Suýt nữa Kỷ Ninh bật thốt ra câu này, nhưng tình cảnh không thích hợp lắm nên cô đành nín nhịn.
Cô ngước mắt lên hỏi Kỷ Thời Diễn: “Vậy anh muốn em gọi anh là gì?”
Động não một lúc, cô nhanh chóng hỏi ngược lại. Thật ra mọi người đều rất mơ hồ với định nghĩa về show truyền hình hẹn hò. Có cặp đôi cho rằng lúc ghi hình phải duy trì mối quan hệ yêu đương, nhưng ghi hình xong thì mỗi người một ngã. Có cặp đôi cho rằng yêu đương phải có dáng vẻ yêu đương; từ ngày đầu tiên ghi hình đến khi kết thúc phải là người yêu từ trong show ra ngoài đời.
Vì vậy cô cũng cảm thấy mơ hồ, mọi thứ đều là vì lý do an toàn. Thế nhưng Kỷ Thời Diễn là một người chuyên nghiệp, cho dù đang ghi hình cũng luôn đưa hình tượng vào trong cuộc sống trải nghiệm. Vậy nên có lẽ trong lòng anh, cho dù có quay show truyền hình hay không, lúc này bọn họ vẫn là người yêu.
Chuyện này rất bình thường, Kỷ Ninh lặng lẽ tiếp thu và đổi mới.
Kỷ Thời Diễn khựng lại một lúc, suy nghĩ cách fan xưng hô với mình, chau mày lại và nói: “Anh giai?”
“…”
Trước đây không phải chưa từng gọi qua anh giai này, anh giai nọ trên Weibo. Thế nhưng tình cảnh đã biến thành thực tế, chữ viết chuyển đổi thành lời nói, cô bỗng nhiên không biết mở miệng như thế nào.
Dái tai của Kỷ Ninh đỏ ửng lên, nghẹn ngào một lúc, cuối cùng can đảm nói lớn tiếng ——
“Không được, em không làm được.”
“Vậy thì bỏ đi.” Người đàn ông thản nhiên nhìn vào dái tai của cô rồi nói: “Gọi đại cái gì cũng được, đừng gọi là đàn anh.”
“Vậy trước tiên…”
“Hửm?”
“Hình như phía trước có xe bán thức ăn, đi ăn cơm thôi.” Kỷ Ninh nhanh trí, kịp thời sửa lại.
Kỷ Thời Diễn hơi nghiêng người, chống tay lên đầu gối, bình tĩnh hỏi cô: “Mặc như vậy đi ăn cơm à?”
Kỷ Ninh cúi đầu nhìn thử mới nhận ra mình vẫn chưa cởi đồ linh vật ra.
Cô ngồi xổm xuống, định đặt đầu linh vật xuống dưới đất để rảnh tay cởi bộ đồ ra. Nào ngờ người đàn ông duỗi tay ra nhận lấy đầu linh vật, “Đưa cho tôi.”
Cô đưa cho anh mà không hề nghi ngờ.
Sau đó, cô cúi đầu tìm dây kéo của bộ đồ, vừa mới chạm vào đã nghe thấy có người gọi.
“Kỷ Ninh.”
Kỷ Ninh ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, trước mặt nhanh chóng bị bóng tối bao phủ. Người đàn ông cầm lấy đầu linh vật đội lên đầu cô.
Hình ảnh cuối cùng trước khi bị che phủ là anh đang cúi xuống mỉm cười, vừa lưu manh vừa xấu xa.
Tay cô vẫn còn kẹt trong bộ đồ linh vật, không rút ra được, chỉ có thể lắc lư đầu phản kháng, người đàn ông càng đậy chặt hơn.
“Kỷ Thời Diễn.” Cuối cùng Giang Thắng đi ngang qua thấy chướng mắt, “Gần đây cậu có nhiều áp lực lắm hả?”
Cuối cùng người bị kẹt trong đầu linh vật được thả ra. Lúc Kỷ Ninh đang há miệng hít thở thì nghe thấy Giang Thắng nói tiếp: “Tôi cho rằng đã đến lúc công chiếu phim 《Thời Thu》. Đã lâu rồi không có phim điện ảnh mới, cậu không cảm nhận được áp lực bên ngoài.”
Mặc dù hôm qua Kỷ Ninh đã chuyển tiếp tin tức liên quan, nhưng lúc này vẫn làm ra vẻ ngạc nhiên, “Sao? 《Thời Thu》 sắp được công chiếu à?”
Giang Thắng phát hiện người bên trong bộ đồ linh vật là Kỷ Ninh thì sợ hết hồn, lùi về sau hai bước mới nói tiếp: “Đúng vậy, bộ phim sắp được công chiếu đầu tiên. Chúng tôi sẽ có một buổi ra mắt với nhóm minh tinh, mời các nghệ sĩ trong giới cùng đi xem.”
Kỷ Ninh “Ồ” lên, chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy có người gọi: “Kỷ Ninh mau tới đây! Trác Cống có chuyện tìm cô!!”
Cô tìm cách thoát ra khỏi bộ đồ linh vật, “Tới đây…”
Mới vừa xoay người đi thì bị Kỷ Thời Diễn gọi lại: “Tôi cũng có chuyện tìm em.”
Thiếu nữ quay đầu lại, nhìn anh với vẻ nghi ngờ.
Ngay cả Giang Thắng cũng nhìn qua đây với vẻ mặt quái dị, như kiểu “Có chuyện mà tại sao còn ở đây chọc ghẹo người ta cả buổi?”
Kỷ Thời Diễn hỏi: “Em có muốn đi xem buổi ra mắt phim 《Thời Thu》 không?”
Vé buổi ra mắt phim của Kỷ Thời Diễn rất khó xin. Tối hôm qua, ngay cả
fan bự* cũng gào khóc không tìm được vé. Không thể tin được bây giờ cô lại được mời.
*Fan bự: có lượng theo dõi cao, sức ảnh hưởng lớn trong cộng đồng fan của nghệ sĩ nào đó.
Kỷ Ninh cảm thấy mình có thể khoe khoang cả năm rồi, “Được sao, mấy giờ?”
“Ba ngày sau, 10 giờ tối.”
///
Ngoài miệng nhận lời mời buổi ra mắt của Kỷ Thời Diễn, sau khi về nhà, Kỷ Ninh kiểm tra lại lịch trình với Nặc Nặc.
Nặc Nặc chỉ là trợ lý, lẽ ra chỉ quan tâm đến cuộc sống thường ngày của cô, nhưng bây giờ lại gánh thêm nửa chức vụ của quản lý, xem như cũng cảm động.
“Tối ba ngày sau chị có bận việc gì không?”
“Không, nhưng mà hôm đó chị khá bận rộn.” Nặc Nặc trả lời: “Buổi sáng quay phim ‘Ngôi Sao’ từ bảy giờ đến năm giờ chiều, sau đó phải học lời thoại từ bảy giờ đến chín giờ tối. Chị dám chắc muốn chạy tới đó lúc 10 giờ sao?”
“Em thấy chỉ là xem một phim điện ảnh mà thôi, chị cũng không cần thiết phải đi. Đến lúc đó xem trên điện thoại cũng giống nhau.”
“Không được.”
Buổi ra mắt phim điện ảnh có ý nghĩa rất lớn, anh cũng rất xem trọng bộ phim điện ảnh này. Trước đây cô không thể đến xem vị bị trùng lịch trình. Lần này hiếm lắm mới được rảnh, bằng mọi giá không thể vắng mặt.
“Được rồi, vậy thì đi đi. Ở đó có rất nhiều đàn anh chị, chị cũng có thể mở rộng mối quan hệ xã giao.” Nặc Nặc còn nói: “Trên bàn có vài kịch bản, tất cả đều được chuyển đến gần đây, chị có muốn xem thử không?”
Độ hot của 《Hoa Hồng Và Gió Khi Đó》 đã mở mở ra cánh cửa sự nghiệp cho Kỷ Ninh. Gần đây cô nhận được rất nhiều kịch bản mời chào, trong đó cũng có nhiều ca chất lượng.
Cô rất cẩn thận trong việc nhận phim truyền hình, không vì tác phẩm có chế tác lớn hoặc có diễn viên nổi tiếng đóng chung mà đồng ý ngay lập tức. Cô vẫn chú trọng kịch bản hay hơn là những thứ nổi tiếng kia. Vì vậy cô luôn tốn nhiều thời gian xem kỹ từng kịch bản trước khi đưa ra kết luận.
Tối đó xem xong một kịch bản tiên hiệp đã là 10 giờ. Em họ khẩn thiết nhắn tin cho cô, mời cô vào nhóm quản lý để xem hiệu quả thảo luận của mọi người.
Gần đây mọi người trong nhóm đang thảo luận hỗ trợ offline như thế nào, mỗi người nói một câu. Người có kinh nghiệm nóng lòng muốn thực hiện tất cả hỗ trợ mình từng tiếp xúc; người không có kinh nghiệm lại có nhiều ý tưởng, tưởng tượng thả ga, cả nhóm quản lý lớn cũng không thể kiểm soát nổi.
Kỷ Ninh nghĩ ngợi rồi nói: 【Chị thấy trước hết hỗ trợ phải dựa vào sự phân chia theo mùa khác nhau. Chẳng hạn như mùa hè là mùa của trà sữa, miếng dán làm mát và quạt hình idol. Mùa đông là thế giới của miếng giữ ấm,
trà gừng nấu với coca*.】
*Trà gừng nấu với coca: Lấy 20-30 g gừng tươi, bỏ vỏ, xắt nhỏ, đổ một chai coca vào, dùng xoong nhôm nấu sôi. Khi còn nóng sẽ có tác dụng tốt cho việc phòng và trị cảm.
【Chúng ta phải quyết định một chủ đề cho nhóm hỗ trợ. Fan hâm mộ phải thu thập đủ bảy loại hình mẫu mới được một lần rút thăm. Trong giải thưởng có hình có chữ ký của chị, vé vào tiệc sinh nhật và các món quà khác, kích thích lòng mong muốn hỗ trợ của mọi người.】
Em họ hỏi: 【Vậy nên quyết định chủ đề nào?】
Kỷ Ninh suy nghĩ gần mười phút rồi mới trả lời: 【Hay là gọi là giúp đỡ bé quái vật đi chơi? Một mặt sẽ có khá nhiều loại phụ kiện cổ vũ dễ thương để hỗ trợ, bé quái vật sẽ có cơ hội phát huy. Sau đó có bảy món phụ kiện cổ vũ khác nhau nhưng lại theo một chuỗi. Chẳng hạn như món đầu tiên là chào đời, món thứ hai là tuổi thơ, lần lượt xoay chuyển theo thứ tự, tạo cảm giác bé quái vật từ từ lớn lên.】
Weibo chính chức “Bát Muội” nhanh chóng nói ra ý tưởng của Kỷ Ninh, cảm thấy đó là một ý tưởng hay. Có người đoán ra được hàm nghĩa đằng sau:
【Có lý! Giúp Ninh Ninh đánh quái thăng cấp, đánh đâu thắng đó!】
【Có cảm giác sẽ rất thú vị, có thể để dành cho tôi một suất không?】
【Bát Muội thật giỏi và sáng tạo. Nếu như không trở thành người phụ nữ của Kỷ Ninh, có lẽ mị sẽ yêu cô.】
///
Buổi ra mắt 《Thời Thu》 đã đến. Trước khi đi vào, Kỷ Ninh nhận được một cuộc gọi từ công ty.
