Một tay Đồng Đồng xách hai cái cặp, đi về phía đầu phố.
Trang Khiêm nhìn vẻ mặt của cậu, thở dài, đi theo sau lưng cậu.
Hai người đi về phía trước được một trăm mét, Trang Khiêm vẫn không nhịn được cảm thán: “Nhà Chu Du làm gì nhỉ? Thế trận này nhìn đáng sợ thật, tìm nhiều vệ sĩ như thế đến bắt người, còn toàn mặc đồ đen, đóng phim à, chả ăn khớp gì với phong cách của cậu ta.”
Đồng Đồng chớp chớp nước mưa dính trên lông mi, đầu óc dần dần tỉnh táo từ trong tức giận không tên, theo lời cậu ra hỏi một câu: “Phong cách của anh ấy là gì?”
“Tên ngốc xít đến từ trong thôn.” Trang Khiếm đếm ngón tay, “Mặc dù trông hơi hung dữ, nhưng tính tình tốt, con người hào phóng, nói nghĩa khí, bây giờ nhân khí rất cao trong đám con gái ở lớp.”
“Đúng rồi, hoa khôi lớp ta, là thiên nga nhỏ múa ballet ấy, nghe nói rất có cảm tình với Chu Du, hình như còn đưa thư tình.”
Đồng Đồng dừng bước chân, nhíu mày nghiêng đầu nhìn Trang Khiêm: “Thư tình?”
“Bọn con gái lớp mình nói thế.” Trang Khiêm lập tức phủi sạch quan hệ, “Lúc nãy tao chỉ thuận mồm.”
Đồng Đồng không nói gì, lại tiếp tục đi về phía trước.
“Nè, mày cũng đừng khó chịu.” Trang Khiêm nói xong lại an ủi cậu, an ủi còn an ủi lệch, “Nhân khí của mày cũng không kém Chu Du, thiếu gia nghèo túng nuôi chí bán đồ nướng, đám con gái lớp mình đau lòng mày biết mấy, ngày ngày giảm béo còn ngày ngày mua đồ nướng của mày. Cảm động biết bao, nghe cũng muốn rơi lệ.”
Đồng Đồng kéo khóe miệng mỉm cười. Cậu cúi đầu, nước mưa từ tóc mái trượt xuống chóp mũi, giống như khóc.
“Tay kia của mày đừng để ngấm nước mưa.” Trang Khiêm thở dài, không pha trò nữa, cởi áo đồng phục của mình, quấn lên tay cậu, “Chúng ta đến bệnh viện trước, lát nữa thi chỉ đành xin chủ nhiệm Lý nghỉ.”
“Không.” Đồng Đồng từ chối, buổi chiều những hai môn. Thi xong lại nói.
Trang Khiêm biết tính cậu, cũng không khuyên nữa, hạ giọng hỏi: “Những người kia là ba Chu Du tìm đến đây hả?”
Đồng Đồng gật nhẹ đầu.
“Thảo nào.” Trang Khiêm chậc một tiếng, “Lần trước tao chỉ nhìn thoáng qua ba cậu ta, chỉ liếc mắt, tao biết ngay người đàn ông này không tầm thường. Khí chất kia vừa nhìn đã biết không phải người bình thường. Chu Du không hề giống ông ta.”
Đồng Đồng nghe đến đó nhíu mày, nhớ tới mấy lời lần trước ba Chu Du đến trường đã nói.
Trong lòng càng ngày càng không chắc chắn.
Ba Chu Du đột nhiên cương quyết như vậy bảo Chu Du quay về, rốt cuộc là vì sao.
Chu Du thật sự có thể trở lại sau hai ngày ư?
Hai người đi đến trường học, tiếng chuông vào thi đúng lúc vang lên.
Máu trên tay không chảy nữa, nhưng băng vải Chu Du quấn lên lúc đầu đã nhuộm đỏ hoàn toàn, nhìn qua hơi rợn người.
Đồng Đồng bọc mấy lớp khăn giấy, lại đệm mấy tầng lên bài thi.
Giáo viên giám thi đi qua cậu, giật mình kêu lên, vội hỏi cậu có muốn đến phòng y tế không.
Đồng Đồng lắc đầu, quay đầu nhìn thoáng qua chỗ trống phía sau.
