Tề Gia Mẫn nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh cả Tề thì dở khóc dở cười. Rốt cuộc cũng chỉ có mấy ông anh trong nhà mới coi trọng cô như vậy. Nếu nói Cao Như Phong có ý với cô, điểm này có thể cảm nhận thấy, dù sao hắn vẫn luôn biểu hiện thực rõ ràng.
Nhưng nếu nói sư phụ thích cô thì Tề Gia Mẫn không làm cách nào mà tin tưởng được!
Cô cười cười, cảm khái: “Hắn là sư phụ, hẳn là không muốn đồ đệ bị người khác khi dễ đi. Tuy rằng em không phải chính phái gì nhưng cũng coi như là nghiêm túc học tập đúng không? Em biểu hiện tốt như vậy, sư phụ đương nhiên đối xử tốt với em rồi!”
Anh cả Tề lại cười như không cười lên, chỉ là hắn không tiếp tục phản bác Tề Gia Mẫn nữa, chỉ ừm một tiếng.
Hai anh em cùng xuống xe. Lúc này sắc trời đã sáng, ánh ban mai chiếu rọi lên gương mặt Tề Gia Mẫn. Anh cả Tề nhìn về phía em gái, cảm thấy không còn cảnh sắc nào đẹp mắt được hơn nữa. Em gái hắn xinh đẹp như vậy, có nhiều người thích cũng là chuyện bình thường.
Hơn nữa, hắn cũng không cảm thấy là chính mình tưởng quá nhiều.
Bé con nhà bọn họ đối với chuyện tình cảm nam nữ này không phải thực hiểu nên mới luôn cho rằng không phải như vậy. Nhưng hắn là một thằng đàn ông, hắn cảm thấy chỉ có đàn ông mới thực hiểu đàn ông nhất.
Đương nhiên, những điều này không cần phải nhiều lời nói với tiểu công chúa nhà bọn họ làm gì!
Hai người lên lầu liền nhìn thấy anh hai Tề đứng ở trước phòng bệnh. Tề Gia Mẫn chạy nhanh tới, hỏi: “Cô Phạm thế nào rồi?”
Anh hai Tề: “Vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật chưa được bao lâu. Không nguy hiểm đến tính mạng. Người trong phòng bệnh, chưa tỉnh. Cậu thì đi thay quần áo.”
Tề Gia Mẫn nhìn xuyên qua cửa sổ vào trong phòng bệnh, nhà họ Phạm đều có mặt ở đó.
Tề Gia Mẫn đẩy cửa phòng bệnh ra, người nhà họ Phạm quay đầu nhìn lại. Cô đi vào trước rồi thấp giọng nói: “Thực xin lỗi.”
Người nhà họ Phạm vẫn luôn túc trực ở bệnh viện, cũng không biết cụ thể chuyện là như thế nào nên khi nghe cô nói thế thì có phần bối rối. Có điều Tề Gia Mẫn cũng không định đem chuyện này gạt đi, đương nhiên cô cũng sẽ không làm ảnh hưởng tới Phạm Tiểu Vi nghỉ ngơi, thấp giọng nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện tránh làm phiền cô Phạm nghỉ ngơi.”
Bọn họ cùng nhau đi ra ngoài cửa. Tề Gia Mẫn nghiêm túc: “Tôi là Tề Gia Mẫn. Thực xin lỗi. Thật ra tay sát thủ kia là nhằm vào tôi, bởi vì cô Phạm và tôi trao đổi quần áo nên hắn mới nhận sai người.”
Người nhà họ Phạm trợn mắt há hốc mồm nhưng cũng rất nhanh một lão thái thái đã phản ứng lại, đẩy mạnh Tề Gia Mẫn một cái, nói: “Ngươi là ngôi sao chổi! Thì ra là do ngươi liên lụy Tiểu Vi nhà chúng ta. Đồ độc ác! Ngươi…”
Bà ta vươn tay ra muốn đánh người nhưng bị người trong nhà giữ chặt. Một người đàn ông trung niên trong số đó lên tiếng: “Mẹ, bình tĩnh một chút. Đây là ngoài ý muốn. Con tin là Tề tiểu thư nhất định cũng không lường trước được.”
“Nếu không phải, nếu không phải cô ta đổi quần áo với Tiểu Vi, nơi nào Tiểu Vi bị gánh tội oan như vậy! Đều là tại cô ta!” Lão thái thái rơi lệ đầy mặt.
“Mọi người nói nhỏ thôi, đừng náo loạn ở bệnh viện!”
Một hộ sĩ đi tới nhìn chằm chằm người nhà họ Phạm một cách thận trọng nói: “Dù là có chuyện gì cũng đừng quấy rầy người bệnh nghỉ ngơi.”
Phạm đại thiếu đè lại lão thái thái, nói: “Mẹ, mặc kệ thế nào thì chờ Tiểu Vi tỉnh mới biết được. Chúng ta cũng không thể mù quáng trách tội Tề tiểu thư. Chúng ta càng nên trách tội kẻ nổ súng kia!”
Anh cả Tề nói: “Hung thủ gây ra chuyện này chúng tôi đã tra ra được.”
Hắn không những không ngăn cản người nhà họ Phạm mà còn nói: “Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện?”
Phạm đại thiếu bản chất là không muốn gây xung đột với nhà họ Tề. Không phải là do quan hệ của hắn với em gái không tốt mà đơn giản là hắn có thể bình tĩnh. Nghĩ đến hiện tại Phạm Tiểu Vi chưa tỉnh, căn bản là không thể biết được tình huống cụ thể là như thế nào thì không nên tùy tiện đắc tội với nhà họ Tề.
Rốt cuộc, người khác khả năng không hiểu biết Tề Gia Cung nhưng hắn lại tương đối hiểu biết một chút.
Hắn nói: “Được!”
Hắn đè lại mẹ mình, nói: “Mẹ, chuyện này cứ giao hết cho con.”
“Gia Mẫn!” Tề Linh Hiền lúc này đã thay đổi thường phục, tiến lên giữ chặt cháu gái, nói: “Sao cháu lại tới đây?”
Ông ấy cũng là một người không biết nội tình.
Tề Gia Mẫn nhỏ giọng: “Cậu, cháu tới thăm cô giáo Phạm. Cô ấy là bởi vì cháu nên mới bị thương.”
Tề Linh Hiền kinh ngạc nhướng mày, nhưng thực mau liền nghĩ đến những chuyện trước đó xảy ra với Phạm Tiểu Vi. Cô ấy có dáng người hao hao Tề Gia Mẫn, lại mặc áo của Tề Gia Mẫn, đến ông cũng còn nhận nhầm chứ đừng nói đến người ngoài.
Chỉ là ông thật không nghĩ tới những người đó muốn giết cháu gái mình. Tề Linh Hiền nghiêm túc: “Thực xin lỗi, cháu gái tôi đã làm liên lụy tới mọi người. Thật sự rất xin lỗi!”
Nếu sự tình là xuất phát bởi Tề Gia Mẫn, làm một người cậu, ông hẳn tự nhiên phải gánh vác lên.
“Tôi biết là chúng tôi có nói nhiều hơn nữa cũng không thể giảm bớt sự đau đớn của Phạm tiểu thư, nhưng tôi hứa nhất định sẽ chữa khỏi cho cô ấy. Là nhà họ Tề chúng tôi nợ mọi người. Chỉ cần mọi người có việc gì cần đến Tề Linh Hiền tôi đây thì tôi nhất định đem toàn lực, muôn lần chết không chối từ.”
Người nhà họ Phạm nhận ra đây là vị phó viện trưởng vừa rồi cấp cứu làm phẫu thuật cho Phạm Tiểu Vi.
Tề Linh Hiền này là người có danh tiếng. Những người đã cư ngụ lâu ở Bến Thượng Hải hẳn là biết tới ông ấy. Bởi vì sự kiện hối hôn và vị hôn thê tư bôn với người khác năm đó là một vụ bê bối chưa từng có. Tề Linh Hiền này mang một chiếc nón xanh chắc bền.
Nhưng đối với người trẻ tuổi, hoặc là nói những người khác không biết đến vụ bê bối đó thì Tề Linh Hiền chính là Phó viện trưởng bệnh viện Nhân Ái, là chuyên gia ngoại khoa trẻ tuổi nhất và cũng lợi hại nhất ở Thượng Hải. Càng đừng nói, những người bạn học của ông ấy cũng đều là người nổi danh trong giới y học quốc tế.
Mặc kệ khi nào, người như vậy đều cực kì có địa vị.
Rốt cuộc, ai cũng ăn ngũ cốc hoa màu như nhau, nào có người sẽ không sinh bệnh? Tóm lại, nếu giao hảo với người như Tề Linh Hiền sẽ nhận được nhiều chỗ tốt.
“Tề phó viện trưởng nói lời này nghiêm trọng rồi. Tiểu Vi còn chưa tỉnh, chúng tôi cũng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi cảm thấy cho dù thế nào thì người đáng trách phải là kẻ ra tay tàn nhẫn kia chứ không phải những người bị hại.”
Thái độ của Phạm đại thiếu rất rõ ràng, Phạm thái thái tự nhiên cũng đã nhìn ra. Cô ấy lập tức tiến lên đỡ lấy mẹ chồng, nói: “Mẹ, mẹ nhiều tuổi rồi không nên quá kích động, mau ngồi xuống đã. Hay là mẹ muốn em gái chưa tỉnh mà mình đã không trụ nổi rồi?”
Phạm lão thái thái hòa hoãn một chút ngồi lên ghế hành lang.
Anh cả Tề: “Cậu, cậu cũng đã thức trắng đêm rồi, thân thể chịu không nổi nữa đâu. Như vậy đi, để thằng hai đưa cậu trở về nghỉ ngơi, còn để văn phòng cho cháu mượn một lát để tâm sự chút chuyện với Phạm công tử đây.”
Tề Linh Hiền: “Cậu không sao. Cậu sẽ ở lại.”
Ông ấy thật sự không yên tâm, chỉ là anh cả Tề vẫn nói: “Cậu, cậu nghe cháu, trở về nghỉ ngơi.”
Ngoài lĩnh vực chuyên môn của mình ra, những chuyện khác Tề Linh Hiền không thực sự kiên định với ý kiến của bản thân. Thấy anh cả Tề kiên trì như vậy ông ấy cũng đành gật đầu: “Vậy được, cậu về nghỉ ngơi một lát rồi sẽ quay lại.”
Theo sau lại nói: “Cậu đi bàn giao cho bác sĩ trực ban.”
Ông ấy bản chất là một người rất có trách nhiệm, Phạm Tiểu Vi lại bởi vì Tề Gia Mẫn mà ngoài ý muốn bị thương, tự nhiên là càng để bụng gấp đôi. Tề Linh Hiền xoay người rời đi. Tề Gia Mẫn đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, không nói một lời, an tĩnh nhìn Phạm Tiểu Vi.
Còn anh cả Tề thì mời Phạm đại thiếu tới văn phòng Tề Linh Hiền nói chuyện.
Hành lang ồn ào trong nháy mắt trở nên yên ắng. Không bao lâu, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Tề Gia Mẫn quay đầu nhìn lại. Là Lục Minh Kỳ.
Lục Minh Kỳ vội vàng đi tới bên cạnh Phạm lão gia tử và Phạm lão thái thái, hỏi: “Bác trai, bác gái, Tiểu Vi không có việc gì đi?”
Phạm lão gia tử ngẩng đầu liếc nhìn Lục Minh Kỳ một cái, không nói chuyện. Chỉ có Phạm lão thái thái mở miệng nói: “Không có nguy hiểm đến tính mạng.”
Lục Minh Kỳ: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”
Phạm lão gia tử không nhịn được, nói: “Không bằng sang năm anh hẵn tới!”
Phạm lão thái thái lay Phạm lão gia tử một chút, ông ấy a một tiếng, biểu hiện rõ ràng không vừa lòng anh con rể tương lai này cho lắm. Có điều, Lục Minh Kỳ cũng không để bụng sự lạnh nhạt của ông ấy, ngược lại ôn tồn nói: “Hôm qua cháu đi Tô Châu, suốt đêm gấp trở về, thật sự là không kịp. Thực xin lỗi, bác trai.”
Phạm lão gia tử: “Liền tính là anh có lỗi gì cần xin thì cũng không phải xin tôi.”
Lục Minh Kỳ nhấp môi, nói: “Cháu biết. Cháu đi xem Tiểu Vi.”
Hắn đi tới trước mặt Tề Gia Mẫn, nói: “Không nghĩ tới bạn học Tề và Tề nhị thiếu cũng ở đây.”
Tầm mắt hắn dừng ở trên người anh hai Tề, nói: “Tôi thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, không bằng Tề nhị thiếu trở về đổi cái quần áo, bên này còn có chúng tôi mà.”
Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng trên người anh hai Tề cũng có một ít vết máu.
Lục Minh Kỳ: “Nghĩ đến là Tề nhị thiếu hỗ trợ, ngày khác tôi nhất định sẽ tới cửa nói lời cảm tạ.”
Phạm lão thái thái cười giễu, nói: “Nếu phải vì bọn họ thì Tiểu Vi cũng sẽ không bị thương. Minh Kỳ à, cháu đừng cảm ơn mù quáng người nào.”
Anh hai Tề: “Thực xin lỗi.”
Lục Minh Kỳ dừng một chút, nhất thời không biết nên nói cái gì, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, giơ tay vỗ vỗ vai anh hai Tề.
Tề lão gia tử đột nhiên liền nắm chặt nắm tay, thu lại thần sắc, rốt cuộc cũng không nói cái gì.
Lục Minh Kỳ sóng vai cùng Tề Gia Mẫn đứng ở cửa phòng bệnh. Tề Gia Mẫn mặt không biểu tình, thật lâu mới mở miệng: “Anh hai.”
Tề Gia Mẫn đột nhiên lên tiếng, quay đầu lại nhìn về phía anh hai Tề, nói: “Lát trở về anh giúp em hẹn Cao Như Phong, hôm nay em nhất định phải gặp được hắn.”
Anh hai Tề hơi hơi nhíu mày, nhưng cũng thực mau nói: “Được, bây giờ anh sẽ giúp em liên hệ.”
Vừa đúng lúc lúc này Tề Linh Hiền cũng đã trở lại, anh hai Tề: “Chúng ta đi trước!”
Hắn nhìn Gia Mẫn, nói: “Anh sẽ nhanh chóng giúp em liên hệ với hắn.”
“Liên hệ ai?” Vừa lúc, anh cả Tề và Phạm đại thiếu cũng đã trở lại.
Anh cả Tề kinh ngạc nhìn Tề Gia Mẫn: “Em muốn liên hệ ai?”
Tề Gia Mẫn: “Em muốn gặp Cao Như Phong.”
Anh cả Tề do dự một chút, rốt cuộc cũng không có ngăn trở.
Phạm đại thiếu đi theo phía sau anh cả Tề, ánh mắt lóe lên một chút: “Ba mẹ, hai người trở về nghỉ ngơi thôi.”
Hắn nhìn về phía vợ mình, nói: “A Mai, em đưa ba mẹ trở về, anh ở lại đây trông coi em gái.”
Hai vị lão nhân có chút không muốn đi, nhưng Phạm công tử rốt cuộc vẫn thuyết phục họ. Hắn nháy mắt với vợ mình, Phạm thái thái lập tức đỡ lấy hai người kia: “Ba mẹ, hai người không về nếu em gái tỉnh rồi sợ là cũng sẽ không yên tâm. Không bằng chúng ta về nghỉ ngơi thật tốt, lúc quay lại em gái cũng đã tỉnh rồi. Em gái không việc gì hai người lại mệt gục thì không được, đúng không ạ?”
Dừng một chút, lại nói: “Hơn nữa, nói không chừng hôm nay hay ngày mai bọn chú hai trở lại nhìn thấy hai người tiều tụy như vậy hẳn sẽ rất đau lòng đấy!”
Hai vị lão nhân cuối cùng cũng bị thuyết phục. Phạm đại thiếu nói: “Tề tiểu thư cũng trở về đi, bên này chỉ cần nhà chúng tôi túc trực là được rồi. Lúc nào Tiểu Vi tỉnh tôi sẽ điện thoại báo cho cô biết.”
Anh cả Tề ôm lấy bả vai Tề Gia Mẫn, nói: “Đi thôi, đi về trước.”
Tề Gia Mẫn không muốn đi, nhẹ giọng nói: “Nói không chừng cô Phạm lát nữa sẽ tỉnh, em ở lại…”
“Cậu nói cô ấy tiêm rất nhiều thuốc mê, hơn nữa bản thân bị thương cũng không nhẹ, sẽ không mau tỉnh được, sớm nhất cũng phải đến tối. Hôm qua em đã không ngủ một đêm rồi, trở về nghỉ ngơi chút rồi lại đến sau. Nghe anh!”
Tề Gia Mẫn thật sâu hít một hơi, nói: “Vậy… được.”
Mấy người nhà họ Tề cùng nhau rời đi. Anh cả Tề vẫn đi cùng một xe với Tề Gia Mẫn. Hắn khởi động xe, nói: “Tìm Cao Như Phong làm gì?”
Tề Gia Mẫn lộ ra một mạt ý cười, nói: “Em còn cho rằng anh sẽ không hỏi em đâu!”
Anh cả Tề: “Anh chỉ là có chút ngạc nhiên.”
Hắn xoa đầu Tề Gia Mẫn, nói: “Hơn nữa em là đứa em anh thương nhất, anh phải quan tâm em chứ.”
Tề Gia Mẫn: “Em chỉ muốn nhắc nhở Cao Như Phong một chút.”
Anh cả Tề nhìn Tề Gia Mẫn một cái thật sâu, cười nói: “Nhắc nhở Cao Như Phong?”
Tề Gia Mẫn: “Anh cả, anh đừng nghĩ nhiều nha, Em chỉ gặp hắn một chút thôi, lại không phải cùng hắn chạy trốn đi đâu. Hơn nữa, kì thật, Cao Như Phong không phải một người xấu, em nhắc nhở hắn cũng là để tốt cho nhà chúng ta. Những việc có thể xử lí đơn giản thì sao hà tất phải làm nó phức tạp lên?”
Anh cả Tề: “Đứa bé lanh lợi này.”
Tề Gia Mẫn nghiêng thân mình đi, nói: “Anh cả biết Cao Như Phong ở đâu đúng không? Anh đưa em đi tìm hắn được không?”
Anh cả Tề im lặng.
Tề Gia Mẫn: “Anh để em đi đi, trở về em sẽ giải thích với anh hết thảy. Thật sự, vừa rồi cẩn thận nghĩ lại toàn bộ sự việc, em chưa bao giờ có một thời khắc thanh tỉnh như vậy. Em biết người đứng phía sau là ai, cũng biết hắn muốn làm gì. Em tìm Cao Như Phong, cho dù là đối với hắn hay đối với chúng ta cũng đều là điều tốt nhất.”
Anh cả Tề không đáp lời nhưng lặng lẽ quay đầu xe. Tề Gia Mẫn nhợt nhạt cười, nói: “Cảm ơn anh.”
Anh cả Tề: “Quan hệ anh em chúng ta mà còn nói cảm với chả ơn cái gì!”
Xe quẹo trái quẹo phải rốt cuộc dừng lại trước cửa Bách Nhạc Môn. Tề Gia Mẫn nói: “Cao Như Phong ở chỗ này?”
Theo sau lại lẩm bẩm: “Không phải chỗ gì đàng hoàng.”
Tề Gia Mẫn xuống xe. Hôm nay tựa hồ lạnh hơn hôm qua không ít, cô cảm thấy gió lồng lộng bên người lạnh lẽo.
Cô kéo kéo áo khoác, đẩy cửa Bách Nhạc Môn ra. Lúc này lập tức có người tiến tới: “Vị tiểu thư này, chúng tôi còn chưa đến giờ mở cửa.”
Buổi sáng đúng là thời điểm tiêu điều nhất của Bách Nhạc Môn, chỉ có một, hai lần mở cửa.
Tề Gia Mẫn: “Tôi họ Tề, tôi muốn gặp Cao Như Phong.”
Cô nhẹ giọng nói: “Tôi nghĩ Cao Như Phong hẳn là bằng lòng gặp mình.”
Người gác cửa nhìn qua Tề Gia Mẫn một cái rồi nói: “Vậy cô chờ một chút.”
Cao Như Phong lúc này đang dựa trên ghế sofa, tàn thuốc đã đầy một gạt tàn. Hắn điểm điểm tay lên mặt bàn tựa hồ đang cân nhắc gì đó, mà những người ở bên cũng đều an tĩnh không dám ho he.
“Cốc cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên.
Cao Như Phong: “Vào đi!”
“Tam đương gia, có một vị cô nương họ Tề ở cửa muốn gặp ngài.”
Cao Như Phong sửng sốt, nói: “Ai?”
Hắn dập thuốc ngay lập tức, lại lần nữa xác nhận: “Tề tiểu thư?”
Rất nhanh, hắn căn bản không nói gì trực tiếp lao ra khỏi cửa. Cao Như Phong vội vàng xuống tới lầu dưới liền nhìn thấy Tề Gia Mẫn đang xoa xoa tay dường như bị lạnh. Hắn cười, nói: “Sao lại tới đây? Nhớ anh à?”
Hắn duỗi tay giữ chặt Tề Gia Mẫn: “Tôi làm ấm tay cho em nhé?”
Tề Gia Mẫn nháy mắt đem tay giấu sau lưng, nói: “Không.”
Cao Như Phong cười cười, nhéo mặt Tề Gia Mẫn một phen. Tề Gia Mẫn nắm chặt tay nói: “Anh không thể nói chuyện hẳn hoi được à? Cứ phải động tay động chân?”
Cao Như Phong cúi đầu liền thấy mái tóc lộn xộn của cô, dáng vẻ mang chút gì hoang dã, tự do. Người ngoài đều cảm thấy Tề Gia Mẫn là một tiểu khả ái ôn nhu, nhưng Cao Như Phong biết cô chính là tiểu hổ, là loại có thể sẽ cắn người.
Rõ ràng nhìn là một cô gái mềm yếu nhưng trong xương cốt lại rất quật cười.
Đây chính là Tề Gia Mẫn mà hắn biết.
Trông cô có vẻ rất lạnh, sắc mặt có chút tái nhợt. Cao Như Phong cởi áo khoác của mình ra phủ lên vai Tề Gia Mẫn. Tề Gia Mẫn do dự một chút rồi cũng không cự tuyệt. Cao Như Phong bởi vì điểm này mà mỉm cười ôn nhu.
Hắn có chút tự giễu bản thân thật không có tiền đồ. Chỉ bởi Tề Gia Mẫn không cự tuyệt cái áo thôi mà hắn đã cao hứng lên như vậy! Thật là đáng thương!
“Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?” Tề Gia Mẫn hỏi.
Cao Như Phong nhìn cô cười nói: “Chúng ta nói chuyện? Được.”
Hắn nhìn ra ngoài cửa, cảm khái đầy ẩn ý: “Anh cả em không vào sao? Hắn thế mà yên tâm giao em gái cho tôi, thật là hiếm có. Sáng nay mặt trời cũng đâu có mọc đằng tây!”
Tề Gia Mẫn không nói lời nào, chỉ an tĩnh nhìn Cao Như Phong, ánh mắt sáng ngời.
Cao Như Phong: “Ai không phải là em thuyết phục hắn bằng cách thổ lộ tình yêu của em đối với tôi…”
Còn chưa nói xong thì Tề Gia Mẫn đã xoay người muốn đi, hắn lập tức giữ lấy cô, nói: “Chỉ đùa một chút thôi mà, sao em đã tức giận bỏ đi thế?”
Tề Gia Mẫn: “Rốt cuộc anh có muốn nói chuyện không? Nếu không thì tôi liền đi.”
Cao Như Phong cười cười: “Đi thôi, đi lên lầu.”
Hắn nói: “Đây chính là lần đầu tiên Gia Mẫn chủ động tới tìm, không phải là tôi bị kích động hay sao?”
Lời hắn nói, một dấu chấm câu Tề Gia Mẫn cũng không tin.
Có điều cô vẫn theo chân hắn đi lên lầu. Hai người vừa tới đã thấy bốn người đàn ông cao lớn thô kệch đứng ở hành lang, động tác nhất trí nhìn lại đây. Tề Gia Mẫn biết đây chính là nhóm tứ đại kim cương thủ hạ của Cao Như Phong.
Chà, tuy rằng tên có chút tục khí, ở hiện đại sẽ khiến người ta cười rụng răng, nhưng ở thời điểm hiện tại thì tựa hồ có vẻ rất khí phách. Cô ngẫu nhiên cũng nghe thấy người khác đề cập tới bốn tên thủ hạ này luôn coi Cao Như Phong như Thiên Lôi, chỉ đâu đánh đó.
Lòng trung thành của bọn họ chưa bao giờ đặt ở công ty Già Hưng, mà là đặt trên người Cao Như Phong.
Rõ ràng là bốn người trông có vẻ thực hung hãn nhưng lúc này lại như một đám Husky với vẻ mặt quái lạ và đầy hiếu kỳ.
Cao Như Phong: “Đều lui hết đi.”
Bốn người ngươi thọc ta, ta thọc ngươi, rốt cuộc cũng có một người lên tiếng hỏi: “Lão đại, vị này chính là chị dâu?”
Cao Như Phong: “Ngươi nói xem?”
Tề Gia Mẫn dừng bước, nghiêng mắt nhìn Cao Như Phong, trên mặt không có chút ý cười nào.
Cao Như Phong cười nhạo một tiếng, không giải thích gì thêm, chỉ nói: “Đừng tới quấy rầy chúng ta.”
Lời này nói ra, những người khác lập tức lộ ra vài phần ái muội. Có điều Cao Như Phong thế mà lại mỉm cười, so một cái thủ thế, nói: “Mời đi bên này.”
Tề Gia Mẫn đi theo Cao Như Phong vào phòng. Bên trong ngập tràn sương khói, không biết là đã hút bao nhiêu thuốc, rất nặng mùi. Đương nhiên, cả căn phòng đều bừa bộn, đồ vật để lung tung, chỗ nào cũng lộn xộn hết cả.
Có điều cái này cũng không ngoài dự liệu của Tề Gia Mẫn. Nếu nơi này mà ngăn nắp gọn gàng, sạch sẽ quy củ mới thật là làm người kinh ngạc! Như hiện tại mới là bình thường.
Cao Như Phong: “Ngồi đi.”
Tề Gia Mẫn ngồi xuống ghế sô pha, yên lặng bỏ qua dấu chân trên tay vịn!
Cao Như Phong: “Uống chút gì không? Chỗ này chỉ có rượu thôi.”
Tề Gia Mẫn nghĩ đến tình huống uống say lần trước, có chút xấu hổ, nói: “Không cần.”
Cao Như Phong tựa hồ cũng nghĩ đến cái gì đột nhiên liền bật cười.
Tề Gia Mẫn lập tức thẹn quá hóa giận: “Cao Như Phong!”
Cao Như Phong chống hai tay lên bàn trà, nhìn Tề Gia Mẫn, nói: “Tôi phát hiện ra là em không sợ tôi nữa!”
Thời điểm bọn họ vừa mới quen biết, tuy rằng Tề Gia Mẫn che giấu khá tốt nhưng ít nhiều vẫn có thể nhìn ra có một chút thấp thỏm, nhưng hiện tại hoàn toàn không có. Hắn nhìn vào đôi mắt Tề Gia Mẫn, nói: “Là bởi vì, em thích tôi sao?”
Tề Gia Mẫn đột nhiên động thủ. Cũng không biết là Cao Như Phong không muốn chống cự hay là Thái Cực quyền của Tề Gia Mẫn có hiệu quả mà sau hai, ba chiêu hắn đã bị đè ở trên sofa! Tề Gia Mẫn từ trên cao nhìn xuống, đè cổ hắn, nói: “Rốt cuộc anh có muốn nói chuyện tử tế hay không? Nếu như vẫn cứ nói mấy thứ vớ vẩn này đó thì chúng ta không cần nói thêm gì nữa cả.”
Cao Như Phong duỗi tay đáp ở bờ vai của mình, lược dùng một chút lực. Tề Gia Mẫn buông lỏng tay ra.
Cao Như Phong ho khan một tiếng, lười biếng dựa vào trên sô pha, nói: “Em nói đi.”
Ánh mắt của hắn có chút sáng lên: “Chuyện gì? Tề Gia Cung không dễ dàng để cho em đơn độc gặp tôi như thế.”
Hắn cũng không phải không có đầu óc.
Tề Gia Mẫn xoa xoa cổ tay, nói: “Tôi tới chỉ là muốn nhắc nhở anh đừng để trúng kế.”
Cao Như Phong giương mắt nhìn về phía Tề Gia Mẫn. Cô chậm rãi nói: “Mục đích của hắn không phải là giết tôi, mà là lợi dụng chuyện này để khiến anh và Lê Tiệp càng thêm giương cung bạt kiếm đối đầu nhau tới mức ngươi chết ta sống.”
Tề Gia Mẫn không nhìn Cao Như Phong, chỉ cúi đầu bóp nhẹ cổ tay mình, tiếp tục nói: “Cho dù anh có thật sự thích tôi hay không thì ít nhất là có một số người nhận định như thế. Nếu anh thích tôi mà tôi lại bị Lê Tiệp hại chết thì cho dù xuất phát từ thiệt tình hay là thể diện thì anh và Lê Tiệp cũng sẽ đối địch không ngừng. Đây chắc chắn là điều mà có người hi vọng đến. Còn hiện tại, tuy tôi không chết, nhưng chuyện này cũng đã đủ gay gắt để tạo mâu thuẫn giữa anh và Lê Tiệp. Tôi không quá hiểu biết về Nhị đương gia, thậm chí cũng không hiểu biết về anh, nhưng tôi biết mình chính là bị liên luỵ thành một quân cờ trong xung đột này.”
Tề Gia Mẫn lúc này rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, cô nhìn về phía Cao Như Phong, mỉm cười: “Cao Như Phong, kỳ thật là biểu hiện của anh liên lụy tôi.”
Cao Như Phong: “Vậy em còn tới nhắc nhở tôi?”
Tề Gia Mẫn: “Ai bảo tôi hảo tâm đâu! Hơn nữa, người khác muốn giết tôi, chẳng lẽ tôi còn không phản kích? Con người của tôi chính là loại có thù tất báo! Kẻ độc thủ đằng sau muốn lợi dụng tôi khiến anh và Lê Tiệp đối chọi gay gắt như nước với lửa, tôi liền phải khiến hắn không đạt được ý muốn.”
Cao Như Phong ánh mắt lóe lóe, chậm rãi nói: “Vậy em cảm thấy là ai muốn khiến tôi và Lê Tiệp như nước với lửa?”
Hắn nhìn Tề Gia Mẫn, cười như không cười hỏi: “Nếu tiểu Gia Mẫn nhà chúng ta thông minh như vậy, không bằng chỉ điểm cho anh trai một chút?”
Tề Gia Mẫn: “Nếu Cao Tam đương gia còn không rõ ràng một chút sự tình như vậy thì tôi cảm thấy công ty Già Hưng đều là một lũ ngu xuẩn rồi! Rốt cuộc Tam đương gia thượng vị nhanh như vậy mà đầu óc đều là một đống phân thì những người khác thì lấy đâu ra đầu óc được đây?”
Cao Như Phong đột nhiên tiến lên một bước, cả người dán ở trên người Tề Gia Mẫn. Hai người gần trong gang tấc, phảng phất như cô có thể cảm nhận được hơi thở của hắn.
Cô duỗi tay đè lại ngực của hắn, nói: “Tránh ra!”
Cao Như Phong cúi đầu nhìn Tề Gia Mẫn, thấy lông mi cong vút xinh đẹp của cô, hai mắt mở to đen nhánh và sáng long lanh giống như có thể nhìn thấu tâm can người khác. Hắn vẫn luôn biết cô thật đẹp. Hắn duỗi tay nắm nhẹ cằm cô, nói: “Em…”
Dừng một chút, hắn cười, không nói gì rồi buông lỏng tay ra và lui về phía sau một bước, lười nhác dựa trên sô pha.
Tề Gia Mẫn: “Tam đương gia vẫn nên cẩn thận ngẫm nghĩ lời tôi nói đi!”
Cô đứng dậy muốn đi, Cao Như Phong đột nhiên giữ chặt cổ tay của cô. Tề Gia Mẫn không có phòng bị, cả người ngã lên người hắn, nhưng động tác của cô cũng rất nhanh, trực tiếp cho hắn một quyền vào cằm.
Cô ngay lập tức tránh ra, nói: “Anh còn có mặt mũi không!”
Cao Như Phong: “Tôi với em, khi nào thì cần mặt mũi?”
Hắn nhìn cô thật sâu, nói: “Tề Gia Mẫn, em thật là một người khẩu thị tâm phi.”
Tề Gia Mẫn: “A! Ai nói? Anh có thể hay không đừng tự mình **?”
Cao Như Phong cười ái muội, nói: “Nếu em không có ý tứ gì với tôi thì vì sao lại can dự vào sự sống chết của tôi? Cứ để cho tôi và Lê Tiệp ngu ngốc tranh đấu với nhau, ai chết người ấy xui xẻo thôi. Nhưng em lại không làm thế, ngược lại còn tới nhắc nhở tôi. Tề Gia Mẫn, em dám nói là em không có ý gì với tôi sao?”
Tề Gia Mẫn đã từng gặp qua người tự luyến, nhưng chưa thấy ai ảo tưởng sức mạnh tới như vậy.
Cô cười ha hả một tiếng, lạnh mặt, nói: “Nếu như không có liên lụy đến tôi thì đương nhiên là như thế nào tôi cũng sẽ mặc kệ! Nhưng là, nếu liên lụy đến tôi, thì tôi không thể để cho người khác được như ước nguyện rồi!”
Cô chậm rãi nghiêng người về phía trước, đến gần Cao Như Phong, ghé vào tai hắn. Cô chưa bao giờ tới gần hắn đến thế. Cao Như Phong vốn không cảm thấy nam nữ dựa gần có cái gì, nhưng giờ khắc này hắn lại cảm giác được mình đang khẩn trương tới mức có chút run rẩy.
Giống như hắn chỉ cần hơi động một chút thì khả năng sẽ chạm vào gương mặt trắng nõn và tinh tế của cô vậy.
Cao Như Phong đứng bất động.
Tề Gia Mẫn cứ như vậy ghé vào bên tai hắn, hơi thở phả vào lỗ tay hắn, nhỏ nhẹ nói: “Không phải người nào nằm viện cũng đều nhất định là bệnh nhân.”
Hôm nay cô tới đây thật ra cũng chính là vì một câu này! Một câu quan trọng nhất!
Nói xong, Tề Gia Mẫn lui về sau một bước, nhưng còn chưa có kịp thu người lại thì Cao Như Phong đã giữ chặt lấy cổ tay của cô.
Tề Gia Mẫn nhướng mày, lộ ra một mạt ý cười đầy ý vị thâm trường.
Cao Như Phong nhìn sâu vào đôi mắt Tề Gia Mẫn, hai người họ bốn mắt nhìn nhau. Thật lâu sau Cao Như Phong mới nói: “Em đã biết cái gì?”
Tề Gia Mẫn mặt vô tội: “Tôi không biết cái gì cả.”
Nói như vậy thật chẳng ai có thể tin được. Hắn nhìn Tề Gia Mẫn, một lúc sau đột nhiên nói: “Lời như vậy, về sau đừng nói với người khác.”
Tề Gia Mẫn gật đầu, nói: “Anh nghĩ tôi ngốc à?”
Cao Như Phong bật cười: “Em không ngốc, sẽ không nói cho người khác biết, nhưng em lại nói cho tôi. Tề Gia Mẫn, vì sao? Vì sao em lại tin tưởng tôi? Vì sao em lại muốn nói cho tôi?”
Hắn chậm rãi nhả từng chữ: “Em còn dám nói không thích tôi?”
Tề Gia Mẫn thành khẩn: “Không thích.”
Cao Như Phong cười nhạo ra tiếng. Hắn gặp qua rất nhiều người nghĩ một đằng nói một nẻo nhưng giống vịt chết vẫn còn cứng mỏ như Tề Gia Mẫn thì thật là chưa bao giờ gặp qua. Nhưng đầu óc hắn có lẽ cũng là bị lừa đá, hắn không nỡ ép cô thêm một câu nào.
Chỉ là, nghĩ đến mình cũng đặc biệt đối với Tề Gia Mẫn thì trong lòng hắn liền cảm mềm mại.
“Tề Gia Mẫn, em muốn tôi cảm ơn em như thế nào đây? Lấy thân báo đáp thì sao?”
Tề Gia Mẫn: “Đó là lấy oán trả ơn.”
Cao Như Phong bật cười. Hắn đột nhiên duỗi tay chạm vào cổ cô. Tề Gia Mẫn: “Làm cái gì vậy!”
Cô hất tay hắn ra.
Cao Như Phong: “Ngọc phật nhỏ tôi đưa em đâu? Sao lại không đeo?”
Tề Gia Mẫn: “Không phải tôi đã đưa cho anh rồi sao?”
Cô chớp chớp mắt, nói hươu nói vượn.
Cao Như Phong cười cười đầy ẩn ý: “… À.”
Hắn tặc lưỡi một cái, vuốt vết xước từ mặt tới cằm xuống đến cổ của mình, nói: “Tôi cảm thấy, có đôi lúc giả ngu cũng là rất tốt.”
Tề Gia Mẫn nhìn vết thương trên mặt hắn, càng thêm cảm thấy hẳn là chính mình làm.
Cô cắn cắn môi, nói: “Tôi phải đi.”
Tề Gia Mẫn đứng dậy liền phải rời đi, Cao Như Phong lôi kéo cô không buông tay, hắn nói: “Gia Mẫn.”
Tề Gia Mẫn hung: “Anh làm gì vậy!”
Cao Như Phong: “Lần này là tôi liên lụy em!”
Đây là nói, hắn tin lời Tề Gia Mẫn.
Tề Gia Mẫn: “Nếu đã biết thì sau này đừng làm liên lụy tôi, càng đừng làm liên lụy đến nhà chúng tôi nữa. Chúng tôi là người kinh doanh theo khuôn phép đàng hoàng.”
“Người kinh doanh theo khuôn phép đàng hoàng? Em nói như vậy không thấy gượng gạo sao?”
Cao Như Phong đột nhiên bật cười, cười đến vô cùng lợi hại. Hắn nhìn Tề Gia Mẫn, đứng dậy ở trước mặt cô, tay vẫn nắm chặt không buông. Hắn học bộ dáng vừa rồi của Tề Gia Mẫn, tới gần bên tai cô nói: “Có người nào làm ăn đàng hoàng lại trực chờ cơ hội vận chuyển thuốc tây tới phương bắc không?”
Tề Gia Mẫn sửng sốt, đột ngột nhìn về phía Cao Như Phong.
Hắn vỗ vỗ bả vai Tề Gia Mẫn: “Tôi cũng không phải là có mắt như mù.”
“Tôi không hiểu anh nói cái gì!” Tề Gia Mẫn là thật sự không biết, nhưng trong lòng lại hiểu rõ rằng Cao Như Phong sẽ không nói hươu nói vượn.
Cao Như Phong ý vị thâm trường cười nói: “Không biết thì liền không biết đi? Tôi cũng không phải một người không biết tốt xấu. Tiểu Gia Mẫn nhà chúng ta đối tốt với tôi như vậy, tôi tự nhiên cũng sẽ không lấy oán trả ơn.”
Tề Gia Mẫn cắn môi, nói: “Anh đừng có nói bừa. Nhà của chúng tôi thật sự là làm ăn đàng hoàng.”
Cao Như Phong nói cho có lệ: “Được được được, em nói cái gì thì chính là cái đó.”
Hắn duỗi tay nhẹ nhàng sờ soạng tóc cô một chút: “Thật trẻ con.”
Tề Gia Mẫn: “Nói chuyện thì nói chuyện, đừng có động chân động tay không được sao?”
Cao Như Phong nhướng mày: “Được mà!”
Thật hiếm có một lần hắn dễ nói chuyện. Tề Gia Mẫn đáp một tiếng rồi nói: “Vậy tôi đi đây.”
Cao Như Phong: “Tôi đưa em.”
Hai người cùng ra cửa. Tề Gia Mẫn không hề đề cập đến chuyện ngoài lề gì khác nhưng Cao Như Phong lại nói: “Ông sư phụ kia đối với em không tồi nha! Điều tất cả phòng tuần bộ tới hỗ trợ, thật là tình thầy cảm động trời đất.”
Lời hắn nói có điểm quái dị làm Tề Gia Mẫn nghĩ đến lời anh cả Tề từng nói. Hắn cũng dựa vào sự việc này mà nhận định Du tứ thiếu thích cô. Nhưng mà Tề Gia Mẫn lại không cảm thấy gì cả. Chưa ăn qua thịt heo thì cũng đã thấy heo chạy, cô đã xem rất nhiều phim thần tượng nhưng không hề thấy Du tứ thiếu thích cô chỗ nào. Nào có ai đối với người thương mà lãnh đạm như vậy đâu?
Cô không đáp lời Cao Như Phong, nhanh chóng đi xuống lầu. Cô xoay người trả áo khoác lại cho hắn, nói: “Cảm ơn áo của anh.”
Cao Như Phong không nhận, nói: “Hôm nay trời lạnh, em mặc đi.”
Tề Gia Mẫn không nghe hắn, chỉ mỉm cười lắc đầu: “Không cần, miễn cho tôi về nhà còn phải giải thích nhiều.”
Cô dứt khoát nhét áo khoác vào ngực hắn, nói: “Tạm biệt.”
Cao Như Phong: “Như thế nào? Còn không cho tôi đưa em ra cửa luôn sao?”
Tề Gia Mẫn: “Anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Hai người sóng vai đi về phía trước đi, Cao Như Phong nói: “Bình thường nếu có việc gì thì đến số 98 hẻm Phượng Dương tìm tôi. Bên kia đều là người một nhà, tuyệt đối an toàn.”
Tề Gia Mẫn ừ một tiếng.
Lúc này đã tới cửa, cô mỉm cười: “Bây giờ hẳn là nên nói một câu từ biệt rồi.”
Cao Như Phong nhìn cô. Tề Gia Mẫn không chần chừ chút nào xoay người đi thẳng lên xe. Tề Gia Cung ngồi ở ghế điều khiển lạnh lùng liếc Cao Như Phong một cái, sắc mặt không phải đẹp đẽ gì.
Tuy Tề Gia Cung sắc mặt khó coi, nhưng tâm tình Cao Như Phong lại khá tốt. Hắn tiến lên một bước, đáp cánh tay lên trên cửa sổ xe, nói: “Tề đại thiếu sao không vào trong ngồi một lúc thế? Đều là người một nhà cả, không cần khách khí như vậy.”
Hắn nhìn về vị trí ghế phụ nháy mắt một cái: “Đúng không? Gia Mẫn.”
Tề Gia Mẫn: “Haha, Cao Tam đương gia thật biết nói đùa. Chúng ta rõ ràng không thân quen lại nói là người một nhà sẽ khiến người nghe hiểu lầm đấy!”
Cao Như Phong: “Em gái Gia Mẫn nói như vậy thật là làm anh thương tâm.”
Tề Gia Cung lộ ra một mạt cười, nói: “Cao tam đương gia thật là làm nghề nào yêu nghề đó. Ở Bách Nhạc Môn lâu liền rất quen việc, với ai cũng anh anh em em! Cũng không biết Cao Tam đương gia có bao nhiêu em gái nhỏ nữa. Nhưng tôi nghĩ, cho dù anh có bao nhiêu thì cũng không nên đem em gái tôi tính vào đó mới phải. Rốt cuộc hai người không hề quen thân, tiểu Mẫn nhà chúng tôi chỉ có mấy ông anh ruột ở nhà chứ dăm ba cái Giáp Ất Bính Đinh gì đó cho dù tốt hơn người qua đường một chút cũng không thể xưng làm anh được!”
Hắn nói: “Chúng ta đi thôi.”
Hắn khởi động xe, cúi đầu nhìn cánh tay Cao Như Phong một cái: “Cao Tam đương gia nếu không bỏ ra rồi bị xe quạc ngã chúng tôi lại không biết phải giải thích làm sao.”
Cao Như Phong: “Tôi tin tưởng kĩ thuật của Tề đại thiếu.”
“Thật ngại quá, tôi lại không quá tin tưởng chính mình!”
Hắn đột nhiên giẫm chân ga, vèo một cái chạy đi. Cao Như Phong bị lôi theo lên phía trước vài bước, khó khăn lắm mới ổn định đứng vững lại được. Có điều hắn rất vui vẻ nhìn chiếc xe lao đi như ngựa phi nước đại, nhướng mày bật cười: “Thật đúng là thù dai a!”
Hắn khoanh tay trước ngực nhìn chằm chằm chiếc xe đang rời đi, hai mắt hơi nheo lại mang theo điều suy tư gì đó…