“Mẹ ngay từ khi em còn nhỏ đã không thích em, luôn nói em là một đứa vô tích sự, cũng không phải chỉ một lần muốn bỏ em, bà ta luôn cho rằng sinh ra em đã khiến cho bà ấy mất đi rất nhiều thứ, bởi vậy đặc biệt ghét em …” Âm điệu nói chuyện của Niếp Kỳ như đang nói về một người xa lạ không thân thiết, khiến cho Âm Tường cảm thấy đau lòng.
“Từ khi còn nhỏ em đã ít giao tiếp với người khác, chỉ thích chơi một mình. Cho nên trong nhà không ai thích em cả, vả lại em cũng không thích đi đâu, nên căn bản không ai trong nhà chú ý đến em. Rồi sau khi em lên đại học, khoa sinh vật học, thi đỗ tốt nghiệp, người ở trong căn nhà kia càng không thích em hơn, bởi vì mọi người đều cho rằng em là đồ quái đản, chỉ biết đọc những thứ kỳ quái, hơn nữa mẹ cũng cho là em ở trước mặt mọi người luôn làm bà mất mặt, cho nên dù cho ở ngoài hay ở trong nhà cũng không cho phép em được gọi mẹ,”
“Vậy vì sao hôm nay lại chủ động muốn em theo bọn họ quay về nhà? Còn có tên chú kia nữa, hắn có quan hệ gì với mẹ em?”
“Em cũng không biết vì sao bà ta lại muốn em trở về, trước đây bà ta luôn nói sao em không chết quách ở ngoài đường kia luôn đi … Còn về phần chú … đó là tình nhân … của mẹ …”
“Loạn luân sao? Vậy bố em đâu?” Nhắc đến cha, trong mắt Niếp Kỳ lại toát ra hào quang,”Cha là người duy nhất ở trong nhà đối đãi với em như người thân, nhưng mà ông cũng không dám cãi nhau với mẹ, cho dù biết chuyện của em, ông cũng không dám nói với mẹ một câu nào cả, cha thật đáng thương..”
“Vậy cha em …”
“Vâng … cha đã qua đời vì tai nạn giao thông vào ba năm trước …”
“Qua đời …” Ánh mắt của Âm Tường lóe lên tinh quang. “Vậy mẹ của em tại sao lại cùng em chồng mình dan díu thế kia.”
“Chuyện này căn bản là đã xảy ra từ rất lâu, mẹ của em vẫn luôn giấu cha đi lại với lão ta, cha cũng biết, nhưng căn bản là không có cách nào để bắt thóp của bà ta được cả, do thấy bà ta cùng lão ân ái trên giường mà chết khiếp, lúc đó mới biết được là…” Bảo bối trong lòng nhẹ nhàng run rẩy, khiến cho Âm Tường tức giận đến mức hận không thể giết chết được mụ đàn bà kia cho hả giận.
“Chính là sau khi cha qua đời không lâu, thái độ của mẹ đối với em cũng không còn giống như trước nữa, mặc dù mỗi khi ở nhà vẫn là hờ hững, nhưng khi ra đường luôn nói em phải đi cùng mẹ, phải gọi bà ta là mẹ, có những lúc em tưởng mẹ không hề chán ghét em …” Dừng lại một chút, Niếp Kỳ kéo bàn tay to lớn áp lên mặt mình, nhìn hành động của người yêu giống con động vật nhỏ, Âm Tường cũng thuận theo vuốt ve làn da mềm mại.
” Lúc mà em nghĩ mình có thể giống với các đứa trẻ bình thường khác, sống qua ngày, chính là…”
“Kỳ … không cần kể nữa đâu … được rồi … không cần phải nói nữa … nhớ kỹ em vẫn còn có anh …” Ôm chặt Niếp Kỳ để cho cậu không vì nói chuyện cũ mà phải bóc vảy vết thương lòng
Chậm rãi trêu đùa để cậu đi vào mộng đẹp, Âm Tường lấy điện thoại ra “Âm Lôi, giúp tôi điều tra một người…” Cúp điện thoại, Âm Tường ở bên tai Niếp Kỳ nói thầm, “Kỳ, anh không bao giờ … sẽ không bao giờ để em chịu tổn thương nữa.”