Edit: Cresent Munn
Hoài Giảo quan sát nhóm sinh viên đại học này, tính cách và ngoại hình của họ đều có điểm riêng biệt, có người tính cách kiêu ngạo, có người thì dễ tính, nhưng trong nhóm, người duy nhất khiến người ta không thể đoán được là người đàn ông đeo khẩu trang.
Anh ta mặc một bộ đồ đen, hình như rất ít khi tháo khẩu trang ra.
Hoài Giảo đã nghe mấy cô gái gọi anh ta là "Lan ca", nhưng không rõ "Lan" viết như thế nào.
Người đàn ông có vẻ lớn hơn họ hai tuổi, thường không hay nói chuyện, tính cách khá lạnh lùng, nhưng ngay cả Đan Trì cũng đối xử với anh ta khá tốt.
Trước khi vào hang, trong mấy ngày tiếp xúc bên ngoài, Hoài Giảo thậm chí còn không nhớ nổi mặt mũi anh ta.
Chỉ cho đến lúc này, Hoài Giảo mới nhìn rõ anh ta trông thế nào.
Không phải là anh ta trông quá bình thường đến mức khiến người ta quên đi ngay, ngược lại, anh ta có những đường nét rất xuất sắc, thậm chí có phần quá nổi bật.
Hoài Giảo giờ đây mới nhìn rõ, chỉ vì cậu đang nằm trên đùi của người đàn ông đó.
Trong không gian chật hẹp của hang động, nơi chỉ đủ cho một người lọt vào, người đàn ông nghiêng người, một chân co lên chống vào vách đá.
Đội trước đột ngột dừng lại, mà hai người phía sau không nghe thấy âm thanh nên vẫn tiến lên, đó là lý do tình huống bây giờ xảy ra.
Dưới chiếc quần lao động màu đen rộng rãi là đôi chân chắc nịch, với cơ bắp mạnh mẽ, và vật cứng mà Hoài Giảo vừa mới chạm vào có lẽ chính là đôi ủng da cao cổ dưới chân hắn.
Khi bị Hoài Giảo đụng vào, anh ta đã tránh đi một chút, nhưng người phía sau dường như không hề nhận ra, cứ tiếp tục bò về phía trước.
Dưới ánh đèn pin sáng trắng, Hoài Giảo biểu cảm mờ mịt, đang nằm hẳn trên đùi anh ta.
Nếu không phải vì tình huống hiện tại quá kỳ quái, và người đang nằm trên đùi hắn lại là một người nhược trí, thì lúc này tình huống của hai người chắc chắn sẽ khó mà diễn tả được.
Hoài Giảo siết chặt hai tay, ngón tay co lại, nắm chặt quần của người đàn ông đeo khẩu trang.
Anh ta ngẩng đầu lên, không dám cử động.
...
"Đi được rồi!" Người béo hét lên từ phía sau.
Khi bò ra khỏi hang hẹp, đã gần một tiếng đồng hồ trôi qua.
"Vừa rồi cái hầm ngang có một cái hầm đứng, đột nhiên nước chảy tràn lên, làm tôi giật cả mình, phải hô các cậu dừng lại ngay."
Người béo đứng ở cửa hang, mở đường cho mọi người, vừa giải thích.
Hoài Giảo đi sau người đàn ông đeo khẩu trang, bò vài bước chậm chạp, rồi bị không biết ai túm một cái, kéo ra khỏi hang.
"Chết tiệt, cuối cùng cũng ra ngoài, suýt nữa chết ngạt."
Đan Trì là người cuối cùng ra ngoài, đứng lên vội vã, mang balo lên, "Nghỉ một chút hay tiếp tục đi?"
Theo tiến độ trước đây của họ, sẽ không dừng lại nghỉ ngơi nửa ngày, hoặc nếu chưa tìm được đường tiếp theo thì sẽ không dừng lại. Trong hang, vật tư và năng lượng rất hạn chế, mỗi phút mỗi giây trôi qua đều sẽ làm gia tăng độ khó cho việc sống sót về sau.
Nhưng lúc này, trong đội không chỉ có bọn họ, còn có một người ngoài không có khả năng sinh tồn trong môi trường hiểm nguy.
Mọi người trong đội đều biết Đan Trì hỏi câu này có ý gì, khi nghe vậy, Vu Vấn Thanh khẽ nhíu mày, rồi quay lại hỏi Hoài Giảo: "Cậu có thể đi tiếp không?"
Ánh sáng đèn pin từ tay người béo lại rọi qua, Hoài Giảo đưa tay che mắt, rồi gật đầu.
"Vậy đi thôi, đến con đường lớn tiếp theo thì nghỉ."
"Ừ."
"Được."
Đầu cuối của hang động dẫn vào một con đường nhỏ rộng bằng người, tốt hơn nhiều so với không gian chật hẹp trước đó, ít nhất mọi người có thể đeo balo và đi lại bình thường.
Bên tai không ngừng nghe tiếng nước nhỏ giọt, hang động ẩm ướt và tối tăm, hoàn toàn chôn sâu dưới lòng đất, dù có đủ oxy và các lỗ thông gió, nhưng không có ánh sáng.
Đan Trì cầm đèn pin, đi phía sau Hoài Giảo.
"Rét lắm không?" Anh ta nhìn thấy Hoài Giảo co vai, đi gần hơn một chút hỏi.
Cái lạnh trong hang không giống như cái lạnh khô khốc của mùa đông phương Bắc, ngược lại vì nước chảy liên tục, hơi lạnh ẩm ướt bao phủ lên da khiến người ta không thể ngừng cảm thấy lạnh lẽo.
Hoài Giảo mặc áo dài, dù cảm thấy không thoải mái nhưng vẫn có thể chịu đựng, thấy Đan Trì đi gần hỏi thăm, chỉ lắc đầu, nói là ổn.
Ánh đèn pin chiếu vào mặt Hoài Giảo, gương mặt nhỏ nhắn của cậu giống như sứ trắng, nổi bật lên giữa bóng tối đen kịt trong hang.
Đan Trì nhìn một lúc, rồi đột nhiên nhận ra mình đang nhìn một người con trai đến ngẩn người, cảm thấy hơi ngại, khẽ ho một tiếng rồi chuyển ánh đèn sang chỗ khác.
Có chút lúng túng, anh ta nói: "Nếu lạnh thì cứ nói, tôi sẽ đưa áo cho cậu."
Hoài Giảo đáp lại vài tiếng "Ừ...Ừm."
...
Sau khi đi qua con đường hẹp chỉ đủ cho một người, không gian trong hang bắt đầu rộng ra, hai người đi cạnh nhau cũng không gặp vấn đề gì.
Đan Trì đi bên cạnh Hoài Giảo, thỉnh thoảng lại giúp đỡ cậu một chút, nghe người đi đầu nói vậy, anh ta nhíu mày nói: "Đúng là ướt hơn rồi, cậu nhìn phía trước xem, nếu có sông thì dừng lại nghỉ một chút."
Nếu chỉ là một dòng suối nhỏ thì còn dễ, nhưng nếu gặp phải một con sông lớn không thể vượt qua, thì họ sẽ phải nghỉ ngơi một chút rồi tính toán kỹ cách vượt sông.
"Tôi và tên béo đi xem một chút, hy vọng đừng thật sự gặp phải con sông lớn." Sau khi nói xong, Vu Vấn Thanh vội vã đi trước cùng tên béo dẫn đường.
Hoài Giảo không hiểu rõ vấn đề ở đây, thấy cả Vu Vấn Thanh và Đan Trì đều có vẻ nghiêm túc, cậu không nhịn được liền nhỏ giọng hỏi: "Nếu có sông, có nguy hiểm không?"
Đan Trì nắm tay cậu, khẽ đáp.
"Gặp phải sông lớn, nếu chắn đường thì chúng ta sẽ phải lội qua."
"Trong hang là nước chảy, dưới sông thường có nhiều dòng chảy ngầm, người bình thường dù có kỹ năng bơi lội giỏi cũng phải rất cẩn thận."
Cả đội đều không dễ dàng gì, huống chi nước sông lại lạnh, mỗi người đều mang trên lưng ba lô nặng mười mấy ký, phải đảm bảo cả người và vật dụng đều vượt qua an toàn, càng khiến việc qua sông thêm khó khăn.
