Có thể giúp đỡ gia đình một phần, cô đương nhiên cao hứng rồi.
“Như vậy cao hứng?” Tiếng đàn ông đột nhiên vang lên.
Tề Gia Mẫn giật mình hét lên một tiếng, chỉ là thực mau liền nhìn thấy Cao Như Phong. Hắn ngồi ở ghế trang điểm, dựa vào bàn, cười như không cười nhìn cô.
Tề Gia Mẫn nháy mắt liền khẩn trương. Cô nhìn chằm chằm Cao Như Phong: “Sao anh lại ở đây?”
Lúc này mới cảm thấy không đúng lắm, cô trừng mắt lên, nghiêm túc: “Cao Như Phong, đây là tự tiện xông vào nhà dân.”
Cao Như Phong cười hỏi: “Vậy thì sao?”
Tề Gia Mẫn ngây dại: “Hả?”
Cao Như Phong cực kì lười nhác, hắn hỏi: “Tôi đã đột nhập trái phép vào một ngôi nhà, vậy thì sao? Em có thể làm gì tôi?”
Tề Gia Mẫn nghẹn họng.
Mặt người này làm bằng bánh dày!
Cô hỏi: “Cao Như Phong, anh rất rảnh sao? Lâu lâu lại tới quấy rầy tôi, thú vị lắm sao?”
Cao Như Phong lúc này mới gật đầu, hắn cười: “Khá thú vị.”
Tề Gia Mẫn: “!!!”
Cao Như Phong: “Nhìn thấy bộ dạng giận dữ của em, rất thú vị.”
Lúc này Tề Gia Mẫn chắc chắn Cao Như Phong là một tên biến thái, cứ mỗi lần cô tức giận là hắn lại cao hứng. Không biết người này có uống nhầm thuốc không? Quả nhiên một loại gạo dưỡng trăm loại người, loại nào cũng có.
“Anh không cần buổi tối tới tìm tôi. Nếu làm người khác biết, còn không chừng phỏng đoán chúng ta có quan hệ gì! Chúng ta trong sạch như nước suối nguồn mà.” Nếu cô tức giận hắn liền cao hứng, vậy thì cô sẽ không tức giận nữa.
Cao Như Phong nhướng mày: “Chúng ta trong sạch?”
Tề Gia Mẫn mở to hai mắt, sắc bén nói: “Chúng ta không trong sạch sao? Cao Như Phong, anh đừng làm hỏng thanh danh của tôi!”
Cao Như Phong cười nhạt: “Tôi đã hôn em, chúng ta trong sạch sao? Em đưa cơm cho tôi, chúng ta không có ý tứ gì sao?”
Hắn gõ gõ lên bàn trang điểm, thong thả nói: “Nhà em, ngoại trừ em ra sẽ có ai đưa cơm cho tôi đây? Em đừng nói là anh cả em nhé? Nếu thế thì tôi phải suy nghĩ cẩn thận một chút xem hắn có hạ độc trong đó không. Hay là em vẫn muốn thoái thác rằng quan hệ hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau? Trước đây, hàng xóm nhà em nợ tiền cờ bạc sao không thấy giúp đỡ?”
Cao Như Phong thật sự giỏi chặn họng người khác.
Hắn như vậy thực khiến Tề Gia Mẫn không biết giải thích thế nào, nhưng Tề Gia Mẫn cũng không phải con cừu nhỏ.
Tề Gia Mẫn: “Dung túng đánh cờ bạc mới là thật sự hại người. Đạo lí này chúng ta đều hiểu.”
Cao Như Phong cười nhạo một tiếng, nhìn chằm chằm Tề Gia Mẫn.
Tề Gia Mẫn đứng yên ở cửa, như thể chỉ cần hắn lộn xộn thì cô liền lập tức vụt ra ngoài. Đương nhiên, cô có thể lại đánh Cao Như Phong một lần nữa, nhưng chính là cô phát hiện người này bị đánh cũng cao hứng nên cô không muốn làm thế nữa. Rõ ràng là cô muốn trút giận nhưng lại làm hắn cao hứng, thế nên tại sao cô tự nhiên phải làm như vậy?
Tề Gia Mẫn: “Cao Như Phong, chúng ta nói chuyện.”
