Mục lục
Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Giang Bạn xuất hiện ở cửa cầu thang. Sắc mặt Thẩm Nguyên Gia lập tức thay đổi. Sao lần nào cũng đụng phải anh hết vậy? Lần này nói chuyện với Vương Huệ Văn còn bị bắt gặp, biết thế cô đã kéo Vương Huệ Văn vào toilet cho rồi, cô không tin anh có thể vào toilet nữ.

Cô giật giật khóe miệng, "Chào cảnh sát Giang."

Vương Huệ Văn cũng hoàn hồn sau cuộc hoảng sợ vừa rồi, môi run rẩy một hồi mới phát ra tiếng, "Nếu không có chuyện gì nữa thì em về trước."

Giang Bạn nói: "Cô Vương, tôi có việc cần hỏi cô."

Nghe anh nói là Vương Huệ Văn liền biết có liên quan đến chuyện của cô, cô nhìn Thẩm Nguyên Gia, sao hai người này lại lần lượt đến tìm cô vậy? Hơn nữa lời nói của Thẩm Nguyên Gia lại rất kỳ lạ.

Thẩm Nguyên Gia cũng không muốn nói nhảm, cúi đầu nhìn Vương Huệ Văn, "Hy vọng em xem xét lại lời chị nói vừa nãy."

Vương Huệ Văn còn chưa trả lời thì cô đã đi xuống lầu.

Lúc đi ngang qua người Giang Bạn, Thẩm Nguyên Gia bị goi lại: "Cô Thẩm, cô ở đây nói chuyện với Vương Huệ Văn về vụ án sao?"

Tay Thẩm Nguyên Gia nắm chặt, nói: "Tôi nhìn thấy được tử kiếp của cô ấy, tính ra được tai ương đổ máu sắp tới cô ấy phải trải qua."

Ánh mắt Giang Bạn di chuyển xuống bàn tay nắm chặt của cô, không vạch trần lời nói dối của cô, "Cô Thẩm, chuyện này không liên quan đến cô."

Ý trên mặt chữ.



Vụ án này từ đầu đến cuối đều không liên quan đến cô, cô cũng không thể tự nhiên nhúng tay vào. Lần trước sở dĩ cuốn cô vào vụ án là vì tin nhắn cô gửi cho weibo cảnh cục. Nếu không phải kỹ năng của cô cao thì chuyện này cũng không đến lượt cô tham gia vào.

Thẩm Nguyên Gia bình tĩnh nói: "Anh nghe nhầm rồi, tôi không quan tâm."

Giang Bạn cũng không cãi lại cô, nhìn Vương Huệ Văn: "Cô là người bị hại cũng là nhân chứng duy nhất cho nên rất nhiều manh mối đều ở trên người của cô."

Vương Huệ Văn mở miệng như muốn nói gì đó.

Giang Bạn tiếp tục: "Cô phải biết rằng, tên hung thủ vẫn chưa bị bắt, vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật thì cả đời này cô vẫn sẽ luôn ở trong trạng thái sợ hãi không an toàn. Đối phương có thể sẽ sinh ra tâm lý trả thù, cô sẽ luôn ở trong tình huống nguy hiểm."

Không phải uy hiếp mà là trần thuật lại vấn đề.



Những lời này đương nhiên đã đả kích Vương Huệ Văn.

Cô không có kiên nhẫn, lại cứ bị hỏi về tình huống lúc đó nên chắc chắc sẽ nóng nảy, "Tôi nói rồi, tôi không biết người kia là ai, trời rất tối, lại còn ở trong hẻm nhỏ, làm sao tôi thấy được người kia ra sao chứ."

Cô muốn khóc thành tiếng, "Mỗi ngày chỉ cần trời tối là tôi liền nghĩ đến chuyện kia, các người cứ muốn tôi hồi tưởng, hồi tưởng cái con khỉ! Tôi thật sự không muốn nhớ gì về chuyện này, có thể cho tôi sống một cuộc sống bình thường có được hay không?"

Giang Bạn hiểu tâm trạng của cô nên không lên tiếng cắt ngang.

Đợi khi cảm xúc của Vương Huệ Văn bình ổn trở lại, anh mới từ từ lên tiếng: "Cô Vương, có thể mời cô đi cùng chúng tôi đến hiện trường một lần hay không?"

Nơi cầu thang lập tức yên tĩnh lại.

Thẩm Nguyên Gia cũng không nghĩ đến anh sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, cô nhìn về phía Vương Huệ Văn xem cô ấy sẽ trả lời thế nào.

Bả vai Vương Huệ Văn hơi run, gật gật đầu, không nói thêm gì.

Nhậm Lộ Lộ, người đuổi theo Giang Bạn vừa nãy cũng thở phào, cuối cùng Vương Huệ Văn cũng đồng ý, mấy lần trước đều bị từ chối.

Vương Huệ Văn đột nhiên ngẩng đầu: "Chị Nguyên Gia đi cùng em có được không?"

Giang Bạn nhíu mày, "Chuyện này không liên quan đến cô Thẩm."

Thẩm Nguyên Gia không đáp lại anh, hơi ngây người nhưng không thể hiện ra mặt, lặp lại câu hỏi: "Em muốn chị đi cùng em?"

Vương Huệ Văn thì thào: "Em sợ lắm."

Vương Huệ Văn cúi đầu, vóc dáng Thẩm Nguyên Gia cao ráo nên nhìn thấy được cả xoáy tóc trên đỉnh đầu cô, lập tức nhớ lại bức ảnh hôm qua.

Vương Huệ Văn chết không nhắm mắt, trên mặt lúc ấy tuyệt vọng biết bao. Cũng chính vì thế mà hôm nay cô mới tới tìm Vương Huệ Văn. Không ngờ mới nãy Vương Huệ Văn còn không tin mà giờ đã nói cô đi cùng.

Thẩm Nguyên Gia liếc nhìn Giang Bạn ở đối diện, trên mặt anh viết đầy chữ 'không', trả lời: "Được."

Vương Huệ Văn nhẹ nhàng thở ra.

Người bị hại yêu cầu như vậy, bọn họ cũng không thể bắt Thẩm Nguyên Gia ở lại, chỉ có thể đồng ý để cô đi cùng.

Con hẻm đó cách Hoa Nghệ khoảng mười phút đi bộ. Dọc đường đi, không ai lên tiếng nói chuyện. Vương Huệ Văn đi sát bên Thẩm Nguyên Gia, có lẽ có chút ám ảnh với lời nói hồi nãy của cô.

Không hiểu sao cô lại cảm thấy tin tưởng Thẩm Nguyên Gia.

Vì để dời đi lực chú ý của mình nên cô chủ động trò chuyện, "Chị Nguyên Gia, chị ra mắt ở công ty sao? Chị đã diễn những bộ phim nào vậy?"

Thẩm Nguyên Gia trả lời: "Chị là người mẫu, chưa có ý định vào giới nghệ sỹ."

"Chả trách dáng người chị cao như vậy." Vương Huệ Văn cảm thán nói: "Vóc dáng chị đẹp như vậy, sau này tiến lên sàn quốc tế..."

Lời nói còn lại ngừng ở trong miệng. Băng qua con đường là đến con hẻm.

Từ sau khi chuyện phát sinh, Vương Huệ Văn không đặt chân đến đây nữa, nhưng hôm nay đối diện với nó vẫn khiến cô sợ tới mức mặt mày trắng bệch.

Thẩm Nguyên Gia trấn án cô, "Đừng sợ."



Vương Huệ Văn nhìn xung quanh, có cảnh sát, có người qua đường, sẽ không xảy ra chuyện như tối hôm đó nữa đâu. Cô cất bước đi qua đường.

Giang Bạn bình tĩnh đi đằng sau, nhìn chằm chằm hai cô gái phía trước, một cao một thấp, trong mắt có vẻ suy nghĩ sâu xa.

Khi đến đầu ngõ, cách bên trong mấy mét, Vương Huệ Văn cuối cùng cũng không dằn được cảm xúc của mình, chỉ cần nhắm mắt lại là tưởng tượng được động tác sờ tới sờ lui kinh tởm đó khiến cô muốn xóa biết bao nhiêu lần mà vẫn không xóa được.

Thẩm Nguyên Gia vội vàng nắm chặt tay cô, "Vương Huệ Văn!"

Vương Huệ Văn lùi bước, nói: "Em phải đi về... Em không muốn ở đây... Em phải đi về."

Cô giãy khỏi bàn tay của Thẩm Nguyên Gia, lấp tức chạy về phía đường cái.

Mặc dù chỗ này chuẩn bị phá bỏ, xe không nhiều lắm nhưng cũng không phải không có, mà Vương Huệ Văn cứ xông ra ngoài như vậy.

Giang Bạn nhanh chóng đuổi theo, "Giữ cô ấy lại."

Tình huống trước mắt không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.

Giang Bạn bình tĩnh nói: "Đi về trước đi."

Anh không nhiều lời, Nhậm Lộ Lộ cũng hiểu ý anh, gật đầu: "Cô Vương, chúng tôi đưa cô về."

"Tôi thật sự không nhớ được gì hết..." Vương Huệ Văn lẩm bẩm.

Đi ra khỏi con hẻm đó, cảm xúc của Vương Huệ Văn mới dần ổn định lại, không giãy dụa lung tung nữa.

Thẩm Nguyên Gia đột nhiên nhớ tới bức ảnh chụp hiện trường trên weibo, cô muốn biết liệu đây có phải là cùng một người làm hay không.

Cô nắm cổ tay của Vương Huệ Văn, "Lúc em bị bắt có đụng phải thứ gì trên người hắn không? Quần áo hắn mặc như thế nào? Có điều gì kỳ lạ không?"

Hỏi liên tiếp mấy câu, Vương Huệ Văn lơ mơ nửa ngày mới hoàn hồn lại, "Chạm vào, chạm vào, em không nhớ nữa..."

Thẩm Nguyên Gia có chút thất vọng. Nếu biết được manh mối từ Vương Huệ Văn thì quá tốt rồi, nếu không thì chỉ có thể trông chờ vào cảnh sát.

Giang Bạn nâng cằm, "Đưa cô Vương quay về."

Nhậm Lộ Lộ vừa an ủi vừa đưa Vương Huệ Văn về công ty.

Thẩm Nguyên Gia thấy Giang Bạn còn đứng nguyên ở đó là biết anh muốn hỏi gì mình, cô lập tức xoay người đi.

"Cô Thẩm."

Giang Bạn chuẩn xác bắt được cổ tay của cô, làn da trơn nhẵn nằm trong lòng bàn tay đầy vết chai của anh đối lập rõ rệt.

Thẩm Nguyên Gia rút tay về, "Thật ngại quá, tôi phải về nhà."

"Cô không định giải thích vì sao mình lại can thiệp vào vụ án này sao? Rõ ràng không hề liên quan đến cô, theo tôi được biết, cô thường xuyên tiếp xúc với người bị hại, hôm nay lại..." Giang Bạn ung dung nói.

Thẩm Nguyên Gia không thèm trả lời anh, nhấc chân đi về phía trước.



Bước chân Giang Bạn lớn, hai ba bước đã đuổi theo, "Cô Thẩm, cô không có gì muốn giải thích về chuyện này sao?"

"Giải thích cái gì?" Thẩm Nguyên Gia quay đầu nhìn anh, "Vương Huệ Văn là bạn cùng lớp học với tôi, tôi từng đỡ cô ấy trong toilet cho nên quen biết, anh có gì nghi ngờ sao?

Giang Bạn vừa tính mở miệng thì điện thoại vang lên, "Giang đội! Vương Huệ Văn mới vừa nói cô ấy đã nhớ được một chút, lúc cô ấy bị kéo vào hẻm đã cắn vào tay của tên đó, dùng sức rất lớn. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy hẳn là không tiêu hết được!"

Giang Bạn hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Còn một cái nữa là, ngày hôm đó đối phương không mặc áo lông vũ, ngoài ra không còn nhớ được gì nữa. Đây là do cô ấy nhớ lắt nhắt, những chuyện khác tạm thời chưa hỏi ra được."

Giang Bạn gõ ngón trỏ lên lưng điện thoại, lát sau nói "Được rồi, tôi biết rồi, vất vả cho cô."

Có một cái xe kéo đi ngang qua đường phát ra âm thanh thật ồn. Thẩm Nguyên Gia đứng bên cạnh nghe câu có câu không. Nhưng nhìn Giang Bạn như vậy thì chắc là có manh mối mới.

Giang Bạn cúp điện thoại, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô gái trước mặt, "Nếu năng lực bói toán của Thẩm đại sư thật sự lợi hại, vậy không biết đại sư có thể đoán ra được hung thủ là ai hay không?"

Thẩm Nguyên Gia cảm thấy hình như anh thật sự muốn cô chứng thực khả năng đoán mệnh của mình. Một lần vô tình gặp phải thì không sao, đằng này lại trùng hợp rất nhiều lần, mấy lần sau cũng không thể dùng thân phận gì để can thiệp.

Xem bói là một cái cớ tốt nhất.

Hầu hết những người trong làng giải trí đều tin vào chủ nghĩa duy tâm. Có người số đỏ thì nổi tiếng chỉ sau một bộ phim. Có người không may mắn, một bộ phim không thành công sẽ khiến bản thân xuống dốc. Còn có người nổi tiếng bị chụp lại ảnh đi tới mấy nước Đông Nam Á, bị paparazzi chụp lại. Theo đó mà có mấy cái đồn đoán nuôi tiểu quỷ.

Thẩm Nguyên Gia đứng thẳng người, ngẩng đầu, "Bây giờ anh tin tôi biết bói toán rồi sao?"

Đôi mắt lấp lánh của cô nhìn vào anh, "Nếu đã như vậy, tôi có thể miễn phí nói cho anh, người kia ngày 28 sẽ mặc áo khoác màu nâu."

Ngày 28?

Giang Bạn nhìn điện thoại theo bản năng, hôm nay đã là ngày 26, nói cách khác, Thẩm Nguyên Gia đoán vào hai ngày sau?

Thẩm Nguyên Gia chớp mắt, "Tin hay không tùy anh."

*

#16122020

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK