• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Qua buổi trưa, Cù Cẩm dùng xong bữa trưa, các cung nữ dọn dẹp bát đĩa xuống, An công công liền dẫn theo một đám người đến điện Phượng Nghi, An công công tươi cười nói: "Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng lệnh cho nô tài mang những người này đến hầu hạ người, bọn họ đều là người ở trong cung lâu năm, người sai bảo thuận tiện hơn."

Cù Cẩm nhìn sang, tổng cộng là bốn thái giám và bốn cung nữ. Điều khiến Cù Cẩm bất ngờ chính là trong số bốn cung nữ này lại có cả Mặc Trấp.

Tuy rằng đều mặc cung phục màu lục nhạt, nhưng khi mặc trên người nàng lại toát lên vẻ lanh lợi, Cù Cẩm thản nhiên dời mắt, nhìn về phía hơn mười thái giám đang bưng khay ban thưởng, nào là mã não, trân châu,...

"Thưởng." Cù Cẩm vừa lên tiếng, Tô ma ma và Trúc Thanh - hai người đi theo nàng từ Hầu phủ liền dựa theo phẩm cấp mà ban thưởng, ngay cả những thái giám cung nữ mới đến cũng được ban thưởng.

Đợi mọi người đều đi ra ngoài, Cù Cẩm liền hỏi Tô ma ma ở bên cạnh: "Ma ma, trong mấy cung nữ này có một người thân phận hơi đặc biệt một chút."

"Sao lại nói vậy?" Tô ma ma hỏi.

"Nàng ta lúc trước là cung nữ hầu hạ bên người Hoàng Thượng, mà mẹ đẻ của nàng ta lại là nhũ mẫu của Hoàng Thượng."

Tô ma ma hỏi: "Vậy nương nương làm sao biết được những thứ này?"

"Lúc trước đến cung, Hoàng Thượng bảo nàng ta dẫn đường cho ta, ta cũng đã nói qua với Hoàng Thượng, nói cung nữ này tính tình có phần lãnh đạm, Hoàng Thượng liền nói lai lịch của nàng ta, nói chờ nàng ta làm cung nữ vài năm, đến lúc đó sẽ tìm cho nàng ta một mối hôn sự tốt." Cù Cẩm chậm rãi nói.

Tô ma ma suy nghĩ một chút, liền nói: "Nương nương, theo lão nô thấy, Hoàng Thượng có lẽ có ba tầng ý tứ, thứ nhất, cung nữ này đối với trong cung quen thuộc, quả thật dùng thuận tiện hơn một chút, thứ hai, Hoàng Thượng cảm thấy cung nữ này có phần chậm trễ với người, cho nên trực tiếp đưa người cho nương nương, cũng là để cho tiểu cung nữ này biết thân phận của mình, thứ ba, cũng là tín nhiệm nương nương."

Cù Cẩm chậm rãi gật đầu, Tô ma ma lại nói: "Nương nương an bài cho nàng ta một chút việc nhẹ nhàng là được, chờ đến khi tuổi thành hôn, nương nương lại xem xét cho nàng ta một cửa hôn sự tốt hơn, không phải là được rồi sao."

Cù Cẩm suy nghĩ một chút, liền hơi cong môi lên, nói: "Cứ làm theo lời ma ma."

Buổi chiều, Cù Cẩm nằm nghiêng trên chiếc ghế quý phi, ngoài cửa sổ gió ấm áp thổi vào, nàng nhìn ra ngoài, trong vườn trồng rất nhiều hoa nàng không biết tên, từng đợt hương thơm thoang thoảng bay vào mũi.

Nàng đang định nghỉ ngơi một lát, chợt nghe thấy vài tiếng mèo kêu, nàng xoay người lại, chỉ thấy Tiêu Trình đang ôm một con mèo, đi tới bên nàng.

Con mèo này toàn thân trắng như tuyết, hai con mắt giống như hai viên bảo thạch đen như mực, cái mũi nhỏ màu hồng phấn, bên miệng nhỏ màu hồng là râu mèo thật dài, bộ lông trắng muốt bao lấy thân thể nhỏ bé mũm mĩm của nó, chỉ liếc mắt một cái, liền cảm thấy nó thập phần đáng yêu.

Nàng vừa mừng vừa sợ. Tiêu Trình nhìn bộ dạng của nàng, hỏi: "Nàng thích không?"

Nàng gật gật đầu, đem mèo ôm vào trong ngực, mềm mại vô cùng, nàng cong hai mắt lên, nói: "Con mèo thật đáng yêu, đây là chàng tặng cho ta sao?"

"Ừm, nàng đặt cho nó một cái tên đi."

Cù Cẩm v.uốt ve bộ lông mềm mại của nó, nói: "Gọi nó là Thịt Viên được không? Thịt Viên." Cù Cẩm vừa nói vừa nhìn cái bụng tròn vo của nó.

Nó meo meo kêu hai tiếng, dường như không hài lòng lắm, nhưng Cù Cẩm lại cho rằng nó đồng ý.

Cùng mèo đùa nghịch một hồi, Cù Cẩm mới nhìn về phía Tiêu Trình, chỉ thấy đáy mắt hắn lộ ra một tia mệt mỏi.

Cù Cẩm đứng lên nói: "Chàng nằm lên đi, ta xoa bóp giúp chàng."

Tiêu Trình giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn liền nằm lên, Cù Cẩm đặt mèo vào trong ngực Tiêu Trình, nàng đã theo sách y học tập hơn nửa năm, đại khái huyệt vị cũng đã sớm thăm dò rõ ràng, nàng dùng lực độ thích hợp bắt đầu xoa bóp cho hắn.

