Nữ tử tên Vi Liễu mỉm cười, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng cúi xuống.
Lão thái thái nhìn bộ dạng của Tiêu Trình, không hề kinh ngạc, giống hệt bộ dạng của bà lúc trước, bà nói: "Mấy ngày trước, ta đi chùa cầu phúc, không ngờ trên đường gặp phải một người cha muốn bán con gái vào thanh lâu, lúc đó ta liền nói người cha này không có lương tâm. Người qua đường bên cạnh nói, là vì con trai ông ta bị bệnh muốn điều trị. Bán con gái cứu con trai, ta vẫn là không đồng ý cách làm này, lại còn bán vào thanh lâu, là bởi vì thanh lâu trả giá cao, nữ nhi thời buổi này lại rẻ mạt như vậy, người cha này cũng đáng buồn lại đáng tiếc.
Lão thái thái thở dài một tiếng, nói: "Ta thấy cô nương này đáng thương, liền mang về." Lão thái thái nhìn về phía Vi Liễu bên cạnh: "Không ngờ cô nương này thật sự là một đứa trẻ hiểu chuyện lại chu đáo."
Tiêu Trình nhìn lão thái thái thật sâu, lại nhìn về phía nữ tử trước mặt, nữ tử này và mẫu hậu giống nhau như đúc, giống như người trong bức tranh, khó trách tổ mẫu lại mang người về, e là đem phần nhớ nhung mẫu hậu đều đặt hết lên người nữ tử trước mặt.
Vi Liễu nhận ra ánh mắt Tiêu Trình nhìn mình, liền không tự chủ được nhìn lại, nhưng không ngờ chỉ một cái liếc mắt lại khiến nàng có chút dời mắt không được. Nam tử mày kiếm như lưỡi mác, sống mũi cao thẳng, giữa hai hàng lông mày toát ra khí phách anh hùng không giấu được, nghe người trong phủ nói, vị công tử này có danh xưng đệ nhất mỹ nam thiên hạ, quả nhiên danh bất hư truyền.
Lần đầu tiên đối mặt với nam tử xa lạ, nàng ngượng ngùng đỏ mặt, nhất là nam tử này còn tuấn mỹ như vậy, nên càng cúi đầu xuống.
Cù Cẩm nhìn hai người đối mặt, không hiểu sao, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu. Lại nhìn nữ tử này xác thực rất xinh đẹp, mày thanh mục tú, da trắng như ngọc.
Cù Cẩm cúi đầu xuống, thì ra huynh ấy cũng nhìn nữ tử khác say đắm, huynh ấy thậm chí còn chưa từng nhìn nàng như vậy, trong lòng bỗng nhiên thắt lại, cảm giác chua xót lan tràn.
Lão thái thái lên tiếng: "Đã trưa rồi, chắc hẳn hai đứa đi đường mệt mỏi rồi, chúng ta cùng đến phòng ăn thôi, hôm nay ta bảo phòng bếp làm rất nhiều món ngon, Trình nhi lát nữa ăn nhiều một chút, ta thấy con gầy đi không ít."
Tiêu Trình có chút kinh ngạc nhìn lão thái thái, từ khi nào tổ mẫu lại nói chuyện với hắn như vậy, rõ ràng tâm trạng tốt như vậy, tựa hồ đều có liên quan đến nữ tử trước mặt này. Thì ra cái chết của mẫu hậu thật sự khiến bọn họ thương tâm như thế, chẳng qua chỉ là một nữ tử có tướng mạo giống nhau, lại khiến bọn họ như biến thành người khác.
Tiêu Trình lại nhìn nữ tử kia thật sâu, quả thật giống, lúc mẫu hậu còn trẻ cũng có bộ dạng như vậy sao?
Vi Liễu dìu Kỳ lão thái thái từ trên nệm dậy, dìu bà đi về phía chính sảnh.
Tâm trạng Cù Cẩm không tốt, nhìn Tiêu Trình chăm chú nhìn nữ tử kia, nàng đi về phía trước một mình.
Tiêu Trình lúc này mới hoàn hồn, vội vàng sải bước đuổi theo, cảm nhận được cảm xúc của Cù Cẩm sa sút, hắn nắm tay nàng, nói: "Có phải nàng không quen không?"
Cù Cẩm bĩu môi, im lặng lắc đầu.
Tiêu Trình nhìn đôi môi đỏ hồng kia, bỗng nhiên hôn lên môi nàng một cái, sau đó thì thầm bên tai nàng: "Sao vậy?"
Cù Cẩm dùng mu bàn tay che miệng, trừng mắt liếc hắn, hất tay hắn ra, đi về phía trước.
Nhìn bóng lưng hờn dỗi kia, Tiêu Trình bỗng nhiên hiểu ra, nàng ghen rồi! Khóe miệng hắn nhịn không được nhếch lên.