Đêm qua, Chu Du còn lời thề son sắt nói buổi chiều thi ngữ văn nhất định có thể trên tám mươi điểm.
Lúc vết thương trên tay mới chảy máu vẫn chưa có cảm giác gì, bây giờ lại đau âm ỉ từng cơn.
Buổi chiều làm xong bài thi, tay Đồng Đồng đã đau tới mức không còn cảm giác.
Dây vải còn có khăn giấy đều dính vào tay, cậu không dám kéo, chỉ có thể để như thế mang về nhà.
Mẹ cậu phải đi dạy, gần đây ba cậu bận việc cũng thường xuyên không ở nhà.
Thế là Đồng Đồng giơ cao bàn tay đầy máu sưng lên vào cửa, đúng lúc đụng phải Đồng Kinh Thân đang bê một cốc nước đi ra từ phòng ngủ.
Đồng Đồng: “… … …”
Mọi chuyện hôm nay không thích hợp.
“Ngài đây là tay không bắt du côn hử.” Đồng Kinh Thân nhíu mày, “Máu chảy ào ào, không đến bệnh viện chạy về nhà làm gì.”
“Ngã xuống đất.” Đồng Đồng để cặp sách xuống.
“Không phải đánh nhau?” Đồng Kinh Thân cúi người lấy hộp thuốc dưới mặt bàn trà.
“Không phải con động thủ trước.” Đồng Đồng nói thật.
“Thắng không.” Đồng Kinh Thân không biết làm sao.
“Thua rồi.” Đồng Đồng đưa tay ra.
“Cho nên sắc mặt khó coi như vậy?” Đồng Kinh Thân nghi hoặc hỏi. Nhưng cho dù Đồng Đồng đánh nhau thua, cũng một mặt người đánh thắng cậu đều là rác, một bộ dáng chảnh.
“… Cho nên Chu Du bị cướp đi.” Đồng Đồng dựa vào ghế sofa.
“Ồ, bây giờ các con rất không tầm thường, chơi lớn quá đi. Còn cược người?” Đồng Kinh Thân cẩn thận tháo dây vải trên tay cậu, “Ai đánh thắng rồi cướp Chu Du về nhà đúng không, thật là, bắt nạt Chu Du tốt tính.”
“Cậu ấy bị bắt về.” Đồng Đồng nói rất nhỏ.
“Ai bắt nó?” Đồng Kinh Thân nhận ra bất thường, “Bắt đi đâu?”
“Ba chiếc xe, hơn mười người mặc vest đen.” Đồng Đồng nhắm hai mắt, “Khẳng định ba cậu ấy xem nhiều phim đại ca rồi.”
“Cái gì?” Đồng Kinh Thân cầm bình cồn i-ốt trên tay giội thẳng vào lòng bàn tay Đồng Đồng.
Đồng Đồng đau đến nỗi co rụt lại, suýt nữa nhảy dựng lên khỏi ghế sofa.
“Úi!” Đồng Kinh Thân vội vàng bỏ cồn i-ốt qua một bên, “Không sao chứ.”
“Không sao.” Tay Đồng Đồng đau tới mức đang run lên, còn nghiến răng nghiến lợi, “Buổi chiều Chu Du còn phải thi, ông ấy nói bắt người đi là bắt đi, cũng không quan tâm Chu Du căn bản cũng không đồng ý.”
“Sau đó các con đã đánh nhau?” Đồng Kinh Thân cau mày xử lý vết thương, “Ba nó để người ta động thủ với trẻ em?”
Đồng Đồng nhìn chằm chằm mảnh vải nhuộm máu trên bàn trà, hốc mắt đau đau, trở nên im lặng.
Đồng Kinh Thân nhìn cậu, lo lắng và sốt ruột trên mặt Đồng Đồng không che giấu chút nào.
Trừ cái đó ra, Đồng Kinh Thân nhạy cảm nhận ra được gì đó không tầm thường.
“… Đồng đồng.” Vẻ mặt Đồng Kinh Thân phức tạp nhìn cậu.
“Dạ?” Đồng Đồng nghi hoặc nghiêng đầu nhìn y.
“Con với Chu Du…” Đồng Kinh Thân không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
“Sao thế ạ?” Đồng Đồng cầm giấy xoa xoa, bàn tay lúc nãy lại thấm ra máu.
“… Không có gì.” Đồng Kinh Thân vỗ vỗ bả vai cậu, “Được rồi, về phòng đi, đợi lát nữa ba bảo mẹ con mua thuốc tiêu viêm về cho con, nhớ ra uống.”
Đồng Đồng gật nhẹ đầu, đứng dậy cầm cặp sách trở về phòng, không chú ý đến lời ba cậu nuốt vào trong muốn nói lại thôi.
Chẳng qua cho dù cậu chú ý tới, cũng không có tâm tư đi suy nghĩ.
Đồng Đồng quay về phòng mình, đóng cửa lại, đột nhiên xì hơi, tê liệt ngồi xuống ghế.
Một lát sau cậu lấy bài thi ra, nhưng chưa làm xong nửa tờ, Đồng Đồng đã nằm nhoài lên bàn học, đầy đầu toàn là Chu Du quay đầu nhìn cậu, tám cái răng cười đến ngay ngay ngắn ngắn.
Cậu lo lắng cho Chu Du. Ba Chu Du đánh người, còn đặc biệt không tôn trọng Chu Du.
Cửa sổ trước bàn học không đóng, tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn.
Đồng Đồng thò đầu ra, ngẩng lên nhìn bầu trời màu lam xám, mưa liên tiếp không ngừng giống như từng sợi len đen, kéo thành một bức tranh tùm lum tùm la trước mặt cậu.
Đồng Đồng lại nằm mơ.
Cái cảnh trong mơ từng lặp đi lặp lại trước kia, đã rất lâu rồi cậu chưa mơ thấy giấc mơ này.
Cậu cũng sắp quên rồi.
Phần phía trước giống như được nhấn chốt tăng tốc, Chu Du xuất hiện, Chu Du nhét bánh bao vào miệng cậu, Chu Du cười nói.
Chốt tăng tốc dừng lại ở hình ảnh Chu Du đưa lưng về phía cậu.
Đồng Đồng đột nhiên nhận ra được sắp xảy ra chuyện gì đó, cậu quay người lại, muốn chạy ra. Lại không thể động đậy được.
“Chúng ta chia tay đi.” Chu Du đưa lưng về phía cậu nói chuyện.
Đồng Đồng mở choàng mắt, tay chống lên giường hoảng sợ ngồi dậy.
Cậu quay đầu liếc nhìn xung quanh, thở nhẹ ra.
Sau đó mới để ý đến hô hấp, lồng ngực phập phồng, cậu cong lưng gian nan hít thở, một lúc lâu sau hòa hoãn lại.
Liếc nhìn thời gian, đã sáu rưỡi, sắp đến muộn rồi.
Đồng Đồng cấp tốc bò dậy khỏi giường, vừa đứng trên mặt đất, mắt tối sầm lại, cậu dùng một tay vịn bàn, thật lâu mới đứng vững.
Đồng Đồng nhíu mày sờ trán mình một cái, chắc là hơi cảm, hôm qua trước khi lên giường ngủ quên đóng cửa sổ.
Trên bàn học gần cửa sổ đã ướt một mảng lớn, còn có lá cây ngô đồng bị gió thổi vào.
Cây ngô đồng ngoài cửa sổ đã rụng gần hết lá.
Trên đường đến trường. Đồng Đồng đã gọi cho Chu Du cuộc gọi thứ sáu của ngày hôm nay.
Điện thoại của Chu Du tắt máy.
Đồng Đồng nắm chặt điện thoại, nghĩ đến hai ngày Chu Du nói sẽ trở lại, miễn cưỡng ổn định lại tâm tư.
“Môn toán thi hôm qua đã có kết quả, Chu Du đứng thứ nhất không chạy. Thật thần kỳ, rõ ràng mỗi lần trong danh sách lớn của khối năm mươi vị trí đầu không tra được người này.” Trang Khiêm đưa qua một cốc sữa đậu nành nóng hổi.
“Cậu ấy giỏi khoa học tự nhiên, ngữ văn kéo chân cậu ấy.” Đồng Đồng nói xong, cổ họng khó chịu ho khan một cái.
Một đường ban nãy cậu cũng chưa mở miệng nói chuyện, cũng không biết họng mình thành như vậy.
“Úi giời cái quái gì thế, họng mày bị thủng à, hôm qua nuốt dây thép hử?” Trang Khiêm nhíu mày nhìn cậu, “Đến mức này sao, Chu Du chỉ về nhà, mày đừng lo lắng vớ vẩn.”
“Ừm.” Đồng Đồng không có tâm tình gì nói chuyện, đầu óc choáng váng. Thừa dịp tự học sớm chưa hết, về thẳng chỗ ngồi nằm.
Vì liên quan đến bệnh hen suyễn, Đồng Đồng rất ghét bị cảm, một khi bị nghẹt mũi với cậu mà nói vô cùng phiền phức.
Chẳng qua cũng may mỗi lần cậu bị cảm, chỉ cần uống thuốc chẳng mấy chốc sẽ đỡ.
Nhưng lần này không giống, Đồng Đồng bị cảm vẫn không đỡ, đến lúc sau thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng, nghẹt mũi ù tai.
Bên Chu Du cũng vẫn chưa có tin tức, trước khi đi Chu Du nói hai ngày sẽ trở lại.
Đến buổi sáng ngày thứ ba, Đồng Đồng nhìn cửa nhà Chu Du đóng chặt, một bên ho khan một bên đạp mạnh một phát.
Cảm xúc của Đồng Đồng đang trên bờ vực bộc phát, hoảng loạn và khó chịu quấn thành một cục, dẫn đến số lượng bài thi làm mỗi ngày nhiều gấp đôi.
“Đồng Đồng.” Một giọng nữ rất nhẹ vang lên.
Đồng Đồng dừng tay đang làm bài thi lại, ngẩng đầu liếc một cái. Là Đặng Tương Nghi, thiên nga nhỏ lớp bọn cậu, từng múa ballet trong liên hoan văn nghệ.
“Tớ muốn hỏi một chuyện.” Đặng Tương Nghi ngượng ngùng cười, “Sao mấy hôm nay Chu Du không đi học vậy.”
“Không biết.” Đồng Đồng nhíu mày.
Bây giờ cậu nghĩ đến việc này lại phiền.
“Nhưng mà mỗi ngày các cậu đều ở bên nhau, cậu ấy đi đâu? Sao cậu lại không biết chứ.” Đặng Tương Nghi ngờ vực hỏi.
Đồng Đồng lại cúi đầu làm bài thi, không nói.
“Cậu ấy bị ốm à?” Trên mặt Đặng Tương Nghi hơi khẩn thiết, “Tại sao cậu không đi tìm cậu ấy?”
Tay đang làm bài thi của Đồng Đồng bỗng dừng lại.
Cậu nghĩ, đúng rồi, tại sao cậu không đi tìm Chu Du nhỉ.
Nhà Chu Du ở đâu? Cáp Nhĩ Tân? Nhưng Cáp Nhĩ Tân rộng như thế, cậu đi đâu tìm Chu Du.
Đợi đã, chỗ chủ nhiệm Lý hẳn là có tư liệu của học sinh.
Vậy có xe lửa trực tiếp đi đến Cáp Nhĩ Tân không?
Đồng Đồng đang nghĩ tới đây, bị cắt ngang suy nghĩ.
“Nếu như cậu đến nhà tìm cậu ấy, có thể giúp tớ một chuyện không.” Mặt Đặng Tương Nghi đỏ lên, “Làm phiền cậu giúp tớ hỏi cậu ấy, tại sao cậu ấy đã nhận thư của tớ, nhưng vẫn chưa hồi âm cho tớ.”
Đồng Đồng cúi đầu nhìn nhỏ, nhớ tới chuyện Trang Khiêm đã nói với cậu thiên nga nhỏ từng đưa thư tình cho Chu Du.
Thật ra thì cậu hơi kinh ngạc, vì suốt ngày Chu Du đều dính lấy cậu, còn có thời gian nhận thư tình của con gái?
“Làm phiền cậu.” Đặng Tương Nghi lại nói.
“Được.” Đồng Đồng gật đầu một cái đồng ý, dừng một lát lại nói, “Tôi cảm thấy chắc cậu ấy sẽ không hồi âm gì cho cậu đâu.”
“Vì sao?” Đặng Tương Nghi thắc mắc.
Đồng Đồng ngẫm nghĩ, nhíu mày uyển chuyển nói: “Vì nhà tôi bạo lực.”
Tác giả có lời muốn nói: Cáp Nhĩ Tân phó bản! Xông lên!