Edit: Cresent Munn
Anh lập tức chìm vào trong nước.
Những người trên bờ nhìn dòng nước chảy cuồn cuộn với chút căng thẳng, phải vài giây sau, Đan Trì mới nổi lên từ mặt nước.
Làn da của anh hơi ngăm, trên cơ thể là một lớp cơ bắp không quá phô trương, từ cánh tay anh có thể thấy rõ nước đang chảy rất mạnh. Dù không mang theo vật nặng, chỉ cần bơi qua sông một mình cũng đã là thử thách không nhỏ.
"Chuẩn bị sẵn sàng đi, Đan Trì gần đến rồi."
Các dây an toàn còn lại đều được buộc chặt vào eo của mọi người, ngoài việc phải chịu thêm sức cản của dòng nước, họ còn phải mang theo sức nặng của những vật dụng, nên để tránh căng cơ, họ cũng cần đeo vòng đai an toàn vào.
Đan Trì bơi rất nhanh, còn chưa kịp buộc xong dây an toàn, anh đã đến được bờ bên kia.
Hai cô gái vẫn liên tục chiếu đèn pin về phía anh, nhìn thấy anh đã lên bờ, họ thở phào nhẹ nhõm.
Con sông rộng chừng mười mét, khi Đan Trì vươn lên từ bờ bên kia, lên bờ hơi thở có phần gấp gáp, nhưng không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Anh ngậm đèn pin trong miệng, tháo dây leo từ eo, và khác với bờ bên kia, khu vực bờ đối diện có rất nhiều hang động lớn nhỏ ẩn trong những tảng đá.
Ánh sáng từ đèn pin chiếu vào, bên trong các hang động là những cột thạch nhũ có hình dáng và kích thước khác nhau, từ nhỏ đến lớn.
Đan Trì chọn một cột đá gần như to bằng thân người, quấn dây leo quanh cột vài vòng, thắt chặt lại, sau khi xác định điểm cố định, anh mới quay lại làm dấu với những người bên bờ đối diện.
Thấy dấu hiệu, Vu Vấn Thanh lập tức quay lại ra hiệu cho mọi người: "Đồ đạc để vào trong ba lô nhé, trừ các cô gái ra, ai có thể cởi đồ thì cởi hết đi, bớt gánh nặng sẽ dễ dàng hơn nhiều."
Vu Vấn Thanh vừa nói vừa nhanh chóng cởi áo khoác.
Giống như Đan Trì, những người còn lại cũng chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng bên trong, Vu Vấn Thanh và tên béo nhanh chóng tháo hết áo ngoài, còn hai cô gái thì có sẵn quần áo thay trong ba lô và vì ba lô không nặng nên chỉ tháo áo ngoài.
Tên béo thậm chí còn cởi cả quần, chỉ mặc mỗi quần đùi rộng thùng thình, đeo ba lô lên lưng, rồi dùng móc kim loại treo ba lô của Đan Trì lên dây leo, chuẩn bị qua sông tiếp theo.
Vũ Vấn Thanh nhíu mày, đứng sau lưng dặn dò: "Cẩn thận một chút, nếu thực sự không được thì đừng lo đến ba lô, bảo đảm an toàn trước đã."
Tên Béo vẫy tay đáp lại: "Biết rồi biết rồi, tôi đã buộc dây rồi, chỉ cần dây không đứt là không sao!"
Dây leo bắc qua hai bờ sông có giới hạn chịu lực, vì lý do an toàn, những người còn lại sẽ lần lượt qua sông một người.
Sau khi Tên Béo qua sông an toàn, đến lượt hai cô gái. Các cô gái mặc áo phông và quần dài nhẹ, giày và tất cùng áo khoác đều để trong ba lô. Trong suốt chuyến đi, dù tốc độ hơi chậm nhưng không có sự cố gì bất ngờ.
Anh chàng đeo khẩu trang và Hoài Giảo là hai người cuối cùng.
"Đồ đạc vào trong ba lô đi, tôi sẽ mang ba lô của Lan ca qua."
Vừa dứt lời, Lan, đứng không xa bên cạnh Hoài Giảo, lặng lẽ tháo áo khoác xuống, anh cũng chỉ cởi áo ngoài giống như Đan Trì.
"Cậu còn làm gì vậy?" Thấy Hoài Giảo vẫn đứng đấy, thẫn thờ không cởi đồ, Vũ Vấn Thanh có chút bực bội, "Nhanh lên, qua bên kia sẽ không ai giúp cậu sấy khô đồ đâu."
Hoài Giảo bị nhìn chằm chằm, cuối cùng cũng không nhịn được, nói: "Tất... tất cả đều phải cởi sao?"
Vũ Vấn Thanh cười nhạo: "Cậu đẹp lắm à mà xấu hổ thế."
Hoài Giảo: "..."
Cậu mím chặt môi, tay run rẩy, từ từ kéo áo lên.
Ánh sáng đèn pin trắng sáng từ phía bên kia bờ chiếu đến, có lẽ vì thấy bên này còn chưa có ai qua, ánh sáng trắng chói lọi chiếu thẳng về phía này.
"Này, các cậu làm gì vậy! Còn chần chừ nữa!" Tên Béo trong tiếng nước chảy ầm ầm, hét lớn.
Hoài Giảo vốn đã cảm thấy xấu hổ, thấy ánh sáng chiếu về, cậu đang cởi áo, suýt nữa lại mặc lại vào.
— Mẹ kiếp, tôi đã đeo kính rồi.
— Chỉ kịp thấy một chút màu hồng...
— Ôi ôi, đừng chọc tôi nữa, vợ ơi, nhanh lên nhanh lên, chồng sắp chết thèm rồi, ôi ôi.
Hoài Giảo: "......"
Đọc mấy bình luận linh tinh mới ngượng ngùng như thế.
Lơ đãng trong giây lát, Vu Vấn Thanh bên cạnh không nhịn nổi nữa.
Anh chắn trước mặt Hoài Giảo, nghiến răng nói nhỏ: "Cậu là con gái à, sợ chúng tôi nhìn thấy cái gì không biết?"
Ánh sáng đèn pin bị Vu Vấn Thanh chắn phía sau, tai Hoài Giảo đỏ bừng, ấp úng: "Không phải..."
Vu Vấn Thanh nghe vậy lại tiếp tục thúc giục: "Không phải thì nhanh lên, ốm tong teo như vậy không ai muốn nhìn cậu đâu."
"..."
Hoài Giảo không dám nói thêm nữa, nhắm mắt lại, trực tiếp cởi áo ra. Ánh sáng yếu từ đèn pin bên kia bờ chiếu lên người Hoài Giảo, làn da của cậu trắng đến mức có thể phản chiếu ánh sáng, không biết là do bẩm sinh hay do cái lạnh trong hang, những phần da lộ ra, dưới bờ vai tròn trịa, ngay cả khớp khuỷu tay cũng mang một chút sắc hồng.
Ánh mắt Vu Văn Thanh chớp chớp, đột nhiên anh cảm thấy lời mình vừa nói có chút mơ hồ. Người đứng trước mặt, làn da trắng đến mức gần như phát sáng, các khớp tay chân đều có màu hồng phớt, eo lại là một đường cong nổi bật, biểu cảm trên khuôn mặt vừa xấu hổ vừa né tránh, trông không khác gì một mỹ nhân.
Hoài Giảo có thể cảm nhận được ánh mắt của hai người đang nhìn mình. Cậu xấu hổ đến mức hồi lâu không thể rút tay ra khỏi cạp quần. Vu Vấn Thanh ở gần đến mức anh có thể nhìn thấy rõ vết đỏ dưới mắt cậu. Vì lý do nào đó, hắn nuốt nước miếng một cái.
"Cởi ra, tôi sẽ buộc dây ở chân cho cậu."
Hoài Giảo ngón tay run rẩy. Vài giây sau, cậu trần truồng và đứng bất động trên bờ như một con cá trắng mắc cạn phơi bụng mềm ra.
Ánh sáng từ chiếc đèn pin sáng bên kia sông chiếu thẳng vào Hoài Giảo sau khi Vu Vấn Thanh ngồi xổm xuống, cậu xấu hổ đến mức muốn dùng đôi tay run rẩy che mặt và thân trên.
"Nhấc chân lên."
