Hứa Chính Tân ngước mặt lên nhìn anh, "Chú, chú muốn cưới chị Noãn Dương của cháu à?"
"Không phải chị Noãn Dương của cháu mà là Noãn Dương của chú." Đường Trạch Thần đưa tay bế cậu nhóc lên, để ngồi bên cạnh mình trên sofa, đút cho cậu mấy miếng trái cây, bắt đầu giáo huấn, "Sau này phải gọi là dì Noãn Dương, bằng không thì gọi anh là anh..."
Tần Noãn Dương không đành lòng nhìn thẳng, quay mặt sang hướng khác, "..."
Thật sự là... nằm cũng bị trúng đạn!!!
Đường phu nhân phỏng chừng cũng bị trình độ vô sỉ của con trai mình làm cho kinh ngạc, cười đến không ngừng được, cười một lúc lâu mới nghiêm túc trở lại, "Trạch Thần, con đàng hoàng một chút cho mẹ."
Nhắc vừa đủ liền dừng, cái gì cũng không nói thêm nhưng cái gì cũng đã nói hết.
Đường Trạch Thần nhìn qua Tần Noãn Dương, gật đầu, nghiêm túc nhận lời, "Về phương diện này, trước giờ con luôn rất đàng hoàng."
Lại ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa, đề tài của Đường phu nhân đã từ kiên trì không tha giục giã kết hôn dời đi, chỉ hỏi tuổi tác, sở thích cùng những chuyện lý thú trong công việc của cô, còn lại cái gì cũng không nhắc đến.
Hôm nay sắc trời tối rất nhanh, vừa nãy bên ngoài cửa sổ vẫn còn loáng thoáng nhìn thấy vài tia nắng mặt trời còn sót lại thì lúc này đã tối mịt giống như một bức tường kín đến mức không hề thấu chút gió nào, mây đen ùn ùn trên bầu trời, nhìn bộ dáng, có vẻ như một cơn mưa lớn đang ập tới.
Đường phu nhân lên lầu đóng cửa sổ, đợi khi bà xuống lầu lần nữa, thức ăn dành cho bữa tối đã làm xong.
Dì Lan đang bày thức ăn lên bàn, năm món mặn một canh, dưới ánh đèn những món ăn sắc hương vị đều có đủ, chỉ nhìn thôi đã đủ khiến cho cơn thèm ăn của bất kỳ ai nổi lên, càng huống gì Tần Noãn Dương lúc này đã đói đến mức hai mắt đều hoa lên.
Hứa Chính Tân trên bàn ăn cũng có một vị trí riêng, dì Lan cho cậu nhóc một chiếc chén nhỏ có in rất nhiều hình nhân vật hoạt hình, thoạt nhìn có vẻ như sau khi cậu nhóc tới mới được thêm vào.
Chính Tân tuổi không lớn không nhỏ, những đứa trẻ thông thường ở độ tuổi này của cậu đều được ba mẹ nâng niu như bảo bối trong lòng bàn tay, có thể tùy hứng, có thể nghịch ngợm, có thể bướng bỉnh nhưng cậu thì không được. Cậu phải tự mình ăn cơm, tự mình tắm rửa, tự mình đi ngủ, ngay cả bạn bè chơi cùng cũng ít đến đáng thương, hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng.
Đang lúc ăn cơm thì bên ngoài mưa bắt đầu tí tách đổ xuống, mới đầu chỉ là một cơn mưa nhỏ nhưng nó dần dần lớn hơn, cuối cùng lớn như trút.
Đợi ăn xong bữa tối, mưa vẫn như cũ không hề có xu thế dừng lại, Đường phu nhân do dự một chút, cuối cùng vẫn nói, "Không bằng tối nay cháu tạm nghỉ ở đây một đêm đi, dù sao trong nhà phòng dành cho khách ở, mưa lớn như vậy cháu về bác cũng không yên tâm."
Đường Trạch Thần ngoảnh đầu sang nhìn cô một cái, trong đáy mắt như mang theo ý cười cùng một tia nghiền ngẫm mà tạm thời Tần Noãn Dương chưa lý giải được...
Cô chỉ đành gật đầu nhận lời, "Vậy làm phiền bác gái và dì Lan rồi."
"Không phiền. Bác với dì Lan đi xem phòng dành cho khách có gì cần chuẩn bị trước đã." Nói rồi Đường phu nhân cùng dì Lan cùng nhau lên lầu.
Tần Noãn Dương nhìn theo bóng hai người khuất dần nơi cầu thang, nhất thời trong lòng dậy lên một cảm giác thật khó diễn tả.
Gấp gáp bị áp tải tới đây gặp mẹ của anh, lại trời xui đất khiến bị cơn mưa như trút nước này chặn mất đường về, phải lưu lại qua đêm.... không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì có thể làm tăng năng lực thừa nhận của cô lên một tầm cao mới hay không nữa.
Phòng được dành cho Tần Noãn Dương nằm ở tầng hai, ngay đối diện với phòng của Đường Trạch Thần, nếu theo đúng nguyên văn lời của Đường tiên sinh nói thì là: « Thực ra không cần phải chuẩn bị hai phòng làm gì đâu, chiếc giường đôi trong phòng anh có thể đủ cho ba người chen chúc, thu dọn phòng dành cho khách thực sự là vẽ rắn thêm chân thôi. ».
Lúc nghe câu nói đó, Tần Noãn Dương không nhịn được mà âm thầm véo anh một cái thật mạnh, vẻ mặt u oán vô cùng, "Tốt xấu gì đây cũng là lần đầu tiên em đến gặp bác gái, anh có thể giúp em làm tốt chuyện giữ thể diện hay không đây?"
Lực đạo trên tay cô không mạnh, cho dù dùng sức véo thì chẳng qua chỉ hơn gãi ngứa một chút, hoàn toàn không có chút uy hiếp nào, thế nhưng cô đã nói như vậy, Đường Trạch Thần chỉ đành thành toàn cho nguyện vọng giữ thể diện của cô thôi.
Sau khi Tần Noãn Dương tắm xong, nhàm chán không có việc gì làm liền lấy điện thoại ra lướt Weibo.
Chỉ trong thời gian một buổi chiều thôi mà bình luận trên Weibo đã vượt qua con số 3 vạn bình luận. Cô kiên nhẫn đọc từng câu bình luận, ngoại trừ câu bình luận giống người trời của Tô Hiểu Thần ra thì những câu bình luận kia có thể xem như là bình thường.
Cô do dự một thoáng, cuối cùng ngón tay vẫn lướt đến một mục kia, ấn mở ra. Đó là nơi bình luận dòng status mà mười ngày trước cô công khai chuyện tình cảm với Đường Trạch Thần.
Một đời một kiếp: Bất kể thế nào, bọn em đều đứng cùng chiến tuyến với chị, chỉ mong chị tìm được hạnh phúc.
Thời gian đẹp nhất 123:...Noãn Dương, chị còn đang trong giai đoạn đánh dấu tên tuổi, sớm như vậy mà đã công khai thừa nhận rồi, sẽ mất fans đấy.
Quả xoài, em thật đáng yêu: Ôi chao, mị phải đi theo dõi Đường Trạch Thần đây! Chà chà, đúng tiêu chuẩn cao, phú, soái nha, Noãn Dương, ánh mắt chị chọn bạn trai tốt thật đấy!
Ở đâu Noãn Dương không khuynh thành: Chọn sửa nick thành « Ở đâu Noãn Dương không khuynh thành » đúng là quyết định sáng suốt nhất của mình! Noãn Dương nhà chúng ta nhất định phải hạnh phúc đấy nhé!
Bắc tiên sinh biết bay: @Ở đâu Noãn Dương không khuynh thành Tôi thật muốn biết tin tức nội bộ nha, chẳng qua là tin nội bộ của nữ thần của bạn tôi cũng là nữ thần của tôi mà thôi, những nghệ nhân khác mị không quan tâm.
Chân ái Noãn Dương khuynh thành: @Bắc tiên sinh biết bay - Cầu tiết lộ nhiều tin tức hơn.