Lúc nhìn thấy hiển thị người gọi đến, cô còn ngỡ ngàng một lúc, thầm nghĩ cuối cùng công ty đã nhớ tới cô rồi sao?
Trợ lý của Hoàng Miểu là người gọi điện thoại cho cô. Bây giờ Hoàng Miểu và cô gần như cắt đứt liên lạc, bàn chuyện công việc đều là do trợ lý gọi tới.
“Alo, cô Kỷ Ninh, bên chúng tôi muốn xác định lại với cô, ngày mai cô không có lịch trình gì đúng không?”
Ngày mai không có cảnh quay của cô trong “Ngôi Sao”, lẽ ra cô sẽ được nghỉ ngơi, nhưng ngày mai cô định xem các kịch bản gửi tới.
“Tạm thời không có, sao vậy?”
Bây giờ công ty áp dụng chính sách thả nuôi cô. Cho dù cô làm gì, công ty cũng chẳng đoái hoài, giống như không có người nghệ sĩ là cô. Công việc mà cô nhận là do Nặc Nặc tới báo cáo, công ty cũng không đáp lại, chẳng qua lúc chia thu nhập lại rất hăng hái.
“Là như vầy, bên chúng tôi nhận được một lời mời, muốn để cô…” Trợ lý còn chưa nói xong đã bị người khác gọi, che đi loa và trả lời người bên kia: “Biết rồi, sẽ mang tới cho cô.”
“Cô đợi chút nhé. Tôi đi lấy đồ rồi nói tiếp với cô.” Cô ấy giải thích với Kỷ Ninh.
Ngay sau đó, bên kia truyền tới âm thanh đi qua đi lại. Cách đó không xa còn nghe loáng thoáng cuộc đối thoại, giọng nói quen thuộc.
—— “Nếu đã quyết định thì đừng do dự, chuyện đó tốt cho cả hai chúng ta, lẽ nào cô ta không được lợi? Cô ta cũng được lợi. Cô không biết bây giờ Lê Vũ Giai đáng giá như thế nào cho một lần lên show truyền hình đâu. Bị bôi nhọ thì có sao? Cộng đồng mạng sẽ quên ngay thôi, sau hai năm tẩy trắng là xong.”
—— “Tôi vẫn cảm thấy cô ta không thích hợp…”
—— “Ai nói không thích hợp, cô xem trước đó… phát sóng tốt biết bao. Cô dám nói những thứ đó… vô dụng, không có… công lao à?”
Âm thanh bị đứt quãng, Kỷ Ninh không nghe rõ, chỉ nghe thấy “Sắp xếp ổn thỏa” gì đó. Trợ lý của Hoàng Miểu nhanh chóng lấy đồ xong rồi nói chuyện tiếp với cô.
“Bên này đã nhận 《Chuyến Du Lịch Bất Ngờ》 cho cô. Tám giờ sáng mai sẽ bấm máy, nhớ đến sớm chút.”
Cô biết 《Chuyến Du Lịch Bất Ngờ》, đó còn là show truyền hình quốc dân nổi tiếng.
Sao công ty bỗng dưng để cô nhận show này? Là vì thấy tỉ lệ người xem của “Hoa Hồng” cao, ngày mai nghệ sĩ khác lại bận, vì vậy quyết định cho cô thêm miếng bánh ngon sao?
Dù sao đi nữa, nếu đã nhận thì tám giờ sáng mai phải đến quay.
Nặc Nặc đi thảo luận lịch trình cụ thể, sau đó gấp rút đặt vé máy bay cho Kỷ Ninh. Lần này quay tại nước ngoài, cô xem xong buổi ra mắt phim 《Thời Thu》 sẽ phải ngồi máy bay một đêm đến đó.
Một ngày làm việc bận rộn vẫn không làm tiêu tan lòng nhiệt huyết của Kỷ Ninh. Cô tắt điện thoại, thay quần áo rồi hăng hái đến rạp chiếu phim.
Cô không được xem là đến sớm, mới vừa vào cửa đã bị sốc bởi cảnh tượng trước mắt.
Có nhiều nữ minh tinh giống như tới đi catwalk, trang phục dạ hội còn lộng lẫy hơn đi catwalk. Kỷ Ninh lại giống như đi xem phim, trên tay còn ôm hộp bắp rang.
Mặc dù biết có nhiều vé là do giới truyền thông tung ra, tất cả các hoạt động nổi tiếng đều mang tới danh tiếng cho Kỷ Thời Diễn. Không ai không muốn mượn cơ hội này để khoe khoang, nhưng mà phụ lấn át chính như vầy… cũng quá khoa trương rồi.
Kỷ Thời Diễn ngồi ở hàng ghế đầu tiên cảm nhận được âm thanh, quay đầu lại thì thấy thiếu nữ mặc áo thun, ôm hộp bắp rang với vẻ ngỡ ngàng, giống như con thỏ bị lạc vào hang động yêu tinh, cảm thấy hơi buồn cười.
Phó Huyên bên cạnh hỏi anh: “Anh cười cái gì?”
“Không biết.” Người đàn ông cụp mắt xuống, không có biểu cảm, “Có lẽ sắp chiếu nên thấy vui.”
《Thời Thu》 là bộ phim dân quốc, kể về cuộc đời bấp bênh của nam chính Phó Thời Thu, là câu chuyện từ nghèo rớt mồng tơi đến khi có thế lực hùng mạnh.
Vốn dĩ là “bom xịt” phòng vé, sau đó thêm hai yếu tố là Kỷ Thời Diễn và đạo diễn nổi tiếng vào chủ đề thì lập tức trở nên thu hút hơn.
Kỷ Ninh kiềm chế chỉ ăn một hộp bắp rang, không thể không cảm thán, mới xem được mười phút là có thể nhìn ra manh mối của nhà vô địch phòng vé. Bất kể là màu sắc phân cảnh hay là diễn viên đều rất phù hợp. Cần nhiệt huyết sẽ có nhiệt huyết, cần bi thương sẽ có bi thương, phản ánh nhiều sự bất lực và hỗn loạn trong thời kỳ đó.
Lúc tới phân cảnh cao trào cuối cùng là nam chính và người vợ yêu dấu phải chia li, có vài giới truyền thông cầm máy chụp hình lên, lia đến khu vực nữ diễn viên ở chỗ Kỷ Ninh và bắt đầu chụp.
Các nữ diễn viên mới vừa làm việc vất vả, không có tinh thần bỗng nhiên biến thành các diễn viên gạo cội. Xem đến phân cảnh chia li thì bật khóc thảm thương, nước mắt rơi lã chã, nhìn thấy mà thương.
Cảnh tượng lâng lâng này khiến Kỷ Ninh phải ngăn những giọt nước mắt trào ra.
Không được Kỷ Ninh, chồng có diễn xuất sắc đi chăng nữa thì mày cũng không được khóc, nếu không thì mày cũng đang giả bộ.
Không ngờ đã né thoát khỏi sóng gió giả bộ, nhưng lại không thể trốn tránh việc giới truyền thông khai thác hậu trường.
Vì lần này là nhóm minh tinh đi xem phim, vì vậy một số nghệ sĩ khá nổi tiếng lần lượt đi vào tiếp nhận phỏng vấn. Thời gian phỏng vấn khá nhanh, tầm 7 – 8 phút.
Trùng hợp là Kỷ Ninh đi vào với nhóm nữ minh tinh mới vừa “mặc sức diễn”.
“Lúc nãy ở phần kết, tôi thấy mọi người đều khóc, tại sao lại khóc vậy?” Phóng viên hỏi.
Nữ minh tinh A như muốn kéo áo cổ chữ V xuống đến bụng: “Tôi xúc động trước tinh thần hy sinh bản thân để giúp đỡ tập thể.”
Nói rất hay, ai có thể ngờ trước khi cô khóc lóc đầm đìa lại ngủ say trên ghế chứ.
Nữ minh tinh B đeo bông tai ngọc trai do đại gia chống lưng tài trợ trị giá mười triệu tệ: “Tôi cũng không biết nữa, nước mắt bỗng tuôn ra. Diễn xuất của Kỷ Thời Diễn thực sự có sức lôi cuốn kỳ lạ.”
Có sức lôi cuốn kỳ lạ đến mức làm cô ngồi giũa móng tay suốt 30 phút hả?
Nữ minh tinh C: “Chia li là để có một khởi đầu tốt hơn. Thời Thu rất yêu vợ của anh ấy, nhưng vì đất nước nên tạm thời phải buông bỏ mối tình này. Tôi cảm thấy đó là một tình yêu vĩ đại.”
Đúng rồi, lúc nãy cô còn tìm kiếm nội dung phim trên Baidu chỉ để phỏng vấn tốt hơn.
Sắp đến lượt Kỷ Ninh, MC đổi câu hỏi: “Tại sao chỉ có cô không khóc?”
Kỷ Ninh thực sự cho rằng bọn họ đang đào hố cho cô, nhảy thế nào cũng bị lọt hố.
Nói là tôi không muốn giả bộ như các cô ấy thì chắc chắn không được. Nhưng nếu nói mình không xúc động thì có lẽ sẽ bị chửi lên hot search.
Nhưng nhiều năm qua cũng không phải không bị giới truyền thông gây khó dễ, Kỷ Ninh vẫn có năng lực tùy cơ ứng biến, thái độ mềm mỏng và khéo léo.
Cô khẽ mỉm cười trước ống kính, trả lời chân thành: “Kem nền dạng lỏng một nghìn tệ, mascara 500 tệ, chì kẻ mắt 300 tệ, bút kẻ mắt nước 500 tệ, kem che khuyết điểm 400 tệ, son môi 800 tệ.”
“Rất đắt, khóc không nổi.”
Lúc Kỷ Ninh đang “khóc không nổi”, diễn viên chính bên kia cũng đang tiếp nhận phỏng vấn.
Ngay lúc này, Phó Huyên muốn cướp vị trí trung tâm của thảm đỏ tất nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội tỏa sáng nào. Ngoại trừ ăn mặc lộng lẫy, cô ta còn liên tục nhắc đến Kỷ Thời Diễn, bắt đầu dựa hơi sao hạng A.
“Trước đó còn suy nghĩ tại sao anh ấy có nhiều fan đến vậy, sau khi hợp tác mới biết anh ấy là người xứng đáng được người khác yêu thích.”
MC cũng tiếp chuyện, “Đã từng hợp tác với nhiều nam diễn viên, cô cảm thấy ai đẹp trai nhất?”
Phó Huyên mỉm cười thần bí, “Chắc chắn là người bên cạnh tôi.”
“Không chỉ đẹp trai, mà còn tận tâm với nghề. Mỗi ngày đều đến đoàn làm phim rất sớm, còn thảo luận kịch bản với tôi đến tối.”
Không biết tại sao khi nghe đến chỗ “Thảo luận kịch bản với cô ta đến tối”, Kỷ Thời Diễn lại nhíu mày.
MC chớp thời cơ, “Vậy trong số nữ diễn viên từng hợp tác, Kỷ Thời Diễn cảm thấy ai xinh đẹp nhất?”
“Không thể nghi ngờ.”
Người đàn ông nhếch môi, liếc nhìn Phó Huyên bên cạnh.
“Dĩ nhiên là Kỷ Ninh rồi.”
HẾT CHƯƠNG 26