Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Nhìn thấy đồng bọn nhỏ đang sợ ngây người, Hạ Hoàng Tuyền buông tay, ý bảo đương sự tự giải thích đi, ai ngờ tên Thương Bích Lạc này có thể lầy lội ngồi xuống, rồi sau đó còn rất bình tĩnh nói: “anh nhìn nhầm rồi.”
“Này! Cậu đang khinh bỉ mắt nhìn của tôi hay đang khinh chỉ số IQ của tôi đấy?” Bị lừa dối một cách qua loa, Ngôn Tất Hành cáu lên.
“anh thực sự phát hiện ra rồi?”
“...” Ngôn Tất Hành quay đầu về phía cô gái, hung tợn nói, “anh có thể đánh tên này không?”
“Xin cứ tự nhiên!” Người nào đó tỏ vẻ mình vô cùng thích hóng hớt.
“Xem đây!” Ngôn tiểu ca hét lớn một tiếng, giơ cao trường đao chưa ra khỏi vỏ, trong lúc hành động chỉ nghe thấy tiếng vang “Leng keng cạch”, tinh hạch vốn được hắn ôm trong ngực nháy mắt rơi đầy đất, ngay khi hắn còn đang ngơ ngẩn, mấy cái xúc tua tà ác kia đã chớp lấy thời cơ treo ngược hắn lên, tên này vội vàng kêu to: “Ây, đánh lén đáng xấu hổ!”
“Bắt nạt người khác cũng đáng xẩu hổ không kém.”
“...Tôi bắt nạt cậu lúc nào?”
Mấy xúc tua quấn quanh đao võ sĩ, một đường bò lên, bò tới cánh tay cầm đao của Ngôn Tất Hành, cảm giác lạnh băng làm thanh niên run cả người, lập tức thả lỏng tay ra: “Emma, tôi nổi hết da gà rồi đây này, thứ này đúng là quá tà ác!”
Thương Bích Lạc điều khiển dây leo “đoạt lại” trường đao, đưa tận tay cho cô gái: “anh có vũ khí nhưng tôi thì không.”
“...Thế thứ đang trói tôi là gì hả đồ trứng thối!”
“Dây thừng.”
“...” Thêm một lần bị làm cho cứng họng, Ngôn Tất Hành yên lặng nhìn về phía Hạ Hoàng Tuyền, “Muội tử, tên đàn ông này rất thiếu trung thực, em vẫn nên theo anh thì tốt hơn, anh tốt hơn thật! Á!!!”
Bị xoay tròn 360 độ.
sự thật đã chứng minh, tên Thương Bích Lạc nếu sau này thất nghiệp có thể chạy tới công viên trò chơi kiếm bát cơm, hơn nữa phỏng chừng thu nhập còn không tệ.
“Xem Arcane of Fire · bóng chày· tay bắn bất khả chiến bại của tôi đây!!!”
sự thật lại tiếp tục chứng minh, nếu Ngôn Tất Hành cũng thất nghiệp theo…Có lẽ có thể chạy tới làm diễn viễn khách mời biểu diễn linh vật tiểu hỏa long nhỉ? Dẫu sao kỹ năng hệ hỏa của tên này cũng không kém bao nhiêu!
Hai tên đàn ông liếc mắt đưa tình, Hạ Hoàng Tuyền rất thức thời không quấy rầy bọn họ nữa, trợ tay đem đao treo lại bên thắt lưng, rồi sau đó ngồi xổm nhặt mấy tinh hạch bị rơi trên đất, thứ này trong mắt cô giờ chỉ được cái vỏ, tuy không phải bình thuốc màu lam*, nhưng đối với dị năng giả mà nói thì nó còn bổ hơn cả thuốc bổ.
Đợi đến khi cô xếp tinh hạch về chung một chỗ, hai tên ngớ ngẩn kia cũng chịu giao lưu xong. Vì thế Hạ Hoàng Tuyền vẫy tay với Ngôn tiểu ca: “Tới đây, tới đây…”
“Dương Bạch Lao(1)…” Ngôn Tất Hành vô thức đáp lại, sau đó “phụt” cười một tiếng, “Xin lỗi xin lỗi, lúc trước thấy người khác tập qua lời kịch này, thế là không kìm lòng được mới đáp lại ha ha ha.”
Thế giới này mà cũng có ‘Bạch Mao Nữ’ hở? Sức mạnh nghệ thuật đúng là vĩ đại.
Nhưng mà Hạ Hoàng Tuyền không rảnh tập trung quá nhiều vào cái này, ngược lại cô mở một tinh hạch trong tay, rồi đưa cho Ngôn Tất Hành: “Uống hết thử xem.”
Thanh niên nhận lấy tinh hạch, không chút do dự, cứ thế đổ hết vào miệng, sau đó chép chép miệng, bình luận, “Hương vị không tệ, hơi giống với sữa chua trái cây.”
Lời vừa nói ra, người nào đó mặt tối sầm, nheo mắt nhìn về phía tên nào kia.
“...Nhưng mà sau khi uống xong thấy sau lưng hơi lạnh.”
“Trừ khi anh ta…”
Hạ Hoàng Tuyền còn chưa nói xong, bỗng nghe thấy Ngôn tiểu ca phát ra một tiếng “Ố?”, hắn chậc lưỡi thêm lần nữa, vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm môi, mới nói tiếp, “Thứ này chẳng nhẽ là nước thuốc tăng kinh nghiệm trong truyền thuyết, cái loại mà uống nhiều là có thể thăng cấp ấy?”
“…Đó là thiết lập quái đản gì đấy!” Hạ Hoàng Tuyền đỡ trán, thật sự không muốn quan tâm tới tên này nữa, ai ngờ hắn lại bừng bừng hứng thú nhặt một tinh hạch từ trên đất lên, lăn lộn cả nửa ngày cũng không bẻ mở được, Ngôn Tất Hành trực tiếp dùng lửa đốt tinh hạch. Thế mà kết quả lại là không có bất kỳ hiệu quả gì, hắn sách nhẹ một tiếng, thu hồi ngọn lửa trong tay, rồi thật cẩn thận nắm tinh hạch, lại kêu một tiếng kinh ngạc thêm lần nữa. Hạ Hoàng Tuyền hỏi trong vô thức: “Làm sao đấy?”
“Giống như lúc nãy, lạnh như băng, không dẫn nhiệt.”
“Ồ.” cô gật đầu, chẳng nhẽ thứ này chỉ có thể bóp mới được? Vậy mấy dị năng giả sức lực không lớn thì sử dụng cái này thế nào? Thôi, dù sao đây cũng không phải vấn đề cần suy nghĩ lúc này, nói thật, từ lúc đào ra thứ này từ đầu zombie, thiết lập tìm kiếm nhiều thứ lạ cô đều có thể tiếp nhận, nhưng mà, nếu như ăn có thể thăng cấp…cô quyết đoán cầm một viên tinh hạch trên đất, bắt đầu bóp mở một đống, rồi sau đó lần lượt đưa cho hai thanh niên, “Nếu có thể thăng cấp, thì uống đi!”
“Muội tử không cần à?”
“Tôi? Có lẽ tôi vô duyên với dị năng rồi? Cảm giác thứ này không có tác dụng với tôi lắm.” cô nhún vai trả lời.
Kế tiếp, chính là thời gian “Ma ma không ngừng mở bình đút bọn nhỏ ăn”…Trong lúc đó, thi thoảng Hạ Hoàng Tuyền cũng uống một ít, nhưng vẫn không thấy có tác dụng mấy, vì thế không lãng phí nữa, lần này kiếm được “tài sản khủng”, lần sau e rằng không có cơ hội lấy được lượng lớn tinh hạch như vậy nữa.
Sau đó bọn họ phát hiện được một vài chuyện.
Thứ nhất, tinh hạch đúng là có thể nâng cao sức mạnh, nhưng đạt tới một giới hạn nhất định, nó sẽ không còn nhiều tác dụng nữa.
Thứ hai, dị năng sử dụng có hạn, không thể dùng liên tục trong 24 tiếng mà không bị gián đoạn, khi đạt tới một giới hạn nhất định, con người cần được nghỉ ngơi để hồi phục, bởi vì mới có được dị năng, nguyên nhân cụ thể thì còn phải thăm dò. Nhưng lúc này nếu dùng tinh hạch thì có thể hồi phục một phần sức mạnh, nói đơn giản thì là, nó ngoại trừ làm nước thuốc tăng kinh nghiệm còn có thể dùng làm bình lam nhỏ (bình tăng mana) (2)
Đối với điểm thứ nhất, Hạ Hoàng Tuyền suy đoán là do tinh hạch còn ở cấp thấp, đợi sau này có zombie cao cấp, cũng có thể sẽ xuất hiện tinh hạch cao cấp. Nhưng mà, cô tình nguyện đời này không gặp phải tinh hạch cao cấp.
