“Cậu nhìn cậu xem.” Chu Du cười bước lại gần, “Ai mà không có hả, vào nhà tắm chung đâu đâu cũng toàn là trym, đến mức này sao.”
Đồng Đồng mở mắt ra, nhìn hắn, ghét bỏ nói: “Cậu đừng cười, xấu hổ gần chết rồi.”
Chu Du lấy di động ra bật máy ảnh lên, thấy rõ rồi, bị hù lắc một cái.
Tách một tiếng, một gương mặt xanh dúm dó lộ ra tám cái răng định hình trong máy ảnh.
Hắn vội vàng ném di động đi vào phòng tắm rửa mặt.
Đồng Đồng cầm điện thoại qua, nhận ra đây là di động của mình, lập tức mở ảnh chụp ra, không cười nổi.
Chu Du đi ra, gương mặt lạnh lùng, dùng tay lau giọt nước trên mặt. Phối với kiểu tóc kia, lại bước ra như thế, ngầu vô cùng.
Đồng Đồng nhìn hắn, cầu nguyện trong lòng để hắn đừng cười.
Chu Du tiến đến trước mặt cậu, nhếch miệng lên, cười hì hì: “Nhìn xem, đẹp trai chứ.”
Đồng Đồng không đành lòng nhìn thẳng, cúi đầu móc tiền trong cặp đặt lên bàn, “Đếm tiền đi.”
Chu Du dang hai tay ra hơi ngã ra sau, ngồi cạnh cậu, còn gõ gõ: “Lúc trên xe đã đếm xong rồi, trừ phí nguyên liệu cho Trang Khiêm ra, lợi nhuận ròng, một tối được một nghìn không trăm tám hai đồng.”
Đồng Đồng nghe con số này hơi mờ mịt, cậu không biết kiếm được hơn một nghìn đồng này là nhiều hay ít.
“Hôm nay là ngày đầu tiên, rất nhiều người đến ủng hộ, cũng bán hết đồ.” Chu Du giải thích đơn giản, “Kiếm được nhiều lắm rồi.”
“Thật á.” Hai mắt Đồng Đồng sáng rực lên.
“Đúng đó!” Chu Du đứng trên ghế sofa, giơ hai tay lên, “High five nào! Nhanh lên!”
Đồng Đồng ngẩng đầu nhìn hắn một chút, cúi đầu lấy ra phân nửa tiền, cũng đứng dậy khỏi sofa, cười giơ tay ra: “Cái này cho cậu.”
“Tôi không cần.” Chu Du đẩy lại cho cậu, “Tôi giúp cậu cũng không phải vì tiền.”
“… Không thể nói thế.” Đồng Đồng im lặng một lát, chân thành nói, “Cậu giúp tôi là chuyện của cậu, nhưng tôi không thể để cậu giúp không, tôi thật sự cảm ơn—— ”
“Lúc tôi mới đến đây ngay cả giường cũng không có, là cậu để tôi ngủ ở giường trên của cậu, lúc ở trường cũng là cậu dẫn tôi đi làm quen với bạn cùng lớp, lúc phòng ở bị rỉ nước, là cậu dẫn tôi đi tìm người ta.” Chu Du ngắt lời cậu, “Nếu cậu tính như vậy, tôi còn phải trả lại.”
Đồng Đồng: “… … …”
Hắn nói cũng rất có lý.
“Cậu nhìn xem, bài tập ngữ văn về nhà cũng là cậu dạy tôi làm. Cậu cứ coi như phí phụ đạo đi.” Chu Du gộp tiền lại, vuốt phẳng từng tờ, trịnh trọng đặt trong tay cậu, “Giữ cẩn thận.”
“Chu Du.” Đồng Đồng cúi đầu nhìn tiền nhăn nheo, mũi cay cay.
“… Hả.” Chu Du lên tiếng.
Lúc này bầu không khí của hai người trở nên không giống nhau.
Lúng túng lại im lặng, ôn hòa lại không nói nên lời.
Chu Du bắt đầu nhớ cái áo lông chồn hắn chưa tặng đi.
Tặng trực tiếp đi, không lấy cớ. Lặng lẽ tặng đi, quá đột ngột.
Đồng Đồng bắt đầu nghĩ cậu làm sao tìm được thời gian thích hợp để thổ lộ.
Nói thẳng đi, xấu hổ lắm. Phải đợi, lại sợ bị giành trước.
Hai người cùng lúc thở dài.
Sợ hãi tựa như hai con chim cút, mỗi người cúi đầu, bả vai lại dán sát vào nhau.
Qua một lúc lâu, di động của Đồng Đồng đột nhiên vang lên.
Giống như được giải thuật định thân, hai người cử động cùng lúc.
Đồng Đồng đi lấy điện thoại.
Chu Du đi lấy lon bia hắn chưa uống xong, còn lúng túng hỏi một cậu: “Ai gửi tin nhắn?”
“Tin nhắn rác.” Đồng Đồng nghĩ ngợi đổi chủ đề dễ nói chuyện, “Ngày mai cậu phải chạy năm nghìn mét, cậu chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Chuẩn bị cái gì?” Chu Du theo bậc thang bước xuống, “Cảm nghĩ khi nhận được giải thưởng à?”
Đồng Đồng: “… …”
Không tiếp tục nói chuyện được nữa.
“Được rồi, đi ngủ.” Đồng Đồng vào phòng ngủ.
Giường trong phòng ngủ của Chu Du rất rộng, gần như gấp đôi cái giường tầng trong phòng cậu.
Điều này cũng khiến Đồng Đồng thở nhẹ ra, nếu thật sự không nằm vừa cậu còn định ngủ trên sofa.
Mặc dù cái sofa kia nhỏ đến độ cậu không duỗi thẳng chân được.
Chu Du tắt đèn phòng khách, đi vào, thấy ngay Đồng Đồng quay lưng về hướng này, như đang ngủ.
Chu Du cười thở dài, đắp cái chăn nhỏ trên giường lên lưng cậu.
Một người một cái chăn điều hòa, đắp lên bụng nhỏ, ngủ ngon lành.
Rạng sáng hôm sau, Đồng Đồng mở mắt ra, thấy Chu Du với tư thế quái lạ bị chen ra mép giường, rất ngại muốn kéo người kia qua một chút.
Nhưng đột nhiên Chu Du tỉnh dậy, Đồng Đồng giật thót, trực tiếp đẩy người xuống.
Chu Du: “… … …”
Chu Du dễ tính, Chu Du hoàn toàn không so đo.
Chu Du quan tâm mua một cái cơm nắm to bự cương quyết nhét vào miệng Đồng Đồng.
Đồng Đồng: “Sư bố cậu!”
Hai người làm loạn một đường đến trường học, mãi đến khi Hứa Oánh tới nhắc nhở, Đồng Đồng mới nhớ ra sáng nay cậu có một hạng mục phải thi.
Ném tạ.
Chu Du nhìn mặt trời chói chang, nghĩ thầm chỉ uống nước thôi thì không ổn, đi mua đồ uống vận động cho Đồng Đồng, quay về đúng lúc bắt kịp Đồng Đồng ném tạ ra.
“Mười lăm chấm tư!” Một cây cờ đỏ nhỏ cắm lên.
“Thứ nhất á?” Chu Du thò đầu nhìn khoảng cách Đồng Đồng ném được, dùng cánh tay đụng cậu, “Sức cậu mạnh thế cơ à? Cánh tay nhỏ của cậu nhìn không ra nha.”
Đồng Đồng ép kiêu ngạo trong lòng lại, nhíu mày: “Ném không tốt, cũng chỉ thế thôi.”
“Ái chà, đúng không.” Chu Du phối hợp thổi phồng cậu, vỗ tay bôm bốp, “Ném thế này, ô mài gót, chuẩn cmnr! Ném đi đâu rồi? Sao tôi không nhìn thấy nhỉ! Cái này ném qua Philippines bên cạnh rồi?”
Đồng Đồng: “… …”
Đồ thần kinh.
“Còn chưa vào chung kết, đã chém gió như thế.” Đột nhiên bên cạnh vang lên giọng nam rất nhỏ.
Đồng Đồng liếc nhìn sang bên cạnh, là Lãnh Tân.
Người bị cậu đánh trên sân khấu nhận thưởng.
Đấu vòng loại ném tạ bước vào trận chúng kết, Đồng Đồng tùy tiện lại ném về phía trước.
“Mười sáu chấm một!” Trọng tài cắm ngọn cờ đỏ tươi đẹp vào chỗ xa nhất.
Đồng Đồng dễ dàng giật giải quán quân.
“Úi chà, buổi chiều tôi không giật giải quán quân cũng không xứng đứng cạnh cậu nữa rồi?” Chu Du trêu cậu.
“Nói giật quán quân là giật được chắc.” Lãnh Tân nhỏ giọng đá đểu một câu.
Đồng Đồng: “… … …”
“Không phải, tôi nói con ếch bốn mắt là cậu rảnh rỗi đau trứng chứ gì? Đặt sau mông tôi như con khỉ nhảy ngựa, cậu qua đây tôi gỡ trứng cho cậu.” Chu Du không nhịn được quay đầu, ngoắc ngoắc tay về phía cậu ta, “Lại đây, nào, bố kéo nhẹ trứng cho con.”
Lãnh Tân câm như hến, chạy mất. Nhưng lại lầm bầm trong miệng rõ ràng không câm: “Buổi chiều chờ xem.”
Chu Du không hiểu câu buổi chiều chờ xem của cậu ta có ý gì, nhưng hắn hiểu buổi chiều nhất định phải giành hạng nhất chạy 5000 mét.
Đến khi buổi chiều chỉ còn lại hạng mục cuối cùng là 5000 mét, hầu như tất cả mọi người đều qua xem.
Bởi vì toàn trường, kể cả học sinh thể dục, chạy 5000 mét tổng cộng cũng được mười sáu người.
Tất cả mọi người muốn nhìn xem là kẻ nào lỗ mãng chạy 5000 mét.
Đồng Đồng cầm sẵn nước trong tay, đứng sau lưng Chu Du, nhận quần áo thể thao hắn cởi ra đưa qua.
“Hình như khối mười một chỉ có Chu Du và Lãnh Tân lớp một chạy.” Trang Khiêm chỉ sang bên cạnh.
“Lãnh Tân?” Đồng Đồng nhìn sang theo hương ngón tay, “Sao cậu ta lại đến chạy năm nghìn mét?”
“Biết chết liền.” Trang Khiêm có phần xem thường Lãnh Tân, cảm thấy cậu ta giả vờ thanh cao, “Cậu ta chạy chắc rớt cả kính luôn.”
Sau khi đã đủ người, đường băng nhanh chóng được dọn sạch, Chu Du nhìn bọn Đồng Đồng đi đến cạnh đường băng, cũng bắt đầu vận động làm nóng người.
Bên cạnh có người lại gần, hắn nhìn thoáng qua, là người hắn dựng ngón giữa lên lúc khai mạc, cũng là người Đồng Đồng vừa nói.
Lãnh Tân thấy mình bị chú ý tới, tự mở miệng: “Người có vóc dáng cao, cũng không nhất định chạy cự li dài được.”
“Thật sao?” Chu Du liếc mắt nhìn cậu ta, “Vậy hôm nay cậu được mở mang kiến thức, nhìn cho kỹ tôi dùng phong thái dũng sĩ chạy cự li dài.”
Lãnh Tân: “… … …”
Tiếng súng của trọng tài vang lên, mười sáu người đồng loạt lao ra.
Trên cơ bản tốc độ đều không nhanh quá.
Qua một vòng, lập tức phân ra trước giữa sau.
Dẫn đầu có hai người, một là Chu Du, một là học sinh thể dục lớp mười hai.
5000 mét đối với Chu Du thật sự chuyện nhỏ, lúc hắn bị bố hắn kéo vào quân đội huấn luyện dã ngoại, năm cây số vào buổi sáng đều là món khai vị.
Vài vòng tiếp theo, ngoại trừ cái người lớp mười hai kia, những người khác cơ bản bị hắn bỏ xa ba vòng.
Lớp 11-1 điên cả rồi, Chu Du vừa chạy qua là lại gào lên một trận, hú lên như sói.
Đồng Đồng bị làm ồn không chịu được, cầm chai nước khoáng, đứng ở chỗ ít người phía trước đợi Chu Du, đưa nước cho hắn.
Chu Du nhận nước, đắc ý dậm chân tại chỗ, “Đưa nước cho người đứng hạng nhất có phải rất vinh hạnh không?”
