Tướng mạo của Tần Noãn Dương ắt hẳn thuộc cái loại người nhìn không thể bắt bẻ rồi. Trong cái vòng giải trí nơi mà đủ kiểu nhan sắc đều có, nhưng trước đến giờ đều là chín người mười ý, có người nói đẹp, có người nói nhìn chẳng thấy vừa mắt chút nào thì tướng mạo của cô có thể nói thuộc vào loại khó gặp, là một nữ minh tinh có nhan sắc khiến người ta khó mà soi mói ra điểm chê trách nào. Ngũ quan của cô rất thanh lệ, hoàn toàn không có tính công kích, ôn hòa, nhu mì nhưng không khiến người khác thấy đơn điệu mà đủ để gặp một lần là nhớ mãi không quên, cực kỳ hút mắt.
Thế mà lúc này đây, cái cô minh tinh khiến người ta một lần gặp liền khó quên này lại cực kỳ không có hình tượng ngồi ăn điểm tâm. Nhưng ngoài dự liệu là, hình ảnh này lại khiến người nhìn cảm thấy có một loại vui mắt đặc biệt khác.
"Thích à?" Đường Trạch Thần bước qua hỏi.
"Thích." Cô cười tít mắt, lại cắn một miếng nữa.
Điểm tâm có hơi khô, cô lại ăn vội ăn vàng nên suýt nữa thì bị nghẹn. Đường Trạch Thần thuận tay đưa ly sữa qua, lại rút thêm một tờ khăn giấy đưa qua cho cô.
Tần Noãn Dương liếm liếm môi, híp mắt nhìn người đàn ông cười, nói như giải thích, "Em có chút đói."
Đường Trạch Thần lúc này chỉ nhìn thấy đầu lưỡi màu hồng phấn của cô đang lấp ló, không tự chủ được mà dâng lên một xung động mãnh liệt muốn hôn cô nhưng rất rõ ràng, thời điểm này hoàn toàn không thích hợp.
"Thích thì ăn nhiều một chút." Anh lơ đãng dời đi tầm mắt, ngón tay đặt trên thành ghế sofa gõ đều đều một cách vô thức, đôi mắt dưới ánh đèn huỳnh quang dần trở nên thâm trầm.
Tần Noãn Dương bê ly sữa lên, nhấp từng ngụm nhỏ để thông cổ.
Sữa trong ly là sữa bò tinh khiết, mùi thơm nồng đượm nhưng uống vào miệng lại hoàn toàn không ngấy. Có đôi khi công việc áp lực quá lớn, lúc căng thẳng không ngủ được cô đều sẽ làm ấm một ly sữa bò như thế này, trước khi ngủ chừng nửa tiếng thì uống.
Nhưng cho dù là như vậy, cô vẫn không phải là rất thích mùi sữa bò.
Mễ Nhã ngay lúc này gọi điện thoại đến bảo chị ấy mới vừa tắm xong, quần áo vừa mới thay ra đều đã giặt sạch, treo lên phơi ở ngoài ban công, trên người lúc này chỉ quấn một chiếc khăn tắm lớn, điều khiến chị ấy đau đầu chính là dì cả lại đến.
Dưới tình huống thế này chị ta không cách nào ra ngoài, chỉ có thể gọi điện thoại đến cầu cứu với cô.
Tần Noãn Dương nghe xong không nhịn được bật cười, đôi mắt trong trẻo bởi vì nụ cười này mà sáng bừng lên, giống như có cả một bầu trời sao đang lấp lánh sáng.
Đường Trạch Thần nghe tiếng cười nhìn sang, thấy cô đã ngắt điện thoại, trên mặt là ý cười không cách nào che dấu được, gương mặt xinh đẹp càng thêm sinh động hẳn lên, "Chắc là em phải đi về trước rồi, Mễ Nhã bên đó đang cần người giúp."
Anh « ừm » một tiếng, đứng dậy tiễn cô, "Có cần anh giúp gì không?"
Tần Noãn Dương lắc đầu, nhớ lại giọng điệu miêu tả tình cảnh đáng thương của mình của Mễ Nhã thì không nhịn được, lại bật cười lên.
Đã sắp đi đến cửa, cô đưa tay kéo nắm cửa, vừa khéo Đường Trạch Thần cũng đưa tay ra, lòng bàn tay ấm áp của anh cứ vậy phủ lên mu bàn tay cô.
Tần Noãn Dương không khỏi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, rất nhanh liền rụt tay về, Đường Trạch Thần trái lại dùng sức tóm lại, cả tay nắm cửa lẫn tay cô đều bị giữ một cách sít sao.
"Cái này..." Cô ngập ngừng lên tiếng, vốn là muốn bảo anh thả tay ra nhưng khi nhìn thấy trong đáy mắt thâm thúy của người đàn ông dạt dào tình cảm thì đột nhiên im bặt.
Bàn tay đang giữ tay cô của Đường Trạch Thần rất nhanh liền nới lỏng ra, đổi thành vòng qua thắt lưng cô, sít sao áp cô lên cánh cửa.
Anh cúi đầu, mắt nhìn cô đăm đắm, từ trong đáy mắt cô nhìn thấy hình bóng phản chiếu của chính mình, càng nhìn thấy rõ nội tâm đang cuồng loạn của bản thân, khao khác muốn hôn cô của bản thân, gần như đã không thể khống chế được.
Tần Noãn Dương bị anh giam ở trong ngực, bàn tay theo phản xạ bản năng tóm chặt lấy áo sơ mi của người đàn ông, dùng sức đến gần như có chút đau. Cô biết ánh mắt này của anh đại biểu cho điều gì, trái tim đập càng thêm không có tiết tấu, cứ vậy mím môi nhìn đối phương, có chút không biết phải làm sao.
Chắc có lẽ bản thân cô không hề biết bộ dạng này của mình dễ dàng khiến đàn ông bị dụ hoặc đến mức nào, gần ở ngay trước mắt anh, toàn bộ tâm tư dù cố gắng nhưng vẫn hiển nhiên bày ra giống như mở một quyển vở vậy.
Trên trần nhà, đèn chiếu những tia sáng nhu hòa trên đỉnh đầu hai người, ánh sáng không phải quá mạnh, cũng cách hai người không quá xa, lúc này cô ở góc độ này nhìn qua lại cảm thấy có chút chói mắt, có một khoảnh khắc nào đó gương mặt của anh trở nên mơ hồ trong mắt cô.
Cuối cùng, vẫn là Tần Noãn Dương là người khôi phục lý trí trước, cô có chút khẩn trương nhìn người đàn ông, thấp giọng nói, "Em thực sự phải đi rồi."
Vừa mới nhúc nhích, bàn tay đặt nơi eo đột nhiên siết lại, gương mặt người đàn ông càng áp sát hơn, gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở lẫn nhau.
Anh cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt rất chuyên chú, chuyên chú đến mức Tần Noãn Dương chợt có cảm giác như lúc này đây, đối với anh chẳng có gì quan trọng hơn cô vậy, "Anh có thể hôn em không?"
Giọng nói vẫn rất ôn hòa, chỉ là bị ép đến cực thấp, thấp đến mức gần như hơi khàn, mang theo một loại dụ hoặc giống như thôi miên khiến cô thoáng ngẩn ngơ.
Nhưng rất nhanh, Tần Noãn Dương bừng tỉnh lắc đầu, "Không được..."
Lời còn chưa nói hết, đầu người đàn ông đã cúi thấp hơn, đôi môi gần trong ngang tấc rơi xuống, chuẩn xác đáp trên môi cô.
Trong một khoảnh khắc, Tần Noãn Dương chỉ cảm thấy hô hấp giống như bị đoạt mất, ngoại trừ trái tim đang đập đặc biệt điên cuồng trong lồng ngực ra thì chừng như không còn cảm thấy gì khác nữa.
Thế giới xung quanh toàn bộ đều yên tĩnh.
Cảm xúc trên môi rất mềm mại, ấm áp. Anh cũng không vội vàng, chỉ hôn lướt qua một chút rồi thôi, cũng không có ý xâm nhập sâu hơn một bước.
Bàn tay đang níu áo sơ mi của người đàn ông của Tần Noãn Dương khẽ run lên, cả người như căng ra, cô có chút... có chút không biết phải làm sao. Không kháng cự nhưng đối với nụ hôn này, quả thực hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý.
Động tác trên tay cô có chút lớn, một tay anh rơi xuống, chậm rãi nắm lấy tay cô, giữ chặt lấy nó trong lòng bàn tay mình.
Có lẽ chính bởi vì động tác này của anh mà trong nháy mắt cô cảm thấy an tâm trở lại, thân thể cũng thả lỏng không ít.
Nụ hôn của Đường Trạch Thần trầm lắng, ôn nhu, không hề có chút công thành đoạt đất nào, là thực sự rất rất chuyên chú hôn cô, nhẹ nhàng ma sát từng điểm nhỏ, khiến cô từ từ thích ứng.
Một tay anh nâng nhẹ cằm cô lên, ngón tay nhẹ nhàng ma sát làn da trơn bóng, nhẵn nhụi của cô, thật lâu cuối cùng mới chịu buông ra.
Gương mặt hai người tách ra một tí, đôi mắt đen thâm thúy của anh cứ vậy ở một khoảng cách cực kỳ gần đăm đắm nhìn cô, nhìn rõ sự bối rối vô thố trong đáy mắt cô, nhìn thấy đôi môi hồng nhuận ướt át của cô, khóe môi nhẹ nhàng câu lên một ý cười.
"Tần Noãn Dương, có muốn để anh chịu trách nhiệm với em không?"
Tần Noãn Dương cúi thấp đầu, hơi né tránh vòng tay của anh.
Sau một hồi trầm mặc, Đường Trạch Thần rốt cuộc lùi người lại nhưng mới vừa nhúc nhích thì lại phát hiện tay cô vẫn còn đang níu áo sơ mi của mình, níu rất chặt, từ đầu tới cuối chưa hề thả lỏng.
Anh cúi đầu nhìn cô, vừa khéo chạm vào ánh mắt trong trẻo của cô, ngón tay cô siết chặt hơn một cách vô thức, dưới ánh mắt của anh, vẫn không hề có ý định thả tay ra.
Sau đó, Đường Trạch Thần nghe cô gái trong ngực mình nói, "Chắc là anh cũng biết về ba mẹ em, cả anh trai và chị dâu nhỏ của em nữa, còn có rất nhiều người bên cạnh em nữa, tình cảm giữa họ đều rất tốt, em rất hâm mộ."
Cô mím môi, chắc là đang tìm cách để diễn đạt ý của mình, ánh mắt lóe lên một chút sau đó rất nghiêm túc nói, "...vì vậy em cũng một mực chờ đợi, đợi một đoạn tình cảm tốt đẹp... đó chính là có thể nắm tay nhau đến già, ngoại trừ tính cách không hợp hoặc đối phương không thích em ra thì không có bất kỳ lý do nào khác có thể tách tình cảm của em và người đó ra được. Nhưng em không biết, người sẽ tham dự vào đoạn tình cảm đó của em liệu có phải là anh không."
*****
Mễ Nhã thật không dễ dàng gì mới chờ được đến lúc Tần Noãn Dương đưa đồ dùng cần thiết sang, thấy cô thì vừa cảm kích đến rơi nước mắt vừa không quên oán giận vì sao lại bắt mình đợi lâu như thế khiến cô nàng phải ngồi trên bồn cầu ngồi đến không còn cảm giác gì.
Tần Noãn Dương bị người đại diện của mình nhìn đến mức có chút chột dạ, ho khan một tiếng, qua loa mấy câu rồi quay về phòng đợi.
