• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết qua bao lâu Niếp Kỳ mới từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ ở ngay phía trước. Nhìn Âm Tường im lặng, khuôn mặt bình thản, thoạt nhìn trông thật ôn nhu, bất quá chuyện đã làm lúc trước quả đúng như dã thú mà, nghĩ đến đây, Niếp Kỳ nhẹ nhàng bật cười.

Niếp Kỳ nghịch ngợm vươn đầu lưỡi khẽ liếm chóp mũi cao cao của Âm Tường, cảm giác trơn bóng khiến cho cậu nhịn không được mà liếm nhẹ trên dưới.

Âm Tường vì chóp mũi bị liếm ướt khó chịu mà tỉnh lại, mắt thấy bộ dạng của người trước mặt thật quá đáng yêu, vươn hai tay dùng sức đem cậu ôm chặt vào lòng, “Chơi vui lắm sao?Tiểu Kỳ đáng yêu của anh?”

Không ngờ Âm Tường lại có thể tỉnh lại nhanh đến như vậy, Niếp Kỳ sợ bị bắt tới mức quên phải thu hồi đầu lưỡi lại. Đầu lưỡi hồng nhạt bé nhỏ lộ ra bên ngoài, run rẩy thật mê người.

“Nếu đã như vậy, anh cũng sẽ không khách khí đâu…”Nhìn thấy Niếp Kỳ đang ngẩn cả người ra, Âm Tường vươn đầu lưỡi đem đầu lưỡi của người yêu ngậm vào, trực tiếp đem nó tiến vào trong miệng của mình.

“Đừng…” Đầu lưỡi bị sức mạnh lôi đi bất thình lình, Niếp Kỳ không khỏi rên rỉ ra, đầu lưỡi cũng bắt đầu ở trong khoang miệng của Âm Tường mà đảo loạn lên, cố gắng muốn thoát ra khỏi sự giam cầm ở nơi đó.

Cảm nhận được hành động của Niếp Kỳ, Âm Tường từ từ cuốn lấy thân lưỡi mẫn cảm kia trước, sau đó dùng đầu lưỡi của mình trêu chọc đỉnh lưỡi, nghe thấy Niếp Kỳ thoải mái thở ra, lại chuyển hướng về phía trên vòm họng của cậu, chậm rãi ma sát trước sau.

Vốn nơi mẫn cảm kia đã bị đối xử quá đủ rồi, cảm giác tê dại này khiến Niếp Kỳ nhịn không được mà văn vẹo người, liều mạng muốn thoát khỏi đầu lưỡi linh hoạt của Âm Tường đang tàn sát trong miệng mình.

Niếp Kỳ vặn vẹo thân mình, thỉnh thoảng lại va chạm đến hạ thân của Âm Tường, khiến cho dục vọng của Âm Tường bắt đầu chậm rãi ngẩng đầu.

Vươn đôi tay lo lớn về phía hạ thân của Niếp Kỳ, chuẩn bị xoa nắn nơi dục vọng cũng có cảm giác của người yêu, đúng lúc bên ngoài cửa lại truyền đến một tiếng động lớn.

“ Tường…đừng…có người….” Niếp Kỳ thẹn thùng đẩy Âm Tường đang chuẩn bị giở trò với mình ra, nhanh chóng mặc lại quần áo.

Âm Tường ảo não bất mãn trừng mắt về phía kẻ đang đứng ở ngoài cửa, cúi đầu nhìn xuống dục vọng đang cương cứng của mình, lại nhìn thấy Niếp Kỳ đã mặc quần áo chỉnh tề xong, đành thở dài một hơi đi tới phòng tắm, dùng hai tay để tự giải tỏa.

Nhìn Âm Tường ủ rũ đi vào phòng tắm, Niếp Kỳ chỉ buồn cười lắc đầu, “Sớm biết là có người đến, lại còn muốn làm chuyện này, thật là…” chưa kịp nói thì tiếng đập cửa liền truyền tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK