Nguồn: Cung Quảng Hằng
“...” Nếu là thường ngày, Hạ Hoàng Tuyền đã sớm dùng nắm đấm để dạy cho tên trứng thối “nói ẩu nói tả” này biết cái gì là đau đớn rồi, nhưng vấn đề là cô còn chưa thoát khỏi trạng thái mất sức, hơn nữa đối phương hình như biến thành huynh đệ với zombie nên giá trị vũ lực tăng mạnh, quan trọng là, miệng hắn đang nhắm ngay cổ cô kia kìa! Khó chịu một cái là trực tiếp cạp cho một phát toi luôn cái mạng đấy có biết hay không!!!!! (1)
(1) bản convert ghi là có mộc có, thử mò từ này trên baidu, cái này đại loại là thể hiện cảm xúc kích động, dịch ra là “có hay không có”
SIÊU NGUY HIỂM!
cô nuốt nước bọt: “Đại, đại ca, anh bình tĩnh một chút...”
Giây tiếp theo, cô phát giác đối phương thế mà xuống tay thật, à không, là hạ miệng, ướt át còn mang theo hơi ấm, có lẽ do quá sợ hãi nên toàn bộ tế bào mẫn cảm đều chạy về nơi cổ, xúc giác bị phóng đại tới độ vô cùng rõ ràng, cái cảm giác y như bị chó liếm này là dư thế nào? Nháy mắt cả người cô nổi hết da gà, nói năng không thuận: “Người tôi bẩn lắm, toàn là bụi bẩn với mồ hôi! Hơn nữa không ngon chút nào đâu! thật! Siêu cấp khó ăn luôn!”
một hàm răng đều như hạt bắp cắn giữa cổ cô, cọ qua cọ lại.
Ừm, vẫn còn tốt, răng hình như không nhọn ra...không, trọng tâm không phải ở đây!
Hạ Hoàng Tuyền khóc không ra nước mắt, khẽ nhúc nhích cái tay, cô phát hiện chỉ có thể nhấc lên nhưng vẫn chẳng có sức, cô chỉ đành tiếp tục nỗ lực dùng giọng nói kéo lại lý trí đối phương: “Này! anh trấn định chút! Đừng vứt bỏ lý trí mà! Thương Bích Lạc!!!” Tuy là cô cảm thấy nói chuyện kiểu này dễ khiến đối phương mất đi lý trí mà nổi khùng giết cô...Nhưng mà ngoài cái này thì làm gì còn cách nào nữa?
Đương lúc rối rắm, cô đột nhiên nghe thấy tiếng “Phụt...” một tiếng, đối phương vậy mà dám vừa ngậm cổ cô vừa bật cười, đầu Hạ Hoàng Tuyền đứt phựt kết nối, một lát sau hồi phục tinh thần lại, bà đây bị chơi khăm rồi?
Hỗn, hỗn đản!!!
“Thương! Bích! Lạc!” cô nghiến răng hét, “anh chờ đó cho tôi!”
Thanh niên âm thầm nở nụ cười: Cảm thấy mình bị chơi à? Do chắc chắn mình sẽ không xúc phạm cô ư? Vậy mà không cảm giác được nguy hiểm tự bộc lộ tính tình. Thèm ăn và ham muốn, tình dục đều là ba bản năng lớn của con người, có lẽ chính anh cũng không phân rõ được, lúc nãy rốt cuộc mình muốn gì đây?
Lý trí lửng lơ giữa con người và zombie, cả người cũng giống như phân làm hai nửa, vừa mâu thuẫn vừa thống nhất.
rõ ràng muốn thấy cô đau, cô sợ, cô khóc, cô rơi lệ cầu xin mình, từng chút nuốt hết vào bụng, một giọt máu một miếng thịt cũng không chừa lại, nhưng lại bởi vì cô thuận miệng nói vài câu, chủ ý của anh bị thay đổi dễ như trở bàn tay, cho dù đó chỉ là câu nói vô nghĩa, nhưng anh lại thấy đáng yêu làm lòng rung động, loại cảm giác này đối với thanh niên mà nói thì vô cùng kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên anh kìm nén vì một người, cam tâm tình nguyện, thậm chí còn thích lắng nghe.
anh biết cái này tương đối bất ổn, anh biết, dẫu vậy anh vẫn vui vẻ chịu đựng.
một người như vậy tồn tại, là tốt hay xấu đây?