“… … …”
“Mau chạy đi.” Đồng Đồng bất đắc dĩ.
“Đợi đi, vòng cuối cùng rồi.” Chu Du nhìn cái gáy Đồng Đồng bị nắng chiếu đỏ một mảng lớn, tăng tốc chạy về phía trước.
Chạy ra chưa đầy 100 mét là lúc tăng tốc.
Phía trước đột nhiên có người lao ra, bổ nhào về phía chân hắn.
Là Lãnh Tân.
Cái thủ đoạn tự tổn hại tám trăm, đả thương địch thủ 0.1 cũng khiến Chu Du nhìn mà ngây người.
Bị điên à.
Chu Du ôm đầu lúc ngã xuống đất cũng không còn gì để nói.
“Chu Du!”
Chu Du nghe thấy giọng Đồng Đồng, động tác vừa định bò dậy lập tức dừng lại.
Giả vờ như chật vật ngã trên mặt đất.
Đồng Đồng chạy lại, quỳ trên mặt đất kéo người lên, sốt ruột nhìn hắn, “Không sao chứ?”
“Không sao.” Chu Du mượn lực cậu, đứng dậy.
Giơ tay lên nhìn thoáng qua, trên cẳng tay bị đường băng nhựa cọ đỏ một mảng.
“Còn chạy không?” Đồng Đồng cũng nhìn thấy cẳng tay của hắn, “Nếu không đến phòng y tế xử lý trước đã?”
“Không sao.” Chu Du nhìn Lãnh Tân đã tiếp tục chạy về phía trước, “Người kia giả vờ ngã giống thật.”
Đồng Đồng không nói chuyện, cầm chai nước khoáng dội bụi đất ở vết thương trên tay hắn.
“Không sao mà.” Chu Du nhìn nét mặt cậu, hối hận, sớm biết đã không giả vờ rồi, “Tôi chạy tiếp đây.”
“Ừm.” Đồng Đồng gật nhẹ đầu.
Chu Du vừa chạy về phía trước hai bước, kinh ngạc nhìn thấy Đồng Đồng chạy bên cạnh: “Cậu làm gì thế?”
“Tôi chạy cùng cậu.” Đồng Đồng không dừng bước chân, chạy bên cạnh hắn.
“Chạy cái gì mà cậu đứng lại cho tôi.” Chu Du cũng không đẩy cậu đứng lại.
“Liên quan gì đến cậu.” Mặt mày Đồng Đồng tối sầm.
“… …”
Chu Du biết cậu khó tính, lại liếc nhìn mồ hôi trên trán cậu.
Không nói gì thêm nữa, tiếp tục chạy về phía trước. Chỉ là chạy chậm lại, chậm rồi lại chậm.
Cứ như vậy còn giành được hạng nhất.
Mấy học sinh thể dục tái mặt.
Khi Chu Du chạy đến đích, một tay đỡ Đồng Đồng. Quay đầu nhìn Lãnh Tân chạy bên kia bãi tập như con chó, đá đểu nói: “Anh bạn kia tụt sau ông đây bốn vòng rồi.”
Đồng Đồng vội vàng điều chỉnh hô hấp, không rảnh nhìn sang.
Mặc dù chạy nửa vòng, nhưng cơ bản xấp xỉ đi nhanh, phản ứng không lớn.
Chu Du ghi danh thành tích dưới sự reo hò của cả lớp, kéo Đồng Đồng tìm một chỗ, ngồi xuống bãi tập.
Lúc này mặt trời đang từ từ lặn xuống, ánh chiều tà rất dịu dàng đổ xuống mặt hai người.
Đồng Đồng nằm xuống đất, thở phào một cái.
“Lần sau đừng chạy nữa.” Chu Du nhìn cậu.
“… Thật ra thì tôi rất thích chạy bộ.” Đồng Đồng chợt nói.
“Tôi cũng thích.” Chu Du nghĩ ngợi, “Lúc chạy gió sẽ thổi qua tai, hơi ngứa, rất thoải mái.”
“Phải.” Đồng Đồng gật đầu, “Hồi nhỏ gió lớn thổi qua tôi rất thích chạy đuổi theo gió trong sân.”
“Tôi cũng vậy!” Chu Du mở to hai mắt, “Có một lần trên ban công, gió thổi lớn lắm, tôi cầm một cây dù đuổi theo gió rồi nhảy xuống, chơi vui cực, cậu thử chưa!”