Thật lâu sau, Cù Cẩm hỏi: "Uống dược thiện xong, bệnh đau đầu của chàng có đỡ hơn chút nào không?"

Tiêu Trình nghĩ nghĩ, mới phát giác chứng đau đầu quả thật không còn thường xuyên đau như trước kia: "Tốt hơn nhiều rồi, chỉ đau có mấy lần."

Cù Cẩm khẽ cười: "Vậy mỗi ngày chàng giải quyết xong công vụ, liền đến chỗ ta."

Tiêu Trình nắm lấy tay nàng, để cho cả người nàng nép vào trong ngực của mình, cầm lấy đôi bàn tay trắng nõn kia của nàng, chậm rãi v.uốt ve, sau đó mới nói: "Tay nàng có mỏi không?"

Cù Cẩm lắc đầu, nhìn hắn: "Không mệt, chỉ là có chút rảnh rỗi."

Tiêu Trình cười cười: "Vậy ngày mai nàng theo ta đi ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, được không."

Cù Cẩm lại lắc đầu.

"Vậy lúc ta không có ở đây thì để nó chơi với nàng." Tiêu Trình đem con mèo lười trong ngực hắn kia đặt xuống đất, ôm Cù Cẩm vào trong ngực.

Tiêu Trình dùng ngón tay sờ sờ chóp mũi của nàng, cười nói: "Nào có dáng vẻ của Hoàng Hậu, hiện tại rảnh rỗi, sau này có người lại bận rộn."

"Bận gì chứ?" Cù Cẩm hỏi.

"Trong cung việc lớn việc nhỏ nhiều vô số kể, nhưng nàng quản không hết có thể giao cho người phía dưới quản. Nàng còn có chuyện gì phải làm sao?"

Cù Cẩm nghi hoặc nhìn hắn, Tiêu Trình nhẹ nhàng ghé sát tai nàng nói: "Sinh cho ta một hoàng tử được không."

Lời của hắn phảng phất như có ma lực, làm cho trái tim nàng hơi run lên, tất cả đều quá tốt đẹp, tốt đẹp làm cho nàng cảm thấy phảng phất như không phải sự thật.

Lông mi nàng khẽ run, nói: "Cùng ta sẽ mãi như vậy sao?" Nàng bắt đầu tưởng tượng cảnh tượng con trẻ đầy nhà và hắn, hắn thật sự có thể giống như phụ thân, cả đời chỉ có một nữ tử là thê tử, nàng chậm rãi rũ mắt xuống, ở trong cung này, thật sự có thể như nàng mong muốn sao.

"Sẽ." Chỉ một chữ đơn giản, hắn rất khẳng định, mặc kệ mình là ai, khi hắn ôm nàng mới cảm thấy an tâm nhất, mới cảm thấy người con gái nhỏ bé này là cần hắn che chở, có lẽ nàng chính là liều thuốc chữa trị cho hắn, hắn sẽ không bao giờ để nàng ở phía sau ôm hắn nữa, ủy khuất nói ta sợ, sẽ không bao giờ bỏ lại nàng một mình nữa, mặc kệ tốt hay xấu, hắn cũng không muốn trốn tránh nội tâm của mình nữa.

...

Dưới góc tường ngoài cửa sổ, Mặc Trấp đang đứng đó, nàng ta mặc cung trang màu xanh nhạt, trong tay nắm chặt một chiếc khăn tay, hận không thể bóp nát chiếc khăn tay mới được.

Đã từng có cung nữ muốn bò lên giường Tiêu Trình, lại bị hắn vô tình đánh hai mươi trượng, ném ra ngoài, nàng ta ở bên cạnh hắn mấy năm, cũng không dám vượt qua một bước. Nghĩ mình lớn lên cũng xinh đẹp, dáng người tú lệ, lại chưa bao giờ thấy hắn nhìn thẳng mình, vốn tưởng rằng hắn bản tính lạnh lùng, nhưng vừa rồi nghe thấy thanh âm ôn nhu kia của hắn dành cho một nữ tử khác đầy nhu tình như vậy, nàng ta mới biết được là mình đã nghĩ sai rồi.

Nam nhân như vậy vốn không nên là người mà một cung nữ nhỏ bé như nàng ta có thể mơ tưởng, nhưng ngày ngày nhìn khuôn mặt kia, trái tim nàng ta liền không chịu sự khống chế của lý trí.

Một con mèo màu trắng chạy vụt qua trước mặt, Mặc Trấp chậm rãi đi theo, ở một góc ôm con mèo lên, nàng ta nhìn vào đôi mắt của nó, từ trong đôi mắt ấy nhìn qua khuôn mặt xinh đẹp của mình.

Có phải nàng ta cũng giống như nó, vì lấy lòng hắn mà tùy tiện trở thành vật ban thưởng hay không.

Lúc này nàng ta có chút hối hận, tình nguyện làm một lần chuyện cung nữ kia làm, nói không chừng nàng ta sẽ có kết quả khác, nói không chừng hắn sẽ nể mặt mẫu thân của nàng ta mà cho nàng ta một danh phận.

Trong lòng chỉ có phiền muộn vô tận, nàng ta đột nhiên siết chặt cổ mèo, nếu như b.óp ch.ết nó, sẽ như thế nào?

Trúc Thanh nhìn thấy bóng người phía trước, lên tiếng gọi: "Vị tỷ tỷ này, tỷ đang làm gì vậy?" 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK