Trên sàn nhà là một mảnh hỗn độn, mấy tên gia nô bị dẫm dưới chân, không thể động đậy, công tử mặc cẩm y kinh hoàng đứng dậy, một tay ôm mặt, một tay chỉ vào Tiêu Trình: "Ở huyện Vô Sơn này, chưa có ai dám đánh ta, các ngươi đừng hòng bước ra khỏi đây."
"Ồ, thật sao?" Đôi mắt phượng hẹp dài của Tiêu Trình lạnh lùng liếc nhìn hắn ta, hàn khí trong mắt càng lúc càng đậm, cuối cùng hóa thành sát khí.
Công tử mặc cẩm y bỗng cảm thấy lạnh sống lưng, không biết tên tiểu tử này là người phương nào, tuy ăn mặc bình thường, nhưng khí chất toát ra lại khiến người khác không khỏi sợ hãi, còn có mấy tên thuộc hạ của hắn ta, thân thủ bất phàm, nhất là tên có vết sẹo trên mặt kia, lúc này mà còn cứng đầu, e là sẽ chịu thiệt.
"Thả người của ta ra, hôm nay, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng." Giọng điệu rõ ràng đã yếu thế hơn rất nhiều.
Tiêu Trình cười lạnh một tiếng, một lúc lâu sau mới phất tay, mấy tên gia nô vội vàng bò dậy, lăn lộn chạy ra khỏi quán trọ.
Nhất Thác chắp tay nói: "Thuộc hạ tới chậm, xin chủ tử trách phạt."
Tiêu Trình nói: "Dọn dẹp nơi này đi, thuê vài gian phòng, bảo người mang thức ăn lên phòng."
"Vâng, chủ tử." Nhất Thác lấy ra một túi bạc, đặt lên quầy: "Chưởng quầy, làm phiền ngươi dọn cho chúng ta mấy gian phòng thượng hạng."
Chưởng quầy run rẩy đứng dậy, nhìn thấy vết sẹo trên mặt Nhất Thác, trong lòng run lên bần bật, lắp bắp nói: "Xin hỏi công tử muốn mấy gian phòng ạ?"
Nhất Thác giơ năm ngón tay, sau đó ném túi tiền lên quầy.
Chưởng quầy sờ túi tiền, số bạc này còn nhiều hơn cả giá của năm gian phòng thượng hạng, hắn ta nhìn bàn ghế trong đại sảnh bị đập nát, sau đó nhìn sang Tiêu Trình và Cù Cẩm ăn mặc giản dị kia, hóa ra những người này mới là người thực sự giàu có.
"Được, xin khách quan chờ một lát." Chưởng quầy cung kính nói xong, vội vàng đi chuẩn bị.
.
Món ăn của quán trọ này rất ngon, Cù Cẩm ăn hết một bát cơm lớn mới chịu đặt đũa xuống.
Tiêu Trình hỏi: "Nàng muốn ăn thêm bát nữa không?"
Cù Cẩm lắc đầu: "Không cần đâu, ta no rồi."
Tiêu Trình đặt chén trà trong tay xuống, nhìn nàng chăm chú, nàng không trang điểm, nhưng lại toát lên vẻ đẹp thanh tao, thoát tục, khó trách tên công tử kia lại như vậy, e rằng không một nam nhân nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của nàng.
Cù Cẩm bị hắn nhìn chằm chằm, theo bản năng cúi đầu, tuy rằng hai người đã có da thịt hoan ái, nhưng bị hắn nhìn như vậy, nàng vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
"Lại đây." Tiêu Trình trầm giọng nói.
Cù Cẩm khó hiểu, bước tới, hắn kéo nhẹ một cái, nàng đã ngồi gọn trên đùi hắn.
"Tiểu yêu tinh." Tiêu Trình khàn giọng nói bên tai nàng.
Cù Cẩm vốn là người không biết cách "thả thính" người khác, nàng bỗng nhớ tới lời của hai nha hoàn ở kiếp trước, bọn họ nói nam nhân đều thích nữ tử chủ động, nàng nghĩ ngợi một lúc, ngập ngừng nói: "Ta..."
"Nàng nói đi." Tiêu Trình nhìn đôi gò má ửng đỏ của nàng, ghé sát tai nàng, dụ dỗ.
Cù Cẩm liền nói nhỏ bên tai hắn một câu, Tiêu Trình nhìn nàng chăm chú, một lúc lâu sau, hắn mới khàn giọng nói một câu.
Cù Cẩm lập tức cúi đầu, gò má ửng đỏ, vành tai cũng đỏ bừng. Tiêu Trình nâng cằm nàng lên, dùng ngón tay cái miết nhẹ, sau đó cúi xuống hôn lên môi nàng.
Cốc cốc cốc! Bỗng nhiên có người gõ cửa, hai người đều giật mình.
"Chuyện gì?" Giọng điệu mang theo chút không vui, sau đó lại tiếp tục hôn nàng, Cù Cẩm đẩy hắn ra, mềm nhũn dựa vào người hắn.
"Chủ tử, Trần tri huyện cầu kiến." Giọng nói trầm ổn của Nhất Thác vang lên bên ngoài.
Tiêu Trình đặt nàng xuống ghế, nói: "Ta đi một lát sẽ quay lại, nàng ngoan ngoãn đợi ta ở đây." Giọng điệu mang theo vài phần cưng chiều.
Cù Cẩm gật đầu, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, Tiêu Trình dùng ngón tay miết nhẹ lên làn da mềm mại của nàng, đáy mắt tối sầm lại, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Nhất Thác nhìn bóng lưng Tiêu Trình, dường như cảm nhận được sát khí, hắn suy nghĩ một chút, rồi vội vàng đuổi theo.
Tiêu Trình bỗng dừng bước, lạnh lùng hỏi: "Đã bố trí người xung quanh đây chưa?"
"Mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, tuyệt đối không ai có thể đến gần nương nương." Nhất Thác đáp.
Nghe vậy, Tiêu Trình mới tiếp tục bước ra ngoài, bên ngoài quán trọ, Trần tri huyện mặc một bộ thường phục màu tím sẫm, đang đứng ngồi không yên.
Nửa canh giờ trước, một nam tử có vết sẹo trên mặt đến tìm hắn, sau đó lấy ra một tấm lệnh bài, hắn ta sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, đó là lệnh bài của đương kim thánh thượng. Hắn nằm mơ cũng không ngờ hoàng thượng lại ghé thăm nơi hẻo lánh này.
Điều khiến hắn sợ hãi nhất chính là nghịch tử kia, không ngờ lại đụng phải hoàng thượng, hoàng thượng không ra lệnh đánh chết hắn ta, đã là vô cùng nhân từ rồi, nghe nói trước kia hoàng thượng từng ra lệnh đánh chết một vị tiến sĩ, nghĩ đến đây, hắn ta lại toát mồ hôi lạnh.
Tiêu Trình dừng lại trước cửa, sau đó mới chậm rãi bước vào.
Trần tri huyện nhìn thấy người tới, vội vàng quỳ xuống.
Nhất Thác đứng bên cạnh, nói: "Trần đại nhân không cần đa lễ, lần này chủ thượng vi hành, không cần câu nệ tiểu tiết."
Trần tri huyện ngây người, sau đó đứng dậy, khom người nói: "Hoàng thượng, xin mời người vào trong."
Trong phủ nha, Tiêu Trình ngồi ở vị trí chủ vị, Trần tri huyện quỳ gối phía dưới, trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh, trong lòng thấp thỏm bất an.
"Đứng lên đi." Giọng điệu Tiêu Trình bình thản, không nghe ra vui giận.
Nhưng Trần tri huyện lại cảm thấy lạnh sống lưng, hắn ta run rẩy đứng dậy, hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, mới nói: "Hoàng thượng, đều do hạ thần dạy con không nghiêm, sau này hạ thần nhất định sẽ nghiêm khắc quản giáo, nhốt nghịch tử kia trong nhà, không cho nó ra ngoài gây chuyện nữa."
Kiếp trước, Tiêu Trình cũng có chút ấn tượng với vị Trần tri huyện này, là một vị quan tốt, luôn vì dân, thế nên hắn không định truy cứu, muốn cho hắn ta một cơ hội sửa sai, bèn thản nhiên nói: "Trần tri huyện, lần này ta sẽ nương tay, nhưng hy vọng ngươi biết tự xử lý cho tốt, đừng quá nuông chiều con cái."
Trần tri huyện lau mồ hôi lạnh trên trán, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng quỳ xuống, nói: "Đa tạ hoàng thượng khai ân, hạ thần nhất định ghi nhớ."
"Được rồi, đứng dậy đi." Tiêu Trình dứt lời, hỏi han một chút về tình hình hiện tại của huyện Vô Sơn, rồi định quay về lữ điếm.
Lúc này, một nha dịch hớt hải chạy vào cửa, chỉ thấy tên nha dịch kia mồ hôi nhễ nhại, hắn thở hổn hển bẩm báo: "Bẩm đại nhân, lữ điếm Viễn Lai... Cháy rồi!"
Tiêu Trình nghe vậy, lập tức đứng bật dậy. Lữ điếm Viễn Lai chẳng phải là nơi bọn họ đang ở sao?
Trần tri huyện nhìn Tiêu Trình lo lắng chạy ra khỏi phòng, trong lòng dâng lên một dự cảm chẳng lành. Hắn trầm ngâm giây phút rồi hỏi: "Có biết là ai phóng hỏa không? Người trong lữ điếm đã ra hết chưa?"
Tên nha dịch tuần tra bẩm báo: "Bẩm đại nhân, tiểu nhân không rõ, nhưng ngọn lửa rất lớn, thỉnh đại nhân mau chóng phái người đi dập lửa!"
