Nhìn hắn khổ thân chết vì sĩ diện, Thượng Quan Khinh Vãn hơi hơi tức giận, lạnh lẽo liếc hắn một cái, nói: “Vậy bạc đâu? Khi nào Tam hoàng tử tính đưa ta một vạn lượng bạc?”
“Cái này... Bổn vương đã có an bày, không cần ngươi phải bận tâm.” Nam Cung Nguyên Thác vẫn mạnh miệng như cũ, trong đầu đã có chủ ý, lần trước Thượng Quan Khinh Vãn từng nói qua, trong cửa hàng của hắn tùy tiện bán vài món bảo bối, hẳn cũng có thể bù lại số tiền phải chi ra.
“Tốt lắm, ba ngày, tại hạ cho Tam hoàng tử ba ngày chuẩn bị bạc, nếu ba ngày sau không có tiền, xin mời Tam hoàng tử không cần lại nhúng tay vào chuyện của ta và Khinh Vãn...” Bạch Hoa Trần chậm rãi đứng dậy, tuy khóe môi vẫn treo ý cười như có như không, nhưng ánh mắt lạnh lẽo lại làm người ta không rét mà run.
Ánh mắt Thượng Quan Khinh Vãn càng ngày càng mù mịt, nàng thật sự có chút không hiểu, ý tứ của Bạch công tử, nói giống như giữa hai người bọn họ thật sự có quan hệ, bất quá vì cửa hàng, nhưng nghĩ y quán, rốt cục bọn họ làm sao vậy?
“Bạch Hoa Trần, bổn vương lại cảnh cáo ngươi, đừng một câu một tiếng Khinh Vãn Khinh Vãn, Khinh Vãn là để ngươi kêu sao? Ngươi cùng nàng rất quen thuộc sao? Trước đây bổn vương nhận thức nàng, đến bây giờ cũng tôn xưng nàng một tiếng Thượng Quan Đại tiểu thư, ngươi... Ngươi quá đáng!” Sắc mặt Nam Cung Nguyên Thác đen thui trầm xuống, thanh âm gần như rít gào không khỏi làm Hồng Thược ngoài cửa cũng khẽ run lên.
Thượng Quan Khinh Vãn cũng có chút ngoài ý muốn, nghi hoặc nhìn hắn một cái, ý cười trên khóe môi Bạch Hoa Trần cũng càng thêm sâu, khuếch đại vô hạn, đối với cảnh cáo của hắn (NCNT) mắt điếc tai ngơ, cuối cùng mắt thâm thúy nhìn Thượng Quan Khinh Vãn, thanh âm khàn khàn truyền ra: “Khinh Vãn cô nương, tại hạ đi trước một bước.”
Thượng Quan Khinh Vãn dối diện với ánh mắt hắn, gật đầu. Nàng lại ngoái đầu nhìn lại nhìn ưng mắt Nam Cung Nguyên Thác cơ hồ sắp phun ra lửa, bất đắc dĩ lắc đầu, cho đến bóng dáng cao lớn của Bạch Hoa Trần biến mất tại cửa, nàng mới bắt đầu oán giận Nam Cung Nguyên Thác ——
“Tam hoàng tử a Tam hoàng tử, bổn tiểu thư đã sớm nói với ngươi, trời đất chỗ nào không có cỏ thơm, cần gì phải đơn phương yêu mến một góc cây, ngươi một đại nam nhân thế nào lại lề mề như vậy, tiện nghi tốt không chiếm, lại muốn tiêu phí kia một vạn lượng bạc, được rồi! Lúc này ngươi là thanh cao ngông nghênh, nhưng ngươi nói xem, hiện tại chúng ta nên tìm đâu ra một vạn lượng bạc?”
Bị nàng răn dạy thông suốt, Nam Cung Nguyên Thác đáo trả nàng ánh mắt rét lạnh, mắt nàng lạnh, vẻ không sao cả miệng thản nhiên nói: “Còn có thể làm sao? Bán đấu giá! Đấu giá bảo bối ở trong điếm bổn vương trong, không tin bán không đến một vạn lượng bạc...”
“Ngươi... Tam hoàng tử thật đúng là bỏ được! Đã như vậy... bổn tiểu thư cũng không cần lay ngươi tỉnh, có câu rất đúng, nữ nhân không có bạc, sẽ không phải nữ nhân tốt.” Thượng Quan Khinh Vãn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng nghĩ giúp hắn tỉnh bạc, hắn lại cố tình không cảm kích, chỉ có thể cắn răng căm giận nói.
Ánh mắt Nam Cung Nguyên Thác tối sầm lại, lướt qua tia nghi hoặc, nhìn bóng dáng nàng phất tay áo rời đi, sững sờ thì thào nhắc lại: “Nữ nhân không có bạc, sẽ không phải nữ nhân tốt? Lời này... Là ai nói? Tại sao bổn vương chưa từng nghe qua...”