Còn về điểm thứ hai, không giống với Hạ Hoàng Tuyền ăn cái gì cũng có thể giảm bớt mệt mỏi, Thương Bích Lạc và Ngôn Tất Hành sau khi trải qua kiểm chứng đã đưa ra kết luận –– dùng tinh hạch cũng không thể giúp cơ thể bớt mệt mỏi. Ví dụ như sau khi chiến đấu, thân thể mệt mỏi đến cực độ, lúc này dù uống xong chất lỏng trong tinh hạch, trên mặt lý luận thì vẫn có thể sử dụng dị năng tiếp, nhưng người sẽ vì quá mệt mỏi mà không cách nào tiếp tục duy trì hoạt động.
Dùng thuật ngữ trò chơi của Ngôn Tất Hành mà nói, chính là “Thứ này có thể khôi phục mana, nhưng không thể khôi phục giá trị mệt nhọc.”
Sau khi làm rõ chuyện này, sắc trời cũng dần tối đen, nhóm Hạ Hoàng Tuyền thu thập tất cả tinh hạch còn lại, rồi trở về căn lều lúc trước ngủ, cô nhìn chằm chằm vào hai mảnh lều bị cô chém kia, chỉ thấy nước mắt chua xót ––– buổi tối biết ngủ ở đâu đâyyyyyy!
“Muội tử, lều trại bị em chém nát rồi, tối nay làm sao đây?” Ngôn Tất Hành yên lặng nhìn trời, “anh cảm thấy đêm nay sẽ mưa đấy.”
“Oa, dài dòng! Tôi đâu biết sẽ thế này!” Khi đó quyết tâm tìm mối phiền toái tên “vua zombie” kia, căn bản không nghĩ tới sau này còn vấn đề ăn ngủ nữa, ai biết lại tự bê đá đập chân mình.
“Sáng mai bình minh lên, chúng ta sẽ biến thành nấm à?”
“…Nếu thật sự là như thế, tôi sẽ không chút do dự nhổ anh hầm canh uống!” Hạ Hoàng Tuyền dùng lời này uy hiếp để che dấu lương tâm đang cắn rứt cực độ của mình, ngón tay hướng về phía Thương Bích Lạc, “Hầm cùng hắn luôn!”
“…” Thương Bích Lạc nằm không cũng trúng đạn, chỉ biết đỡ trán, “cô muốn làm món gì?”
“Canh gà hầm nấm!”
Ai là gà con, ai là nấm nhỏ, không nói cũng hiểu.
Cây nấm này tỏ vẻ rất bất mãn: “Tên đồ ăn này không khí phách lắm nhỉ?” Thanh niên nhíu mày, hoàn toàn không chú ý trọng tâm của mình có chút kỳ quái, hắn suy tư một lát rồi nói, “Ít nhất cũng nên là Bá Vương Biệt Cơ linh tinh gì đó đúng không?”
“Ha hả.” Ngoại trừ cái này, Hạ Hoàng Tuyền thực sự không nên biết nói cái gì.
Ngôn tiểu ca càng thêm bất mãn, hắn nhìn về phía Thương Bích Lạc: “Nụ cười lãnh diễm cao quý của muội tử là ý gì thế?”
“Đại khái là khích lệ anh tự hiểu lấy mình.” Thương Bích Lạc cũng nở một nụ cười “Ha hả” chứng minh chân lý.
“Tự hiểu lấy mình?” Ngôn Tất Hành sờ sờ cằm, từ từ, có phải hắn bị chửi rồi không?! Món Bá Vương Biệt Cơ này ngoại trừ gà thì chính là ba ba! Lại bị hai tên gia hỏa này liên thủ bắt nạt? Cuộc sống này đúng thực là tràn đầy tuyệt vọng mà!