Vu Vấn Thanh khom người trước mặt Hoài Giảo, anh đỡ lấy bắp chân của cậu, những ngón tay dài mảnh nhẹ nhàng ấn vào làn da mềm mại. Đuôi mắt vốn đã hơi cong, lúc này khi nhìn người, càng nhướng lên, trông thật là ma mị.
Chiếc vòng bằng vải đen được kéo từ cổ chân lên qua bắp chân, rồi từ từ kéo lên trên. Vu Vấn Thanh động tác quy củ, một đường giúp cậu buộc dây, Hoài Giảo để Vu Vấn Thanh một tay đỡ, một chân khác để ở lên đầu gối đang gập lại của đối phương.
Vòng dây siết chặt, nhẹ nhàng tạo ra vết lằn trên phần thịt mềm mại trắng ngần chỗ đùi.
Phình ra một vòng cung mập mạp.
Vu Vấn Thanh trong lúc vô tình liếc nhìn hắn một cái, chợt không được tự nhiên.
Người này rõ ràng nhìn gầy nhom, trừ bỏ làn da trắng, căn bản là không giống một tiểu quỷ nảy nở.
Nhưng vừa cởi quần áo, đặt tay lên, trên người cậu khắp nơi đều là mềm mại, nơi vòng chân buộc chặt cũng phình ra mềm mại nốt.
"Tôi đi trước, các cậu...... cẩn thận một chút."
Vu Vấn Thanh buông ra Hoài Giảo, biểu tình không rõ nhanh chóng đứng lên.
Vài phút sau, bên này bên bờ chỉ còn lại có người đàn ông đeo khẩu trang cùng Hoài Giảo.
Cách khoảng mười mét, dưới ánh sáng mạnh của đèn pin, Hoài Giảo nhìn thấy từ xa hai nữ sinh ở bên bờ đối diện. Dường như để tránh nhìn thấy, họ tự động quay đi, bắt đầu lục lọi trong ba lô, thay đồ một cách kín đáo.
Hoài Giảo thử dùng chân dẫm nhẹ xuống nước, chỉ vừa chạm vào nước thôi mà cơn lạnh đã khiến tay cậu nổi da gà. Cảm giác này có lẽ giống như tắm trong nước lạnh vào mùa đông.
"Đi thôi." Người đàn ông đeo khẩu trang, tên là Lan, sau khi cài xong khóa kim loại và dây an toàn vào eo, nghiêng đầu, nhẹ nhàng ra hiệu với Hoài Giảo.
Nghe vậy, Hoài Giảo run rẩy, tay chân lạnh cóng, vội vã bước tới bên cạnh anh ta.
Khẩu trang nam so với Hoài Giảo lại cao lại đô con, nhưng khác với Đan Trì là anh ta hơi trắng một chút, lại cũng không trắng như Hoài Giảo, lúc anh ta đưa tay siết chặt lấy Hoài Giảo, trông cả hai càng khác nhau rõ hơn.
Ban đầu anh ta cũng chỉ muốn giữ Hoài Giảo cho chắc, nắm người thật vững là được, nhưng không nghĩ tới, cánh tay vừa với qua, một tay đã ôm gọn cả người kia vào lồng ngực.
Khoảng cách đột ngột rút ngắn khiến Hoài Giảo có thể nhìn rõ người đàn ông đeo mặt nạ trước mặt, cậu cau mày.
—— Khẩu trang cũng kinh ngạc, không ngờ một tay đã ôm trọn eo chứ gì?
—— Tôi cũng sợ ngu người, đó giờ chưa thấy *mosaic mà trắng như vậy bao giờ. (*em Giảo cởi đồ nên hệ thống đã mosaic làm mờ ẻm.)
—— Tuy rằng rất mơ hồ, nhưng là lão bà mỹ mỹ, lão công cũng muốn một tay ôm ôm!
—— Ô ô ô ô, tốt nhất là còn sớm hệ thống liệu hồn mau mở chế độ trả phí, ta muốn làm loạn ô ô ô ô!!!
Mới vừa xuống nước kia một hai giây, Hoài Giảo lạnh đến mức suýt nữa kêu ra tới.
Hết đợt sóng này tới đợt sóng khác rất lạnh liên tục ào ạt vồ vập lấy cậu.
Hoài Giảo ở trong nước khi gần như là không mở mắt được.