Cao Như Phong: “Em lại đây thì chúng ta nói chuyện.”
Tề Gia Mẫn phát hiện ra hắn thực sự là một kẻ bất cần đời: “Anh quấy rầy tôi như vậy thú vị lắm sao?”
Cao Như Phong: “Tôi quấy rầy em?”
Tề Gia Mẫn: “Anh như thế này không phải quấy rầy tôi thì là cái gì? Nửa đêm nửa hôm anh đến nhà tôi để nói lời chúc ngủ ngon chắc? Tôi xem, anh chính là thấy tôi thanh xuân mỹ mạo, nụ cười như ánh dương nên mới mưu đồ làm bậy.”
Tề Gia Mẫn khen ngợi chính bản thân không hề có một tí nào ngượng miệng.
Khuôn mặt của cô lạnh như băng: “Anh như vậy, rất không tốt.”
Cao Như Phong nhìn đôi môi của Tề Gia Mẫn. Đừng thấy cô sức lực lớn, thật ra thân thể lại rất nhược, đôi môi cũng không hoàn toàn đỏ nhuận, không có quá nhiều huyết sắc, chỉ nhàn nhạt hồng.
“Em nói cái gì?”
Tề Gia Mẫn: “Tôi nói, anh như thế này rất không tốt!”
Cao Như Phong: “Nếu em không dùng loại giọng điệu mềm mại câu dẫn người thế này, tôi nghĩ mình sẽ tin một chút.”
Tề Gia Mẫn: “!!!”
Cô không thể tin được mặt hắn lại chai đến thế.
Có lẽ là mấy năm nay bị chiều thành quen đi, Tề Gia Mẫn lập tức tức giận, cảm thấy từng giây từng phút đều không nhịn được muốn đánh người. Cô nắm chặt tay, cố gắng hết sức tự nhủ mình phải bình tĩnh.
Cao Như Phong nhìn cô như vậy liền đứng dậy. Khi Tề Gia Mẫn định mở cửa lao ra ngoài, Cao Như Phong đẩy cô tựa vào cửa và nói: “Em chạy cái gì?”
Tề Gia Mẫn rốt cuộc không kiềm chế nổi: “Anh có phải hay không ăn đánh chưa đủ hả? Lại đùa giỡn bà đây liền cho ngươi đi xuống dưới đất tìm những kẻ thù kia làm bạn.”
Cao Như Phong khó có được bật cười. Hắn cúi đầu nhìn thấy cô mặt mày đều là lửa giận. Rõ ràng là một cô gái thanh tú mềm mại, lại cứ phải có nhiều vài phần khí thế. Chỉ là mái tóc xoăn lộn xộn đã phản bội cô, thật sự là một tiểu khả ái.
Mắt thấy một nhúm tóc của cô rối lên, hắn liền đưa tay vuốt nhẹ. Tề Gia Giẫn muốn kháng cự nhưng lại không thể tránh được.
“Hung dữ như vậy?” Hơi thở của hắn cách cô rất gần.
Tề Gia Mẫn phảng phất nghe được một câu từ trên cao rơi xuống: “Giống hệt như hồi nhỏ.”
Tề Gia Mẫn ngay tức khắc ngẩng đầu nhìn Cao Như Phong, hắn nở nụ cười nhợt nhạt, ý cười không đến đáy mắt.
Tề Gia Mẫn không biết được hắn nghĩ như thế nào, nhưng nói lí một câu, từ đầu rõ ràng là hắn sai cơ mà!
Cô ha hả nói: “Cho nên, anh trộm đồ của tôi, còn có lý?”
Túi tiền của cô, chính là bị hắn trộm mất!
Cao Như Phong nhướng mày gật đầu: “Em nói có đạo lý, là tôi không có lý.”
Tề Gia Mẫn: “Anh trộm tiền còn chưa tính, còn đánh gục tôi ngất đi. Anh không thấy xấu hổ khi nhắc đến sự ngày đó sao?”
Nhân sinh thất bại a!
Cao Như Phong trầm thấp cười một tiếng, dựa đầu vào cửa nhìn cô, giọng nói nhẹ bẫng: “Cho nên, tôi không phải là tới báo đáp sao?”
Tề Gia Mẫn: “Tôi lại chả cười vào mặt cho.”
Không thể tin người này được.
Cao Như Phong mỉm cười: “Em cảm thấy, lân thân báo đáp thế nào?”
“Không được đâu! Anh dậy thì không thành công!” Tề Gia Mẫn không khách khí.
Nếu như cho hắn ba điểm sắc mặt, loại người này xác định liền mở luôn phường nhuộm.
“Thật lạnh nhạt!” Cao Như Phong đùa nghịch tóc của cô.
Tề Gia Mẫn cáu kỉnh đẩy hắn: “Anh đừng có như một kẻ biến thái dục cầu bất mãn như thế, có phiền hay không a!”
Cao Như Phong bị Tề Gia Mẫn đẩy sang một bên, hắn lặng lẽ nhìn cô một lúc rồi chậm rãi nói: “Trách không được em thích tôi. Không ngờ em đánh giá tôi cao như vậy.”
Hắn như có như không cười nói: “Tất cả mọi người đều nói tôi nóng lạnh gì cũng ăn, chỉ cần nữ nhân là được. Thế nhưng rõ ràng tiểu Gia Mẫn nhà chúng ta lại không cảm thấy tôi giống loại người này. Thật làm tôi bất ngờ nha!”
Tề Gia Mẫn: “…”
Cho nên, làm sao hắn suy ra được kết luận này từ lời nói của cô?
Cái quần què gì vậy?!
Khuôn mặt nhỏ của Tề Gia Mẫn hơi phồng lên, nhất thời bị người này làm cho không biết phải phản kích như thế nào.
Nhưng Cao Như Phong chỉ thấy cô như vậy trông rất buồn cười. Hắn đưa tay ra chọc chọc vào má Tề Gia Mẫn: “Giống như một quả mật đào a.”
Người với người, không giống nhau.
Một câu đơn giản “da bạn thật tốt” hoặc là “bạn thật xinh đẹp”, một số người nói đều có thể khiến người ta vui vẻ, mà có một số người khác nói điều này lại không thể dễ nghe chút nào.. Như là Cao Như Phong, chính là cái loại này. Hắn rõ ràng nói rất tốt, nhưng là người này từ trong ra ngoài đều âm lãnh khiến người ta không thoải mái.
Thật giống như bị một con rắn độc theo dõi, vậy thì có lạnh hay không đây?
Loại cảm giác này, ngấm khắp trong ngoài cơ thể.
Cao Như Phong kiêu ngạo và kiêu ngạo đến cực điểm, đúng ra một người như vậy sẽ phải là một cỗ hỏa khí thiêu đốt người khác, nhưng hắn lại không phải thế. Sự âm lãnh của hắn muốn tàng hình cũng tàng không nổi, Tề Gia Mẫn chỉ cần lại gần liền có thể cảm nhận được ngay.
Cô ngước mắt nhìn hắn, hàng mi dài khẽ run lên, tựa như muốn nhìn rõ người trước mặt này xem đến tột cùng là như thế nào.
Cao Như Phong bị cô nhìn chằm chằm, nói: “Em cứ nhìn tôi như vậy, tôi sẽ muốn ngủ với em.”
Tề Gia Mẫn trong nháy mắt giơ nắm đấm lên, thể hiện động tác muốn đánh ai đó.
Cao Như Phong không hề sợ hãi mà ngược lại còn mỉm cười vui vẻ. Hắn xoa đầu Tề Gia Mẫn, nói: “Kêu tôi là ‘ca.”
Tề Gia Mẫn không hiểu Cao Như Phong là cái loại gió lốc cấp mười gì mà luôn nhớ mãi không quên muốn làm ‘ca ca’ của cô.
Cô nhẹ giọng: “Nhưng tôi có anh trai rồi.”
Cao Như Phong nhàn nhạt nói: “Nếu không gọi, tôi có thể làm em không còn có anh trai.”
Uy hiếp như vậy làm sao Tề Gia Mẫn tiêu hóa được? Có thể nghe hiểu trong giây phút sao?
“Anh, người này, thật vô lí…” “Tôi chính là vô lí như vậy đấy. Em ngoan ngoãn gọi ‘ca ca’, tôi sẽ không bắt nạt em nữa.” Thật khó có được Cao Như Phong thế mà nói một câu mà mấy bạn nhỏ ba tuổi hay nói, hơn nữa còn rất nghiêm túc. Hiếm có, hiếm có nha!
Tề Gia Mẫn trong lòng thực sự tức giận, thậm chí còn băn khoăn không biết có nên dùng búa đập chết thứ này hay không.
Nhưng cô thật sự… không dám đánh cuộc.
Nếu như Cao Như Phong thực sự đối phó với anh trai cô thì làm sao bây giờ?
Cao Như Phong có vẻ như đang nói đùa, nhưng Tề Gia Mẫn biết rõ hắn có tính cách cực đoan. Thật khó để phân biệt những lời nói đùa của hắn là thật hay giả.
Trong nhất thời, Tề Gia Mẫn thực sự có chút bàng hoàng. Rõ ràng cô xuyên qua là biết cốt truyện nhưng nó lại không có ích gì cả, hiện tại còn bị tên ma vương này uy hiếp. Tề Gia Mẫn nhìn chằm chằm Cao Như Phong, khí tim gan tì phổi thận trong người đều cuộn đau, đôi mắt dần đỏ lên.
Cao Như Phong nhìn sắc mặt cô có chút thay đổi. Đôi mắt ngập nước mờ mịt như bao phủ tầng sương mù mênh mông, muốn khóc nhưng lại kìm nén, khuôn mặt nhỏ quật cường không chịu gọi người. Hắn nghĩ đến bộ dáng cô mềm như bông đi theo mấy thằng con trai nhà họ Tề, ngọt ngọt nhu nhu kêu “ca ca”.
Lúc đó, cô không như bây giờ.
Cô ngọt ngào và ngoan ngoãn. Rõ ràng là một cô bé đã lớn mười hai, mười ba tuổi so với hắn vóc dáng còn cao hơn một ít lại cố tình mỏng manh theo với tính trẻ con, một chút cũng không giống bộ dáng lôi kéo hắn đi phòng tuần tra.
Khi đó, bà ngoại hắn vừa mới qua đời, hắn luôn hận đời, hận thế gian, hận mọi người, nhưng cũng không biết vì cái gì mà hắn lại muốn đến nhìn cô.
Rốt cuộc, đó là lần đầu tiên hắn ăn cắp tiền, lần đầu tiên hắn đánh ai đó.
Cô không có việc gì.
Có rất nhiều người thương cô!
Về sau, một tiếng ‘ca ca’ ngọt mềm như sáp mật ấy liền trở thành chấp niệm của hắn.
Hắn cúi đầu nhìn, nhẹ nhàng nhéo một chút cái má non mềm của cô, nói: “Ủy khuất sao?”
Tề Gia Mẫn im lặng, nhìn chằm chằm hắn, vẻ mặt đầy cảnh giác.
Người này bị đánh thì cao hứng, bị mắng cũng cao hứng, cô thật sự hoàn toàn không biết xử lí chuyện này như thế nào.
Cao Như Phong đột nhiên ôm chặt lấy Tề Gia Mẫn, tới khi cô không thể kiềm chế được muốn không màng tất cả mà động thủ thì hắn lại buông ra. Hắn lui lại vài bước, đứng dựa vào cửa sổ, châm một điếu thuốc.
Tề Gia Mẫn cau mày nhưng vẫn không nói.
Cao Như Phong: “Không thích mùi khói thuốc?”
Nói xong hắn nhếch khóe miệng, chỉ là cười nhàn nhạt, không có gì chân thành.
Tề Gia Mẫn rốt cuộc không chịu nổi, sặc thanh nói: “Anh về nhà đi, hút chết cũng không có ai đoái hoài đến. Nhưng ở nhà tôi thì không được!”
Cao Như Phong: “Em thật mẹ nói cũng là quan tâm tôi đi?”
Tề Gia Mẫn: “?”
Cô nhận thấy rằng thần kinh của Cao Như Phong thật sự có vấn đề, độ tự luyến của hắn vô cùng cao! Rốt cuộc là làm sao mà dưỡng thành loại tính cách này a?!
Quả nhiên, cô không nên mở miệng nói gì cả.
Cao Như Phong cười: “Dưỡng làm sao mà thành cái mong manh dễ vỡ như vậy a.”
“Mong manh dễ vỡ thì cũng không liên quan đến anh, lại không phải ăn cơm nhà anh!”
Chuyện kéo một chút hảo cảm của nam chính hoàn toàn thất bại, Tề Gia Mẫn cuối cùng cũng bị áp chế mà bạo phát xông lên.
Cô đột ngột tiến lên một bước, túm lấy cổ áo Cao Như Phong: “Bây giờ, lập tức, cút ngay!”
Cao Như Phong mỉm cười: “Ồ, thật hung dữ nha!”
Tề Gia Mẫn một chân đá đi lên, thẳng đến chỗ thủ đô của nam nhân. Cao Như Phong liều mạng tránh thoát, còn đừng nói, hắn thật sự có thể vì nó mà mặt biến sắc.
Sau khi tránh được, hắn nhanh chóng gạt Tề Gia Mẫn ra: “Tôi nói, em không vì tôi suy nghĩ thì cũng phải vì chính mình mà suy nghĩ một chút chứ hả? Chơi lớn như vậy, sau này không có hạnh phúc đâu đấy.”
Tề Gia Mẫn không thể bắt nổi tần số với hắn. Cái từ hạnh phúc này khả năng đã bị hắn thay đổi!
Đồ chó không biết xấu hổ này!
Cô lại đẩy người: “Cút nhanh đi!”
Cao Như Phong cười cười nhéo má cô: “Ca ca rất thích bộ dáng em thế này, đáng yêu chết đi được!”
“Bụp!” Tề Gia Mẫn đấm một phát vào bụng hắn.
Cao Như Phong lùi ra sau một bước nói: “Đánh là thân, mắng là ái.”
“Thịch, thịch, thịch!” Tiếng đập cửa vang lên.
Ngoài cửa truyền đến tiếng Tề Linh Nghi: “Gia Mẫn, làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Tề Gia Mẫn lườm Cao Như Phong và ngay lập tức nói: “Không có gì đâu ạ!”
Vì sợ mẹ Tề không tin, cô nói thêm: “Con đang viết văn nghĩ ra ý tưởng hay nên cao hứng ấy mà!”
Tề Linh Nghi: “Nghỉ ngơi sớm đi, mấy có đó tùy ý viết là được. Đừng thức khuya hại thân. Nghe thấy chưa?”
Nghĩ đến anh cả Tề chỗ đó biết cô viết cái gì. Tề Gia Mẫn lập tức nói: "Con biết rồi, mẹ cũng sớm một chút nghỉ ngơi đi."
Cao Như Phong nhìn bộ dáng ngoan ngoãn này của cô, ý cười càng thêm nhiều, cũng chân thành không ít.
Chỉ là động tác nhỏ của Tề Gia Mẫn lại không ngừng. Bên này cô ngoan ngoãn nói chuyện với mẹ Tề, bên kia còn có thể bớt thời gian trừng Cao Như Phong!
Một chút cũng không bỏ qua!
Cao Như Phong nhìn Tề Gia Mẫn lật mặt nhanh như lật bánh tráng, cười càng thêm lợi hại. Cũng may, hắn không cười ra tiếng nên cuối cùng vẫn lừa gạt được mẹ Tề.
“Em nói xem, chúng ta như vậy có giống tiểu thư hào môn cùng thư sinh nghèo yêu đương vụng trộm không?”
Tề Gia Mẫn đỡ trán: “Không còn một miếng liêm sỉ!”
Hai người đang nháo, đột nhiên Cao Như Phong nhướng mày nói: “Ấy, không phải chứ, nhà em là nhà chiêu tặc (chiêu mộ loại người như trộm, cướp, giặc) sao?”
Tề Gia Mẫn sửng sốt nhìn theo tầm mắt của hắn liền thấy ba người đang đi bộ bên ngoài cửa lớn, lấm la lấm lét như vậy chỉ cần nhìn thoáng qua liền biết không phải người tốt lành gì.
Cao Như Phong: “Em đi tắt đèn đi.”
Tề Gia Mẫn làm ngay, căn phòng lập tức tối om. Cô nghiêng người trước cửa sổ nhìn ra ngoài, thì thào nói: “Có thể là ăn trộm không?”
“Bến Thượng Hải này ai mà không biết Tề Gia Cung có hai quả trứng bồ câu. Dù không có trứng bồ câu thì cũng có kim cương bình thường. Nếu không nhìn chằm chằm nhà em thì nhìn chằm chằm nhà ai?” Cao Như Phong luận sự.
Tề Gia Mẫn: “Tôi phải làm sao đây?”
Cao Như Phong nhìn cô: “Em không phải rất hung dữ sao?”
Tề Gia Mẫn nghĩ: đúng vậy!
Cô liền nói: “Nếu bọn chúng vọt tới tôi sẽ bắt hết, giết gà dọa khỉ, về sau xem ai lại dám đến trộm đồ!”
Cô nắm chặt tay. Cao Như Phong nhìn bộ dáng xinh xắn đáng yêu của cô không khỏi thấp giọng cười một tiếng.
Tề Gia Mẫn dường như nghĩ ra điều gì lập tức nói: “Anh đi nhanh đi, chốc lát nháo lên tôi không thể nói rõ được.”
Cao Như Phong nhướng mày cười hỏi: “Bây giờ anh bò ra ngoài, bọn trộm nhìn thấy còn dám vào sao?”
Ngừng một chút hắn nói tiếp: “Hơn nữa, bọn chúng nhìn thấy tôi khó tránh khỏi nói bậy bạ trước mặt gia đình em. Tôi nghĩ tôi nên ở đây, không chừng có thể giúp em một tay?”
“Anh giúp tôi nhưng không được lộ tẩy đấy nha!”
Cao Như Phong: “Sẽ không!”
Tề Gia Mẫn ngước mắt nhìn hắn, dưới ánh trăng không biết vì sao, cô chợt đỏ mặt, vội vàng né tránh nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, anh tránh xa tôi ra một chút.”
Cao Như Phong: “…”
Cái dáng vẻ trẻ con (nhỏ nhen và nóng nảy) này của cô, hắn thật sự rất thích!
Cả hai người đều an tĩnh lại. Thật lâu sau, ngay vào lúc Tề Gia Mẫn cho rằng ba người kia không phải ăm trộm gì đó thì quả nhiên hai trong số đó đã bắt đầu trèo tường, người còn lại thì đứng ở góc đường trông chừng.
Tề Gia Mẫn: “Bọn họ đúng là trộm!!!”
Cô xắn tay áo lên, giễu cợt: “Tôi sẽ oánh chết bọn họ.”
Cô lại nói: “Tôi đi gọi mấy ông anh lên.”
Cao Như Phong giữ lấy cô, lắc đầu: “Không cần.”
Hắn rút dao ra: “Có tôi ở đây, còn cần đến anh trai em sao?”
Hắn mở cửa sổ, vung dao bay ra ngoài. Một tên trộm vừa mới nhảy xuống sân đi chưa được mấy bước đã ngay lập tức bị đâm trúng, kêu thảm thiết!
Tề Gia Mẫn lập tức xoay người chạy ra ngoài cửa, hướng xuống lầu.
Cao Như Phong kéo ra cửa sổ, tuy rằng hắn chỉ có thể hành động bằng một tay nhưng vẫn có thể trực tiếp nhảy xuống từ cửa sổ phòng Tề Gia Mẫn. Chỉ là hắn cũng không có đối phó với bọn ở trong sân, ngược lại là nhanh trèo lên tường. Cao Như Phong động tác mau kinh người, ngay lúc tên trộm định tẩu thoát thì đã bị hắn phi dao đâm trúng chân.
Tề Gia Mẫn chạy đến lầu một, cầm ngay cây gậy ngày thường trong nhà dùng để phòng thân rồi mở cửa.
Hai tên trộm nhỏ trong sân không ngờ người ra là một cô bé, vừa định bỏ chạy thì bị Tề Gia Mẫn dùng cây táp vào mặt. Sức mạnh của Tề Gia Mẫn ấy mà, người bình thường tốt nhất là đừng mơ tưởng có thể động vào.
Tên trộm giáp vốn tưởng rằng chính mình đoạt một cây gậy mộc không thành vấn đề, nhưng trăm triệu không nghĩ tới Tề Gia Mẫn lại đánh lên, trong phút chốc khiến hắn mắt xẹt đầy sao. Hắn duỗi tay sờ đầu, toàn máu là máu!
Cô liên tiếp đập mỗi người năm, sáu cái, hai tên trộm kêu gào. Bọn họ không nghĩ tới chính mình lại ăn hành đến nước này.
Liền vào lúc này, anh cả Tề và những người khác cũng vọt ra. Bọn họ ở lầu ba, phản ứng chậm một chút. Tuy là chậm một chút thôi thật ra một chút cũng là khác biệt.
Chỉ một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy cũng đủ để Tề Gia Mẫn làm gỏi hai tên trộm này!
Hai người bị đánh đến kêu rên, nằm trên mặt đất ôm đầu, không còn chút sức lực để mà đứng dậy, cảm thấy xương cốt dường như đều được sắp xếp lại, cả người đều bất lực.
Nhìn thấy anh cả Tề và những người khác đã ra, Tề Gia Mẫn nói: “Còn có một tên nữa ở ngoài kia!”
Cô mang theo cây gậy lao ra, không lâu sau đó từ bên ngoài truyền đến một tiếng hét.
Tề Gia Mẫn lôi hắn vào sân hội tụ thành đám ba tên trộm nhỏ bị đánh cho bầm dập sưng tấy, run bần bật!
Bốn ông anh nhà họ Tề hoàn toàn không động thủ!
Anh tư Tề nhìn ba tiểu tặc thê thảm này, đưa cho em gái một ánh mắt thập phần nể phục.
Quả nhiên, Tề Đại Lực, danh bất hư truyền!
Trên thực tế, khi Tề Gia Mẫn lớn thêm một chút, trở lên duyên dáng yêu kiều, bọn họ đã không còn gọi cô là Tề Đại Lực nữa, dù sao, kêu một cô gái như vậy rất không êm tai. Chỉ là lúc này đây, trong đầu ngoại trừ ba chữ Tề Đại Lực thì cũng không nghĩ ra được cái gì khác.
“Chuyện gì vậy? Có trộm vào nhà sao?”
Bây giờ đèn đóm nhà họ Tề đã bật sáng choang, tất cả mọi người đều ra tới.
Tề Gia Mẫn giương cằm lên, nói: “Có trộm vào nhà, con bắt được!”
Thanh âm của cô lại cao thêm vài phần: “Phàm là những kẻ ăn trộm ăn cắp đều sẽ không có kết cục tốt!”
Giọng cao như thế… giống như là đang cố ý nói cho ai đó nghe.
Cao Như Phong ở sân nhà mình nghe được giọng cao ngạo cách vách liền nhướng mày, thật tình mỉm cười.
Động tĩnh này của nhà họ Tề dẫn tới không ít nhà xung quanh đều lục tục bật đèn. Cao Như Phong cũng vào trong nhà thuận thế sáng đèn.
Nhưng Tề Gia Mẫn không quan tâm hắn nghĩ thế nào, cứ đắm chìm trong cảm giác phấn khích khi trở thành một nữ chiến binh.
Cô hất cằm lên đắc ý: “Con có thể bắt được trộm.”
“Ai da con gái à! Con như thế nào rồi? Có bị thương không?” Khi này người nhà họ Tề cũng đã bớt sốc.
Ba Tề kêu một tiết chạy tới trước mặt con gái, lôi kéo cô trên dưới kiểm tra: “Con có bị thương không? Làm sao lại to gan như vậy cơ chứ! Những tên trộm gà trộm chó này đều đem theo dao hết đấy! Tiểu Gia Mẫn nhà ta, con hù chết ba rồi! Gọi bác sĩ, mau gọi bác sĩ. A không, gọi cậu mấy đứa tới, nhanh tới kiểm tra cho Gia Mẫn một chút!”
Ba Tề tru lên không ngừng.
Mẹ Tề Gật đầu: “Đúng đúng! Đi, thằng ba, đi gọi cậu đi!”
Mẹ Tề thản nhiên điểm danh làm anh ba Tề giật mình, vội vàng chạy vào phòng khách.
Mẹ Tề: “Còn không mau trói ba cái thằng chó này lại!”
Mẹ Tề đi theo chồng, lôi kéo con gái vào nhà, miệng vẫn lẩm bẩm: “Thật quá nguy hiểm, đúng là toàn người liều mạng a!”
Ba tiểu tặc rùng mình không dám nhúc nhích: “…………”