Hạ Hoàng Tuyền, em đúng thật là làm người ta phiền não.
Bỏ qua sự bối rối, vị boss quân hiếm khi chiếm được thế thượng phong chậm rì rì nhả miệng ra, nhếch mép cười gian, bởi vì nhiệt độ cực cao mà hô hấp nóng rực phun lên da thịt trắng nõn của cô: “Mạng nhỏ giờ đang nằm trên tay tôi, dám lời mạnh miệng thế này không sợ xảy ra chuyện à?”
“...Hừ!” Có phải mạnh miệng hay không, tên trứng thối nhà người về sau sẽ biết! Hơn nữa, “Giờ không phải lúc nên làm mấy chuyện nhàm chán này!” Thương Bích Lạc hoàn toàn không biết gì về “nhiệm vụ”, Hạ Hoàng Tuyền rõ chuyện này hơn ai hết, cô vội vàng nói: “Tinh hạch!”
“Tinh hạch?”
“Đúng vậy, nó... Trong đầu có tinh hạch.”
cô vừa nói, vừa quay lại cố gắng tiến về phía đầu vua zombie, lại bị thanh niên một phát kéo về ôm vào lòng, không màng tiếng “Này!” tỏ ý kháng nghị của cô, bởi vì ít khi hưởng thụ được cảm giác chi phối cô như này, thanh niên cảm thấy sung sướng lạ thường, anh một phát túm được xác zombie bất động, lúc này nó đã không còn tính phòng ngự như trước, móng tay siêu sắc nhọn cắt mở não bộ.
Thanh niên và cô gái đều kinh ngạc phát hiện, trong đầu nó vậy mà không có não...Hoặc nên nói, có thứ gì tôn tại thay thế cho đại não, đó là một viên tinh thể nhiều mặt, to tầm nắm tay, đẹp tựa kim cương, thứ lộng lẫy như thế này vốn không nền tồn tại trong cơ thể sinh vật ghê tởm như thế. Nếu đây là ấn tượng đầu tiên, vậy ấn tượng thứ hai hoàn toàn thay thế cái trước, nhìn thật kỹ, có vô số mạch máu lẫn dây thần kinh màu đỏ nối với nhân viên tinh hạch, càng nhìn lâu càng khiến người ta sởn tóc gáy.
Nhưng dù vậy, nhất định phải có nó!
Hạ Hoàng Tuyền vươn tay, một phát kéo tinh hạch ra, có lẽ do đối phương đã mất đi sự sống, những ống thịt lớn nhỏ dễ dàng bóc ra, cô cầm tinh thể trong suốt, chà chà lên áo khoác của Thương Bích Lạc. (mỗi lần đang đi theo mạch truyện cao trào là y rằng cua gấp)
Thương Bích Lạc giựt giựt khóe miệng: “...”
không cần nói thêm tiếp gì nữa, ngay khoảng khắc tiếp xúc với tinh hạch, Hạ Hoàng Tuyền cũng đã biết nên làm thế nào.
Chỉ thấy cô cầm viên tinh hạch trong lòng bàn tay, sau đó đột nhiên dùng sức đập xuống!
Rồi sau đó là, đập không vỡ!
“...” không hồi phục sức lực gì đó thực sự quá ngược đi!
Ngay lúc đang bối rối, một bàn tay to lớn bao bọc bàn tay nhỏ của cô, cảm nhận được sức lực lẫn nhiệt độ cơ thể nóng hổi truyền tới từ lòng bàn tay kia, Hạ Hoàng Tuyền hiểu được suy nghĩ của đối phương, không phản kháng lại, cùng với anh, một lần nữa tay họ dùng sức đập xuống tinh hạch!
Lần này đã thành công.
Viên tinh hạch trong nháy mắt hóa thành bột mịn, mang tới cho người ta cảm giác hết sức vi diệu, giống như có thứ gì dày nặng bị đánh vỡ ngay tức khắc. Điều làm người ta thấy kinh dị là, lúc xòe tay ra, trong lòng bàn tay cô không có bất kỳ cái gì như bột phấn, nhưng cô vẫn hiểu rõ, có gì đó đã được giải phóng khỏi lòng bàn tay cô, nếu zombie sinh ra là do “chiếc hộp padora” bị mở ra, vậy thứ cô vừa thả ra chính là niềm hy vọng được giấu nơi tận cùng của chiếc hộp.
Nổi lơ lửng, chấn động, lan tràn...Truyền tới tận mỗi ngóc ngách của thế giới rộng lớn này!
[Thành công giết chết vua zombie, giải trừ nguy cơ zombie tiến hóa, không còn ai bị lây nhiễm qua không khí]
[Thành công giải cứu hai người bị nhiễm bệnh]
Nghe thấy điều này, Hạ Hoàng Tuyền nhẹ nhàng thở ra, tên Thương Bích Lạc tạm thời không nói, Ngôn Tất Hành đang một thân một mình đối diện với nguy hiểm chắc không có chuyện đâu, dù thế nào cũng đã quá tốt, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng được thả xuống.
Nhưng tin tức sau đó lại làm cô sợ ngây người.
[đã thành công mở ra “một chương mới về sự tiến hóa của loài người]
[Con người sẽ có cơ hội tiến hóa sau khi nhiễm virus zombie. Xác xuất thức tỉnh thành công là một phần ngàn. Sau khi thức tỉnh sẽ tạo ra kháng thể đối với virus]
[Vì đã hoàn thành thành công “Thiên nhân trảm” và “Tiêu diệt vua zombie” trong thành phố W, bạn sẽ nhận được phần thưởng - thần dân chi tiến hóa]
[Tất cả người dân của thành phố W đã tiếp xúc với virus lây nhiễm qua không khí sẽ có cơ hội tiến hóa. Xác suất thức tỉnh thành công là một phần ngàn, người thất bại không gặp bất kỳ tác dụng phụ nào. Do đó đây là sự tiến hóa đặc biệt. Nhưng người chiến thắng sẽ miễn dịch với virus kể từ giờ. Nếu người thất bại lại bị nhiễm phải virus sẽ không có cơ hội tiến hóa và sẽ bị biến thành zombie]
“!!!” Thông tin này lớn quá...
Phải sắp xếp lại cái não một chút, đại ý là từ nay về sau nhân loại có thể tiến hóa? So với tiến hóa của zombie, cái này cũng không có gì đáng nói, mà cái gọi là tiến hóa chính là dị năng trong truyền thuyết à?
nói cách khác, người bình thường sau khi bị zombie cắn trừ việc phải chết ở bên ngoài, còn có khả năng thức tỉnh dị năng, tuy là tỷ lệ rất nhỏ, nhưng chắc chắn mạnh hơn so với cái chết.
Mà vốn người xui xẻo tận cùng bị nhiễm virus có thể nói là nhờ họa được phúc, vậy mà được một lần tiến hóa miễn phí, thất bại cũng không chịu tác dụng phụ, mặc dù chỉ có xác xuất một phần ngàn, nhưng mà...Hạ Hoàng Tuyền hiểu rõ tính toán của hệ thống, giá trị thưởng càng cao, nguy hiểm càng nhiều.
không còn nghi ngờ gì nữa, thành phố W từ đây sẽ phải đối diện trực tiếp với zombie tiến hóa, cái gọi là “đai sông” chỉ sợ không còn khả năng ngăn cản bước tiến của chúng nữa.
*Trong bản convert có ghi là mang hà, đái hà, chữ đái (帶) có nhiều nghĩa, bản convent dịch theo nghĩa là mang theo, mình dịch là vùng đai.
Nhưng mọi chuyện đã tiến tới bước này, có phiền não cũng vô dụng.
Hạ Hoàng Tuyền hít một hơi thật sâu, đang chuẩn bị nói gì đó với thanh niên phía sau, chợt phát hiện không biết từ lúc nào anh đã im hơi lặng tiếng ngã xuống, nằm liệt giữa đường...cô nên làm gì nhỉ? Nhào lên gào to “A Thương, anh đừng chết mà” à? Sao cứ thấy ghê ghê? không được không được, như thế thì âm u quá.
Lúc cô đang tiến hành kiểm điểm lại nội tâm âm u của mình, bò xuống khỏi đùi thanh niên, rồi sau đó cô kinh ngạc phát hiện, nhiệt độ cơ thể vốn cao hơn người bình thường của anh đang hạ xuống dần, cùng lúc đó, mảng da nhuốm màu xanh đen cùng khôi phục về ban đầu, cả người như bị quẳng vào thùng thuốc tẩy trắng, mảng thuốc nhuộm xanh lá dần phai đi, phiêu lãng quanh da thịt, tập trung lại trên gương mặt thanh niên, thế mà lại cấu thành hình dạng như dây leo.
“Cái này là...” cô trợn trừng mắt nhìn, nhìn chăm chú vào khung cảnh phi khoa học này, dây leo màu xanh lá thuận theo bao phủ mặt phải tuấn mỹ của thanh niên, cũng không khó coi lắm, ngược lại còn tăng thêm vài phần yêu dị, nó còn hơi chuyển động, giống như đang điều chỉnh hình dạng. Hạ Hoàng Tuyền chỉ thấy dở khóc dở cười, nên nói không hổ là Thương Bích Lạc à? Dưới loại tình huống này mà còn theo đuổi cái đẹp?
không biết trôi qua bao lâu, tới tận khi Hạ Hoàng Tuyền miễn cưỡng khôi phục sức lực, đang chuẩn bị đứng lên thì dây leo xinh đẹp kia cuối cùng cũng “định hình” thành công, hình như bị cô nhìn đến ngại ngùng, nó vậy mà co rụt đầu lại, trượt khỏi mặt, rồi tới cổ, xuống chút nữa... (bình tĩnh chị ơi)
Hạ Hoàng Tuyền nhanh chóng kéo mở quần áo Thương Bích Lạc, chỉ thấy nó quấn quanh xương quai xanh bên phải của thanh niên, rồi nằm im không nhúc nhích nữa.
Lúc này, ngoại hình của Thương Bích Lạc so với lúc trước khi bị nhiễm virus thì không có gì khác biệt.
Cái này rốt cuộc là?
cô vươn tay, sờ sờ xương quai xanh của thanh niên, không thấy nó phản ứng.
Vậy là tốt rồi, vẫn như trước, chỉ thêm một cái hình xăm thôi, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ sự khác thường nào, lúc nãy còn rất sống động mà lúc này, Hạ Hoàng Tuyền lại đột nhiên sinh ra một loại ảo giác “mình hoa mắt rồi”.
cô lắc lắc đầu, thử vươn tay chọc chọc, gãi gãi thêm lần nữa, dùng đủ cách để cho nó khôi phục nguyên hình, nhưng mà đều thất bại như nhau. Ngay lúc cô đang suy xét có nên lấy búa đập không, một bàn tay đột nhiên tóm lấy ngón tay cô, giọng thanh niên nghẹn ngào truyền đến: “Đừng sờ loạn.” Giống như đang kìm nén gì đó.
“Úi... Xin, xin lỗi, nhất thời tò mò nên...” Làm chuyện xấu bị bắt quả tang, Hạ Hoàng Tuyền thấy xấu hổ, ánh mắt theo bản năng nhìn xuống ngón tay nhỏ dài đang bị nắm lấy của mình, phát hiện móng tay nhọn dài lúc trước đã về lại trạng thái ban đầu, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Sức khỏe sao rồi?”
Thanh niên ngồi dậy, kiểm tra sơ một chút, mới trả lời lại: “Hoàn toàn khôi phục như trước khi bị nhiễm virus.” Bao gồm chân... Nhưng mà, hình như trong thân thể lại cảm giác được thứ gì khác...
“Vậy à? Vậy là tốt rồi.” cô hỏi tiếp, “Tôi thấy miệng vết thương trên người anh hình như đều khỏi hẳn rồi.”
“Ừ, đúng vậy...” Thương Bích Lạc mới trả lời được một nửa, đột nhiên cảm thấy lưng lạnh toát, ngón tay anh run rẩy, ngẩng đầu lên, quả nhiên đối diện với ánh mắt như ác ma.
cô cười dữ tợn, vừa bẻ đốt ngón tay vừa nhìn anh, giống như đang đánh giá xem nên đánh anh nhiều hay ít.
“Từ từ...”
“Ai mà chờ chứ tên khốn!!!” Chịu chết đi Thương Bích Lạc, cái tên biến thái!
Hạ Hoàng Tuyền vô cùng phẫn nộ. Đập chết anh!
Thương Bích Lạc oan ức quá. anh chỉ muốn hỏi có phải cô quên mất gì rồi không...
Cùng lúc đó, có một vị nhân huynh đáng thương đang hắt xì...Em gái...A Thương...Gió lại thổi rồi...Sao hai người còn chưa quay lại.