Tiểu Ngưu chỉ biết nói thật: Nhìn những bình luận đầy âm mưu bên dưới, mị thật muốn vỗ ngực cười to ba tiếng. Cho dù Noãn Dương cố tình tìm cách lăng xê mình thì sao? Hiện giờ có nghệ sĩ nào, cho dù là minh tinh hay không phải minh tinh, không tìm đủ mọi cách để tự tuyên truyền cho mình đâu chứ? Nữ thần của mị công khai chuyện tình cảm thì bị gán tội là tự lăng xê mình, được thôi, hy vọng sau này minh tinh mà bạn thích bị gán tội như vậy, nhìn một lần là mị sẽ bôi đen một lần cho tới khi nào cô minh tinh đó cút khỏi giới giải trí.
Bắc tiên sinh biết bay: Ha ha ha ha ha ha, bạn của tôi dự liệu quả nhiên không sai chút nào. Nói chỉ một hai ngày nay sẽ công khai thừa nhận chuyện tình cảm, không ngờ là thật sự công khai, với tư cách là người đầu tiên làm lộ đoạn tình cảm này, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Chúc phúc nữ thần của tôi.
Yêu nhất nữ thần Noãn Dương: @Thủy Mộc Hỏa tinh Ha ha, Noãn Dương đã sớm nổi tiếng rồi, mặc kệ cô muốn thừa nhận hay không thừa nhận.
Thủy Mộc Hỏa tinh: @ Yêu nhất nữ thần Noãn Dương - Đúng là đồ ngốc, tôi cũng không nói là Noãn Dương có phẫu thuật thẩm mỹ, chỉ là nói gương mặt giống như đã từng phẫu thuật thẩm mỹ? Phản ứng lớn như vậy, người không biết chuyện còn tưởng cô thế nào. Nữ thần nhà các cô chính vì đám fan não tàn, không có lý trí như cô mà sẽ sớm chìm thôi, có muốn nổi cũng không nổi được.
Tình yêu khuynh thành bản mới: Chúc phúc nha. Đúng thời gian đúng chỗ gặp được đúng người, Noãn Dương, cô thật sáng suốt! Chỉ có tình yêu chân thật mới có thể duy trì cả đời, cô với Đường tiên sinh phải thật hạnh phúc đấy!
User13765294712: Chúc phúc nhé! Giới giải trí hỗn tạp như vậy hiếm lắm mới có được một nghệ nhân trong sạch, hiện giờ còn nổi tiếng, lại còn tìm được người thích hợp với mình nữa chứ.
Bọt biển ở nước Mỹ: Đây chẳng phải là học tỷ, học trưởng của trường chúng ta đó sao? Đã lâu như vậy rồi tôi không về nước, về một lần, xem tôi đã phát hiện được gì kìa.
Xem xong một phần trong số các bình luận, tự dưng trong đầu Tần Noãn Dương lóe lên một suy nghĩ, cô thoát khỏi Weibo của mình, trực tiếp vào Weibo của Đường Trạch Thần.
Tối hôm đó Đường Trạch Thần đã share status công khai tình yêu của cô lên Weibo của mình kèm theo một câu bình luận, đến hôm nay, dòng status ấy vẫn còn nằm trong top đầu: « Tần Noãn Dương, mục tiêu của anh là biến em thành mẹ của các con anh, sau này cùng nhau già đi, Trạch Thần » (Weibo shared)
Trái với Weibo của cô có hơn một nửa là lời chúc phúc của các fans, Weibo của anh có nhiều điều thú vị hơn hẳn, ngay dòng bình luận đầu tiên đã được fans ấn like hơn một vạn lần, bình luận phía dưới còn náo nhiệt hơn nhiều.
Tiểu Tô nhà Dương Dương: Trước tiên anh cần phải có một tờ giấy đỏ (**hôn thú) đã, mà điều kiện để tờ giấy đỏ ấy ra lò chính là: 1/ Được người nhà của nữ thần thông qua (Độ khó được đánh giá: 10/10, sách lược giải quyết: hai chữ: « Chịu đòn ») 2/ Biết tìm những đồng minh về cùng chiến tuyến với mình (Độ khó được đánh giá: 10/10, sách lược giải quyết: năm chữ: « Lấy lòng chị dâu nhỏ») 3/ Người đông thì sức lớn (Độ khó được đánh giá: 10/10, sách lược giải quyết: năm chữ: « Hối lộ chị dâu nhỏ») Ngoài ra, tôi đang ở thành phố A khi gởi bình luận này.
Tần Noãn Dương nhìn thêm một lát thì mắt hơi mỏi, vừa mới định tắt máy tính bảng đi thì ngoài cửa truyền đến những tiếng gõ cửa lúc nhanh lúc chậm, theo đó là tiếng của Đường Trạch Thần vang lên bên ngoài: "Anh vào nhé."
Lời vừa dứt thì đã thấy người đàn ông đẩy cửa bước vào, trên tay là một ly sữa nóng, thấy cô đang nghịch máy tính bảng, một tay anh chống lên thành ghế, hơi nghiêng người qua nhìn thử nội dung trên màn hình.
Vừa liếc mắt đã thấy dòng bình luận kia của Tô Hiểu Thần, đôi mắt người đàn ông hơi nheo lại, "Lúc nào tiện, hẹn chị dâu nhỏ của em ra nói chuyện một chút?"
"Muốn lấy lòng hay muốn hối lộ?" Cô hỏi.
Đường Trạch Thần nhìn cô một cái, trả lời với phong thái cực kỳ « play boy », "Sau này sớm muộn gì cũng là người một nhà, gặp mặt sớm một chút có lợi cho việc liên lạc cảm tình."
Tần Noãn Dương: "..." Hình như cô chưa đáp ứng bất kỳ điều gì thì phải nha???
Trong khi cô cúi đầu chậm rãi uống sữa, Đường Trạch Thần đã dịch chiếc máy tính bản về gần mình hơn, dùng tốc độ nhanh chóng đổi một tài khoản Weibo khác, đăng một status bằng tài khoản Weibo kia.
Khoảnh khắc mà Tần Noãn Dương nhìn thấy anh ấn nút đăng dòng status đó lên, ngụm sữa đang uống lập tức nghẹn ở cổ họng khiến cô sặc đến cả gương mặt đều đỏ bừng lên.
Dòng status đó viết, bằng nick Đường Trạch Thần VIP: « Ngày mai phải gặp ba mẹ vợ tương lai rồi, phải chuẩn bị gì đây? Khẩn trương quá, online chờ giải đáp! »
*****
Sau một đêm sóng yên biển lặng, chào đón lại là một ngày mới thời tiết ẩm ướt.
Hứa Chính Tân tự mình thu dọn đồ đạc của mình, theo chân Tần Noãn Dương cùng quay về.
Đường phu nhân tiễn mọi người ra đến tận cửa vẫn còn có chút lưu luyến không rời, "Trong nhà thật không dễ dàng gì mới náo nhiệt lên một chút, Chính Tân mới ở đây có hai ngày thôi."
"Đợi qua mấy ngày nữa con lại đưa cậu nhóc về đây." Đường Trạch Thần đưa tay vò vò chiếc đầu nhỏ của Hứa Chính Tân, kéo cửa xe ra hiệu cho cậu nhóc lên xe trước, "Mẹ, con đi trước."
Sau khi chào tạm biệt Đường phu nhân, xe chạy thẳng về hướng nhà họ Tần.
Tối hôm qua sau khi Đường Trạch Thần đăng dòng status kia lên, Tần Noãn Dương bị sặc đến ho khan hồi lâu mới dừng lại được, câu hỏi đầu tiên chính là, "Anh nói thật sao?"
Đường đại boss nhìn cô, rất dễ dàng đã chặn được hết những nghi vấn, "Bằng không thì sao?"
Tần Noãn Dương nhìn anh, hết lời để nói.
Tuy quan hệ giữa hai người khoảng thời gian này đã thân mật hơn rất nhiều, cũng xác thực đã đến giai đoạn để cha mẹ hai bên gặp mặt được rồi nhưng lịch gặp mặt sắp xếp gấp gáp như vậy, cô vẫn còn có chút không thích ứng được nha...
Đường Trạch Thần đợi một lúc cũng không nghe thấy cô nói gì, trực tiếp tắt máy tính bảng, ngồi xuống bên cạnh cô, "Anh cũng nên chính thức gặp gỡ ba mẹ em rồi, không phải vì bất kỳ điều gì khác, chỉ vì để chú dì biết em đang qua lại với ai, đúng không?"
Ngừng lại một chút, anh nói tiếp, giọng càng thêm nhẹ nhàng, ấm áp, "Hơn nữa cũng khiến chú dì yên tâm hơn, những chuyện này đều rất bình thường, nhưng cũng rất cần thiết."
Tần Noãn Dương bởi những câu nói này của anh mà xúc động thật sâu, đợi khi anh đi rồi, cô lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại về nhà.
Phản ứng của Trình An An đối với chuyện này đơn giản ngoài sức tưởng tượng, "Ừ, đợi lát nữa mẹ sẽ nói lại với ba con và Chiêu Dương, để hai người ngày mai tranh thủ thời gian về nhà một chuyến. Với lại, lúc con về nhớ mang theo thùng cấp cứu, cũng không biết mấy thứ thuốc trị đau tim cấp tính kia có hiệu quả hay không nữa..."
Tần Noãn Dương trầm mặc, xem ra tình thế nguy cấp vô cùng nha.
Trước khi ngắt điện thoại, Trình An An giọng dịu dàng hỏi con gái, "Mẹ nghe Chiêu Dương nói hôm nay con đi gặp mẹ của Đường Trạch Thần, tình hình thế nào?"
"Tốt lắm ạ." Ít ra mọi chuyện đều nằm trong khả năng khống chế của cô, ừm, trừ chuyện kết hôn ra.
Đầu bên kia Trình An An im lặng một chút rồi mới nói, "Mẹ đã không còn gì để dạy con nữa rồi, nhân tình thế thái phải tự con biết lấy, những thứ khác đợi về nhà rồi hẵng nói tiếp."
Sau khi ngắt điện thoại, Tần Noãn Dương hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, suốt cả một buổi tối lăn qua lộn lại trên giường cũng không ngủ được một giấc nên hồn.
Loại cảm xúc này cứ duy trì cho tới bây giờ...
*****
Đây là lần đầu tiên Hứa Chính Tân đến nhà họ Tần, khi thấy Tô Hiểu Thần ra mở cửa, cậu nhóc trợn to đôi mắt nhỏ xíu của mình thật lâu, vẻ khiếp sợ lùi về sau một bước.
Tô Hiểu Thần rút từ trong túi ra một chiếc kẹo nhét vào tay cậu nhóc, cười híp mắt véo má cậu một cái, "Em là Chính Tân phải không, nào đến đây cho chị chà đạp một chút... hahaha."
Tần Noãn Dương có chút bất đắc dĩ xoa trán, vội ra mặt tìm cứu binh, "Anh hai, anh mau ra đây quản Hiểu Thần đi."
Tần Chiêu Dương ung dung xuất hiện sau lưng Tô Hiểu Thần, im lặng đánh giá Đường Trạch Thần vẫn còn đang đứng ngoài cửa, môi nhẹ nhàng câu lên, trong mắt lóe qua một tia sáng lạnh, đưa tay véo má Tô Hiểu Thần một cái, "Thả ra."
Tô Hiểu Thần cực kỳ không vui, vẫn không chịu buông móng vuốt ra.
Lần này Tần Chiêu Dương trực tiếp túm cổ áo cô lên, "Anh nhớ hai ngày trước mới vừa nhắc qua với em, nếu còn để anh nhìn thấy em nhúng chàm bất kỳ một người đàn ông nào nữa thì sẽ chặt tay em, quên rồi sao?"
Tô Hiểu Thần như bị dọa sợ, rất không cam lòng thả tay ra, vẻ mặt vô tội, "Chí Tân có phải đàn ông đâu?"
"Cứ có cấu tạo cơ thể khác với em thì đều không được."
Sắc mặt Tô Hiểu Thần tái mét: "..."
Giáo dục bạn gái xong, Tần Chiêu Dương lúc này mới nhìn thẳng về phía Đường Trạch Thần, hơi cười khẽ một tiếng, "Đã lâu không gặp, Đường tiên sinh."
