Giang Bạn định thần lại, nhìn Vương Huệ Văn mà hỏi: "Cô Vương, có phải hắn hay không?"
Vương Huệ Văn vẫn còn đang trong cơn khiếp sợ, được Nhậm Lộ Lộ ôm chặt.
Bị hỏi như vậy, cô vội gật đầu, thân thể khẽ run, "Chính là hắn! Tôi sẽ không nhận nhầm, chính là hắn ta!"
Lúc bị tên này kéo vào thì cảm giác ghê tởm quen thuộc trong lòng cô lập tức dâng lên, lúc tay của đối phương bịt mặt cô lại thì cô càng thêm chắc chắn.
Tuyệt đối không sai!
Tên kia lăn một vòng trên đất rồi bò dậy, nhìn trái nhìn phải rồi lập tức phóng ra ngoài thoát thân. Giang Bạn lập tức kéo cổ áo hắn lại.
"Này này mấy người làm gì vậy hả, mau buông tôi ra, nếu không tôi báo cảnh sát đấy!" Giọng người đàn ông khàn khàn vang lên trong ngõ nhỏ, cực kỳ khó nghe.
Lưu Hà Dương cười lạnh, đi lên vài bước. Băng keo cá nhân trên tay hắn bị xé ra, vết cắn lồ lộ ra ngoài. Đối phương che lại theo bản năng, hét lên: "Mấy người muốn làm gì?"
Giang Bạn không nói lời vô nghĩa, trực tiếp giải hắn đi.
"Đi thôi." Nhậm Lộ Lộ nói.
Vương Huệ Văn gật đầu.
Mãi đến khi bị cảnh sát áp giải lên xe, yên tĩnh được một chút thì tên kia lại bắt đầu âm ĩ, "Các người là cảnh sát? Dựa vào cái gì mà lại bắt tôi, tôi không làm chuyện xấu gì tất. Các người đang coi rẻ nhân quyền!"
Giang Bạn không thèm quay đầu lại mà nói: "Câm miệng!"
Bên trong xe yên tĩnh trở lại.
Người đàn ông ngồi đằng sau không dám nhìn người ngồi phía trước, chỉ có thể tự mình cọ tới cọ lui tại chỗ.
Lưu Hà Dương vỗ hắn ta một cái, "Nghiêm túc chút đi!"
Tên kia 'xùy' một tiếng khinh miệt.
Lưu Hà Dương cũng có chút ngạc nhiên.
Nếu không phải Giang đội đột nhiên nói muốn tới đây thì với đống manh mối ít ỏi của bọn họ không chừng hai ngày tới cũng không tra được kẻ gây án là ai.
Thế mà đêm nay đã giải quyết xong.
Về đến cục, Lưu Hà Dương lập tức giải người vào phòng thẩm vấn.
"Vết thương trên tay ông là do người bị hại cắn phải không?"
"Đây là vợ tôi cắn!"
Đối phương thề thốt phủ nhận, "Mấy người không có kiến thức về vợ chồng son sao, đây gọi là tình thú! Mấy người mau thả tôi ra ngoài nhanh lên."
Lưu Hà Dượng trợn mắt. Bị bắt ngay tại trận rồi mà còn giảo biện.
Thực tế thì thể loại dâm loạn này cũng không bỏ tù được bao lâu, vài tháng là được thả ra ngay. Nhưng nhất định phải để tên này bị trừng phạt.
Tư liệu của hắn cũng đã được điều tra xong.
...
Thẩm Nguyên Gia nghe được kết quả từ Vương Huệ Văn.
Sau khi kẻ gây án bị bắt thì sắc mặt của cô cũng tốt hơn một chút, tẳng đá đè trong ngực cũng biến mất.
Ngày hôm sau khi gặp Thẩm Nguyên Gia, cô chủ động nói: "Chị Nguyên Gia, cảm ơn chị."
Ngày 28 xảy ra chuyện, những lời này vẫn cứ văng vẳng bên tai cô ngày hôm qua sau khi cảnh sát đưa cô về.
Không sai một chút nào.
Lúc Giang đội tìm đến cô, cô còn không biết lý do, sau khi anh giải thích sơ qua thì hiểu được. Vương Huệ Văn thật sự rất sợ nhưng nghĩ đến chuyện cảnh sát sẽ luôn bao quanh bảo vệ cô, hơn nữa còn vì cô mà bắt người, cô nhụt chí cũng không nên nên đã đáp ứng.
Không ngờ tới đối phương thật sự ra tay hôm nay.
Hơn nữa cũng giống như là theo dõi cô nên mới làm ra được những chuyện như vậy.
Thẩm vấn suốt cả một đêm, đối phương cuối cùng cũng thừa nhận.
Hắn ở một nơi cách hẻm nhỏ mấy trăm mét, cùng với vợ mở một cửa hàng bán quần áo, ngày thường ăn không ngồi rồi, coi phim truyền hình và nhìn các cô gái trẻ vào cửa tiệm mua quần áo.
Chuyện xảy ra vào một ngày hắn ngồi đánh bài suốt bảy tám tiếng đồng hồ mà không e được ván nào ra hồn, cuối cùng bỏ gánh, vác một bụng tức giận về nhà.
Trên đường đi thì gặp được Vương Huệ Văn.
Trong mắt hắn, Vương Huệ Văn chính là một cô gái rất xinh đẹp, hơn nữa còn mới vừa thua tiền, buồn bực nên nổi lên ý đồ xấu xa, lôi người vào ngõ nhỏ rồi cưỡng gian.
Ai biết mới sờ soạng có mấy cái mà đã bị Vương Huệ Văn cắn cho một phát đau muốn chết, đúng lúc bên ngoài có người đi ngang qua, âm thanh bên trong hẻm khiến đối phương chú ý, hắn ta lại nhát gan nên đã bỏ chạy.
Mà tối hôm qua lại bị cảnh sát bắt ngay tại trận.
Hắn ta vẫn luôn sợ bị cảnh sát bắt được, thấy được cảnh sát đến từng nhà dò hỏi, sợ Vương Huệ Văn đích thân chỉ thẳng mặt nên mới nổi lên tâm tư xấu hơn nữa.
Kết quả vừa mới động thủ đã bị tóm.
Trong lòng Vương Huệ Văn vẫn còn hoảng sợ, "Chị Nguyên Gia, sao chị biết ngày 28 em sẽ xảy ra chuyện?"
Cô nói cũng quá chuẩn đi, nói có thì đúng là có.
Thẩm Nguyên Gia nhìn Vương Huệ Văn: "Sao em không nghĩ đây là mấy lời nói xui xẻo?"
Vương Huệ Văn lắc đầu, ngạc nhiên mở miệng, "Sao có thể xui xẻo được, rõ ràng là chị biết trước được tương lai, hơn nữa đối với em cũng là chuyện tốt."
Hóa ra đây mới là nguyên nhân, bắt được tiên rồi.
Thẩm Nguyên Gia bị lời nói của cô chọc cười.
Vương Huệ Văn há hốc mồm, nhịn không được mà nói: "Chị Nguyên Gia, chị cười rộ lên đẹp quá, thế mà em lại rất hiếm khi thấy chị cười."
Từ lúc quen biết nhau cho tới giờ cũng chỉ mới có một tuần nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy Thẩm Nguyên Gia cười, ngày thường cô đều trưng bộ mặt bình tĩnh lạnh lùng. Lại thêm vóc dáng của cô nữa, nhìn cực kỳ giống một soái tỷ.
"Giang đội cũng tin lời chị nói nữa." Vương Huệ Văn đột nhiên nói vậy.
Nghe vậy, Thẩm Nguyên Gia hơi giật mình, lập tức lấy lại vẻ tự nhiên, "Vậy à?"
Vương Huệ Văn ngồi kế bên gật đầu, nhớ lại một chút, "Đúng vậy, lúc mà anh ấy tìm em, tuy rằng không nhắc đến tên chị nhưng em biết anh ấy đang nói đến chị."
Thẩm Nguyên Gia không lên tiếng
Tô Dĩnh từ xa chạy lại, "Hai người đang nói gì thế?"
Vương Huệ Văn: "Không có gì."
"Huệ Văn, sao cậu lại lạnh nhạt với tớ như vậy..." Tô Dĩnh nhỏ giọng hỏi, có chút buồn.
Vương Huệ Văn xoay đầu nhìn cô, "Người báo cảnh sát là cậu có phải không?"
Tô Dĩnh sững sờ, "Cậu biết rồi sao?"
Vương Huệ Văn lạnh lùng, "Tôi nhớ rõ là tôi đã từng nói không dưới một lần rằng không muốn báo cảnh sát, những người khác trong công ty sẽ biết chuyện này. Cậu khuyên tôi thì thôi, tại sao lại tự tiện báo cảnh sát như vậy hả?"
Biểu cảm tươi cười trên mặt Tô Dĩnh cũng nhạt đi, mấp mấy môi nhưng muốn nói gì nhưng lại không thể lên tiếng.
"Chị đi toilet một chút." Thẩm Nguyên Gia nói một câu, tự giác xoay người đi, không muốn bị cuốn vào chuyện của hai người.
Giới giải trí làm gì có người đơn thuần như vậy.
Tô Dĩnh với Vương Huệ Văn đối với cô mà nói thì cũng chỉ là bạn học mà thôi.
***
Sau khi ra khỏi toilet, Thẩm Nguyên Gia được Lưu Lị dẫn đi gặp người phụ trách của GRACE. Còn một tuần nữa là đến ngày chụp ảnh bìa, tạo quan hệ tốt đương nhiên không thừa.
Còn chưa tới trước mặt người ta thì Lưu Lị nói: "Nếu hiệu quả bìa mặt lần này của em tốt thì sắp tới có thể được mời show đó."
Thẩm Nguyên Gia gật đầu: "Em biết rồi ạ."
Thứ quan trọng nhất trong sự nghiệp người mẫu chính là đi diễn trên sàn catwalk. Cũng không phải Thẩm Nguyên Gia chưa được mời đi diễn mà bởi vì những show đó đều là của trung tâm thương mại, mặc cái áo khoác cao cấp nhất lên người thì chính là mặc cái bèo nhất của các thương hiệu lớn, cô đều từ chối.
Phụ trách GRACE là một người phụ nữ trung niên, nhan sắc mặn mà, gu thời trang nhạy bén. Cô đã phụ trách được gần một năm, làm cho doanh số và danh tiếng của tạp chí tăng cao nên địa vị không hề thấp.
Có thể để cô có cơ hội này, Hoa Nghệ cũng không tầm thường chút nào.
Người phụ nữ trung niên đánh giá Thẩm Nguyên Gia một hồi lâu rồi gật đầu, "Hy vọng cô Thẩm không làm chúng tôi thất vọng. Hợp tác vui vẻ."
Thẩm Nguyên Gia cũng đã lường trước được thái độ này, cô mỉm cười, "Hợp tác vui vẻ."
Sau khi ký hợp đồng, người phụ trách được mời đi.
"Em ngồi ở đây một chút, lát nữa chị đưa em đi đổi tạo hình. Nhìn em bây giờ có chút phóng khoáng."
Thẩm Nguyên Gia sờ sờ tóc, hình như lâu rồi chưa đổi kiểu tóc.
Cô ngoan ngoãn gật đầu.
Lưu Lị đi rồi, văn phòng an tĩnh lại, Thẩm Nguyên Gia buồn chán nên lướt weibo. Đã một tháng trôi qua kể từ số tạp chí cô làm mẫu bìa của Phi Thượng, fan cũng đã lọc ra, bây giờ bình luận dưới bài viết của cô chỉ có khoản một trăm mấy.
Khá ít.
Phi Thượng mỗi tháng sẽ lại có thêm một người mẫu mới, rất nhanh cô sẽ bị vứt ra sau đầu.
Thẩm Nguyên Gia bấm vào mục tin nhắn, phát hiện có một tin công việc: "Chào cô Thẩm, không biết sắp tới cô có thời gian hay không? Công ty chúng tôi muốn tổ chức một show diễn, có ý muốn mời cô, mong chờ tin nhắn trả lời của cô."
Cô bấm mở weibo đối phương ra, chứng thực đúng là một công ty. Cô cũng từng nghe qua cái tên công ty này, lên mạng tra một chút thì bách khoa toàn thư nói đây là một công ty đồ lót.
Thẩm Nguyên Gia không có hứng thú với tiết mục này.
Hình thức diễn nội y này không phải cô không nhận nhưng cũng phải xem thương hiệu. Nếu là một thương hiệu không có chút tiếng tăm gì đặt trên bàn cân với cái nhãn nổi tiếng quốc tế thì chênh lệch quá lớn. Cô không thể hạ thấp giá trị của mình mặc dù hiện tại cũng không nổi tiếng là bao.
Thẩm Nguyên Gia thở dài, từ chối đối phương rồi lên hot search kiếm dưa.
Top 1 hot search chỉ có một chữ "Bạo"*.
*nghĩa là bùng nổ, tin tức bùng nổ.
Thẩm Nguyên Gia nhấn vào xem, cô sững người khi vừa thấy nội dung đầu tiên, mãi một lúc vẫn chưa bình tĩnh lại được.
"Nhìn gì mà xuất thần vậy?" Lưu Lị bước vào, cười hỏi.
Thẩm Nguyên Gia ngẩng đầu, do dự hỏi: "Chị Lị, chị biết Trình Thu Di không?"
"Trình Thu Di?" Lưu Lị cảm thấy hơi quen tai.
Mấy giây sau cô mới nhớ ra, "Chị biết, ở Tây Ngu, một năm trước là một diễn viên trẻ rất nổi, chuộng tai tiếng, nam diễn viên nào từng hợp tác với cô ta đề bị ghép cặp, sau lại rời khỏi giới giải trí."
Ánh mắt Thẩm Nguyên Gia kinh ngạc: "Rời khỏi giới giải trí rồi?"
"Đúng vậy, lúc đó chị vẫn còn chưa đào tạo được một diễn viên nam xuất sắc." Lưu Lị cầm tài liệu nói: "Cô ta rời khỏi cái vòng này không để lại dấu vết gì, một chút tin tức cũng không có. Chị ở đây biết bao nhiêu năm, chứng kiến bao người nửa rút nửa còn, chỉ có cô ta là rút lui hoàn toàn."
Lưu Lị tấm tắc bảo lạ. Cô nhìn Thẩm Nguyên Gia đang ngồi trên sô pha, tò mò hỏi: "Sao vậy, có tin tức gì sao? Kết hôn hay là sinh con? Hay là quay về cái vòng này?"
Thẩm Nguyên Gia lắc đầu, "Không phải quay về cũng không phải kết hôn sinh con gì..."
Cô đứng lên, đưa điện thoại đến trước mặt Lưu Lị, màn hình hiện lên trước mặt cô.
Trên đó là tiêu đề tin tức - Hôm qua cảnh sát phát hiện một nữ thi thể ở trong vách tường của quảng trường Bình An, là Trình Thu Di đã tử vong nhiều ngày.
*
#23122020