Trong bức ảnh đó lại có cậu bé lúc nãy và có thêm hai người phía sau. Hai người đó nhìn vào chỉ khoảng ba mươi mấy đến bôn mươi mấy thôi.
Bức ảnh này chắc là tấm ảnh gia đình, lại nhìn qua bức ảnh bên kia. Bức ảnh này có 5 chàng trai, ai nấy cũng đang ở trong một độ tuổi rất trẻ.
Cô nhìn ra được trong năm người đó thì đoán là chàng trai chính giữa chính là Hàn Chiêu Dạ còn hai người bên phải là Chước Tư và Hàn Mặc còn hai người bên trái thì cô không biết.
Nhìn ba người họ trong bức ảnh và ngoài đời chẳng khác là bao nên cô mới nhận ra. Tiếp đến là cô lại nhìn tiếp bức tranh được treo giữa phòng cũng là bức tranh lớn nhất ở đây.
Trong tranh là một người phụ nữ đẹp đến nỗi phải gọi là khuynh nước khuynh thành. Vẽ đẹp của người phụ nữ ấy đến nỗi ai nhìn vào cũng phải say đấm.
Chợt cô nghĩ đến đây có phải là bạn gái của anh không nhưng rồi cô chợt để ấy kĩ thấy anh có nét rất giống người phụ nữ này thế là cô chuyển từ bạn gái sang thành em gái hoặc là mẹ anh.
Diệp Viên Hi biết những người có tiền thường rất chú trọng vào vẽ bề ngoài nên nhìn họ trong rất đẹp và trẻ. Nãy giờ toàn bộ cử chỉ và ánh mắt của cô đều thu vào tầm mắt của anh.
Hàn Chiêu Dạ chỉ lẳng lặng đứng nhìn cô từ ở phía sau. Những con người trong bức tranh này chính là những con người quan trọng nhất trong cuộc đời của anh. Anh treo những tâm anh này để nhắc nhở mình phải trở nên mạnh mẽ hơn để sau này bản thân của mình có thể bảo vệ họ.
Nhưng trong những người này anh lại chẳng bao giờ được bảo vệ được mẹ của mình, bà ấy đã mất khi anh còn rất nhỏ.
"Lão đại hiện giờ đã không sau rồi"
Hàn Mặc sau khi kiểm tra xong thì thông báo cho mọi người biết về tình hình của anh.
"Căn biệt thự này chỉ còn một căn phòng trống bên cạnh phòng của lão đại nên cô hãy qua đó nghĩ ngơi đi"
"Ukm"
Chước Tư và cả Hàn Mặc dẫn cô qua căn phòng bên kia rồi bọn họ rời đi.
Vừa bước vào căn phòng thì cô mệt mỗi ngã xuống giường, những hình ảnh lúc ở bệnh viện cứ thoát ẩn thoát hiện trong đầu khiến cho cô không thể nào ngủ được.
Nằm lăng qua lăng lại cuối cùng cô chịu không nỗi nữa nên quyết định ra ngoài bang công hóng gió.
Đứng từ trên ban công nhìn ra ngoài kia cô chỉ thấy không gian phía trước có vẽ tỉnh mịch rồi lại nhìn xa xa một chút lại thấy được những ánh đèn mờ nhạt của thành phố.
Những toà nhà cao chọc trời giờ đây trong tầm mắt của cô lại rất nhỏ bé. Nhìn lên bầu trời cao thì cô lại thấy rất nhiều sao còn mặt trăng thì lại khuyết, nhìn giốn như một chiếc lưỡi liềm vậy.
Đã rất lâu rồi cô không nhìn thấy trăng nhìn thấy bầu trời nhỉ. Cô chỉ biết từ khi lên thành phố thì cô đã dần bị cuốc xoay vào vòng xoáy của cuộc đời.
Cô chỉ lo bận rộn làm việc kiếm tiền mà đã dần quên mất những thứ này rồi. Mà ở thành phố thì thứ cô thấy được chỉ là những tòa nhà đồ sộ che mất đi vẻ yên tỉnh đẹp đẽ của bầu trời và ánh trăng mất rồi.
Đứng được một lúc thì cô có thể cảm nhận được từng đợt gió thổi lạnh thổi vào người cô, mãi tóc của cô cũng được thổi bay vào trong gió.
Bình thường chỉ một cơn gió thổi cũng đã làm cho cô lạnh nhưng sau hôm nay cô lại không thấy lạnh mà ngược lại lại càng thấy tỉnh táo, tâm trạng của cô được ổn định hơn.
Nhớ những ngày cô còn bé, lúc ấy cô sống ở một chốn quê thanh bình, ở nơi đó tuy không giàu nhưng mọi người sống rất chan hòa và yêu nhau.
Mỗi lần đến mùa gặc lúa mà bán không kịp thì gia đình cô phải đi giữa lúa ở ngoài đồng.
Tuy ở ngoài đồng không có chăn ấm nệm êm nhưng lại rất vui. Các bác thì ngồi chung một chổ để bàn về vụ mùa tiếp theo còn các cô các dì thì cũng ngồi lại rồi nói chuyện còn lũ con nít tụi cô thì chạy vòng vòng chơi.
Cô nhớ bầu trời lúc đó cũng giống lúc bây giờ, có rất nhiều ngôi sau nhỏ vừa sáng vừa đẹp nhưng chỉ khác là mặt trăng lúc ấy rất tròn còn bây giờ lại khuyết.
Bản thân cô thầm nghĩ tuổi thơ của cô là một khoảng kí ức và kỉ niệm rất đẹp còn tuổi thơ của anh thì sau.
Nghĩ đến đây cô lại nhớ đến ánh mắt ưu buồn nhưng lại có một chút mạnh mẽ đó. Khi nhìn vào bức tranh ấy cô đã thầm đoán được đứa bé đó chính là anh lúc nhỏ.