—— Muốn làm bạn gái của anh không?
Giống như lời thoại chỉ có cơ hội nghe trong phim ảnh, nhưng lúc này lại thực sự nghe thấy anh nói với mình như vậy.
Người đàn ông ở ngay bên cạnh cô, khuôn mặt vẫn bình tĩnh, đôi mắt dán chặt vào cô, ánh mắt cũng trở nên nóng bỏng.
Kỷ Ninh cuộn tròn đầu lưỡi bị đông cứng của mình, cuối cùng lấy lại chút vị giác.
Hình như kem có vị muối biển, còn có chút chanh tây
Mặc dù đã có dự cảm đó, nhưng ngay lúc anh nói ra, tim lại đập lệch một nhịp khó hiểu, có chỗ nào đó đang kiềm chế gào thét.
Quá nhiều cảm xúc đang nhảy nhót, bùng cháy tí tách ở đầu dây thần kinh. Cô lại bắt đầu căng thẳng —— vẫn sợ tự mình đa tình.
Kỷ Ninh liếm môi, giơ cây que trong tay lên, giọng nói nhỏ nhẹ, “Là nó hỏi hay là anh hỏi?”
“Nó hỏi thay anh.” Người đàn ông đáp lại từng chữ, gần như không thể nhận ra yết hầu chuyển động, “Vì vậy em cũng có thể hiểu là anh hỏi.”
Nói xong câu đó, anh đang đợi cô trả lời.
Lên kế hoạch là do thức khuya làm, bố trí không gian là do thức khuya sắp xếp. Cây que nhỏ xíu trong tay cô là cần phải liên lạc với rất nhiều nhà máy mới có thể mở khuôn và đặt làm cho kịp sáng nay.
Nhưng anh vẫn không chắc chắn những thứ này có thể làm cô cảm động hay không.
Kỷ Ninh nhìn anh một hồi, hỏi một vấn đề mà mình vẫn luôn để ý tới: “Anh thoát vai diễn chưa?”
Không ngờ đợi cả buổi lại đợi được câu hỏi này, Kỷ Thời Diễn nhíu mày, “Cái gì?”
“Em nói là…” Cô nuốt nước miếng, “Tình cảm của anh không có liên quan tới phim truyền hình và show truyền hình đúng không?”
Nghề diễn viên này đặc biệt hơn nhiều nghề khác. Dưới ống kính, bọn họ phải diễn sao cho chân thật nhất mới có thể thuyết phục được khán giả. Nhiều người đóng phim lâu dài sẽ nhầm lẫn tình yêu trong phim là tình yêu của chính họ.
Có vài cặp đôi sẽ xác nhận lại tình cảm của mình sau vài tháng kết thúc công việc. Còn cô và Kỷ Thời Diễn mới quay xong show truyền hình hẹn hò, lại quay tiếp phim truyền hình tình cảm, giống như bộ phim tình cảm vẫn luôn tập luyện.
“Anh đã đóng phim 10 năm, nếu không phân biệt rõ cốt truyện và thực tế thì đã sớm không nên ở đây.”
Người đàn ông đứng dậy, “Anh không thích em như Giang Vực, cũng không thích em như nam chính trong Nhật Ký Nụ Hôn Đầu. Anh thích em với tư cách là Kỷ Thời Diễn, không liên quan tới bất cứ chuyện gì.”
Giang Vực là tên vai diễn mà anh đóng trong 《Huyễn Dũ》.
Anh không né tránh vấn đề của cô, thẳng thắn bộc lộ sự trong sáng của tình cảm này, cho cô thấy rõ tâm tư của mình mà không lảng tránh.
Quả thật là có cảm giác được đối xử nghiêm túc, trong lòng thiếu nữ dâng lên niềm vui nho nhỏ, phồng má lên rồi nói: “Ừm, em biết rồi.”
Người đàn ông cảm thấy lúc này mình rất nhạy cảm, chỉ muốn phân tích từng biểu cảm nhỏ xíu của cô, truy hỏi: “Ừm là sao? Đồng ý à?”