Hoài Giảo nghe xong cũng nhíu mày lại.
Bốn người còn lại tiếp tục đi với tốc độ đều, khoảng năm sáu phút sau, Vu Vấn Thanh và tên béo mới quay lại.
Từ sắc mặt không mấy vui vẻ của hai người, Hoài Giảo cũng đoán được phần nào.
Quả nhiên, vừa dừng lại, hai người đã lên tiếng ngay: "Sông lớn, rất lớn."
"Không còn đường nào khác sao?" Cô gái tóc ngắn hỏi, môi mím chặt.
Vu Vấn Thanh nhận lại ba lô từ tay cô ta, giọng điệu không rõ ràng: "Nếu có thì tốt, tất cả chuẩn bị sẵn sàng đi."
Cả đội bỗng chốc im lặng.
Hoài Giảo từ lúc nghe Vu Vấn Thanh nói chuyện, cậu cảm nhận được chút lo lắng trong giọng nói của anh ta, tuy chưa tận mắt nhìn thấy, nhưng cậu vẫn có chút hy vọng.
Nhưng khi mọi người tiếp tục đi vài phút, âm thanh nước chảy từ xa lại rõ ràng hơn, Hoài Giảo ngay lập tức nhận ra tình hình nghiêm trọng cỡ nào.
Con sông rộng hơn rất nhiều so với miệng hang trên đỉnh núi.
Nhìn một vòng, ít nhất cũng rộng vài chục mét, dòng nước chảy xiết, thỉnh thoảng sóng vỗ vào bờ đã đủ làm ướt phần lớn vách hang.
Trong hang tối tăm, nước sông cũng có màu đen thẫm, dù có dùng đèn pin chiếu xuống cũng không thể thấy đáy.
"Chết tiệt, lần trước ở cái động nước ấy, tôi cũng chưa thấy con sông nào lớn như vậy." Tên béo không nhịn được mắng lên.
Vu Vấn Thanh nhíu mày, nói thêm: "Thật kỳ lạ, dù trong hang có nước chảy, nhưng không thể chảy xiết như vậy, giống như ngoài sông vậy."
Chiếc ba lô trên người được tháo xuống và đặt lên bờ gần đó, cô gái tóc đuôi ngựa cao đưa tay nhìn đồng hồ, nói: "Chưa đến 11 giờ."
"Phải qua thì cứ đi sớm, dừng lại lúc này chẳng có ý nghĩa gì, đến bên kia sông rồi nghỉ."
Mọi người đều đồng tình gật đầu.
Dây leo núi lại được lấy ra từ trong ba lô, Hoài Giảo đứng bên cạnh, nhìn Đan Trì gắn một chiếc móc kim loại vào thắt lưng của mình, anh ta làm việc rất thành thạo, như thể đã làm qua nhiều lần.
"Tôi qua trước, sẽ treo dây an toàn, các cậu mang ba lô qua sau."
Là người dẫn đầu trong đội, Đan Trì dường như luôn đi đầu trong những công việc như thế này, sau khi sắp xếp công việc của mình xong, anh quay lại nhìn Hoài Giảo.
"Khả năng bơi lội của cậu thế nào?" Đan Trì hỏi.
Hoài Giảo do dự gật đầu rồi lại lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Trước kia từng bơi qua..." Ở bể bơi, trong khu vực nước nông, không cần mang phao bơi, nhưng nói tốt thì cũng không hẳn là tốt.
Tình huống lúc này rõ ràng nguy hiểm hơn nhiều so với bể bơi.
Đan Trì nhíu mày: "Chỉ bơi qua là không đủ, nước rất lạnh, cậu có thể bị chuột rút chân." Rất nhiều người bơi giỏi, dù là người trưởng thành, cũng thường bị chuột rút khi bơi trong nước lạnh, tình huống nguy hiểm đến mức có thể dẫn đến tử vong.
Nếu chỉ bơi qua một cách đơn giản, trong tình huống hoang dã thế này, không thể đảm bảo an toàn.
Đan Trì sẽ mang theo dây an toàn bơi qua trước, sau đó tên béo và Vu Vấn Thanh sẽ dùng dây an toàn để chuyển các ba lô nặng, hai cô gái do thể chất có hạn chỉ mang những vật dụng nhẹ. Trong suốt quá trình này, Đan Trì sẽ tiếp tục hỗ trợ bên kia sông.
Hiện tại, chỉ có người đeo khẩu trang cao lớn tên Lan có thể đưa Hoài Giảo qua sông, vì thể lực của anh ta tương đương với Đan Trì.
"Anh có thể đưa cậu ấy qua không?" Đan Trì nói một cách không mấy vui vẻ, quay sang hỏi Lan, "Ba lô để Vu Vấn Thanh và tên béo mang qua, anh đưa cậu ấy qua được không?"
Hoài Giảo không hiểu tại sao, nhưng cậu cảm thấy hơi căng thẳng.
Cậu thấy người cao lớn đeo khẩu trang tên Lan, với đôi mi dài, ánh mắt lạnh lùng lướt qua cậu.
Anh nói: "Được."
......
Khi việc vượt sông được sắp xếp xong, Hoài Giảo nghĩ rằng mọi thứ đã ổn thì đột nhiên lại xuất hiện một vấn đề khác, nguy hiểm hơn rất nhiều đối với cậu.
Trong hang lạnh lẽo, nước sông lại càng lạnh hơn, những người thường xuyên xuống nước đều biết rằng trong nước, bất kỳ trang phục ngoài nào cũng đều trở thành gánh nặng cho cơ thể.
Trước đây, nhóm họ ít khi gặp phải những con sông lớn như vậy, thường khi xuống nước, họ chỉ cần bỏ bớt hai lớp áo dày.
Nhưng giờ tình huống lại khác.
Khi Đan Trì chuẩn bị qua sông, anh chợt nghĩ đến một vấn đề.
Mấy người bọn họ thì không sao, dù có làm ướt quần áo, trong ba lô vẫn có quần áo thay, nhưng còn Hoài Giảo thì sao?
Đan Trì quay đầu, nhìn thấy Hoài Giảo chỉ mặc mỗi bộ quần áo dài mỏng manh, sắc mặt hơi thay đổi.
"Cậu qua sông, có lẽ phải cởi đồ ra."
Trong hang động tối tăm, chỉ có một chiếc đèn pin, không thể nhìn rõ mặt của mỗi người. Vì vậy, dù Đan Trì nói với vẻ mặt hơi đỏ, không ai nhận ra.
Hoài Giảo vẻ mặt mơ hồ, hình như không hiểu, nhìn anh với vẻ mặt đầy dấu hỏi.
Đan Trì khuất trong bóng tối, giọng nói hơi khó khăn: "Cậu không có quần áo thay, nếu mặc đồ qua sông mà bị ướt... không có gì để thay đâu."
Hoài Giảo: "..."
"Không cởi có được ..."
"Không thể." Lần này, người cắt lời Hoài Giảo là Vu Vấn Thanh.
Vu Vấn Thanh nhướn mày, cùng lúc nhìn Hoài Giảo rồi nói: "Cậu bơi không giỏi, đã chậm rồi, mặc đồ chỉ càng thêm gánh nặng, chẳng giúp ích được gì."
"Hay là cậu muốn ướt hết, chúng tôi phải đợi cậu phơi khô rồi mới được đi?"
Hoài Giảo: "..."
"Vậy... được rồi..."
Sợi dây leo màu đen đỏ nhìn qua có vẻ như một con rắn độc dài, Đan Trì đứng bên bờ sông, thắt dây vào eo.
Anh ta bỏ chiếc áo ngoài xuống, một tay cởi bỏ chiếc áo đen bên trong, lộ ra cơ bắp săn chắc nhưng không quá vạm vỡ.
Theo lý thuyết, anh ta phải cởi hết ra.
Nhưng khi quay người lại, tay với đến thắt lưng quần, Đan Trì đột nhiên ngừng lại một chút.
Sau đó, mặc kệ, anh ta vẫn mặc quần dài và nhảy xuống nước.