Đồng Đồng: “… …”
“Trâu bò.” Đồng Đồng khen hắn.
“Trâu bò bình thường thôi.” Chu Du ngượng ngùng hiếm thấy, “Lần đó ngã gãy tay. Lớn rồi chơi nhảy dù mấy lần, nhưng hình như đều không vui bằng lần đó.”
Đồng Đồng vừa định nói chuyện, thấy một người từ xa đi tới, híp mắt nhìn chằm chằm, là Lãnh Tân.
“Cậu ta tới đây làm gì?” Đồng Đồng nhíu mày lại.
Nhớ tới ân oán ngu si của mình, lại nhớ tới cậu ta vô duyên vô cớ ngáng chân Chu Du một cái.
Đồng Đồng thấy cậu ta là nổi giận ngay.
“Anh bạn này tên gì?” Chu Du tò mò nhân vật anh hùng này.
“Lãnh Tân.” Đồng Đồng vừa dứt lời.
Phát thanh trên đài bắt đầu thông báo: “Mời tuyển thủ khối mười một giành hạnh nhất đẩy tạ, Đồng Đồng lớp mười một hai lên sân khấu nhận thưởng!”
Lúc này hai người đang ngồi trên bãi tập, bên cạnh cách đó không xa là sân khấu nhận thưởng.
Hiệu trưởng tóc bạc đang cười tủm tỉm đợi ở đó.
“Tôi đi lảm nhảm với cậu ta.” Chu Du không hề gì nhìn nhau với Lãnh Tân bên này, “Cậu lên nhận giải trước đi.”
Đồng Đồng không có biểu cảm gì trên mặt, đứng dậy đi thẳng về phía sân khấu nhận thưởng.
Sân khấu nhận thưởng và chỗ Lãnh Tân đi tới ở cùng một nơi.
Chu Du vốn đang chuẩn bị ngồi tại chỗ đợi tên ngu xuẩn kia đến, lại không ngờ Đồng Đồng trực tiếp cản Lãnh Tân lại.
Đồng Đồng vung nắm đấm ra, ngay cả chào một tiếng cũng không chào.
Chu Du mở to hai mắt sững sờ ngay tại chỗ.
Ngay sau đó hắn nhìn thấy Đồng Đồng tiện tay kéo sợi dây huy chương vàng mà hiệu trưởng đưa tới, trực tiếp ghìm cổ Lãnh Tân, một phát ném qua vai.
Hiệu trưởng sợ hết hồn, duỗi tay định đi qua kéo người ra.
Chu Du vội vàng lao lên, một tay kẹp họng hiệu trưởng lại: “Hiệu trưởng à em tên Chu Du, thầy gọi Tiểu Chu là được.”
“Hả?” Hiệu trưởng vội vàng nhìn hắn một cái, Chu Du cũng không mặc đồng phục trên người, ông còn tưởng là trợ giảng bộ thể dục.
“Hiệu trưởng! Để em xử lý!” Chu Du lòng đầy căm phẫn, “Những học sinh này không còn gì để nói nữa rồi, ngay trước mặt giáo viên mà cũng có thể đánh nhau được! Sau lưng còn không biết thế nào đây!”
“Đúng rồi!” Hiệu trưởng nhìn bên kia càng đánh càng dữ dội, kéo tay thầy Tiểu Chu, “Cậu mau đi ngăn lại!”
“Yes Sir!” Chu Du kẹp cổ hiệu trưởng, “Đồng Đồng!”
“Làm gì!” Đồng Đồng bị trúng một đạp trên đùi, đau đến nỗi cậu nhảy lên.
“Nhấc chân!” Chu Du rống to, “Giẫm ngón chân út của hắn!”
Hiệu trưởng: “!!!?”
Đợi đã nào!! Không đúng!
“Đúng! Chính là như thế! Duỗi tay! Chụp con ngươi hắn!”
“Nghiêng đầu sang trái! Ngồi xổm xuống! Quét chân hắn!”
“Tốt lắm! Bóp cổ hắn! Đập vào mũi!”
“Buông ra! Kéo quần hắn!”
Tác giả có lời muốn nói:
Hiệu trưởng: Thằng nào kẹp họng tôi lại?