"Hoàng Tuyền vẫn giống như hồi nhỏ." Giọng nói của Tô Giác truyền đến, "Còn nhớ rõ sao? Hồi nhỏ anh đưa em ra ngoài, em luôn ngồi trong lòng anh, sau đó nằm sấp trên cửa nhìn cảnh sắc bên ngoài, hoàn toàn không quan tâm đến anh, giống như bây giờ vậy."
Hạ Hoàng Tuyền yên lặng quay đầu lại: ". . . Anh đang oán giận em không nhìn anh sao?" Ngữ khí ai oán này là sao?
"Đúng vậy." Tô Giác gật đầu như chó con.
". . . . . ." Đừng có gật đầu thích thú như vậy chứ!
Ngay trong lúc này, Hạ Hoàng Tuyền đột nhiên nhớ tới một việc, căn cứ vào trí nhớ được nhập vào, lần đầu tiên cô gặp Tô Giác là lúc 5 tuổi, hai người qua lại liên tục dến 15 tuổi, rồi sau đó bởi vì nguyên nhân nào đó mà tách ra ba năm, cho đến hiện tại mới gặp lại. Cô thì không có vấn đề gì, nhưng quan trọng là, từ lần đầu tiên gặp người này, hắn vẫn là bộ dáng như hiện tại, cho nên nói, "Năm nay rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi rồi?"
Tô Giác đung đưa ngón tay, thần bí nói: "Tuổi của đàn ông là bí mật nha." Nhìn chăm chú vào vẻ mặt không biết nói gì của Hạ Hoàng Tuyền, hắn nở nụ cười, "Nhưng nếu là Hoàng Tuyền, anh có thể đối đãi đặc biệt." Vừa nói, hắn vừa lấy ví da trong tây trang đặt vào tay cô gái bên cạnh.
Hạ Hoàng Tuyền nhìn hắn một cái, cúi đầu mở ra ví da trong tay, đầu tiên ánh vào mắt cô là một tấm chứng minh thư, năm sinh 1983? Hiện tại ở thế giới này hẳn là năm 2012, tuy rằng bệnh độc bùng nổ ở mùa thu chứ không phải ngày 21 tháng 12, như vậy. . . Hạ Hoàng Tuyền tính nhẩm một chút, không thể tin trợn to mắt, lại vươn ngón tay ra tính, không sai! Tên có khuôn mặt thiếu niên này đã 29 tuổi, đùa cái gì chứ!
Kẻ thù chung! Tên này hoàn toàn là kẻ thù chung của nữ giới!
Cô quay đầu chuẩn bị nói gì đó, lại bị che miệng lại, Tô Giác chớp mắt nhìn cô, nói nhỏ: "Hoàng Tuyền, không thể nói ra nha, đây là bí mật của chúng ta."
". . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền kéo xuống tay của thiếu niên, không, phải nói là tay của người đàn ông trưởng thành, nhét ví tiền vào trong tay hắn. Nói như vậy, lúc 5 tuổi gặp Tô Giác, hắn đã 16 tuổi rồi. . . Người này, nhiều năm như vậy bảo trì thanh xuân bằng cách nào chứ? Khốn khiếp, khiến cho người ta ghen tị!
Khi lòng đố kỵ đang thiêu đốt, cô đột nhiên phát hiện một cái tai kéo rất dài, Hạ Hoàng Tuyền híp híp mắt, một phen nhéo cái tai kia, xoay 90 độ.
"Đau đau đau! Đại vương tha mạng!"
"Anh không lái xe tử tế, vươn đầu ra sau làm gì? Muốn xe lật sao?!"
". . . Là thế này, lỗ tai của anh bỗng ngứa quá, định cọ cọ vào chỗ ngồi!" Ngôn Tất Hành lấy lòng nói, "Nhưng ít nhiều nhờ em véo một cái, giờ anh không ngứa chút nào, em gái thật lợi hại!"
Thái dương của Hạ Hoàng Tuyền nổi lên gân xanh, tên Ngôn Tất Hành này còn có thể vô sỉ hơn sao? Nhưng nghĩ rằng hắn còn đang lái xe, cô quyết định tạm thời buông tha cho kẻ nhiều chuyện này.
"Lái xe tử tế cho tôi! Còn dám như vậy. . ." Giơ đao.
"Vâng đại vương, tiểu nhân hiểu rõ!"
"Xì. . ." Tô Giác bỗng cười khẽ.
"Anh cười cái gì?"
"Không, không có gì." Chàng trai lắc đầu, ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt nâu đang chăm chú nhìn Hạ Hoàng Tuyền, "Thấy em có tinh thần như vậy thật là tốt quá, sau khi rời khỏi S Đại, anh vốn định đi gặp em một lần, còn vô cùng lo lắng em sẽ không để ý đến anh, dù sao khi lần trước anh rời đi. . ." Hắn dừng một chút, vẻ mặt nặng nề rồi lại tươi cười, giống như sự sa sút vừa rồi chỉ là ảo giác, "Không ngờ rằng em lại tới cứu anh, anh vô cùng vui vẻ."
". . . Đây là việc ngoài ý muốn."
"Ừ ừ."
"Đều nói là ngoài ý muốn rồi!"
"Ừ ừ, đúng, là ngoài ý muốn."
". . . . . ." Cảm thấy vô lực. . . Cảm giác vô lực vĩ đại tập kích Hạ Hoàng Tuyền, cho nên nói, loại hình này không phải là sở trường của cô, nếu là Thương Bích Lạc thì trực tiếp đánh là được rồi, dù sao khi tên kia nói như vậy, tám phần là nói dối, nhưng vấn đề là, người này nghiêm túc, hơn nữa không hề có ác ý, không, quả thật là Bồ Tát toàn thân tản ra thiện ý! Hoàn toàn không hạ thủ được!!!
Nhưng là, lúc này thực ra có người còn rối rắm hơn cô.
". . . . . ." Đây là tiết tấu nam tiểu tam thượng vị thông đồng thành gian! Ngôn Tất Hành đang lái xe thảm thống che mặt, lại đồng tình nhìn về phía Thương Bích Lạc ở bên cạnh, nếu nói lúc trước hắn chỉ nhìn thấy cái nón xanh mờ mờ, bây giờ nó đã rất rõ ràng rồi.
Khóe mắt Thương Bích Lạc giật giật, trực tiếp không nhìn ánh mắt cực nóng của người nào đó, so với quan hệ của hai người ở sau, hắn càng quan tâm lý do quân đội tìm người đàn ông tên là Tô Giác này, rốt cuộc là có giá trị gì khiến quân đội chấp nhất tìm hắn? Hơn nữa, khi quân đội chuyển đường, kẻ bạo lực ngu xuẩn kia cũng không có biểu hiện gì là hiểu rõ tình hình, nhưng khi đến nơi này liền lập tức đi tìm người, cô xác định tin tức như thế nào?
So với điểm trước, điểm sau càng khiến hắn chú ý.
Trực giác của hắn nói cho bản thân, cô cất giấu rất nhiều bí mật.
Nhưng mà, Ngôn Tất Hành hiển nhiên không hề tiếp thu được lối suy nghĩ của hắn, Thương Bích Lạc đang nghiêm túc suy xét trong mắt hắn chính là một người thương tâm thất vọng! Hắn thở dài xót xa, làm một thành viên đáng tin của đoàn FFF, nam nữ chia tay là việc vui đối với hắn, nhưng vấn đề là ở đây một đôi chia tay một đôi khác lại thành lập! So với điều đó, hắn càng duy trì nguyên phối, bởi vì vừa thấy người khác ngọt ngào hắn liền đau răng, vẫn là hình thức ở chung như Tiểu Thương Tiểu Hạ phù hợp với khẩu vị của hắn, hơn nữa bạo lực gia đình quá nhiều sau này còn dễ dàng chia rẽ.
Hắn thở dài vỗ vỗ vai Thương Bích Lạc, dùng khẩu hình nói "Đừng nghĩ nhiều, ít nhất anh là đặc biệt đối với cô ấy."
"?"
Tiếp tục dùng khẩu hình —— "Cô ấy đánh anh vô cùng mạnh."
". . . . . ." Hắn thực sự không muốn loại đặc biệt này được chứ?
Khi hai người đàn ông đang im lặng trao đổi, Hạ Hoàng Tuyền đã bắt đầu chuyển đề tài, thoát khỏi cục diện khó xử trước mắt.
"Lại nói tiếp, vì sao anh ở S Đại? Vì sao quân đội tìm anh?"
"Lý do ở mặt ngoài là trở về tham gia kỷ niệm 100 năm của trường học cũ."
"Ở mặt ngoài?"
"Ừm." Tô Giác gật đầu, "Tuy là cơ mật, nhưng nói cho Hoàng Tuyền thì không sao." Vừa nói hắn vừa lấy ra điện thoại di động, nhập vào mật mã phức tạp để mở khóa, sau đó vào mail, vươn tay đưa cho Hạ Hoàng Tuyền.
Cô nhận lấy, trên đó viết rõ ——
"Từ nước A mang về một thứ thú vị, muốn đến xem sao?"
Phía dưới còn có hình ảnh.
Đôi mắt đen nhánh của Hạ Hoàng Tuyền bỗng mở to: "Đây là. . ." Rõ ràng là hình ảnh zombie?! Nhưng mà, ngày gửi mail. . .
"Chú ý tới sao? Không sai, ngày là trước khi bệnh độc ở nước A bùng nổ." Tô Giác gật đầu, "Bởi vì anh tham gia vào một hạng mục cơ mật, đã rất lâu không nhận được mail, chờ khi anh nhìn thấy nó, ở phía nam đã bắt đầu xuất hiện người cảm nhiễm, sau đó anh mới biết được tin tức bị phong tỏa." Nói tới đây, trên mặt hắn lộ vẻ tức giận, "Nếu không phải là vậy, tình huống có lẽ sẽ không nghiêm trọng đến thế, nếu anh sớm một chút. . ."
"Không phải lỗi của anh, anh cũng không ngờ tới việc này, không phải sao?" Hạ Hoàng Tuyền mấp máy môi, nói tiếp, "Hơn nữa, hiện tại cũng không phải lúc để sám hối."
". . . Ừm, em nói không sai." Tô Giác cười cười, nói tiếp, "Khi thấy mail, vì anh chẳng hay biết gì, cho nên không tin tưởng trăm phần trăm, nhưng ở trong ấn tượng của anh, cậu ấy chẳng phải kẻ hay đùa dai, cho nên lập tức liên lạc với cậu ấy, nhưng cho dù là mail hay là điện thoại, đều không được đáp lại, khi đó trong lòng anh đã có dự cảm xấu, vừa khéo hạng mục đã chấm dứt, vì thế lập tức chạy về, lấy lý do tham gia kỷ niệm của trường học nhằm lấy được tư liệu mà cậu ấy mang từ quốc gia kia, nhưng mà. . ."
"Vẫn không tìm được?"
"Đúng vậy, bởi vì đã lâu không liên hệ, anh không biết nơi ở của cậu ấy có thay đổi không, cũng thử đi qua, lại vẫn không tìm được người, đúng lúc này, bệnh độc bùng nổ trên quy mô lớn, trước khi tìm được tư liệu, cho dù thế nào anh cũng không thể rời đi, cho nên lập tức báo cáo chuyện này cho cấp trên."
"Thì ra là thế."
Trải qua sự giải thích của hắn, Hạ Hoàng Tuyền đã hiểu rõ hết thảy, nhưng. . .
"Anh có cách khác để tìm anh ấy sao?"
Tô Giác lắc lắc đầu: "Anh chỉ có thể khẳng định cậu ấy có phòng thí nghiệm ở thành phố S, mà người hẳn là chưa rời đi."
"Cần phát động quân đội đi tìm sao?"
"Trừ đó ra thì không có cách nào tốt hơn rồi."
"Cũng đúng." Hạ Hoàng Tuyền gật đầu đồng ý, sau đó lại bỗng nhớ tới một việc, "Đợi chút, quân đội đến S Đại tìm anh, anh không tìm được người thì sao không ở lại nơi đó, chạy tới đây làm gì?"
". . . . . ." Tô Giác ngớ ra, sau đó yên lặng quay đầu.
Em gái Hoàng Tuyền híp mắt, đúng là khả nghi.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
"Chuyện này. . ." Trước ánh mắt chất vấn, Tô Giác không kiên trì được bao lâu đã tước vũ khí đầu hàng, dè dặt tới gần cô, nhỏ giọng nói, "Thực ra. . . Anh lạc đường,....."