Tường thúc đi tới từ phía sau, nhìn Tiêu Trình khẽ mỉm cười, rất giật mình, ông chưa bao giờ thấy công tử nhà mình như vậy, ông nhìn theo ánh mắt của Tiêu Trình, thì ra là vì phu nhân.
Tiêu Trình liếc nhìn thấy Tường thúc, liền kìm nén nụ cười, cũng đi về phía trước.
.
Trên vách tường phòng ăn treo một ít bức họa nổi tiếng, trong phòng có mấy cây cột lớn được chạm khắc, một chiếc bàn tròn lớn làm bằng gỗ lim, tám chiếc ghế được đặt ngay ngắn xung quanh bàn tròn lớn.
Nha hoàn hầu hạ thấy mọi người đã đến đông đủ, liền mở nắp chén ra, sau đó lui xuống.
Lão thái thái có nha hoàn chuyên gắp thức ăn cho, nhưng từ sau khi Vi Liễu đến, việc gắp thức ăn đều do nàng làm thay, thật ra là vì muốn dỗ dành Kỳ lão thái thái vui vẻ, lão thái thái cho phép nàng thân cận, thì cái gì cũng để nàng làm.
Ba người ngồi xuống, Cù Cẩm ngồi ở phía bên phải, Tiêu Trình ngồi ở giữa, còn Kỳ lão thái thái ngồi ở bên trái, Vi Liễu thì đứng ở giữa lão thái thái và Tiêu Trình.
Vi Liễu rất biết sở thích của Kỳ lão thái thái, hai người thỉnh thoảng lại nói chuyện, chọc cho lão thái thái cười không ngậm miệng được.
Trong ký ức của Tiêu Trình, chưa bao giờ thấy qua tổ mẫu cười vui vẻ như vậy, chưa bao giờ.
Hắn lại nhịn không được nhìn về phía nữ tử kia, mẫu hậu và tổ mẫu ở chung cũng như nàng sao? Những thứ này là hắn không có cách nào cho bọn họ, thậm chí cảm thấy nợ bọn họ một đứa con gái.
Bây giờ có thể có người ở bên cạnh bọn họ, cười cười nói nói, hắn lại có chút cảm kích.
Vi Liễu lại nhận ra ánh mắt Tiêu Trình, trong lòng hơi hồi hộp, chẳng lẽ vị công tử này có ý với mình? Nghĩ đến đây, mặt nàng không tự chủ được đỏ ửng.
Nếu như vị công tử này thật sự có ý với nàng, nàng không ngại làm thiếp, phu nhân của huynh ấy thoạt nhìn cũng không phải người hung dữ.
Nghĩ đến xuất thần, nàng gắp lên viên thịt bỗng dưng rơi xuống bàn, nàng cả kinh, viên thịt lại từ trên bàn lăn đến trên áo bào của Tiêu Trình, áo bào trắng muốt của Tiêu Trình bị viên thịt dính dầu mỡ, viên thịt lại lăn xuống đất.
Vi Liễu lập tức bối rối không thôi, vội quỳ xuống, nói: "Nô tỳ đáng chết, xin công tử trách phạt."
Tiêu Trình nhìn sang, nữ tử run rẩy quỳ gối, giống như cực kỳ sợ hãi, vết dầu mỡ trên áo bào càng dễ thấy, hắn nhíu mày, thản nhiên nói: "Đứng dậy đi."
Vi Liễu đứng lên, theo bản năng liếc nhìn Tiêu Trình, thấy hắn không có tức giận, yên lòng, đồng thời lại càng thêm phần chắc chắn, vị công tử này nhất định là có ý với nàng.
Cù Cẩm nhìn thấy tất cả, thức ăn bỗng trở nên khó nuốt, cố gắng lắm mới ăn xong một bữa cơm, hai người trở về viện của Tiêu Trình.
Trong viện trồng rất nhiều trúc, cảnh đẹp ý vui, Cù Cẩm nào còn tâm tình thưởng thức.
Nàng vừa vào phòng, liền nằm xuống giường mỹ nhân cạnh cửa sổ, nghiêng người, đắp chăn lông thật dày.
Tiêu Trình đi tới, hỏi: "Có phải nàng mệt rồi không?"
"Không phải." Cù Cẩm bĩu môi, nàng đang không vui.
"Vậy là sao? Không thoải mái chỗ nào sao?"
Cù Cẩm gật đầu, đôi mắt to tròn nhìn Tiêu Trình, có chút ủy khuất.
Tiêu Trình ngồi xổm bên cạnh giường, lo lắng hỏi: "Không thoải mái chỗ nào?"
Cù Cẩm đưa tay lên ngực, thốt ra một chữ: "Nơi này, khó chịu!"
