Đối với anh hai Tề mà nói thì đây là kinh hỉ vô cùng lớn!
Ai có thể ngờ được hắn nhanh trí trong một phút chốc lại có thể đổi lấy kinh hỉ lớn như vậy!
Hắn cũng mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, cứ ôm bụng cười nắc nẻ. Nếu như tin tức tiểu thư nhà họ Mục giàu có số một Bến Thượng Hải đuổi đánh kẻ phụ lòng mình mà truyền ra thì phỏng chừng sẽ làm người ta cười chết mất! Mà sự thật có phải như vậy hay không? Anh hai Tề cảm thấy có lẽ không phải đâu!
Nhưng cho dù là thế nào thì vị Mục tiểu thư này cũng không quá để tâm, hung hăng trừng em trai hắn không tha!
Lúc này đây, anh hai Tề đặt tay lên ngực tự hỏi, cảm thấy chính mình thoạt nhìn có vận đào hoa tốt nhất nhà họ Tề nhưng thực tế chỉ là con số không! Nếu không thì sao hai người em trai của hắn đều có thể gặp được nửa kia một cách thần kì như vậy, mà hắn thì chỉ có lêu lổng với vũ nữ ở Đại Thượng Hải hay Bách Nhạc Môn?!
Thế mới thấy, vẫn là không có!
Thật sự không có! Không có mị lực.
Có điều, anh hai Tề cũng không thấy có gì không tốt. Tuy rằng nội tâm lặng lẽ thức tỉnh chính mình nhưng hắn rất nhanh liền khôi phục tâm thái lạc quan xem kịch. Nhìn đi, đây là di truyền từ thân cha Tề Quang Chí tiên sinh đó.
Người rộng rãi sẽ sống tương đối vui vẻ!
Hắn hết sức vui sướng nhìn dáng vẻ Mục Lan không bắt được Tề Gia Tài đang đứng giậm chân, trong lòng còn nghĩ rằng nếu người nhà họ Mục biết được thì chú tư có thể bị lột tám tầng da hay không!
Chỉ là, anh em bọn họ không có tình cảm chân thành đâu, lột da thì cứ lột đi!
Hắn muốn nhìn, hahaha!
Anh hai Tề hận không thể lập tức gọi tất cả người nhà tới đây. Vở tuồng hay như vậy chỉ có một mình hắn thưởng thức, thật đáng tiếc!
Nhưng nghĩ theo cách khác thì chỉ có hắn thấy được hẳn là ý trời rồi!
Là ông trời yêu mến hắn!
Con cưng được ông trời lựa chọn nha!
Anh hai Tề dựa người vào xe, tươi cười nhìn trò khôi hài trước mắt.
Mục Lan bóp eo, nói: “Tề Gia Tài, nếu anh còn là một thằng đàn ông thì đừng có trốn! Tôi có lời muốn hỏi anh đây!”
Tề Gia Tài so với những người tinh ý khác nhà họ Tề thì quả thực là vô cùng ngốc nghếch. Tuy hắn cũng có thể ngẫu nhiên đọ được với anh ba Tề một chút nhưng bản chất bọn họ là bất đồng. Anh ba Tề chỉ là có tính thẳng nam hơi nghiêm trọng, EQ thấp nhưng kì thật thì cũng không ngu ngốc.
Nếu cẩn thận nhìn nhận ra thì người ta cũng coi như là học bá ngành kĩ thuật, có thể làm nên đại sự. Nhìn lần trang hoàng nhà cửa lần này sẽ biết. Anh ba Tề là người toàn quyền phụ trách, hơn nữa cũng có thể tạo ra đột phá.
Nhưng anh tư Tề thì chỉ có ưu điểm là thành thật, an ổn và có thể làm việc.
Trong nhà họ Tề, cả EQ, IQ và dung mạo của hắn đều đứng chót.
Cũng đúng là bởi vì ngốc như vậy nên hắn mới có thể vừa nhìn thấy Mục Lan liền bỏ chạy, thật sự khiến cho anh hai Tề cùng quản sự của bến tàu và những công nhân đều trợn mắt há hốc mồm một phen. Đương nhiên, chuyện ngu ngốc trước nay đều một cây làm chẳng nên non, cho nên tính cách Mục Lan thế nào cũng đều đã lộ rõ.
Chỉ là, cả anh tư Tề và Mục Lan đều không phát giác ra điều đó!
Lúc này, hai người vẫn đang một thì như hổ rình mồi, một thì chạy vắt chân lên cổ!
Mục Lan chống nạnh: “Anh có nghe lời hay không? Nào có loại đàn ông nào như thế cơ chứ! Rốt cuộc ở đâu ra cái loại người này!”
Cô ấy gào lên to tướng như vậy, nếu là một người đàn ông khác có lẽ cũng phải gào lại cho cô ấy biết rốt cuộc mình “có hay không”, nhưng mà Tề Gia Tài “thiên chân vô tà” cứ yên lặng rụt cổ, nói: “Tôi trêu chọc gì cô đâu mà cứ đằng đằng sát khí như thế?”
A, đây chính là không thừa nhận trá hình.
Mọi người trầm mặc: “…”
Trong nhất thời không biết phải đánh giá hai người kia như thế nào.
Mục Lan: “Anh bớt nói nhảm đi! Lại đây! Tôi thực sự có điều muốn hỏi.”
Anh hai Tề xem kịch lâu như vậy cũng chưa rời đi. Em trai hắn mất mặt thì không sao nhưng Mục tiểu thư… Rốt cuộc, phía sau cô ấy còn có nhà họ Mục. Hắn hảo tâm đệm một câu: “Chú tư à, Mục tiểu thư thật sự có việc gấp tìm chú. Đừng có làm mất mặt người nhà họ Tề chúng ta nữa.”
Anh tư Tề nói thầm trong bụng: anh là một con công đực, nào biết đâu em đã bị người ta nhìn hết trơn rồi, thật quá khổ sở.
Nhưng tóm lại là lời anh hai Tề cũng không phải gió thoảng bên tai cho nên hắn vẫn rất nghe lời, cuối cùng cũng đứng yên lại, nói: “Vậy cô có chuyện gì thì nói đi.”
Gạt ý tứ của hắn chính là hai người không nói gì mới tốt!
Nhưng mà dù sao hắn cũng không trốn tránh nữa rồi.
Mục Lan nhìn đông nhìn tây, nói: “Anh lại đây.”
Tóm lại không thể ở trước mặt mọi người hỏi: Có phải anh đã đem chuyện tôi lơ đãng sấn vào WC nam và nhìn thấy của anh nói ra cho em gái anh biết hay không?
Tổng không thể hỏi như vậy!
Cho nên Mục Lan thực mau chỉ chỉ kho hàng, nói: “Anh đi ra đây.”
Cô ấy đi qua đó trước, anh tư Tề đi theo phía sau.
Nhìn thấy hắn cách mình hai, ba chục bước, Mục Lan nói: “Anh lại gần đây một chút. Hay là không sợ người khác biết đúng không?”
Anh tư Tề chần chừ một chút, cuối cùng vẫn đi tới bên cạnh Mục Lan, thấp giọng nói: “Có chuyện gì?”
Mục Lan trừng hắn một cái: “Chạy cái gì mà chạy! Có tật xấu à? Hay là giật mình?”
Anh tư Tề lúc này thật sự cảm khái em gái nhà mình dịu dàng mềm mỏng, chứ nhìn cái người này đi, quá đáng sợ.
“Cô hùng hổ xông tới như vậy, nói thật là ai cũng sẽ sợ. Tôi cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.” Anh tư Tề vẫn giữ khoảng cách.
Mục Lan từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, sắc bén nói: “Anh nói đi, có phải anh đã kể chuyện của chúng ta cho Gia Mẫn rồi không?”
Vừa nói như vậy, anh tư Tề liền cảm thấy chính mình còn oan hơn Đậu Nga(*)!
Hắn giơ tay lên: “Tôi thề, tôi không hề nói với em ấy một chữ nào!”
Ánh mắt Mục Lan có điểm hồ nghi, đánh giá trên dưới anh tư Tề.
Anh tư Tề nhanh chóng bổ sung: “Nếu như hôm qua tôi nói chuyện này cho em gái biết thì ngay bây giờ trời sẽ giáng xuống một tia sét, trực tiếp đánh chết tôi răng rắc luôn!
Mục Lan: “………………”
Ánh mắt cô ấy đảo đảo, nói: “Anh, anh thề cũng quá thật đi!”
Cô ấy cũng nhìn thấy mấy anh em nhà mình thề rồi, làm gì có loại nào miêu tả kĩ như này!
Cô ấy gãi đầu nghi vấn: “Nhưng nếu anh chưa nói thì sao hôm nay em ấy cứ kì kì? Chẳng lẽ thật sự là do tôi có tật giật mình suy nghĩ nhiều?”
Vừa nói như vậy anh tư Tề lập tức lắc đầu: “Không phải!”
Mục Lan: “Không phải cái gì?”
Anh tư Tề: “Không phải cô suy nghĩ nhiều. Tôi cũng cảm thấy em gái cứ kì kì thế nào ấy. Hôm qua nó còn ép hỏi tôi có xảy ra chuyện gì không. Nhưng mà tôi chưa nói gì cả!”
Sợ Mục Lan không tin, hắn nhấn mạnh: “Tôi thật sự một chữ cũng chưa nói. Cũng may là về sau em ấy buông tha. Cho nên, tối qua em ấy tha cho tôi mà hôm nay lại đi tìm cô?”
Quả nhiên là em gái ruột, đối xử với hắn thật tốt.
Cho dù có nghi hoặc cũng hướng về phía người ngoài! Anh trai cảm động quá bé ơi!
Anh tư Tề đang lặng lẽ cảm động liền nghe Mục Lan tự hỏi: “Chẳng lẽ, hôm qua ở bệnh viện thật sự có người nhận ra anh?”
Cô ấy nghĩ đến lời anh tư Tề rằng hắn đi bệnh viện nhiều nên nhân viên y tế đều quen biết hắn.
Nói không chừng bước ngoặt chính là ở chỗ này.
Bước ngoặt chân chính – Tiếu Hân đang chìm trong biển người mênh mông.
Anh tư Tề: “Có khả năng. Có điều, tôi nghĩ là em gái nhất định cũng không biết cụ thể sự tình, bằng không cũng sẽ không có ý định hỏi tôi!”
Mục Lan: “Cũng có lý.”
Hai người liếc nhau, trăm miệng một lời: “Không được để người khác biết!”
Là tôi không cẩn thận xông vào WC nam, hơn nữa lại nhìn cái kia của người ta! Mất mặt!
Là tôi phế vật bị một cô gái xem hết trơn lại còn bị cô ấy uy hiếp nữa! Mất mặt!
Tóm lại, trong chuyện này, cả hai người đều có tâm tình thà bị đánh chết cũng không được hé răng nửa lời. Cũng may là ở thời khắc gian nan hai người lại tâm đầu ý hợp.
Mục Lan thở dài, nói: “Anh phải cố thủ đấy!”
Anh tư Tề gật đầu, nói: “Cô cũng thế.”
Ngừng một chút, hắn lại nói: “Tôi đoán là em gái có biết một chút nên gài chúng ta để chúng ta không chịu nổi mà khai ra trước đấy.”
Mục Lan: “Anh yên tâm, tôi sẽ trụ được, tuyệt đối sẽ không nói.”
May mà cuộc đối thoại khờ khạo này không để Tề Gia Mẫn nghe được, nếu không có lẽ cũng sẽ không nhịn nổi mà phì cười phán một từ đồ ngốc!
Hai đại ngốc hàng thật giá thật!
Hai người giao tiếp với nhau như bọn trộm, cuối cùng lại trấn an đối phương không ít.
Mục Lan: “Về sau, lúc tôi gọi thì đừng chạy. Cậy mình có thể lực cường tráng à?”
Cô ấy mệt đến hộc máu rồi. Không được! Về sau, mỗi buổi sáng phải ở nhà rèn luyện chạy bộ mới được, bằng không nếu có chút chuyện là không đuổi kịp người ta mất!
Anh tư Tề cúi đầu nhìn Mục Lan, thật ra cô ấy khá thấp. Anh tư Tề cao tới 1m9 lại cường tráng, bằng không cũng không dùng lưng hùm vai gấu để hình dung hắn! Mục Lan chỉ có 1m6, mà con gái đều thích đẹp, tự nhiên cũng sẽ không nhiều thịt cho lắm. Cho nên anh tư Tề cúi đầu nhìn cô ấy liền cảm giác được sự vượt trội về dáng vóc.
Có điều hắn nhìn tới mặt của Mục Lan bởi vì vừa rồi “ngươi chạy ta đuổi” nên từ hai má đến tai tới tận phía dưới đều đỏ bừng. Trái tim anh tư Tề đập chệch một nhịp, lập tức rời ánh mắt đi: phi lễ chớ nhìn!
Thật khó lòng nhìn cô ấy như vậy.
Đây là con hổ cái, cho dù đỏ mặt cũng là hổ cái!
“Ấy, không phải, anh đây là biểu tình gì thế? Ghét bỏ tôi thấp à? Tôi có thấp hay cao thì cũng liên quan gì đến anh?”
Hay lắm, Mục Lan lại hiểu lầm rồi. Không thể không nói đây thật sự là hai đồ đại ngốc mà.
“Tôi không có…” Anh tư Tề vội vàng quay đầu lại muốn giải thích nhưng ngay lúc đang nói nửa chừng thì âm sắc giọng chợt thay đổi. Hắn nhanh chóng ôm chặt lấy Mục Lan, dùng sức dịch cô ấy về phía sau, trong khi một tay khác trực tiếp duỗi ra che chắn.
Mục Lan bị anh tư Tề ôm trọn trong vòng tay. Vừa rồi cô ấy bị đập vào bờ ngực rắn chắc của hắn nên chóp mũi đau xót. Hắn làm việc chân tay, lại cao to lực lưỡng nên ngực cứng có khác gì hòn đá đâu. Mục Lan đau đến mức rơi lệ, đang định mở miệng mắng chửi người thì nghe thấy một tiếng “rầm”.
Cô ấy kinh ngạc quay đầu qua liền thấy một thùng hàng đã rơi xuống đất. Nhìn cái vị trí đó, nếu như không phải được hắn ôm lấy thì cái thùng hàng nặng trình trịch bằng gỗ kia chắc chắn sẽ nện nên đầu cô rồi.
Mà bởi thứ này rơi xuống nên mặt đất xuất hiện một tầng bụi mù.
Cô ấy đang định thần lại thì chợt sửng sốt, lập tức giữ lấy tay anh tư Tề.
Vì phải làm việc nên hắn mặc không nhiều lắm, chỉ có một chiếc áo, nhưng lúc này ống tay áo đã rách toạc, cánh tay hắn bị rạch một đường đang chảy rất nhiều máu, trông vô cùng kinh khủng.
“Anh bị thương rồi!”
Anh tư Tề cúi đầu nhìn thoáng qua, lắc đầu nói: “Không việc gì. Xử lí một chút là được. Không có gì đáng ngại!”
Mục Lan gắt lên: “Sao lại không đáng ngại?!”
Nước mắt của cô ấy càng rơi nhiều hơn nữa: “Nhìn cánh tay của anh xem! Bây giờ nhanh đến bệnh viện! Không chỉ băng bó mà còn phải tiêm uốn ván nữa. Như vậy mới không bị truyền nhiễm lan sang chỗ khác.”
Lúc này, anh hai Tề và mấy công nhân cũng chạy tới. Hắn nghiêm mặt: “Có nặng lắm không?”
Theo sau lập tức nói: “Mau đi bệnh viện, chỗ này để anh xử lý!”
Anh tư Tề cười thật thà: “Thật sự không phải chuyện gì to tát đâu!”
Anh hai Tề: “Đi nhanh!”
Mục Lan: “Tôi sẽ đi cùng hắn.”
Anh hai Tề nhìn thoáng qua cánh tay anh tư Tề, lập tức nói: “Anh lái xe!”
Hắn nói với người quản sự: “Phong tỏa chỗ này lại. Anh lập tức cho người gọi điện thoại chú ba tới đây xem xét đi, tôi đi trước. Không ai được nhúc nhích cho đến khi tôi trở lại.”
Quản sự: “Được.”
Trong đó có một công nhân chất phác lại thành thật hỏi: “Thùng hàng bị rơi rồi không cần nhanh chóng mở ra kiểm tra một chút à? Nhỡ vỡ nát hết cả thì làm sao bây giờ?”
Anh hai Tề liếc nhìn người công nhân này một cái, ánh mắt lóe lên, nói: “Ở đây làm gì có chuyện của anh! Quản sự, cứ theo lời tôi phân phó mà làm! Để tôi biết được ai làm xằng làm bậy gì ở đây thì tôi sẽ giết chết kẻ đó!”
Hắn hung ác cảnh cáo xong liền lập tức lôi kéo em trai và Mục Lan lên xe rồi chạy như bay tới bệnh viện.
Thật ra thời gian của anh tư Tề ở bến tàu rất nhiều. Tuy rằng vì là chủ nên không bị thương nhiều, việc khuân vác và vận chuyển cũng không thật sự cần đến hắn nhưng hắn đã nhìn thấy công nhân bị thương nhiều rồi, cho nên, theo hắn thì cánh tay thế này cũng không phải vấn đề lớn.
Nhưng hắn không coi là chuyện lớn không có nghĩa là anh hai Tề và Mục Lan cũng thế!
Anh hai Tề thầm oán trách chính mình đã không chiếu cố em trai cho tốt. Đừng nhìn hắn suốt ngày trêu chọc em trai nhưng là trong nhà thì sao cũng được chứ ở ngoài mà em trai hắn bị ủy khuất hoặc bị thương thì trong lòng hắn liền rất khó chịu. Hắn cảm thấy mình không phải là người anh tốt.
Nghĩ như vậy, mặt của anh hai Tề quả thực kéo dài thành núi Trường Bạch luôn rồi.
Mà Mục Lan cũng tương tự. Cô ấy nghĩ tới bản thân hung dữ như vậy mà hắn còn không chút do dự cứu mình, thậm chí còn khiến chính hắn bị thương thì vô cùng khó chịu. Ngoại trừ lo lắng miệng vết thương của hắn thì cô ấy cũng cảm thấy mình thật không phải một người tốt.
Cái mắt chó má của cô, coi thường người khác, nhìn nhầm người ta!
Tề Gia Tài rõ ràng là một người đàn ông tốt!
Ấy thế mà cô ấy lại mắng chửi hắn! Chính cô ấy mới là người tồi tệ!
Xe cứ như vậy phăng phăng lao đến bệnh viện. Tề Linh Hiền đã tan ca vào sáng sớm cho nên hôm nay cũng không ở bệnh viện. Có điều đúng như Tề Gia Tài nói, bọn họ và nhân viên y tế ở đây thực sự rất quen thuộc. Bọn họ vừa tới liền ngay lập tức có bác sĩ tới xử lí, trong lời nói cũng nghe ra sự thân quen.
Anh hai Tề không ở bên này lâu. Nếu đã tới bệnh viện thì hắn yên lòng rồi, đương nhiên là sẽ đi xử lí sự tình ở bến tàu. Hắn đi vào văn phòng của bệnh viện gọi điện cho anh cả Tề sau đó mau mau trở lại bến tàu.
Hắn không nghĩ sự cố lần này thật sự chỉ là ngoài ý muốn.
Đương nhiên nếu như không có câu “mở ra kiểm tra” thì hắn sẽ không cảnh giác đến thế. Nhưng chỉ bởi một câu như vậy, anh hai Tề lập tức nâng cao phòng bị. E là chuyện lần này có điểm cố ý.
Vì sao thì không cần nói cũng biết!
Hỏi như vậy rõ ràng là muốn xem hàng hóa nhà bọn họ!
Có điều, đến tột cùng là bên nào âm mưu thì lại chưa thể biết được.
Anh hai Tề nhanh chóng rời đi mà Mục Lan lại hoàn toàn không để ý. Cô ấy nhìn chằm chằm cánh tay anh tư Tề, hỏi: “Có đau không?”
Anh tư Tề cười nhe răng: “Đàn ông sợ gì đau? Vết thương nhỏ như này đương nhiên là không đau rồi.”
Nếu lúc hắn nói chuyện không run run môi thì trông thật sự rất ổn.
Bác sĩ đang xử lí miệng vết thương ở bên cạnh liếc hắn một cái, không nói gì.
Mục Lan cắn môi, cũng không đáp lại. Nhưng cô ấy lại rất nghiêm túc hỏi bác sĩ: “Hắn như vậy thì có phải tiêm uốn ván không? Cái thùng gỗ đập vào trông rất bẩn, không biết có nhiễm trùng hay không.”
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, nói: “Cô gái còn rất hiểu biết.”
Rốt cuộc, mọi người bị thương đều chỉ băng bó đơn giản một chút, chờ cho mình tự khỏe lại, thậm chí còn không uống đủ thuốc nữa. Ai bảo vì nghèo đâu! Hơn nữa cho dù là không nghèo thì rất nhiều người cũng sẽ không nghĩ tới tiêm uốn ván gì gì đó.
Vì vậy, chỉ một vấn đề thôi cũng có thể nhìn ra cô ấy là người có học thức.
Học thức(1) và thường thức(2) không hẳn là liên quan nhưng mà hiện tại không có nhiều người biết thường thức, nếu như không có đủ học thức để hỗ trợ thì thường thức cũng chẳng là gì cả.
(1) học thức: kiến thức học thuật có được từ việc học.
(2) thường thức: kiến thức phổ thông trong cuộc sống thường ngày.
“Hắn như thế này khẳng định là phải tiêm uốn ván. Xử lí miệng vết thương xong sẽ tiêm.” Bác sĩ nhìn Mục Lan, suy đoán về quan hệ giữa Tề tứ thiếu và vị tiểu thư này. Bọn họ đương nhiên biết Tề tứ thiếu và Khang Kỳ đã từng đính hôn.
Nhưng cũng phải nói rằng Tề tứ thiếu và Khang Kỳ đã giải trừ hôn ước được hơn nửa năm rồi. Có đôi khi thời gian cũng không phải thật dài nhưng nghĩ tới vẫn cảm thấy nó đã xảy ra từ rất lâu rồi khiến người ta quên bẵng đi.
Nhưng phải nói thật là có một số việc thực sự vô cùng kì quái.
Nói tới nhà họ Tề, rõ ràng là Tề tứ thiếu có vẻ kém cỏi nhất lại có vận đào hoa không tồi, còn ba người kia… Đương nhiên, Tề nhị thiếu cũng tốt nhưng hắn có quen biết được người phụ nữ nào đứng đắn không?
Không có!
Từ Tề phó viện trưởng anh tuấn tiêu sái, nho nhã uyên bác cho tới mấy thiếu gia phong lưu phóng khoáng, một đám đều có vận đào khoa không dám nhìn thẳng. Ấy thế nhưng Tề tứ thiếu đây, trước kia đính hôn cùng Khang Kỳ, bây giờ lại kiếm được cô gái này.
Tuy rằng nhân phẩm của Khang Kỳ không ra gì nhưng người cũng khá xinh đấy chứ!
Cô gái trước mắt này cũng rất đẹp, không chỉ đẹp mà gia thế cũng có vẻ rất tốt.
Tuy rằng hắn là một bác sĩ nhưng cũng có mắt nhìn người. Chỉ xem tới đôi khuyên tai sáng long lanh kia là có thể thấy được gia thế vị này không xoàng rồi!
Bác sĩ lại liếc mắt nhìn Mục Lan lần nữa.
Mục Lan bị hắn nhìn, trong lòng thấp thỏm. Chờ đến khi xử lí xong miệng vết thương, bác sĩ trở về chỗ của mình mình bắt đầu kê đơn thuốc thì liền nghe thấy Mục Lan quát: “Anh ở bên này sửa sang lại quần áo đi! Đừng tưởng là đàn ông con trai thì có thể lộ da thịt đi tới đi lui.”
Anh tư Tề: “???”
Vị bác sĩ trung niên phì cười, thầm nghĩ ‘còn quản rất nghiêm’.
Mục Lan nhanh chân đi theo bác sĩ tới trước bàn làm việc. Cô ấy liếc nhìn anh tư Tề một cái, hạ giọng nói nhỏ: “Bác sĩ, ngài nói với tôi đi, có phải rất nghiêm trọng không?”
Bác sĩ ngẩng đầu: “???”
Mục Lan nhìn vẻ mặt của hắn thì càng thêm lo lắng: “Thật sự rất nghiêm trọng sao? Có gì ngài cứ nói thẳng đi, tôi sẽ không bị dọa ngất đi đâu!”
Bác sĩ: “…”
Khẩn trương đến mức này đúng là quá quan tâm Tề tứ thiếu rồi!
Hắn giơ khóe miệng lên, nói: “Hắn không sao, cô đừng quá lo lắng.”
Chỉ là, Mục Lan có điểm không tin lời này cho lắm, khó hiểu hỏi: “Vậy vừa nãy ngài cứ nhìn tôi làm cái gì? Không phải muốn tôi nói chuyện riêng với ngài sao?”
Bác sĩ: “………………………………”
Thì ra là hiểu lầm! Cay cú thật!
Hắn bất đắc dĩ cười cười, nói: “Không phải, cô hiểu lầm rồi! Chỉ là tôi chưa từng thấy hắn cùng…"
Hắn lại cảm thấy nói như vậy hình như không ổn lắm nên sửa miệng, cũng coi như là hảo tâm thêm gạch thêm ngói cho tình cảm của bọn họ, để cô gái nhỏ này đau lòng Tề tứ thiếu: “Miệng vết thương của hắn rất sâu, hơn nữa cũng rất lớn, không dùng thuốc tê cứ trực tiếp khử trùng và khâu thì rất đau, người bình thường đều không chịu nổi. Tôi thấy hắn đổ mồ hôi, môi cũng trắng bệch, hẳn là đau lắm, cho nên định kêu cô ra ngoài.”
Mục Lan: “Chuyện này thì liên quan gì? Tôi đi ra ngoài thì hắn không đau nữa à?”
“Cô đi ra ngoài thì hắn đau cũng có thể kêu ra! Có con gái ở đấy, chả lẽ hắn là một nam tử hán lại không biết nhục mà kêu thành tiếng sao?”
Mục Lan: “Thì ra là thế.”
Tề tứ thiếu miễn cưỡng khoác quần áo đi ra: “…”
Hắn thật sự là nam tử hán, đương nhiên không cần kêu ra tới.
“Tôi không…” Hắn còn chưa nói ra thì đã nghe Mục Lan ra lệnh: “Anh qua bên kia chờ tôi đi lấy thuốc.”
“Tôi không cần…” Lại một lần nữa chưa nói ra thì Mục Lan đã cướp lời: “Không nghe bác sĩ nói à? Miệng vết thương của anh rất nghiêm trọng! Ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này chờ đi!”