Chỗ này của Mễ Nhã nhìn ra quang cảnh không tệ, từ cửa sổ sát đất nhìn ra, một nửa thành phố điện ảnh đều như ở ngay trước mắt, lúc này trong tầm mắt cô đèn đuốc muôn màu rực rỡ, chiếu sáng đến tận chân trời, mà nối tiếp theo đó, xa ngút ngàn tầm mắt là bầu trời với muôn ngàn vì sao, từng ngôi từng ngôi sao, lấp lánh tưởng chừng như có thể nhìn thấy rõ bằng mắt thường.
Trong lòng cô có tâm sự, từ tủ lạnh trong phòng bếp của Mễ Nhã lấy ra một lon bia mang đến ban công uống. Mới vừa nhấp được một ngụm thì đã bị mùi bia gay mũi lại mang theo vị đắng kích đến suýt nữa thì sặc.
Haizz, cô thực sự không thích mùi vị thế này một chút nào...
Lúc Mễ Nhã bước ra thì thấy nghệ sĩ của mình đang đứng trước cửa sổ sát đất, hai tay khoanh trước ngực mắt nhìn về phía xa xăm, đáy mắt phản chiếu ánh đèn từ bên ngoài, một mảnh sáng rực nhưng hoàn toàn không mang theo chút độ ấm nào.
Mái tóc dài đen bóng tùy ý thả ở sau lưng, rất mượt mà lại khiến cho tư thế lúc này của cô thoạt nhìn cực kỳ yểu điệu, eo nhỏ không đầy một nắm tay, đôi chân vừa dài vừa thẳng tắp.
Thấy Mễ Nhã, cô hơi nghiêng mặt qua, dưới ánh đèn, chân mày và sườn mặt của cô nhìn rất nhu mì nhưng lại mang theo một chút xa cách, giống như muốn cự tuyệt người từ xa vậy.
Tần Noãn Dương lại cúi đầu, nhìn lon bia mới vừa khui nắp của mình, thuận tay đặt nó lên ban công.
"Mễ Nhã..." Cô lên tiếng, trong giọng nói mang theo một sự đè nén ngoài sức tưởng tượng, "...chị nói thử xem, có phải thứ người đàn ông khó giao ra nhất là sự thật lòng của mình không? Chị có thể từ chỗ anh ta đòi được xe xịn nhà sang nhưng đã chắc gì có được cả thế giới của anh ta."
Mễ Nhã cũng đi lấy một lon bia, vừa khui nắp vừa đáp, "Phái nữ trong giới giải trí thực ra rất đơn giản, cái họ muốn chỉ là nhà, là xe xịn, là tiền, là danh lợi, nếu thỏa mãn được những điều này thì không nghi ngờ gì là sẽ chinh phục được họ. Thế giới của người trưởng thành không phải chỉ đơn giản vậy thôi sao? Mỗi bên đều có được cái mình muốn, chán rồi thì chia tay trong hòa bình, vậy là xong."
Cô ngửa đầu vừa mới định uống bia thì đã bị Tần Noãn Dương giơ tay ngăn lại, "Chị mới vừa tới cái kia, vậy mà còn dám uống bia sao?"
Mễ Nhã thở dài một tiếng, có chút tiếc nuối nhìn hai lon bia đã được khui, "...sao em không nói sớm một chút? Lãng phí quá trời."
Nói rồi, nhìn vẻ mặt thản nhiên không gơn sóng của Tần Noãn Dương, nhớ lại những lời vừa nãy cô mới nói, bất giác như bừng tỉnh, "Noãn Dương... chẳng lẽ em bày tỏ với Đường tiên sinh sau đó bị người ta từ chối rồi?"
Tần Noãn Dương lườm người đại diện của mình một cái, buồn bực không nói một lời.
Vừa nãy khi cô nói những lời kia xong, Đường Trạch Thần cứ vậy trầm mặc nhìn cô thật lâu sau đó hỏi ngược lại, "Còn chưa thử qua, vậy em dựa vào cái gì mà cảm thấy anh không phải là người mà em chờ đợi kia?"
"Tâm tư của anh được giấu quá sâu, nếu như anh không chịu nói cho em biết, em sẽ phải suy đoán thật lâu, chúng ta cũng không thân thuộc với nhau đến mức chỉ bằng một ánh mắt liền có thể lý giải ý của đối phương." Nói rồi, cô ngẫm nghĩ một chút rồi bồi thêm, "Em cảm thấy cả hai chúng ta đều cần thêm thời gian."
Sau đó thì rời đi.
Nếu xét một cách nghiêm túc, xem như cô cự tuyệt Đường Trạch Thần rồi chứ nhỉ?
Ngoại trừ chuyện anh đang là CEO của tập đoàn Trạch Thành, chủ của hội quán TC ra thì những chuyện khác về anh cô hoàn toàn không biết gì. Cho dù biết cách đối nhân xử thế của anh trước giờ luôn khinh thường chuyện chơi đùa tình cảm với phái nữ nhưng cô vẫn lựa chọn đứng ngoài quan sát thêm chút nữa.
Cô hành động hoàn toàn theo lý trí, hoặc nói một cách khác, tuy rằng cô thích Đường Trạch Thần nhưng điều đó còn cách chuyện cô vì thích anh mà mất đi lý trí xa lắm.
Một người đàn ông mà tâm tư bạn không thể nhìn thấu đã đủ khiến người ta phí tâm phí sức rồi chứ đừng nói gì người như Đường Trạch Thần, không chỉ nhìn không thấu tâm tư mà còn thâm sâu khó dò, thật sự khó mà cân nhắc đến.
Cũng không phải cô cự tuyệt anh mà trái lại, cô là đang ngầm chỉ bảo cho anh biết nên làm như thế nào, sau đó cho hai bên một ít thời gian để thích ứng, để tìm hiểu đối phương, nếu như thích hợp, vậy thì có thể đến với nhau.
Bằng không cô cũng sẽ không ngay từ lúc mới quen biết đã dè dặt cẩn trọng đối đãi với anh, một mực duy trì khoảng cách vừa phải, nếu thực sự suy xét kỹ, ngay từ đầu cô đã ngầm có chút lòng riêng.
Một đoạn tình cảm tốt đẹp là phải trải qua khảo nghiệm và chờ đợi, nếu hai người thật lòng thích nhau, có ý đến với nhau thì bất cứ chuyện gì khác cũng sẽ không phải là vấn đề.
Cũng như cô từng nói, cô đang chờ đợi một đoạn tình cảm có thể nắm tay nhau đi đến cuối đời, ngoại trừ tính cách không hợp hoặc đối phương không thích cô ra thì sẽ không có bất kỳ điều gì có thể tách cả hai ra được.
Tần Noãn Dương tin tưởng, Đường Trạch Thần chắc là hiểu được ý cô.
****
Đường Trạch Thần đúng thực là hiểu.
Lúc đầu anh chỉ là nghĩ, tình huống không phải rất tệ, chí ít cô không phải trực tiếp cự tuyệt mình. Sau đó khi bình tĩnh trở lại, cẩn thận suy xét mới phát hiện lời của cô mới nghe thì tưởng rõ ràng dễ hiểu nhưng thực ra là có một tầng ý nghĩa khác.
Cô trước giờ nói chuyện hay làm việc đều gọn gàng dứt khoát nhưng không ngờ là trong chuyện nam nữ cũng cùng một tác phong như vậy.
Nghĩ thông suốt điểm này rồi, tâm tình của anh giống như vén mây mù thấy trời xanh vậy, cực kỳ thoải mái.
Không phải là cô không xác định liệu anh có đúng là người mình đang chờ đợi không, vậy điều anh phải làm không gì ngoài chuyện để cô biết, đời này cô không phải anh thì không thể chọn được ai khác, đơn giản vậy thôi!