Nếu không có dây an toàn trên người và người đàn ông đeo khẩu trang bên cạnh, ôm chặt lấy eo cậu, kéo cậu bơi qua, chỉ với bản thân Hoài Giảo, cậu chắc chắn không thể vượt qua được con sông này.
Cả người lạnh cóng, không thể dùng sức, tay chân cậu cứng đờ, điều duy nhất có thể làm là cố gắng thư giãn, không để sự sợ hãi khiến mình bám chặt vào nam đeo khẩu trang, làm ảnh hưởng đến anh ta.
Nhưng anh ta không để Hoài Giảo bám vào, ngược lại còn ôm chặt cậu.
Tư thế vốn là đi song song, nhưng khi nước chảy xiết đột ngột khiến hai người phải dính chặt vào nhau. Dòng xoáy dưới chân cuốn lấy chân Hoài Giảo, lật cậu lên và đưa cậu về phía trước, đối diện với ngừuoi đàn ông đeo khẩu trang.
Cơn lũ bất ngờ khiến Hoài Giảo sợ hãi run lên, cậu vội vàng muốn nắm lấy dây an toàn trên đầu.
Chưa kịp chạm vào, thì nghe thấy người phía trước đột ngột lên tiếng: "Ôm chặt tôi."
"Ôm tôi, đừng cử động."
Khi gần đến bờ, nếu không có Đan Trì nhảy xuống nước cứu cậu một đoạn, Hoài Giảo có thể đã không chịu đựng được đến bờ bên kia.
Đôi chân quấn quanh eo của Lan ca đã đau nhức đến mức gần như không thể chịu nổi.
Trên người Hoài Giảo là một chiếc áo khoác không biết của ai, cậu quấn trong đó, ủ rũ phun ra một ngụm nước bọt.
"Xong rồi, không sao đâu, tìm chỗ nghỉ một chút."
Trên mặt đất khô ráo, một lò lửa nhỏ được nhóm lên từ bình gas cầm tay, Hoài Giảo mặc áo khoác gió sạch sẽ, quay lưng về phía mọi người, đang từ từ kéo đôi tất vào.
"Ở đây có rất nhiều hang động, chúng ta nghỉ ngơi một tiếng vào buổi trưa, các cậu nấu chút gì ăn đi, ăn xong rồi tiếp tục lên đường."
Đan Trì ngồi phía sau Hoài Giảo, hai người lưng dựa vào nhau, khi người đàn ông sắp xếp xong mọi thứ, lập tức quay lại nhìn Hoài Giảo, hỏi: "Cậu có cần giúp gì không?"
Hoài Giảo khẽ nói: "Không cần đâu..."
Nơi họ nghỉ ngơi là cửa hang lớn nhất nhìn thấy từ bên kia sông, mấy người tụ lại quanh đống lửa.
Hai cô gái đã đi vào một hang nhỏ ở bên cạnh để thay quần áo.
Hoài Giảo đã xỏ xong tất và ngồi xuống đất, mất một lúc lâu vẫn không thể mặc quần, cậu cắn môi, vẻ mặt do dự và bối rối.
Vì luôn quay lưng lại với mọi người, cậu vẫn chưa quay lại sau một thời gian dài, khiến Đan Trì cảm thấy hơi kỳ lạ, anh liếc mắt qua và thấy Hoài Giảo vẫn còn không mặc quần, sắc mặt anh hơi thay đổi, hỏi một cách mơ hồ: "Cậu đang làm gì vậy, sao không mặc..."
"Ở trong bị ướt rồi, tôi không muốn... chỉ mặc thế này thôi..."
Giọng cậu nhỏ, nhưng vì có tiếng vang trong hang, những lời thầm thì cũng dễ dàng truyền đến tai mọi người.
Hoài Giảo lại cảm thấy tất cả mọi người đều quay lại nhìn cậu.
"Như vậy đi, cậu thay đồ đi, mấy cô gái không ở đây, chúng tôi quay lưng lại không nhìn đâu." Đan Trì nhanh chóng quay đầu lại, mắt nhìn xuống đống lửa trước mặt, tai anh đỏ ửng, ngượng ngùng nói: "Mặc như vậy cũng không thoải mái đâu."