Cô lùi về sau hai bước, cúi đầu, “Đi về sẽ cho anh câu trả lời.”
Cả đoạn đường về, người đàn ông trông rất đau khổ.
Tài xế Tiểu Hà lái xe rất ổn, đột nhiên có cảm giác phía sau có người tới.
Kỷ Thời Diễn kê khuỷu tay lên lưng ghế, “Tốc độ tối đa là bao nhiêu?”
Tiểu Hà liếc nhìn chỉ dẫn đường, “120.”
“Lên đến 120 đi.” Người đàn ông nhìn vào bảng đồng hồ, “Lái theo tốc độ tối đa cho phép.”
Tiểu Hà làm theo, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Chẳng phải trước đây nói an toàn là trên hết sao?”
“Cũng không có vượt qua tốc độ tối đa.” Người đàn ông quăng hết quy tắc trước đây mình lập ra, “Không vượt qua là an toàn.”
Suýt nữa Tiểu Hà nghi ngờ có phải người nói câu “Lái xe nhanh sẽ chóng mặt” là cái người bảo anh tăng tốc sau lưng mình không.
///
Kỷ Ninh vừa về đến phòng đã nhận được tin nhắn WeChat của Kỷ Thời Diễn.
Giống như đếm từng giây vậy.
Cô không kịp đi đến mép giường, dựa vào cửa, hơi ngồi xổm xuống, co rúm người lại rồi nhìn vào tin nhắn của anh.
Anh hỏi cô: 【Về rồi à?】
Kỷ Ninh gõ vào
bàn phím 26 phím*, không nói ra được cảm xúc trong lòng mình, giống như lúc nãy mình không có đi thang máy, mà là chạy nước rút 100m lên lầu, trái tim thấp thỏm, 【Ừm.】
*Bàn phím 26 phím: bàn phím thông thường có 26 ký tự trên điện thoại.
Bàn phím 26 phím (hình minh họa)
Câu hỏi thứ hai tới rất nhanh, giống như đã chuẩn bị từ lâu trong khung đối thoại. ——
【Làm bạn gái của anh không?】
Bắp đùi chống lên lồng ngực trái, cô có thể nghe rõ tiếng tim đập được khuếch đại trong không gian yên tĩnh.
Cô nhanh chóng ấn nút gửi, giống như trơ mắt nhìn thấy cuối cùng búa đấu giá được gõ xuống, mọi chuyện đã có kết quả.
【Ừm.】
Sau khi gửi đi, cô úp điện thoại xuống như cuối cùng được hít thở, đứng dậy chạy nhào lên giường.
Vỏ chăn mềm mại và đã thay mang theo hương thơm chanh tây của chính cô, dễ chịu như trong mơ.
Máu sôi sùng sục dồn lên đầu, cô mơ màng và bần thần, nhưng lại cảm thấy trong đầu đầy ắp suy nghĩ.
Giống như được ăn một viên kẹo rất ngọt, ngay cả không khí hít thở cũng mang theo vị ngọt, thậm chí hành động bình thường nhất cũng đầy thỏa mãn.
Muốn cuộn tròn mình thành trái banh trong chăn, lăn từ đầu giường này sang đầu giường kia.
Cô lại mở điện thoại lên, thấy anh nhắn đến: 【Ngoài ừm còn biết nói gì khác không?】
Biết chứ.
Nhưng khi thấy anh nói như vậy, cô cong khóe miệng vốn dĩ đã mỉm cười, giơ điện thoại lên cao và nhắn lại: 【Ừm.】
Bên kia đang gõ chữ một lúc.
Ngay sau đó, câu nói tiếp theo của người đàn ông giống như đè cô xuống giường, 【Vậy có thích anh không?】
Cho dù thiếu nữ đã sớm nhận ra cảnh này giống như đợi thỏ chui vào bẫy, nhưng cô vẫn thuận theo quỹ đạo của anh, ngoan ngoãn rơi vào bẫy của con mồi.
Cô lăn đến mép giường, thả tay xuống mép giường trong tư thế rất khó, trả lời vừa cẩn thận vừa nhẹ nhàng: 【Ừm.】
Kỷ Thời Diễn cụp mắt xuống khi thấy tin nhắn này, nhướng mày và thản nhiên mỉm cười, không gấp gáp, không thể nói rõ cảm giác gì.
Rất giống như hồi còn bé ôm động vật, móng vuốt của bé cưng gạt qua gạt lại nhưng không đè lên được, chỉ quẹt lần lượt vài vòng, nhưng vẫn làm người ta cảm thấy đáng yêu khó hiểu.
Anh nhìn đồng hồ rồi hỏi: 【Sáu giờ dẫn em đi ăn tối nhé?】
【Ừm.】
【Thực sự chỉ nói một chữ này?】
Cô nghĩ ngợi: 【Muốn ăn lẩu gà nước dừa.】
Chuyện này có gì khó, người đàn ông vui vẻ đồng ý —— 【Được.】
Kỷ Ninh ngồi dậy, dự tính bữa tối của mình phải nên hạn chế lại, không thể ăn món có nhiều calo như vậy.
Nhưng mà… nếu đã hẹn hò thì thỉnh thoảng có thể thả lỏng một lần chứ nhỉ?
Sáng nay đi chơi quá xuề xòa, không có trang điểm. Cô bổ sung thêm lớp xịt dưỡng ẩm, chuẩn bị dặm lại lớp trang điểm.
Vừa thoa son môi xong thì nhận được tin nhắn của Tống Du. ——
【Hôm nay là Lễ Tình Nhân!!】
Cô còn tưởng Tống Du đã biết được chuyện gì đó, ngạc nhiên khi tin tức của cô Tống này lại nhanh đến vậy, thậm chí cô chỉ mới quyết định mối quan hệ chưa đầy mười phút.
Nhưng ngay sau đó, Tống Du gửi cho cô một gói biểu tượng cảm xúc.
Đó là gói biểu tượng cảm xúc lưu hành rộng rãi trong fandom Kỷ Thời Diễn.
Hôm đó là Lễ Tình Nhân, nam nữ thứ trong đoàn làm phim đang ôm nhau để quay cảnh yêu nhau cuồng cháy. Kỷ Thời Diễn bên cạnh giúp quan sát vị trí máy quay, bị một nhân viên nghiệp vụ chụp được, là hình anh đang nhìn vào hai người tình chàng ý thiếp trong cảnh quay.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Chị gái Muối Biển thường xuyên đăng hình này vào Lễ Tình Nhân, so sánh mình độc thân giống như idol.
Tống Du cũng không thể thoát khỏi thói quen này. Cô ấy viết hai chữ “Mình & Cậu” trên người Kỷ Thời Diễn, thêm chữ “Người Yêu” trên đỉnh đầu nam nữ thứ.
Tống Du nói: 【Đây là chúng ta của hôm nay.】
【Mình mua một ổ bánh ngồi trên tàu điện ngầm, có 12 cặp đôi vây xung quanh. Đệch bà, giống như bánh ngọt được bao phủ bởi hàng nghìn lớp kem.】
Kỷ Ninh mở tấm hình ra, xóa đi chữ “Cậu” trong hình của Tống Du, sau đó gửi đi.
Tống Du: 【?】
Kỷ Ninh: 【Xin lỗi.】
Tống Du: 【??】- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Kỷ Ninh: 【Mình phải yêu đương rồi.】
Lúc đầu Tống Du còn rất tỉnh táo, không gõ dấu chấm hỏi nữa, trong giọng nói có chút thương hại: 【Mới đến Lễ Tình Nhân mà cậu đã phát điên rồi, thiệt là chán.】
Kỷ Ninh cũng không vội vàng chứng minh: 【Lát nữa sẽ không thể nhắn tin lại cho cậu, đi ăn lẩu gà nước dừa.】
Tống Du cho rằng mình còn rất phối hợp với cô: 【Có phải vẫn hẹn hò với Kỷ Thời Diễn vào Lễ Tình Nhân không?】
Chẳng mấy chốc, sự chán ghét của cô Tống đã tràn ra màn hình: 【Có thể sáng tạo cái mới không? Mình cũng đã thay đổi Nguyễn Minh rồi.】
Đúng lúc này, Kỷ Thời Diễn gửi tin nhắn bằng giọng nói tới, nói đã đặt chỗ xong.
Kỷ Ninh quay lại màn hình, gửi một bản cho Tống Du, hỏi lịch sự: 【Như vậy đã đủ sáng tạo chưa?】
Bên kia im lặng rất lâu, lúc Kỷ Ninh cho rằng mạng của mình bị đứng, Tống Du gửi chô cô tất cả biểu cảm với dấu chấm hỏi trong điện thoại của mình.
【Ngay lúc bạn bè yếu đuối lại cho một đòn trí mạng, cậu cảm thấy làm như vậy có thích hợp không?】
Kỷ Ninh cũng cảm thấy rất tủi thân: 【Chẳng phải trước đó cậu cười nhạo mình sao?】
Tống Du nghĩ ngợi, hình như là vậy.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Cô ấy tiêu hóa vài phút, có bất ngờ, nhưng cũng không gì bất ngờ, dù sao những lời nhận xét trước đó vẫn là hy vọng Kỷ Ninh biết tự bảo vệ mình. Nếu bây giờ sự tình đã rõ ràng, tất nhiên cô ấy sẽ chúc mừng cho cô bạn của mình.
—— Mặc dù chính mình là cún độc thân chẳng hề muốn chúc mừng cho Kỷ Ninh.
Là một nhân viên nhiều chuyện đáng tin cậy, cuối cùng Tống Du vẫn bị khuất phục trước ham muốn nhiều chuyện bùng cháy, gọi điện thoại cho Kỷ Ninh, vừa bắt máy đã hỏi: “Nói rõ xem nào, tỏ tình như thế nào? Cậu đồng ý ra sao? Sau khi đồng ý thì sao? Nếu không kể chi tiết, mình sẽ tố cáo cậu tung tin đồn.”
Kỷ Ninh chọn những ký ức quan trọng, “Là đi ra ngoài chơi, sau khi ăn kem xong còn cây que, trên đó có tiếng Pháp. Mình hỏi anh ấy có ý nghĩa gì, anh ấy nói muốn làm bạn gái của anh ấy không. Mình bảo đi về sẽ nói cho anh ấy biết, đi về đã…”
“Đã ở bên nhau?”
Kỷ Ninh cảm thấy câu hỏi này không nằm ngoài tiêu chuẩn, lại không nằm trong tiêu chuẩn gì, “Ai có thể từ chối Kỷ Thời Diễn cơ chứ?”
“Vậy cậu còn nói đi về cho anh ấy biết làm cái khỉ gì? Nếu là mình, mình sẽ gật đầu 500 lần như gà mổ thóc, đi nhanh tới ôm anh ấy rồi xoay người lại, mua hết tất cả tài khoản blogger để ca ngợi câu chuyện tình yêu của đôi trai tài gái sắc chúng tôi.”
“Mình suy nghĩ muốn… dè dặt một chút.” Kỷ Ninh cũng không thể nói rõ, “Tỏ vẻ mình suy nghĩ cặn kẽ.”
“Còn dè dặt cái gì. Cậu xem thử năm ngoái cậu đăng gì trên tài khoản phụ?”
Kỷ Ninh không nhớ rõ năm ngoái mình đăng gì trên tài khoản phụ, lướt cả buổi mới tìm được bài viết của cô vào ngày này năm ngoái.
【Chỉ cần lấy được trai đẹp, mỗi ngày đều là Lễ Tình Nhân.】 Hình ảnh đi kèm là 9 tấm hình của Kỷ Thời Diễn.- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Cũng không ngờ một năm sau, mình thực sự đã lấy được người đẹp trai nhất.
Sau khi ném điện thoại đi, cô nằm thẳng trên giường, không thể che giấu nụ cười, cuối cùng từ từ hiểu ra Lễ Tình Nhân = kế hoạch tỏ tình.
Không biết anh cố tình chọn lựa ngày tháng hay là trùng hợp.
Nhưng cho dù tính toán như thế nào cũng rất có ý nghĩa kỷ niệm. Tâm hồn lãng mạn của thiếu nữ được thỏa mãn, tâm trí nhẹ nhàng như bọt bong bóng, chen lấn nhau trào ra ngoài.
Dưới lầu, Kỷ Thời Diễn mặc áo khoác xong, đang đợi Kỷ Ninh nhắn tin cho mình.
Chẳng biết lúc nào Giang Thắng đã chạy lên, thấy Kỷ Thời Diễn mặc quần áo chỉnh tề thì sợ hết hồn. Nhưng mà chẳng bao lâu, quản lý Giang đã đón nhận giả thiết này, “Cảm thấy tối hôm qua tôi rất cực khổ, định dẫn tôi ra ngoài ăn một chầu hả? Được rồi, vậy tôi sẽ miễn cưỡng đồng ý. Lễ Tình Nhân này vẫn là để hai con cún độc thân chúng ta sưởi ấm lẫn nhau…”
“Cậu là vậy, tôi thì không.” Người đàn ông xoay chỉnh đồng hồ đeo tay, “Không được nhập lại thành một.”
“Tôi là cái gì?” Giang Thắng sửng sốt, nghe ra được cảm giác nổi trội nồng nặc từ trong lời nói.
“Đúng rồi, mấy thứ làm vào tối qua để làm gì? Tôi vẫn chưa kịp hỏi cậu.”
Tất cả kế hoạch là ở đâu, ở đâu, sắp xếp như thế nào, bố trí như thế nào. Thời gian gấp gáp nên Kỷ Thời Diễn chưa nói rõ nguyên nhân, Giang Thắng cũng không rảnh hỏi.
Kỷ Thời Diễn nhìn người trước mặt, khắc bốn chữ “Ngu chết đi được” lên ấn đường, “Hôm nay là ngày gì?”
“Lễ Tình Nhân.”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
“Vậy tối qua tôi có thể làm gì?”
Cuối cùng đầu óc hỗn độn của Giang Thắng do thức khuya đã tỉnh táo. Cậu ta văng tục: “Xong hết rồi hả? Không nghe lời tôi mà cậu đã theo đuổi được rồi?!”
“Nếu thực sự phải nghe lời cậu thì tôi phải độc thân bao nhiêu năm?”
“Cậu đến làm quản lý cho tôi.” Người đàn ông cười giả lả, “Chắc là cố tình tới hại tôi.”
Giang Thắng: …?
///
Kỷ Ninh thay quần áo xong, gửi tin nhắn cho Kỷ Thời Diễn. Người đàn ông nhanh chóng đón cô lên xe.
Tối nay không ngồi xe RV của anh, cũng không có tài xế.
Kỷ Ninh ngồi lên ghế phụ mới kịp nhận ra, “Anh lái xe à?”
“Hai người đi ra ngoài mà cần tài xế làm gì.” Người đàn ông trả lời, điều chỉnh định vị trong xe.
Định vị bắt đầu thông báo trước: “Chuẩn bị lên đường, đích đến là: Nhà.”
… Nhà?
Kỷ Ninh nhìn vào bầu trời tối đen, mở miệng: “Không phải đi ăn lẩu gà nước dừa sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy định vị đường đến nhà anh làm gì?”- ---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Kỷ Thời Diễn khởi động xe, rốt cuộc cũng có thời gian nghiêng đầu nhìn cô, “Lẩu gà nước dừa ở gần nhà anh.”
“…”
“Nếu không thì sao?” Người đàn ông cười như không cười, nhướng đuôi mắt lên, khẽ hỏi: “Em cho rằng anh muốn làm gì?”