Cô ấy nói chuyện với bác sĩ: “Làm phiền ngài trông chừng hắn một chút, tôi đi lấy thuốc. Hắn rất nhiều việc, sợ là đến lúc tôi trở lại thì hắn đã chạy đi mất rồi."
Bác sĩ gật đầu: “Được.”
Nếu là người khác nhất định hắn sẽ không đồng ý như vậy nhưng ai bảo là hắn quen biết Tề tứ thiếu đâu!
Mắt thấy Mục Lan ra ngoài rồi hắn cười nói: “Cô bạn gạn gái này đối với anh không tồi nha! Quen biết thế nào vậy?”
Vừa nói vậy anh tư Tề gần như bùng nổ ngay lập tức, đứng phắt lên nói: “Chúng tôi không có quan hệ gì!”
“Ha hả!”
Đây là thể hiện rõ ràng không tin!
Anh tư Tề: “Chúng tôi thật sự không có quan hệ gì cả!”
Hắn trừng lớn mắt, thở nặng: “Ông đừng có nói bậy!”
“… À.” Ha hả, có quỷ mới tin!
Anh tư Tề khóc không ra nước mắt, nghiêm túc nói: “Nếu ông mà nói hươu nói vượn thì cô ấy sẽ đánh chết tôi mất.”
“… Ờ.” Còn rất sợ vợ.
Chờ tới khi Mục Lan quay lại liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng cho lắm nhưng cô ấy vẫn cứ giao thuốc cho bác sĩ, nói: “Mấy cái này uống như thế nào? Ngài nói cho tôi, à không, cho hắn biết. Tề Gia Tài, lại đây!”
Không biết vì sao Tề Gia Tài lại cảm thấy Mục Lan có một loại phong thái khiến hắn phải mạc danh nghe lời răm rắp.
Hắn đi qua đó ngồi, cẩn thận nghe chỉ dẫn. Bác sĩ nói: “Được rồi đấy. Giờ lại đây tôi tiêm cho.”
Hắn cười cười bổ sung: “Là chích vào mông.”
Anh tư Tề lập tức đỏ mặt lên: “…”
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Mục Lan, do dự, ngập ngừng khóe miệng, thật lâu sau mới nói: “Cô cô cô, cô đi ra ngoài đi!”
Mục Lan thiếu chút nữa xúc động phun ra một câu "chẳng lẽ chưa thấy qua chắc" nhưng trong thời khắc mấu chốt vẫn còn lí trí thu hồi lại, chỉ trừng Tề Gia Tài một cái rồi xoay người ra cửa.
Tiểu nhạc đêm ở đây, người khác tự nhiên không biết được.
Nhưng không biết được cũng chỉ là tạm thời. Chờ cho tới khi hai người kia rời khỏi bệnh viện, chỉ ngắn ngủi nửa giờ sau, toàn bộ bệnh viện đều biết Tề Gia Tài có bạn gái mới!
Đương nhiên, bây giờ Tề Gia Tài vẫn chưa bước chân ra khỏi bệnh viện, bởi vậy cũng không có đưa tới quá nhiều sự chú ý.
Tuy nói không có người chú ý nhưng cũng không phải tuyệt đối, ít nhất là có Từ Thục Tuệ. Hơn nữa, cô ấy nhận ra Mục Lan.
Rốt cuộc cũng đã sống tới đời thứ hai, đối với rất nhiều chuyện và người đều biết nhiều hơn người khác một chút. Mà nhà họ Mục chính là danh nhân ở bến Thượng Hải, điểm này cô ấy đương nhiên biết. Đặc biệt là sau khi người Nhật Bản chiếm cứ Thượng Hải, nhà họ Mục vẫn cứ giàu có số một Thượng Hải và hiển hách như cũ. Chỉ tiếc là nhà họ bọn nhảy nhót không được bao lâu thì bị tra ra là có quan hệ mật thiết với Trùng Khánh, hơn nữa còn cung cấp lượng tài chính viện trợ rất lớn, bởi vậy nên sau một đêm liền tàn lụi.(3)
Khi ấy, nhà họ Mục, người thì chết, người thì trốn.
(3) Trùng Khánh từng là một thành phố trực thuộc trung ương của Trung Hoa Dân Quốc và đóng vai trò là thủ đô thời chiến của chính phủ Quốc dân Đảng trong Chiến tranh Trung-Nhật (1937–1945). Nhà họ Mục có quan hệ với chỗ Trùng Khánh tức là có liên kết với Đảng và viện trợ tiền cho kháng chiến chống Nhật. Nhật tra ra được thì đương nhiên sẽ xử lí nhà họ Mục.
Từ Thục Tuệ không nhớ quá rõ cuối cùng vị Mục tiểu thư này sẽ thế nào, nghĩ rằng chắc cũng không có cái kết cục tốt.
Mà hiện tại, cô ấy nhìn thấy Mục Lan và Tề Gia Tài cùng đi ra từ phòng bệnh thì ngạc nhiên kinh hãi.
Hai người kia có giao thiệp sao?
Cô ấy lại ngẫm nghĩ, cũng không tính là ngoài ý muốn. Rốt cuộc, mỗi người đều biết rằng Tề Gia Mẫn có rất nhiều bạn là nữ, hơn nữa đều là gia thế hiển hách, Mục Lan cũng là một trong số đó. Nếu như nói Mục Lan bởi thế nên mới quen biết Tề Gia Tài thì cũng không khiến người ta bất ngờ.
Nói không chừng, đời trước bọn họ cũng quen nhau, chỉ là cô ấy không biết mà thôi.
Từ Thục Tuệ cũng không cảm thấy đời này và đời trước có gì khác nhau. Những chuyện bây giờ mới thấy cô ấy không nghĩ là đời trước không xảy ra, chỉ là do chính cô ấy không biết mà thôi. Vì vậy nên Từ Thục Tuệ vẫn có cảm giác vô cùng hơn người.
Chẳng qua, tuy rằng cô ấy biết tất cả nhưng vận khí lại có chút không tốt.
Như là lần trước gặp Tề Gia Mẫn, cô ấy ngã xuống cầu thang. Đấy, đang êm đẹp lại quăng chân cái ngã gãy xương, hôm nay vẫn còn chưa được xuất viện. Thế này cũng làm chậm trễ rất nhiều việc!
Nhưng mà quả nhiên là ông trời vẫn đối tốt với cô ấy!
Họa phúc ở đời khó mà biết được, chẳng phải vì thế nên cô ấy mới gặp được hai người kia ở chỗ này hay sao?!
Tề Gia Tài cùng Mục Lan đang chuẩn bị rời đi thì phát hiện một cô gái chống nạng đứng ở cuối hành lang lờ mờ nhìn bọn họ. Cô ấy mặc một thân quần áo bệnh nhân trắng sọc, tóc dài xõa trên vai, sắc mặt trắng bệnh giống như ma nữ.
Đang yên đang lành tự dưng Tề Gia Tài rùng mình một cái!
Hắn bắt lấy cánh tay Mục Lan ở bên cạnh.
Mục Lan cảm giác được lực tì vào, ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Làm sao vậy? Đau à?”
Tề Gia Tài lắc đầu, hắn đè thấp thanh âm, nói: “Cô có nhìn thấy có một cô gái ở bên kia không?”
Mục Lan nhìn theo tầm mắt của hắn, gật đầu: “Có. Đó là người thích thầy Lục.”
Tề Gia Tài thở phào một hơi: “Không phải ma nữ là tốt rồi.”
Mục Lan không nhịn được phì cười, nói: “Anh có lá gan lớn ghê ta? Tôi nhớ rõ Gia Mẫn rất gan dạ mà!”
Tề Gia Tài gật đầu: “Gia Mẫn vốn dị lớn mật. Em ấy là Tề Đại Lực đấy có biết không? Tề Đại Lực có sợ ai chắc?”
Mục Lan: “!!!!!!!”
Cô ấy chưa từng biết, chớp chớp mắt hỏi: “Anh gọi Gia Mẫn là gì?”
Anh tư Tề lúc này mới phát hiện ra mình đã không cẩn thận để lộ nhũ danh của em gái, hắn lắp bắp đổi đề tài: “Cô, cô cái gì cũng biết nha! Đến cả người nào thích thầy Lục cũng biết nữa.”
Mục Lan: “Vốn dĩ tôi cũng rất thích thầy Lục mà. Cho nên tôi rất quen thuộc mấy người thích thầy ấy.”
Cô ấy có điểm ấn tượng với Từ Thục Tuệ bởi vì đây chính là người rơi xuống nước được thầy Lục cứu lên.
Vậy thì có thể không khắc sâu ấn tượng sao?
Anh tư Tề chấn kinh: “Cô thích thầy Lục?”
Hắn biết thầy Lục! Đó chính là vị hôn phu của cô Phạm!
Tuy rằng không quen biết Lục Minh Kỳ nhưng với cô Phạm thì có.
“Thầy Lục có vị hôn thê rồi mà!”
Mục Lan: “……” Sao tôi lại nói ra mấy cái này thế không biết.
Lúc này, Mục Lan cảm thấy khi ở trước mặt Tề Gia Tài cô ấy đều bất chấp tất cả, chẳng thèm để ý cái gì hết!
Cô ấy nói: “Vốn dĩ, vốn dĩ, tôi nói là vốn dĩ. Trước kia đầu óc có chút lú, suy nghĩ linh tinh. Nhưng bây giờ tôi không thế nữa rồi. Biết chưa?”
Tề Gia Tài: “Ờ.”
“Con gái chính là hay thay đổi thế đấy không được sao?”
Tề Gia Tài: “À.”
Hai người cứ thế luyên thuyên đi xuống lầu. Tuy rằng không nghe được họ nói gì nhưng có thể thấy sự tự nhiên và gần gũi giữa hai người.
Từ Thục Tuệ đứng từ xa nhìn lại, cắn chặt hàm răng.
Cô ấy không thể tưởng tượng hai người kia thật sự cặp với nhau!
Cô ấy hiểu rõ chuyện nam nữ này nhất, chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sự thân mật giữa bọn họ.
Từ Thục Tuệ không rõ rốt cuộc nhà họ Tề có cái gì tốt mà một đám người này cứ đâm đầu vào.
Tề Gia Mẫn!
Nhất định là Tề Gia Mẫn giở trò quỷ!
Con người Tề Gia Mẫn tâm cơ thâm trầm, đời trước có thể bất động thanh sắc làm rất nhiều chuyện, đời này hẳn cũng là như thế!
Hoặc là nói, đời này, cô ta càng thêm cao tay hơn không ít! Mấy ông anh vô dụng của cô ta đều có thể dây dưa với thiên kim tiểu thư hào môn cao quý như vậy thì nhà họ Tề về sau càng khó đối phó.
Trên thực tế, Từ Thục Tuệ căm hận nhà họ Lục và Lục Minh Tuyết sâu sắc hơn Tề Gia Mẫn rất nhiều. Dẫu sao, những người đó mới là kẻ trực tiếp thật sự làm tổn hại cô ấy. Còn đối với Tề Gia Mẫn đối lập với cô ấy mà nói thì chết quá sớm, không đáng để nhắc tới.
Nhưng hiện tại cô ấy phải đem lực chú ý đặt lên người Tề Gia Mẫn!
Dù sao bây giờ cô ấy vẫn đang ở nhà họ Từ, còn muốn dựa vào người cha của mình, mà mục tiêu của cha Từ chính là tranh chấp kinh doanh với nhà họ Tề. Đồng thời, Tề Gia Mẫn cũng là bạch nguyệt quang trong lòng Lục Minh Kỳ, cho nên Từ Thục Tuệ càng đặt nặng tâm tư đối với nhà họ Tề và Tề Gia Mẫn.
Cô ấy hạ mắt xuống, đi tới bàn y tá. Chỗ này có điện thoại, người bệnh đều dùng điện thoại ở đây.
Cô ấy nhanh chóng gọi một cuộc, bên kia đầu dây là giọng của Khang Kỳ: “Alo, ai vậy?”
Từ Thục Tuệ nói: “Tôi là Từ Thục Tuệ. Khang Kỳ, cô tới đây một chuyến đi.”
Thanh âm cao cao tại thượng, vô cùng kiêu căng!
Ở trong lòng cô ấy, Khang Kỳ chính là một quân cờ, là đồ vật trong tay mặc người bài bố. Chính bởi vậy nên cô ấy chưa bao giờ đem Khang Kỳ để ở trong lòng. Nhưng ai ngờ, Khang Kỳ lại lãnh đạm nói: “Để xem đã! Tôi ở bên này rất bận.”
Từ Thục Tuệ lập tức bất mãn: “Cô bận cái gì? Tôi tìm cô trở về chính là để đối phó với nhà họ Tề nhưng đã lâu như vậy đến một cọng lông của bọn họ cũng chưa bị tổn thương. Rốt cuộc cô làm cái quái gì vậy? Đến cả việc Tề Gia Tài có bạn gái cũng không biết. Liền tính là câu dẫn hắn về tay cũng có hữu dụng, nhưng kết quả thì sao? Cô chẳng làm được cái tích sự gì cả! Không gây ảnh hưởng đến nhà họ Tề một phân! Phế vật! Bây giờ bảo qua đây thì thoái thác. Cô cho rằng tôi dễ nói chuyện lắm hả? Tôi nói cho cô biết, nếu như không nghe lời thì tôi sẽ cho cô xem một chút hậu quả. Tôi tin là cô biết rõ mẹ mình và gã tình nhân kia đã chết như thế nào đi? Nếu không muốn rơi vào kết cục đó thì ngoan ngoãn nghe lời!”
Khang Kỳ nắm chặt tay nhưng giọng nói cũng dịu đi vài phần: “Được rồi, tôi tới ngay.”
Cúp điện thoại, cô ta xoay người đi vào phòng ngủ, nhẹ giọng nói: “Em không thể ở cùng ngài nữa rồi. Em phải đi bệnh viện một chuyến.”
Người đàn ông nằm trên giường đúng là ba Từ Thục Tuệ, ông ta trừng mắt hỏi: “Đi bệnh viện? Làm gì? Có phải con bé Từ Thục Tuệ chết tiệt kia lại làm khổ em không?”
Khang Kỳ rũ mắt xuống, dáng vẻ đáng thương, thấp giọng nói: “Cũng không phải đâu, ngài đừng hiểu lầm. Đều là người một nhà, đừng để ảnh hưởng đến tình cảm gia đình…”
Ba Từ: “Khẳng định là nó giày vò em. Em nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?”
Khang Kỳ: “Cô ấy bảo bây giờ ngay lập tức tới gặp cô ấy, bằng không sẽ đánh chết em, còn bắt em đi câu dẫn Tề Gia Tài…”
“Tiểu súc sinh!” Ba Từ tức giận: “Con bé chết tiệt kia tưởng là làm cho ta chút sự tình đã có thể đứng trên đầu tất cả mọi người nhà họ Từ diễu võ giương oai đây mà! Thế mà nó dám định đội nón xanh cho ta thì còn cái gì không thể làm? Em không cần nghe theo nó! Ta phải nhìn xem rốt cuộc nó dám làm gì em!”
Ba Từ một tay kéo Khang Kỳ vào lòng rồi sau đó đè xuống giường!
Từ Thục Tuệ chờ mãi chờ mãi, đương nhiên không thể chờ được Khang Kỳ.
Lúc này Khang Kỳ còn phải ở cùng ba Từ mây mưa cơ mà!
Ngày ấy, Khang Kỳ trở về vốn dĩ thật sự là để đối phó với nhà họ Tề. Nhưng nhà họ Từ cấp quá ít, hơn nữa Từ Thục Tuệ cũng khiến người ta chán ghét không kém gì Tề Gia Mẫn, cho nên, khi Tề Gia Cung ngỏ ý hợp tác, cô ta liền bắt lấy thời cơ ngay lập tức.
Tất nhiên cũng là bởi vì cô ta thật sự sợ hãi. Nhà họ Từ tuy đáng sợ nhưng ngu xuẩn, mà Tề Gia Cung đáng sợ lại khiến người ta cảm thấy không còn đường sống.
Dưới sự công kích của cả lời uy hiếp và tiền bạc, Khang Kỳ vẫn nên nghe lời Tề Gia Cung thì hơn. Suy cho cùng cô ta vẫn biết phân nặng nhẹ!
Như bây giờ thật tốt!
Từ Thục Tuệ đáng thương không biết gì, còn cho rằng dựa vào kí ức kiếp trước có thể tìm được một kẻ trợ giúp mình nhưng thật ra lại là dẫn sói vào nhà.
Khang Kỳ với cả Từ Thục Tuệ gì đó Tề Gia Mẫn không thể hiểu được, lúc này cô đang luyện xạ kích ở Khai Thụy Sĩ!
Hơn nữa, còn rất vui mừng nữa!
Bởi vì sư phụ đã về rồi!
Tề Gia Mẫn rốt cuộc đã biết vì sao Du Khanh muốn bọn họ cùng nhau tới đây. Thì ra là bởi vì có Du tứ thiếu.
Có một số lời Du Khanh thật sự không tiện nói ở trong nhà, nhưng ở đây thì khác. Hẳn là cô ấy và Du tứ thiếu đã nói qua cho nên khi Du tứ thiếu thấy Du Khanh cũng chẳng có một chút giật mình ngạc nhiên nào.
Tề Gia Mẫn kéo tay Tiếu Hân cùng đi luyện bắn súng, để hai chú cháu bọn họ ở riêng với nhau ở quán café.
Cô không hề quan tâm bọn họ nói cái gì đâu.
Khả năng bắn súng của Tiếu Hân không tốt cho lắm, dù sao cô ấy cũng chưa luyện tập qua.
Nhưng Tề Gia Mẫn thì khác, bây giờ đã bắn rất chuẩn, thậm chí còn bắt đầu luyện tập với bia di động.
Chẳng qua, tuy rằng kĩ thuật của Tiếu Hân không tốt nhưng cũng có thể nhìn ra cô ấy rất cứng cỏi, tâm lí cũng vô cùng tốt! Thành tích của cô ấy thảm không nỡ nhìn nhưng cho dù là thế thì vẫn lặng lẽ luyện tập như cũ, vô cùng nghiêm túc.
Tề Gia Mẫn: “Tiếu Hân, em thấy tâm lí chị rất tốt đó nha!”
Tiếu Hân nghiêng mắt nhìn Tề Gia Mẫn, mỉm cười: “Không phải em càng tốt hơn sao? Em đang khen chính mình hay khen chị đây?”
Tề Gia Mẫn bật cười. Tiếu Hân cảm thán: “Thật ra chị mới phải bội phục em! Ba người chúng ta đều nói là tới luyện xạ kích, vẫn là chị nói ra trước tiên, nhưng cuối cùng chỉ có em làm được!”
Có đôi khi Tiếu Hân cảm thấy Tề Gia Mẫn, người này, thực đáng sợ!
Bởi vì, nếu Tề Gia Mẫn đặt ra một mục tiêu thì nhất định sẽ kiên trì bền bỉ không ngừng để đạt được. Người bình thường thật sự rất khó làm được như vậy! Nhiều khi cô ấy cảm thấy mình là một người rất quyết tâm và có hoạch định nhưng so với Tề Gia Mẫn thì hoàn toàn không nhằm nhò gì.
Thậm chí Tiếu Hân còn nghĩ nếu như Tề Gia Mẫn sinh ra là con trai thì nhất định sẽ càng xuất sắc hơn nữa, có thể làm được càng nhiều việc lớn hơn nữa!
Nhưng mọi việc đều không có nếu như và điều này không nhất thiết là xấu.
Tiếu Hân nói: “Về sau không có việc gì chị cũng sẽ cùng em đến luyện tập.”
Tề Gia Mẫn: “Được!”
Tiếu Hân: “Cái kia, phải nhắc nhở em một chút.”
Cô ấy không chút do dự nói: “Ba chị ngày ngày tiếp cận nhà em là vì muốn dẫn mối!”
Tề Gia Mẫn phụt một tiếng phun.
Tiếu Hân: “Thật mà. Nghe nói là một cô gái ngoại quốc, hẳn là thân phận hiển hách đi, bằng không ba chị cũng không đến mức như thế. Con người ba chị ấy mà, không được lợi thì không nhiệt thành đâu.”
Tề Gia Mẫn: “Chuyện này em ít nhiều cũng biết qua, nhưng vẫn phải cảm ơn chị! Cảm ơn chị nha, Tiếu Hân!”
Có đôi lúc Tề Gia Mẫn cũng đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ một chút, nếu chính mình là Tiếu Hân thì cô có thể đối xử bất cần với bạn bè hay không! Sau khi tự hỏi liền cảm thấy căn bản không được! Có một số việc cô vẫn rất ích kỷ, cho dù là bạn bè thân thiết tới cỡ nào cũng không thể so với người nhà được.
Cô chính là một người đối người không đối sự!
Nhưng Tiếu Hân thì khác. Cô ấy đối xử với bạn bè thực sự rất chân thành! Hơn nữa, phẩm cách cũng vô cùng cao thượng. Mặc dù biết rằng nói như vậy sẽ không tốt đối với ba mình nhưng cô ấy vẫn cứ đem ra nhắc nhở cô, thật sự là khó có được!
“Em cảm thấy, chị thật sự……” Tề Gia Mẫn còn chưa nói xong liền nhìn đến cửa mở. Du tứ thiếu đi vào, Tề Gia Mẫn lập tức vẫy tay cười: “Sư phụ.”
Du tứ thiếu lộ ra một chút ý cười, nói: “Không chăm chỉ luyện tập mà nói chuyện phiếm hả?”
Tề Gia Mẫn duyên dáng nói: “Người cũng đâu phải đồng hồ, phải nghỉ ngơi nha!”
“Giảo biện.”
Du tứ thiếu đi tới bên cạnh cô, nói: “Nào, cho tôi xem kết quả luyện tập mấy ngày nay.”
Tề Gia Mẫn: “Được!”
Cô đang chuẩn bị đeo tai nghe thì đột nhiên nghĩ tới một việc, quay đầu lại nói: “Sư phụ, tôi đã mở được lớp thứ nhất của cái hộp rồi! Anh cũng quá gian trá đi? Rốt cuộc là bao nhiêu lớp a? Không phải tôi sẽ phải động não tới mức trọc đầu đấy chứ?”
Du tứ thiếu: “Ba!”
Tề Gia Mẫn: “Đậu má!”
Tề Gia Mẫn gục xuống đầu, làm trạng thái suy sút: “Thật sầu! Ba lớp! Biết đến ngày tháng nào mới có thể thành công!”
Du tứ thiếu thuận thế nhéo cái má phúng phính của cô, nói: “Nghiêm túc. Luyện bắn đi.”
Tề Gia Mẫn: “… Ờ.”
Cô đeo tai nghe lên, nói: “Bây giờ tôi luyện bắn với bia di động rồi. Độ chính xác rất thấp.”
“Nếu độ chính xác của cô cao thì còn luyện tập cái gì nữa?”
Hai người ngươi nói ta đáp, rất nhanh tiến vào tâm thế nghiêm túc luyện tập. Du Khanh vẫn luôn đi theo sau chú của mình lúc này yên lặng nhìn về phía Tiếu Hân, vừa vặn Tiếu Hân cũng nhìn qua, hai người cho nhau cái liếc mắt. Tiếu Hân buông đồ trong tay xuống, nhanh chóng đi ra ngoài cùng Du Khanh.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, Tiếu Hân ngập ngừng một chút, nói: “Tiểu thúc nhà chị…”
Lại lắc đầu, nói: “Bỏ đi!”
Đừng đoán mò!
(*) Đậu Nga: Đậu Nga là một cô gái nhà nghèo vùng Sở Châu. Mẹ nàng mất khi nàng còn nhỏ, cha nàng là Đậu Thiên Chương không có tiền trả nợ, lại vội lên kinh dự thi, không có tiền lộ phí, liền bán nàng cho 1 bà góa là Thái Bà làm con dâu nhỏ (tức là con dâu mua từ lúc nhỏ, khi lớn lên phải làm vợ con trai người mua). Đậu Nga tới nhà họ Thái chưa được 2 năm, thì cậu con trai họ Thái bị bệnh mất, chỉ còn nàng và Thái Bà sống nương tựa vào nhau. Trương Lư Nhi là 1 tên lưu manh ở Sở Châu, cùng với bố là Trương Lão Nhi thấy nhà họ Thái chỉ có 2 người phụ nữ, liền đến ở lỳ đó, rồi ép lão bà lấy Trương Lão Nhi. Thái Bà thế cô, đành ưng chịu. Trương Lư Nhi lại ép Đậu Nga thành thân với hắn. Đậu Nga cương quyết cự tuyệt và chửi rủa hắn thậm tệ. Trương Lư Nhi căm tức, liền nghĩ kế trả thù. Mấy hôm sau, Thái Bà bị ốm, sai Đậu Nga nấu cháo. Trương Lư Nhi lén bỏ thuốc độc vào trong bát cháo, rắp tâm giết chết Thái Bà rồi sẽ ép buộc Đậu Nga. Đậu Nga bưng cháo cho Thái Bà, bỗng Thái Bà thấy buồn nôn, không muốn ăn nữa và chuyển bát cháo cho Trương Lão Nhi ăn. Trương Lão Nhi trúng độc, lăn lộn dưới đất rồi tắt thở. Trương Lư Nhi đã đổ tội đầu độc cho Đậu Nga, bắt nàng giải lên quan cai trị Sở Châu. Tri phủ Sở Châu là Đào Ngột, một viên quan nổi tiếng tham nhũng, nhận tiền đút lót của Trương Lư Nhi, bắt Đậu Nga ra thẩm vấn, ép nàng nhận tội đầu độc. Đậu Nga bị đánh đập chết đi sống lại, nhất định không chịu nhận tội. Đào Ngột biết Đậu Nga rất hiếu thuận với Thái Bà, liền đem Thái Bà ra đánh đập trước mắt Đậu Nga. Đậu Nga thương Thái Bà tuổi già, không chịu nổi cực hình, đành chịu nỗi oan mà nhận tội. Tên tham quan Đào Ngột đã mọi dùng mọi thủ đoạn ép được cung, liền khép nàng vào tội chết, giải nàng ra pháp trường xử tử. Đậu Nga trước khi bị hành hình đã phát ra ba lời thề như đinh đóng cột với quan giám trảm: nếu tôi bị oan, thì đao chém qua đầu một giọt máu nóng cũng sẽ không rơi xuống đất mà sẽ bắn lên trên dải lụa trắng kia; nếu tôi bị oan, thì sau khi thân chết, trời sẽ giáng tuyết dày ba thước, đắp lên thi thể tôi; nếu như tôi bị oan, sau khi tôi chết thì từ giờ trở đi, Sở Châu này sẽ hạn hán trong suốt 3 năm liền. Đây là câu chuyện có thật vào triều Nguyên.