“Thái hậu nương nương nếu là không tin lời nói của Vãn Nhi, cũng có thể hỏi nương ta nha, ngài cũng biết nương ta cho tới bây giờ đều sẽ không nói dối.” Miệng Thượng Quan Khinh Vãn lải nhải lải nhải, hai người đồng thời nhìn về phía Vân Tử Mạn.
Bốn cặp mắt cùng nhìn mình, cặp mắt hạnh mang tính trẻ con của Thái hậu nương nương nhìn chằm chằm mặt Vân Tử Mạn, chỉ thấy nàng mặt nghiêm trang gật đầu :”Thái hậu nương nương, nha đầu kia không có nói dối, khuôn mặt này thật đúng là được nàng tự mình chữa hết, ngay từ đầu cả thần cũng thực không thể tin được…”
“Nha đầu, mau nói cho ai gia nghe, ngươi khi nào thì học được bãn lãnh tốt như vậy?” Mâu quang Thái hậu nương nương sáng ngời, hiển nhiên là có điểm ngoài ý muốn, hơn nữa còn thật là rất cao hứng.
“Nói đến thì Thái hậu nương nương nhất định cũng không tin…” Thượng Quan Khinh Vãn giả bộ bất đắc dĩ lắc đầu, bộ dáng đúng là thập phần gạt người.
Thái hậu nương nương ngược lại lại giống đứa nhỏ sốt ruột, sợ không kịp biết được khúc sau câu chuyện, liền lắc lắc cánh tay của nàng :”Mau, nói mau, ai gia tin, ta tin…”
“Vãn Nhi mấy ngày trước gặp được… Chắc Thái hậu nương nương cũng có nghe qua, có lẽ trên trời thật là có thần linh tồn tại, để cho người ta trải qua đau khổ, sau đó cũng sẽ cho nàng một đường hi vọng. Khi ban đêm ngày đó Vãn Nhi thất trinh cùng từ hôn với nhị hoàng tử, ta đã nằm mộng…”
Thượng Quan Khinh Vãn bắt đầu phát huy sở trường kể chuyện xưa tinh thông của nàng, trước kia trước khi trở thành thiên tài y học, giấc mộng lớn của nàng chính là trở thành một tác giả gia, tuy tâm sở dục biện đồng thoại, bây giờ nàng đang cố gắng để cho giấc mộng ngày xưa trở thành giấc mộng thần kỳ hoàn chỉnh, ít nhất cũng có thể khiến cho vị thái hậu nương nương có tính trẻ con này tin tưởng chuyện nàng kể.
“Ngươi là nói… Y tiên báo mộng cho ngươi, đem tất cả y thuật có được đều truyền cho ngươi?” Biểu tình trên mặt Thái hậu nương nương rất hâm mộ, hiển nhiên bà là thật tin, thì ra Thái hậu nương cũng tin đến chuyện thần phật là có thật, bà đương nhiên tin tưởng thần tiên sẽ báo mộng cho phàm nhân.
“Sự tình chính là như vậy.” Thượng Quan Khinh Vãn mặt không đỏ tim không đập, chỉ vào mặt mình cam đoan gật gật đầu, không sai nha! Khuôn mặt này của nàng chính là minh chứng tốt nhất a, nàng chính là y tiên chuyển thế.
“Sự tình trọng đại như vậy, ai gia nhất định phải báo cho Hoàng thượng biết mới được.” Trên mặt Thái hậu nương nương biểu tình rất thận trọng, lời vừa nói của bà lại doạ ngã Thượng Quan Khinh Vãn, nàng cũng không nghĩ sẽ đứng trước mặt Hoàng thượng làm náo động một phen nha.
“Đừng đừng đừng, Thái hậu nương nương, thiên cơ không thể tiết lộ, chuyện này vẫn là càng ít người biết càng tốt.” Thượng Quan Khinh Vãn một mặt thần bí gần gũi, nhích lại gần bên tai Thái hậu nương nương nhẹ giọng nói :”Tiết lộ thiên cơ sẽ bị giảm thọ…”
Nghe vậy, sắc mặt Thái hậu nương nương đột nhiên thay đổi, như nhớ đến cái gì đó, khẩn trương nhìn chằm chằm mặt Thượng Quan Khinh Vãn nói :”Vậy ngươi vừa rồi…”
“Vãn Nhi còn trẻ, cho dù là thiếu mấy năm cũng không có gì đáng ngại, huống hồ chuyện này cũng chỉ có nói cho Thái hậu nương nương cùng nương ta biết, cho nên cũng không quan trọng…” Lời nói Thượng Quan Khinh Vãn đầy thấm thía, nói xong lại lắc đầu, nặng nề hít một hơi dài.
“Nha đầu kia, tuổi còn trẻ lại nói mê sảng cái gì đó! Cho dù là mất trinh tiết, kia cũng không phải là lỗi của ngươi, để ai gia truyền chỉ xuống, nhất định phải tra ra tên hổn đản này, tuyệt sẽ không nhẹ nhàng tha cho!” Thái hậu nương nương lòng đầy căm phẫn, hôm trước khi nghe đến việc này, bà rất khiếp sợ lại càng phẫn nộ hơn, đường đường là lãnh thổ của Hạ Thương Quốc, thế nhưng còn có đồ vô sỉ như vậy.