*ba ba chắc gần với rùa, trong tiếng trung gọi là vương bát, ý chửi xéo nhau.
Hạ Hoàng Tuyền không biết mình đã không cẩn thận cùng Thương Bích Lạc liên thủ đả kích người nào đó, cô chạy tới chỗ lều trại, nhặt mấy vật phẩm trên đất, tuy là lều bị phá rồi, nhưng mấy đồ dùng sinh hoạt lúc trước vẫn còn, rất hiển nhiên, zombie không hứng thú với mấy cái này. cô thuận tay đem cái máy tính trong góc để vào ngực Thương Bích Lạc.
Nhặt mấy mảnh vải vụn trên đất, cô đang tự hỏi làm thế nào để chắp vá chúng cho qua đêm nay, đột nhiên nghe thấy Thương Bích Lạc kêu một tiếng “Hử”, liền hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nhiễu sóng điện từ trước đó biến mất rồi.”
Hạ Hoàng Tuyền ngẩn người, sau đó trong lòng chợt bừng tỉnh, xem ra, nhiễu sóng điện từ trước đó thật sự do vua zombie phát ra, giờ nó vừa chết đi, sóng nhiễu đó cũng biến mất.
“Kỳ lạ.” Thương Bích Lạc nhíu mày, “Tôi đã kết nối với mạng nội bộ của quân đội thành phố W, hơn nữa còn gửi tin nhắn nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào.
“…” Bởi vì toàn bộ thành phố còn đang tiến hóa ư? Mọi người đều hôn mê, cho nên…Căn bản không ai làm việc!
Cái này đúng là quá tệ, không biết những người đó cần thời gian bao lâu mới có thể tiến hóa xong, cũng không biết bọn họ phải chờ ở đây bao lâu.
cô đang nghĩ ngợi, đột nhiên sắc mặt chững lại, rồi nhắm mắt nghiêng đầu, cẩn thẩn lắng nghe.
Thương Bích Lạc vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô, biểu cảm cũng thay đổi, vài sợi sương xanh theo gương mặt bò đến bên tai, anh cũng nghiêng tai lắng nghe.
một lát sau, hai người cùng mở bừng mắt.
“Có âm thanh.”
“Có thứ gì đang tới gần.”
“Thứ gì?” Ngôn tiểu ca không rõ nguyên do hỏi.
“Ừ.” Hạ Hoàng Tuyền gật đầu, hình dung thử, “Nó kêu ù ù, hơi giống với máy cắt cỏ cỡ lớn.” Nhưng mà, nơi này sao có thể tồn tại máy cắt cỏ được?
Thương Bích Lạc bổ sung thêm: “Tiếng động này phát ra từ phía trên.”
“nói như vậy…”
rõ ràng, là đàn ông nên Ngôn Tất Hành và Thương Bích Lạc chuẩn xác đoán được nơi phát ra âm thanh.
“Máy bay trực thăng.”
“Hả? Máy bay trực thăng?” Hạ Hoàng Tuyền sửng sốt, nói thật, thứ đó đối với cô chính là món đồ trong truyền thuyết, biết nó có tồn tại nhưng chưa từng tiếp xúc, cho nên cảm thấy kinh ngạc cũng là chuyện thường.
Giống như chứng thực suy đoán của hai người kia, chẳng mấy chốc, một cái máy bay màu xanh lục dần dần xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
“Nhìn qua có vẻ là đồ của quân đội.” Ngôn Tất Hành nhìn xung quanh một lát rồi nói.
Thương Bích Lạc gật đầu: “Ừ, đây là trực thăng quân sự, loại hình vũ trang.”
Hạ Hoàng Tuyền nhìn hai người, hỏi: “Có rất nhiều loại à?”
“Đúng vậy.” Ngôn Tất Hành cười rồi trả lời, “Tùy theo mục đích khác nhau mà chia ra, có trực thăng vũ trang, trực thăng trinh sát, trực thăng vận tải, trực thăng chống ngầm, trực thăng cảnh báo sớm, trực thăng huấn luyện, trực thăng phản công điện tử, v.v… nói tóm lại là rất nhiều loại, cái này chính là máy bay trực thăng vũ trang loại nhỏ điển hình.”
“Ha…” Dù sao cô cũng không nhìn ra nó điển hình chỗ nào, dẫu có mang tất cả các loại tới trước mặt cô thì cô cũng chả phân biệt nổi, người ta dù gì cũng là đàn ông, “Hóa ra anh hiểu biết phết nhỉ.”
“Ha ha ha…” Ngôn Tất Hành cười gượng hai tiếng, không trả lời.
Thương Bích Lạc lại trầm ngâm nhìn Ngôn Tất Hành, cũng không nói gì.
“Từ từ, máy bay trực thăng!” Hạ Hoàng Tuyền túm lấy tay Ngôn Tất Hành, “Mau, đốt lửa! Đốt tín hiệu SOS đi!”
“…”
“không cần, hình như nó đi về phía chúng ta.” Thương Bích Lạc sau khi quan sát một lúc liền nói chắc, sự thật cũng đúng như thế, sau khi máy bay trực thăng lượn một vòng, có lẽ mặt đất đầy tảng đá với xác zombie quá hỗn loạn, không có cách nào đáp xuống được, vì thế người điều khiển trên không từ từ thả xuống một cái thang dây.
Hóa ra là thế sao?
Thương Bích Lạc hơi nhíu mày, lấy từ trong túi ra một máy định vị mini mà cô đã nhét vào lúc trước, rồi lại ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào gương mặt quen thuộc đang nhô ra khỏi máy bay, ánh mắt tối sầm lại.
Tô Giác…
“Nhìn kìa, là A Giác!”
Bên cạnh truyền tới giọng nói đầy vui mừng của cô gái.
một bàn tay đột nhiên chụp lên đầu vai Boss, bạn xấu A thò tới thì thầm: “A Thương, cậu…Bớt đau buồn!”
––– anh hùng cứu mỹ nhân gì đó rất dễ tăng độ hảo cảm, A Thương, trên tinh thần, tôi rất đồng cảm với cậu!
––– “Đau buồn” gì, anh đang hạ thấp chỉ số thông minh của tôi đấy à?
Hạ Hoàng Tuyền hoàn toàn không chú ý tới hai người đàn ông đang im lặng giao lưu sau lưng mình, một tay nhấc Ngôn Tất Hành ném lên thang dây, vô cùng hào sảng vung tay nói, “anh lên trước, tôi cản phía sau.”
“…”
“…”
Quả nhiên, người đáng lo ngại trên thế giới này thật ra chính là vị này.
P/s: chương này edit khó lòi bàn họng, mới gõ được mấy dòng
đầu đã muốn vứt luôn cho đỡ nhức đầu rồi.
(1) Dương Bạch Lao là một nhân vật trong vở kịch Bạch Mao Nữ nổi tiếng của Trung Quốc. Nội dung chính của vở kịch: tá điền Dương Bạch Lao bởi không hoàn trả nổi món nợ cho địa chủ Hoàng Thế Nhân mà bị bức ép đến chết, con gái Hỷ Nhi của ông bị dùng để trừ nợ, bị ép đến nhà Hoàng Thế Nhân làm công, rồi bị Hoàng làm nhục. Về sau cô chạy trốn vào rừng sâu, lót dạ bằng trái cây cúng trong miếu để sống qua ngày, đầu tóc vì vậy trở nên bạc trắng, bị người dân mê tín trong làng tôn xưng là “Bạch Mao tiên cô” (nàng tiên tóc trắng). Về sau, cô đã được Đại Xuân vốn là người yêu ngày trước của mình, giờ đây đã tham gia bát lộ quân cứu thoát, hai người cùng đi xuống núi, triệu khai đại hội đấu tranh, phân chia đất đai, đánh đổ địa chủ.
(2) Ở trên có đề cập tới bình thuốc màu lam, mana: Mana hoặc magic là năng lượng dùng để sử dụng chiêu thức hoặc kỹ năng đặc biệt. Pháp thuật được đo bằng điểm mangic hoặc điểm mana, là thanh MP màu xanh bên dưới MP trong nhân vật. Pháp sư là người cần nhiều mana nhất. Bình màu lam dùng để nạp mana.
(3) Sữa chua trái cây: bản convert là dinh dưỡng nhanh tuyến vị, mò ra thì nó là kiểu gần giống với nước Nutri boost ấy. Tên nhãn hiệu trong hình là Wahaha Nutrition Express.