Tiêu Trình đưa tay lên ngực nàng: "Là chỗ này sao?"
Cù Cẩm đẩy tay hắn: "Không cần huynh quản."
Tiêu Trình bật cười, Cù Cẩm nhìn lại, bắt gặp trong mắt hắn ý cười nồng đậm.
"A Cẩm, nàng ghen rồi." Tiêu Trình chắc chắn nói.
Cù Cẩm càng thêm khó chịu, nếu đã biết nàng để ý, sao còn không chú ý một chút nào? Chẳng lẽ hắn không để ý đến nàng sao?
"Chàng thích nàng ta?" Cù Cẩm hỏi, trong lòng có chút bất an.
"Nàng thấy sao?" Tiêu Trình nhìn nàng, cố ý trêu chọc.
Cù Cẩm nhìn sâu vào mắt hắn, một lát sau liền quay đầu đi, không để ý tới hắn nữa.
Tiêu Trình kéo nàng lại, hôn nhẹ lên trán nàng: "Ngốc ạ, sao ta có thể thích người khác."
Rõ ràng huynh nhìn chằm chằm vào nàng ta, Cù Cẩm nghĩ vậy nhưng không nói ra.
Tiêu Trình đứng dậy, lấy từ ống cuộn ra một bức tranh, hắn mở tranh ra, Cù Cẩm nhìn sang, khi nhìn thấy người trong tranh, kinh ngạc hỏi: "Đây là?"
"Đây là mẫu thân ta." Tiêu Trình thản nhiên nói.
"Sao, sao có thể giống nhau đến vậy." Trên đời này sao có thể có hai người giống nhau như vậy?
"Ta chưa từng gặp mẫu thân, nhưng mẫu thân có để lại chân dung, thỉnh thoảng ta lại lấy ra xem. Vừa rồi nhìn thấy nàng ta, ta cũng rất kinh ngạc." Tiêu Trình nói.
Lúc này, Cù Cẩm bỗng hiểu cho Tiêu Trình, gặp người giống mẫu thân mình như vậy, ai mà không nhìn thêm vài lần.
Tiêu Trình cất bức tranh vào ống cuộn, trêu chọc: "Còn ghen nữa không?"
Cù Cẩm cúi đầu, không để ý tới hắn, trong lòng lại dâng lên một tia vui vẻ.
Tiêu Trình đến gần nàng, hỏi: "Nếu ta thật sự thích người khác, nàng sẽ làm sao?"
Cù Cẩm suy nghĩ một chút: "Vậy ta cũng đi thích người khác."
"Nàng dám." Tiêu Trình nhìn nàng, khí thế bá đạo trên người tự nhiên tỏa ra.
Nàng nhìn lại hắn, đôi mắt to tròn long lanh, đuôi mắt hơi cong lên: "Chàng dám thì ta cũng dám."
"Nhìn xem, nàng được chiều hư rồi, không biết trời cao đất dày là gì, lá gan to ra rồi đấy." Tiêu Trình mỉm cười đầy cưng chiều.
Cù Cẩm im lặng, nói thì như vậy, nhưng nếu hắn thật sự thích người khác, nàng có thể làm gì đây?
Tiêu Trình nhìn vẻ mặt ủ rũ của nàng, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Ta thích nàng lá gan to một chút, có ta ở đây, không ai dám làm gì nàng đâu."
Cù Cẩm bật cười, hắn nhéo nhéo cái mũi nhỏ xinh của nàng, hôn nhẹ một cái, sau đó hôn xuống.
Môi lưỡi quấn quýt, Tiêu Trình bế nàng lên, vừa hôn vừa đi về phía giường.
Cả người nàng mềm nhũn, hắn đặt nàng xuống giường.
Cù Cẩm tranh thủ lúc thở d.ốc, đẩy hắn ra, nàng thở hổn hển nói: "Đừng náo loạn nữa, Nghiêm đại phu nói, ba tháng này không được..." Nói đến đây, nàng đưa tay chống lên ngực hắn.
Trong mắt Tiêu Trình hiện lên d.ục v.ọng, hắn cũng muốn kiềm chế, nhưng vừa chạm vào nàng hắn liền không khống chế được bản thân, hắn khàn giọng nói: "Được, ta không náo loạn nữa." Nói rồi hắn nắm lấy tay nàng đặt lên đ.ỉnh đầu, lại hôn xuống.
Cù Cẩm bất lực, nàng không thể nói rõ với hắn, trong lòng lo lắng, nhưng cả người nàng đang bị hắn đè nén, nàng căn bản không thể động đậy.
Nàng muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng tất cả âm thanh đều bị hắn nuốt trọn.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Tiêu Trình buông nàng ra, nhíu chặt mày.
Cù Cẩm thở phào nhẹ nhõm.
Danh Sách Chương: