Editor: Thịt sườn nướng
Đôi lời nhắn gửi: Ở chương 81 có nhắc đến một người mẫu tên là Tây Ngu, đúng là trong bản dịch dịch ra như vậy, nhưng sau đó trong quá trình dịch các chương sau mình lại thấy trong bản dịch lại để Tây Ngu là một công ty giải trí. Cho nên mình quyết định sẽ lấy cái tên này là tên công ty luôn, còn nhân vật người mẫu kia thì mình sẽ không để tên. Mình đã sửa lại chương 81 một chút, nếu mọi người đọc vẫn thấy để người mẫu tên Tây Ngu thì có thể xóa truyện sau đó thêm lại nhé. Đã làm phiền mọi người rồi, thành thật xin lỗi mọi người! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! *cúi đầu*
**************
Lúc này Tôn Thúy Cúc nào có bộ dáng cường ngạnh không nói lời nào như ban đầu.
Nữ cảnh sát nhìn bà một cái, nói: "Chúng tôi cần hỏi ý kiến của Lục tiên sinh."
Nếu như Lục Viễn Phàm không muốn gặp bà, bọn họ đương nhiên sẽ không ép buộc đối phương.
Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, ngược lại cũng thế.
Tôn Thúy Cúc vụng trộm ôm Lục Viễn Phàm rời khỏi Liêu gia, cho anh một cuộc sống hoàn toàn khác, nuôi dưỡng anh hai mươi năm, nhưng như vậy thì sao.
Nữ cảnh sát đã gặp qua rất nhiều vụ buôn người, chỉ là vụ án lần này có chút tương đối đặc biệt, càng đừng nói đến người báo án chính là người trong cuộc.
Tôn Thúy Cúc hậm hực nói: "...... Được."
Kỳ thật trong lòng bà nghĩ mà sợ, Lục Viễn Phàm hôm qua cùng bọn họ ầm ĩ một trận, bà còn hối hận, kết quả liền bị bắt tới đồn cảnh sát.
Người báo án lại chính là nó.
Đã biết được chân tướng, chỉ sợ hiện tại Lục Viễn Phàm đang hận chết bà, Tôn Thúy Cúc cảm thấy yêu cầu này mình có thể sẽ không được chấp nhận.
Lục Viễn Phàm đang ở trong đồn cảnh sát.
Anh tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình thẩm vấn, cũng nghe được rõ ràng cả quá trình, nói không nên lời được cảm giác của mình là gì, chỉ là cảm thấy buồn bã.
Tôn Thúy Cúc đối với anh có công ơn dưỡng dục, nhưng cái này bù đắp không được tội trạng của bà.
Đang nghĩ ngợi, một cảnh sát đi tới nói: "Lục tiên sinh, Tôn Thúy Cúc muốn gặp anh một lần, không biết anh có đồng ý hay không?"
Lục Viễn Phàm sửng sốt một chút, "Được."
Tự tay anh đưa bọn họ vào đồn cảnh sát, nói trong lòng anh không có áy náy là không thể nào, nhưng cùng những cảm xúc khác đan xen, liền tương đối hỗn loạn.
Cảnh sát sắp xếp cho bọn họ một căn phòng nhỏ.
Thời điểm Lục Viễn Phàm đi vào, hai tay Tôn Thúy Cúc đều bị còng lại, ngồi ở chỗ đó cúi đầu, nhìn qua thập phần tiều tụy.
Nghe thấy âm thanh, bà ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Lục Viễn Phàm bước vào, hai mắt Tôn Thúy Cúc lập tức đỏ, miệng lẩm bẩm, nhưng nửa ngày cũng không nói được một câu nào.
Sau đó, bà mới khống chế tốt cảm xúc, rụt rè nói: "Viễn Phàm......"
Lục Viễn Phàm rũ rũ mắt, "Tôi đều đã biết cả rồi."
Tôn Thúy Cúc tự nhiên biết ý anh là gì, tuy rằng đã biết, nhưng sắc mặt vẫn ảm đạm chớp mắt một cái, vội vàng nói: "Viễn Phàm...... Mẹ không phải là cố ý...... Mẹ chỉ là......"
Nói đến đây, bà không có nói tiếp.
Lục Viễn Phàm đã đoán được ý của bà, không phải bà cố ý, bà chỉ là bị ma xui quỷ khiến, chỉ là muốn có đứa con của riêng mình, cho nên mới trộm đứa nhỏ bỏ trốn.
Nhưng những điều này giúp ích được gì sao?
Lục Viễn Phàm không biết làm sao đối mặt với bà, "Hai mươi năm qua, bà cũng không có đối xử tệ với tôi, mặc dù như thế, nhưng làm chính là làm."
Nếu nói anh từ bỏ những chuyện này, thật sự không có khả năng.
Một tảng đá một khối băng, hai mươi năm thời gian vẫn có thể bị bào mòn bị tan chảy, huống chi anh là một con người có trái tim.
Nếu như bọn họ phải ngồi tù, sau khi ra ngoài không có cách nào sinh sống, Lục Viễn Phàm có thể phụ trách nuôi dưỡng bọn họ, có điều muốn có cuộc sống tốt hơn thì không có khả năng.
Trong đầu Lục Viễn Phàm suy nghĩ rất nhiều, nhưng không mở miệng nói ra.
Ngược lại Tôn Thúy Cúc lại nói rất nhiều, từ lúc bà nhìn thấy Lục Viễn Phàm khi còn bé, cho đến khi anh được chính mình nuôi dưỡng, đến bộ dáng bây giờ.
Lục Viễn Phàm không có xen vào.
Nhưng nói những này có ích lợi gì nữa đâu, những chuyện này vốn không nên xuất hiện.
Chuyện này vừa nói, chính là hai giờ.
Lục Viễn Phàm không cắt ngang lời của Tôn Thúy Cúc, rũ mắt nghe, chờ đến khi giọng nói của bà càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dừng lại.
Tôn Thúy Cúc nhìn đứa trẻ chính tay bà nuôi lớn, trong lòng cũng tự hỏi khi đó tại sao mình lại đột nhiên muốn ôm đứa trẻ này đi?
Bà liếm liếm đôi môi khô khốc của mình, "Viễn Phàm, chắc chắn con đang trách mẹ."
Lục Viễn Phàm muốn nói đúng vậy, nhưng phát hiện mình nói không nên lời.
Bên ngoài có người gõ cửa, "Lục tiên sinh, sắp đến giờ rồi."
Nghe xong lời này, Tôn Thúy Cúc nóng nảy, vội vàng chồm nửa người lên trên bàn, "Viễn Phàm, mẹ có lỗi với con...... Con có muốn trách thì trách mẹ đi, cha con......"
Nói được một nửa, bà dừng lại, phát hiện mình xưng hô sai rồi.
Tôn Thúy Cúc bị người ta đưa đi.
Lục Viễn Phàm ngồi ở chỗ đó nửa giờ đồng hồ không nói một lời, sau đó rời khỏi đồn cảnh sát.
* * *
Chuyện lớn như vậy đương nhiên sẽ có người đưa tin.
Những người ở trên mạng vừa đọc được tin này, Weibo liền bị chia thành hai phe, ồn ào cả lên.
Một phe cảm thấy đau lòng cho Lục Viễn Phàm, mắng chửi cái loại hành vi bắt cóc này. Bởi vì chuyện này trực tiếp ảnh hưởng đến cả đời của một người, ai biết cuộc sống Lục Viễn Phàm ban đầu như thế nào.
Cha mẹ anh có nhà ở Đế Đô, coi như lúc ấy không giàu có, hiện tại một căn nhà nhỏ bán cũng được mấy ngàn vạn, chưa kể đến theo như Tôn Thúy Cúc miêu tả là một nhà lầu có sân, vừa nghe liền biết không bình thường.
Mà phe còn lại thì vô cùng không thích việc Lục Viễn Phàm báo án.
Những người này cho rằng vợ chồng Tôn Thúy Cúc và Lục Kiến Quốc dù tốt hay xấu cũng đã nuôi Lục Viễn Phàm hai mươi năm, hai mươi năm qua đối xử tốt với anh như vậy, kết quả lại bị bắt đến đồn cảnh sát.
"Không biết nếu như cậu ta không bị bắt cóc, hiện tại sẽ có bộ dạng gì."
"Nuôi dưỡng nhiều năm thì thế nào? Có thể so sánh được nếu như chuyện này không xảy ra, cha mẹ ruột của cậu ấy cũng có thể nuôi dưỡng cậu ấy được như thế này!"
"Hai mươi năm nuôi nấng lại nuôi ra một con bạch nhãn lang (*), còn đem hai người già bắt lại, một chút đồng tình cũng không có!"
(*) Bạch nhãn lang: sói mắt trắng, là cụm từ dùng để chỉ những người vong ân bội nghĩa, vô ơn.
"Chuyện đã qua lâu như vậy, có lẽ cũng tìm không được người đâu, tôi thấy đừng ôm hi vọng quá nhiều thì hơn."
Bên phía Tây Ngu về sau mới biết được chuyện này.
Người đại diện của Lục Viễn Phàm chỉ biết nghệ sĩ của mình xin phép nghỉ, ai biết kết quả là đi xử lý chuyện này, còn lập tức đứng đầu hotsearch vài ngày liền.
Ngay cả tin tức Thẩm Nguyên Gia gửi giấy triệu tập của tòa án cho người ta cũng bị đè xuống.
Tất nhiên đối với công ty thì lợi ích là trên hết, vốn dĩ người mẫu so với diễn viên và ca sĩ khó lên hotsearch hơn, đề tài ít hơn, Lục Viễn Phàm này ngược lại, trực tiếp đưa tới một tin tức quan trọng.
Cho nên công ty rất nhanh liền quyết định giúp đỡ Lục Viễn Phàm trong chuyện này.
Huống hồ hoàn cảnh của Lục Viễn Phàm vốn tương đối thảm, mà chủ đề thảo luận hiện tại còn là về cha mẹ ruột của anh cùng sự kiện bắt cóc.
Lục Viễn Phàm đã không còn tinh thần đi quản mọi chuyện trên Weibo.
Cho đến khi người đại diện gọi điện thoại cho anh, nói: "Viễn Phàm, công ty chuẩn bị phát động một chiến dịch tìm kiếm cha mẹ ruột cho cậu, cậu thấy thế nào?"
Lục Viễn Phàm nghe được thì nhíu mày, nhưng lúc chuẩn bị cúp điện thoại thì đột nhiên thay đổi ý định.
Sức mạnh của các phương tiện truyền thông tất nhiên vô cùng lợi hại, huy động lực lượng cư dân mạng, tuy rằng khả năng không lớn, nhưng hẳn là có thể thu được một chút tin tức.
Lục Viễn Phàm suy nghĩ rồi đồng ý.
Người đại diện lập tức nói: "Có cái tuyên truyền này, chắc chắn cậu có thể tìm được cha mẹ ruột dễ dàng hơn rất nhiều."
Lục Viễn Phàm không thể phủ nhận được điều này.
Người đại diện cũng không có đa sầu đa cảm như vậy, cao hứng bừng bừng tới công ty bàn bạc chuyện này, nếu làm tốt không chừng còn có thể thăng chức.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Viễn Phàm trầm mặc một lúc lâu.
Thật lâu sau đó, anh gọi điện thoại cho Thẩm Nguyên Gia.
......
Thẩm Nguyên Gia lúc này đang ở nhà của Trình Phi Khung, cô vừa mới bị ông lão ngạo kiều (*) này mắng cho một trận, lại đi theo ông học một chút, mới tiêu hóa xong.
(*) Ngạo kiều: có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là "Ngoài lạnh trong nóng".
Cô chỉ mới học được những cái căn bản liền đi xem cho Lục Viễn Phàm, cũng không biết rốt cuộc là nó có chính xác hay không.
Trình Huân cùng Trình Phi Khung nói chuyện xong, chạy đến nói: "Nguyên Gia, tôi đưa cô về, đã trễ thế này cũng không an toàn."
Thẩm Nguyên Gia lắc đầu, "Trợ lý của tôi đang đợi ở bên ngoài, không phiền anh nữa."
Cô đã nói đến như vậy, Trình Huân cũng không ép buộc.
Ra khỏi đại viện của Trình gia, bên ngoài đã trời tối.
Bởi vì đây là khu vực cao cấp, xung quanh rất yên tĩnh, bên tai còn có tiếng ve kêu, càng đi về phía trước càng khiến người ta cảm thấy vô cùng mát mẻ.
Thẩm Nguyên Gia dặn Lộc Nguyệt chờ ở bên ngoài, cô tự mình đi ra.
Đây là lần đầu tiên Lục Viễn Phàm liên lạc với cô sau vài ngày.
"Chị Nguyên Gia." Giọng nói nhẹ nhàng khoan khoái nhưng có chút u ám.
Thẩm Nguyên Gia nghe thấy giọng nói của cậu thì có chút ngoài ý muốn, nhưng sau khi nghĩ lại, chắc là bởi vì lần trước gặp mặt cô đã nói những lời kia.
Cô cũng không dài dòng, trực tiếp sảng khoái nói: "Chị ở trên Weibo nhìn thấy tin tức của cậu...... Cậu đã tìm được cha mẹ rồi sao?"
Lục Viễn Phàm trầm mặc một chút, "Vẫn chưa."
Thật anh đối với chuyện này cũng không có ôm quá nhiều hi vọng.
Đã hai mươi năm trôi qua, cảnh còn người mất, đây còn là Đế Đô, thay đổi lại càng lớn, có lẽ hai người cũng đã không còn trên đời.
Điều mà Lục Viễn Phàm tương đối khó chấp nhận chính là, anh cho rằng cha mẹ mình thật ra là bọn buôn người, đem anh rời khỏi cha mẹ ruột từ nơi đó ôm đến đây.
Sự chênh lệch này khiến anh nhất thời không tiếp thu được.
Nếu như tìm không được, anh có lẽ cứ như vậy sống hết đời đi.
Chờ Tôn Thúy Cúc và Lục Kiến Quốc ra tù, anh sẽ hỗ trợ về mặt tài chính phụng dưỡng họ một chút, về mặt tình cảm, anh nghĩ khó mà tiếp nhận việc thân thiết sống chung một lần nữa.
Nếu quả thật tìm được, anh sẽ bù đắp khoảng thời gian không ở bên cạnh bọn họ.
Sau khi nghe xong những lời này của cậu ấy, Thẩm Nguyên Gia đại khái hiểu được ý của cậu.
Kỳ thật nếu đem việc này đặt trên người cô, cô khẳng định khó có thể tiếp nhận.
Có điều bây giờ mình là cô nhi, nếu như cha mẹ ruột tìm tới, chỉ sợ cô sẽ đối xử với bọn họ như những người xa lạ.
Lúc trước đem bỏ cô ở cổng cô nhi viện, vậy thì họ cũng nên chuẩn bị tinh thần.
Cái tên này của cô là được viết trên tờ giấy đó, nếu quả thật chính là do cha mẹ ruột đặt, cô cũng đã xuất hiện trên Weibo vài lần, làm sao họ có thể không biết.
Thẩm Nguyên Gia lấy lại tinh thần, do dự một chút, nhẹ nói: "Nếu cậu không ngại có thể hướng phía bắc mà tìm xem."
Lục Viễn Phàm căn bản không có đem lời nói của cô để ở trong lòng, "...... Hướng bắc? Chị Nguyên Gia, chị thật biết nói đùa, nếu hướng bắc vậy chính là ở nước ngoài rồi."
Việc cậu hỏi lại, Thẩm Nguyên Gia sớm đã đoán trước.
Vô duyên vô cớ làm sao Lục Viễn Phàm có thể tin vào lời nói của cô, mặc dù trước đó lúc quay chụp đại ngôn cậu cả ngày nghĩ cách để cô thêm Wechat của mình.
Thẩm Nguyên Gia khi đó còn cảm thấy người này rất kỳ quái.
Cô ném những suy nghĩ lung tung lộn xộn của mình ra sau đầu, lặp lại một lần nữa những lời nói trước đó, lại bổ sung thêm vài chữ: "Nhà thờ nước ngoài."
Đây cũng là Trình Phi Khung cho cô biết.
Thẩm Nguyên Gia chỉ có thể tự mình tính ra được đối phương có khả năng đang ở nước ngoài, nhưng không nghĩ tới Trình Phi Khung có thể cho cô đáp án cụ thể là nhà thờ.
Ở nước ngoài người theo Cơ đốc giáo rất nhiều, nhà thờ khẳng định không ít.
Hai người lại trò chuyện một lúc mới cúp điện thoại.
Lúc này Lục Viễn Phàm đang ở nhà, anh nhớ lại câu nói vừa rồi của Thẩm Nguyên Gia, nghĩ nghĩ như thế nào lại cảm thấy không thể tin được.
Hướng bắc, nước ngoài, một nơi lớn như vậy.