Trần tri huyện đè nén nỗi bất an trong lòng, hạ lệnh: "Ngươi, mau tập hợp tất cả nha dịch trong nha môn, gọi cả Tiềm Hỏa binh đến lữ điếm Viễn Lai dập lửa cứu người!" Dứt lời, Trần tri huyện hai chân run rẩy, vội vàng chạy ra ngoài.
Nhất Thác nhận lệnh, nhanh chóng đánh xe ngựa lao như bay trên đường phố. Tiêu Trình nắm chặt tay, cắn chặt môi, đến bật cả máu cũng không hay biết. Lúc này trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ: Nàng không có ở trong đó, đúng không? Nàng đã ra ngoài rồi, đúng không? Chắc chắn nàng đã được đám ám vệ ta sắp xếp đưa đi rồi!
Hắn tự an ủi bản thân, nhưng vẫn không ngừng lo lắng. Nếu nàng chưa ra ngoài thì sao? Nếu đám người kia nhắm vào bọn họ thì sao? Không, không thể nghĩ như vậy được! Hắn không nên bỏ nàng lại một mình! Tiêu Trình đấm mạnh vào thành xe, nỗi tự trách và lo lắng dâng trào trong lòng.
Cú đấm mạnh đến mức khiến Nhất Thác đang đánh xe cũng cảm nhận được sự rung chuyển. Hắn vung roi, quất mạnh vào con ngựa, thúc ngựa lao nhanh về phía trước như tên bắn.
Lữ điếm Viễn Lai đã chìm trong biển lửa. Ngọn lửa hung tàn nhuộm đỏ cả một góc trời, nuốt chửng lữ điếm trong bóng tối. Bên ngoài, người người chen chúc, kẻ khóc lóc thảm thiết, người thì thốt tim lo lắng, kẻ thì may mắn thoát nạn.
Tiêu Trình vừa đến nơi đã choáng ngợp bởi biển lửa đang cháy dữ dội. Hắn luồn lách trong đám đông, tìm kiếm bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc, nhưng trong biển người mênh mông ấy lại không thấy bóng dáng người con gái hắn ngày đêm thương nhớ.
Trái tim hắn như bị ai đó bóp nghẹn, đau đớn khôn tả. Nhất Thác vội vàng chạy theo sau. Tiêu Trình quay đầu lại, giọng nói run rẩy: "Người đâu? Đi đâu rồi? Mau tìm nàng ấy cho ta!"
Dứt lời, Tiêu Trình định xông thẳng vào biển lửa. Nhất Thác vội vàng kéo hắn lại: "Chủ tử, người bình tĩnh lại! Có lẽ nương nương không có ở đây! Hơn nữa, ngọn lửa lớn như vậy, cho dù có người bên trong cũng..."
"Câm miệng!" Tiêu Trình gầm lên giận dữ, chân bủn rủn, khuỵu xuống. Nhất Thác vội vàng đỡ lấy hắn.
Lúc này, trong lòng Tiêu Trình rối bời. Chưa bao giờ hắn cảm thấy bất lực và sợ hãi như lúc này.
Tiềm Hỏa binh, nha dịch, người dân,... tất cả đều hối hả chạy tới cứu hỏa. Tiềm Hỏa binh và nha dịch mặc trang phục chuyên dụng, tay cầm xô, xã, móc câu,... lao vào dập lửa. Mỏ neo sắt lớn được móc vào xà nhà, đám người bên này dùng sức kéo mạnh, tòa nhà bên kia ầm ầm đổ sập.
Nhìn tòa nhà sụp đổ, trái tim Tiêu Trình như tan vỡ. Hắn hối hận, vô cùng hối hận. Hắn tự trách bản thân, tại sao lại đưa nàng đến nơi này? Tại sao lại đưa nàng đi xa như vậy? Sinh con hay không đâu phải là chuyện hệ trọng, chỉ cần nàng bình an ở bên hắn là đủ rồi.
Hắn không thể mất nàng! Cơn đau đớn và dằn vặt khiến hắn muốn phát điên. Một dòng máu tanh nồng xộc lên cổ họng, hắn không kìm được mà ho ra một ngụm máu tươi.
Nhất Thác lo lắng đỡ lấy Tiêu Trình, trong đáy mắt hiện lên một tia đau lòng. Hắn chưa bao giờ thấy chủ tử như vậy. Từ khi quen biết, Nhất Thác luôn thấy chủ tử lạnh lùng, xa cách, dường như không quan tâm đến tình cảm. Nhưng từ khi gặp nương nương, chủ tử như biến thành một con người khác, nồng nhiệt và chân thành hơn. Hắn sẽ ghen tuông vì nương nương, sẽ đau lòng vì nương nương, sẽ vì nương nương mà nở nụ cười. Và giờ đây, hắn thậm chí còn ho ra máu vì lo lắng cho nương nương.
Nhất Thác thở dài. Hắn không dám tưởng tượng nếu nương nương xảy ra chuyện gì, chủ tử sẽ như thế nào nữa.
Danh Sách Chương: