, Trác Dật vẫn có thể duy trì bộ dáng bình thường, một bên hắn tưởng tượng mình có thể lấp đầy miệng người thiếu niên này khi cậu đang say ngủ, một bên hắn vẫn bình tĩnh kéo Hoài Giảo đẩy cậu vào nơi duy nhất có thể trốn trong phòng——
Trong tủ đồ phòng ngủ.
"Cậu ta sẽ tới đây..." Lông mi Hoài Giảo run lên, khi đối phương đứng dậy, cậu vội vàng nắm lấy tay áo Trác Dật, hỏi hắn: "Cậu đi đâu vậy?"
"Nếu hai người đều ở đây, sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện." Trác Dật nhìn thấy Hoài Giảo sợ hãi, nắm lấy ngón tay lạnh ngắt của Hoài Giảo, như đang hứa hẹn nói: "Tôi sẽ dụ hắn đi, em trốn đi, đừng lên tiếng."
Hoài Giảo tất nhiên biết hắn muốn làm gì, khiến bản thân bị bại lộ, kéo dài thời gian mà thôi.
"Cậu ta có súng, cậu đừng đi." Hoài Giảo bị nhét vào trong góc tủ, Trác Dật đè lên vai cậu, dễ dàng giải quyết sự chống cự của Hoài Giảo. Trác Dật rất bình tĩnh, ít nhất hắn biết nên ưu tiên cái gì.
Hắn ôm Hoài Giảo vào lòng, khi đối phương giãy giụa, hắn lặng lẽ kiềm chế khẽ hôn vào dái tai tròn trịa của Hoài Giảo.
Hắn lại cảnh cáo: "Nhất định không được gây ra tiếng động, không có người mở cửa tủ thì cũng đừng chủ động đi ra."
"Tôi sẽ không sao, nó không làm gì được tôi đâu." Trác Dật trấn an.
Nấp sâu trong tủ, Hoài Giảo vẫn cảm thấy bối rối, Trác Dật dù có nói dễ dàng đến đâu, xét đến những gì hắn đã làm với Hình Việt trong đại sảnh trước đó, cộng với tính cách của Hình Việt, khi gặp nhau cả hai nhất định sẽ ăn thua đủ tới khô máu.
Bên ngoài đều rất yên tĩnh, trong hành lang, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng bước chân đến gần, hầu như không còn động tĩnh gì khác.
"Hắn đang tìm chúng ta từ phòng này sang phòng khác." Trác Dật nhỏ giọng nói.
Trong không gian hạn chế, tiếng cửa bị đá văng vào tường rõ ràng đến mức tưởng tượng được nó bị mở ra thô bạo như thế nào.
Hầu như cứ ba mươi giây âm thanh ấy lại vang lên, nửa phút là thời gian đủ để lục soát một cách đại khái một căn phòng, tầng hai chỉ có sáu phòng, không quá ba phút là có thể tìm được căn phòng này.
"Không còn thời gian." Trác Dật nói.
Hắn đè lên vai Hoài Giảo, khi ra khỏi tủ, hắn tùy ý kéo một chiếc áo khoác màu đen treo gọn gàng ở một bên, lắc lắc mở ra, phủ lên đầu Hoài Giảo.
Hoài Giảo biết hắn sắp đi ra ngoài, nên lấy chiếc áo đang che khuất tầm nhìn trên đầu xuống, chỉ để lộ đôi mắt tròn xoe ngấn nước, thấp giọng nói: "Cẩn thận nha..."
Trác Dật "Ừm", đứng dậy, cẩn thận đóng cửa tủ lại.
Hoài Giảo trốn vào trong tủ, lấy quần áo che kín mình, lặng lẽ lắng nghe bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Trác Dật không lập tức rời đi mà đợi tiếng bước chân đến gần, tiếng cửa gỗ va vào nhau trong hành lang, sau khi xác nhận người đó đã vào phòng khác thì dừng động tác, chậm rãi bước ra ngoài.
