Beta: Vũ ca
Cũng không biết là ai câu dẫn ai trước, trong động lại tràn đầy một mảnh xuân sắc…..Đến khi … mở mắt ra ngoài động đã là sáng sớm, Âm Tường nhìn những tia nắng ấm áp bên ngoài, tâm tình tốt, kéo Niếp Kỳ ra ngoài cùng nhau phơi nắng.
” Tường … thôi đi … trên người của em dính toàn cái này … để em tắm rửa đã.” Niếp Kỳ oán giận nói.
” Tắm rửa? Được, đi tắm rửa…”Âm Tường nghe thấy thế, trong mắt nổi lên quang mang khó dò.
Nhìn bộ dạng này của Âm Tường, Niếp Kỳ không khỏi bật cười, ” Anh đang suy nghĩ gì vậy? Cầm thú…” Buồn cười ôm lấy người của Âm Tường.
” Cầm thú? Được…Tiểu Kỳ, lá gan của em ngày càng lớn, cư nhiên dám nói anh là cầm thú? Hôm nay anh sẽ cho em biết thế nào mới là cầm thú thực sự…” Âm Tường dùng đôi tay mạnh mẽ rắn chắc ôm lấy người yêu muốn chạy trốn khỏi mình, đặt dưới thân hảo hảo yêu thương một phen.
“Ha ha, em sai rồi. Không … chơi… nữa…” Niếp Kỳ giãy dụa muốn né khỏi sự trêu đùa của người yêu.
Hai người ở trên chiếc giường lớn lăn qua lăn lại rất vui vẻ, xa xa lại truyền tới tiếng náo động ầm ĩ.
“Tường…là cái gì vậy…không giống như tiếng kêu của các loài động vật? Có phải … là …”
“Tiểu Kỳ, đừng lo lắng, có anh ở đây, anh đã nói sẽ mãi ở bên cạnh em…”
Âm thanh ồn ào chói tai quanh quẩn ngoài động, trong này Niếp Kỳ co người lại sợ hãi. Âm Tường nhìn thấy bộ dáng lúc này của người yêu, đau lòng ôm chặt cậu.
Thanh âm đáng sợ càng lúc càng lớn, có thể nghe thấy xen lẫn tiếng kêu: “Âm Tổng… Âm tổng…” Tiếng la liên tiếp tới gần sơn động, Âm Tường nhẹ nhàng buông Niếp Kỳ ra, đi về phía ngoài sơn động.
” Không muốn. Tường, anh không cần em nữa sao.” Nhìn người bên cạnh rời đi, không khí lạnh lẽo lướt qua làn da khiến Niếp Kỳ rùng mình, nỗi sợ hãi bất an trào dâng trong lòng, bóng ma bị vứt bỏ lại một lần nữa quay trở về trong tâm trí, nước mắt tràn mi.
” Kỳ, anh khi nào nói muốn rời xa em, anh khi nào nói không cần em. Anh chỉ không muốn bất cứ kẻ nào nhìn thấy thân thể của em mà thôi. Em là người của anh, của mình anh. Anh không muốn bất kì ai trông thấy em bây giờ. Hiểu chưa? “
Âm Tường ôm lấy Niếp Kỳ, nhẹ nhàng xoa dịu nỗi bất an trong lòng cậu, Niếp Kỳ run rẩy cầm lấy tay Âm Tường,” Tường, cho em theo sau anh có được không? Em sẽ tránh ở sau lưng anh, không cho bọn họ nhìn thấy, có được không? Đừng để em có một mình, Tường?”
Cảm nhận rõ ràng sự sợ hãi lan tỏa từ Niếp Kỳ, Âm Tường thương xót đau lòng cho cậu một, thì căm hận bọn người đã làm Niếp Kỳ đến nông nỗi này mười. Âm Tường nghĩ việc đầu tiên sau khi trở về chính là phải điều tra rõ ràng vấn đề của Tiểu Kỳ.
Âm Tường trầm tư khiến cho Niếp Kỳ nghĩ người này không đồng ý, cậu khổ sở ngước mặt lên nhìn Âm Tường rồi lại muốn khóc tiếp,
“Tiểu Kỳ, anh sẽ không bỏ lại em một mình nữa đâu, yên tâm, anh sẽ mãi ở bên cạnh em.”
Thanh âm la lên ở bên ngoài ngày càng nghe rõ ràng hơn, Âm Tường lớn tiếng đáp lại. Vì Niếp Kỳ sợ hãi thế này làm Âm Tường cũng không ra ngoài nữa nên dùng tay ra hiệu ở bên ngoài. Trong chốc lát, vài người đàn ông to con xuất hiện ở trước mặt Âm Tường, ” Đưa hai bộ quần áo tới đây.” Âm Tường trầm thấp nói.
Người vừa tới liền hiểu tình trạng lúc này, vội vàng cởi áo khoác đã chuẩn bị trước ném về phía Âm Tường: “A, của ngài này, thật là.” Người tới cuống quýt thối lui ra khỏi sơn động mấy bước.
Khoác áo, Âm Tường đem bộ quần áo vừa lấy mặc cho Niếp Kỳ đang ở trong lòng mình, Tiểu Kỳ bất an vặn vẹo:”Tường, để em tự mình mặc được rồi, có người ở đây.”
“Kỳ, không nghe lời sao? Không có lệnh của anh, có cho tiền bọn họ cũng không dám nhìn lén Sau khi mặc quần áo cho người yêu, Âm Tường nhanh chóng mặc cho mình.
“Tường, để em xuống. Bọn họ sẽ nhìn thấy.”
” Thấy thì cứ thấy, em vốn là của anh. Anh muốn ôm em đi ra, ai quản.”
Nằm yên trong lòng Âm Tường, Niếp Kỳ không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua sơn động, đây là khu vườn địa đàng mà bọn họ đã từng ở.