Tiếng chạy vội vã cố ý từ giữa hành lang truyền tới cầu thang.
Hoài Giảo nghe thấy một tiếng động lớn phát ra từ một căn phòng không xác định, dường như tiếng bước chân của Trác Dật đã thành công thu hút sự chú ý, cậu nghe tiếng bước chân dồn dập như đuổi theo bên ngoài.
Tiếng đế giày bước nhanh trên ván gỗ, tiếng người bước xuống cầu thang, tiếng rượt đuổi.
Khi những tiếng bước chân đã đi xa, không gian lại rơi vào tĩnh mịch.
Hoài Giảo co ro trong tủ không dám cử động, toàn bộ tầng hai ngoài cậu ra không còn ai khác.
...
Cậu đang ở trong một không gian chật hẹp, hoàn toàn tối tăm, cậu đành đếm nhịp tim và tính toán thời gian.
Tủ quần áo trong phòng không lớn, nằm ở góc tường gần phòng tắm, cửa trượt tủ quần áo kiểu cổ điển và tiện lợi nên không thể đóng kín hoàn toàn mà chừa lại một khoảng trống cỡ ngón tay út.
Vì cùng hướng với giường trong phòng ngủ nên ánh trăng bạc phản chiếu từ tấm gương đối diện giường vô tình xuyên qua khe hở này.
Hoài Giảo lúc đầu không dám động đậy, nhưng theo thời gian trôi đi, trong căn phòng tối tăm yên tĩnh, thời gian dường như mỗi phút đều bị kéo dài ra, cực kỳ khó chịu.
Hoài Giảo vừa sợ vừa bối rối, cậu lo Trác Dật nhưng cũng nhớ đến thời gian qua ải, cậu nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không nhịn được, cậu bèn duỗi ra hai ngón tay từ dưới lớp áo khoác, kéo nhẹ xuống.
"Phù-" Cảm giác ngột ngạt kéo dài khiến Hoài Giảo thở ra một hơi nặng nề ngay khi thò mũi ra khỏi quần áo.
Bàn tay siết lấy áo khoác, sau khi lấy lại hơi thở, cậu ấn nó vào cánh cửa tủ trước mặt, nhẹ nhàng đẩy ra một vài khe hở.
Hoài Giảo nhớ tới lời Trác Dật nói, biết lúc này đi ra ngoài chẳng khác gì dâng đầu chờ trảm, cho nên cậu cũng không có ý định rời khỏi tủ, chỉ vươn đầu nhìn ra ngoài quan sát ngoài cửa xảy ra chuyện gì.
Sau đó Hoài Giảo nhìn thấy một bóng người lặng lẽ in trên sàn gỗ hành lang qua cánh cửa phòng ngủ rộng mở.
Người cầm đèn ở đầu cầu thang đang chậm rãi đi về phía căn phòng cuối cùng.
Hơi thở của Hoài Giảo như ngừng lại một giây, cậu rút tay đẩy cửa tủ ra, nhanh chóng lùi vào sâu trong tủ.
Tim đập thình thịch, Hoài Giảo nhanh chóng dùng quần áo bên dưới che đầu lại. Nhịp tim đập mạnh khiến cậu sợ đến mức bật khóc, Hoài Giảo dùng ngón tay run rẩy ấn lên ngực mình, mong nó đừng đập nhanh như vậy nữa.
Nhưng trước khi cậu kịp thở chậm lại, những bước chân quen thuộc đã bước vào cửa.
Toàn thân cậu đông cứng lại, không dám cử động, Hoài Giảo trong tủ nín thở, tai ù đi như muốn phớt lờ động tĩnh bên ngoài.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, chỉ trong chốc lát, tiếng bước chân đã đến giữa phòng.
Cho dù Hoài Giảo bịt tai lại, cậu cũng có thể cảm nhận được người đàn ông đó đã dừng lại trước tủ quần áo nơi mình đang trốn.
Một tiếng "cạch", cửa tủ được mở ra.
Hoài Giảo nhắm chặt mắt lại, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, gần như cho rằng mình đã xong rồi.
Tuy nhiên, ngay sau đó, quần áo treo bên cạnh đã bị lấy đi, hóa ra đối phương chỉ mở cửa tủ đối diện, người đàn ông bước vào phòng dường như chỉ muốn thay quần áo.
Hoài Giảo nghe thấy tiếng mở cúc áo, sau đó, một chiếc áo khoác nồng nặc mùi máu bị cởi ra, ném vào tủ.
Âm thanh sột soạt dần dần yên tĩnh hơn, Hoài Giảo không dám cử động, cũng không thể xác định được tình hình bên ngoài, chỉ có thể cuộn tròn trong tủ nhắm mắt chờ người khác rời đi.
Hẳn là người đó đi rồi, đã lâu không có âm thanh.
Hoài Giảo lo lắng nghĩ.
Cậu lại đợi và chờ, im lặng đếm thêm một phút nữa trước khi từ từ thả lỏng tấm lưng căng thẳng và cố gắng cử động cơ thể.
Vừa thả lỏng một cái, giây tiếp theo, đột nhiên một bàn tay vươn ra nắm lấy mắt cá chân cậu.
Lòng bàn tay lạnh ngắt đặt lên mắt cá chân nhô ra của cậu, nhịp tim Hoài Giảo ngừng đập, quần áo che trên đầu cậu đột nhiên bị một bàn tay vén lên.
" Đang trốn ai vậy?"
Giọng nói của Hình Việt không chút ấm áp vang lên từ bên trong tủ.
Bị quần áo che phủ một thời gian dài, hơi thở nóng bỏng mà cậu thở ra đã nhuộm đỏ khuôn mặt trắng như tuyết của chính mình. Trong bóng tối không thể thấy rõ khuôn mặt của cậu, cậu chỉ là một tiểu mỹ nhân mảnh khảnh ẩn mình trong tủ quần áo. Toàn thân đổ mồ hôi run rẩy, trên người vẫn còn phủ đầy quần áo của người khác.
Trong mắt Hình Việt, cảnh tượng như vậy ngoài sự mong đợi đến lạ thường.
Hình Việt thậm chí còn không thèm mở cửa tủ phía bên Hoài Giảo để kéo cậu ra ngoài, mà hắn cố tình ngồi vào tủ rồi mới tóm lấy mắt cá chân đang run rẩy của Hoài Giảo.
Tủ quần áo trong phòng ngủ đơn không lớn, với đống quần áo như vậy, chỉ có thể chứa vừa hai người trong đó.
Hình Việt chỉ quỳ xuống cách cậu hai bước đã gần như đẩy Hoài Giảo vào sâu trong tủ.
Trong không gian chật hẹp, hắn ôm lấy Hoài Giảo, ngẫu nhiên hít một hơi, mùi thơm ngọt ngào của cơ thể Hoài Giảo xộc vào mũi hắn, trộn lẫn với mùi máu trên áo hắn.
Kỳ lạ và không nhất quán.
"Thơm quá." Hình Việt nghiêng đầu, ghé sát vào lồng ngực phập phồng của Hoài Giảo mà nói.
Hoài Giảo sợ hãi duỗi chân đẩy Hình Việt ra, giây tiếp theo, người đàn ông nắm lấy mắt cá chân của cậu, cởi giày cậu ra rồi đặt lên hạ thân.
Chỗ đó nóng rực cách một lớp quần áo, dán lên đôi chân trắng nõn của Hoài Kiều.
"Như vậy mới là bé ngoan chứ. Trốn trong tủ của tôi, lấy quần áo của tôi đắp lên người."
"Mọi thứ đều nhuốm mùi thơm của em."
Hình Việt ôm chặt lấy cậu, vẫy đuôi như một con chó hung ác trung thành đã lâu không được gặp chủ, ôm Hoài Giảo, xoa xoa ngửi ngửi.