Đường Trạch Thần như không bị thái độ của đối phương tác động, một lúc sau mới cười cười, có chút như khiêu khích, "Chiêu Dương."
Tô Hiểu Thần tới tới lui lui quan sát hai người đàn ông, còn đang do dự nghĩ xem nên đứng về phe nào thì Đường Trạch Thần đã hướng về phía cô, cười sáng lạn, "Chào cô Tô, tôi đang có một bộ truyện tranh nổi tiếng của danh họa XX, do ông ấy tự tay kí tặng, hôm nay có mang đến đây, để lát nữa tôi đưa cho cô."
Mắt Tô Hiểu Thần lập tức sáng lên, chỉ còn thiếu nước vẫy đuôi lên trời mừng rỡ nữa thôi, "Thật sao? Hay quá! Anh giỏi thật đấy!"
Tần Chiêu Dương hừ lạnh một tiếng, âm trầm quát một tiếng, "Tô Hiểu Thần!"
Tô Hiểu Thần lập tức đứng thẳng lưng lên, chỉ có điều nhìn đông nhìn tây chứ không thèm nhìn anh...
Lý Mục lúc này đã xách quà Đường Trạch Thần chuẩn bị sẵn đi đến, anh quay đầu nhìn một cái, chậm rãi nắm lấy tay của Tần Noãn Dương, chăm chú nhìn Tần Chiêu Dương, từng câu từng chữ nói cực kỳ nghiêm túc, "Chiêu Dương, tôi đã tỏ rất rõ thái độ của mình."
Tuy rằng Tần Chiêu Dương đối với chuyện Đường Trạch Thần sống chết không chịu gọi mình một tiếng « anh » có chút oán giận, cũng đối với chuyện anh dùng tư thái « anh trai » gọi mình là « Chiêu Dương » mà cực kỳ không vui nhưng thật lòng mà nói, ngoại trừ những điều này ra, anh đối với Đường Trạch Thần vẫn cực kỳ hài lòng.
Lúc Tần Noãn Dương mới cùng Đường Trạch Thần quen biết thì Đường Trạch Thần đã đích thân tìm đến hẹn anh cùng uống trà chiều, ở hội quán của anh ta đồng thời đưa anh xem một món đồ, món đồ ấy đến bây giờ vẫn còn khiến anh cảm thấy chấn động vì tâm tư thâm trầm của người đàn ông này.
Anh cảm thấy bất kỳ đoạn tình cảm nào cho dù có đơn thuần đến mấy chắc cũng chẳng đơn thần bằng chuyện tình của anh và Tô Hiểu Thần, thanh mai trúc mã, hai trẻ vô tư. Lại chẳng ngờ là, người đàn ông vui giận không lộ ra ngoài, bề ngoài thoạt nhìn lạnh nhạt, xa cách, tính cách có tám phần giống mình kia cũng sẽ ấp ủ một loại tình cảm sâu sắc đến vậy.
Tần Chiêu Dương hơi nhướn mày, đầu mày từ từ giãn ra, lùi về sau một bước, "Vào đi."
Tần Noãn Dương đứng ở bên cạnh nhìn một màn này mà như bị rơi vào trong sương mù, ngơ ngác chẳng hiểu làm sao. Cô âm thầm dời tầm mắt về hướng Tô Hiểu Thần, muốn từ chỗ cô nàng tìm ra chút đáp án gì. Tô Hiểu Thần nhận được tín hiệu từ cô, cực kỳ quả đoán lộ ra một vẻ mặt « ta cũng chẳng hiểu mô tê gì » cho cô xem.
Không phải Tô Hiểu Thần làm bộ mà cô thực sự không biết, hai người đàn ông không phải yêu nhau hay hận nhau đến chết, thế nào mà đột nhiên lại mắt qua mày lại như thế làm gì.
Trình An An đang ngồi trên chiếc trường kỷ đặt cạnh cửa sổ, bên ngoài mưa rơi lất phất, trên chân bà phủ một chiếc chăn mỏng, nghe tiếng con gái, bà quay đầu lại nhìn, cười rạng rỡ, "Về rồi à, vào đây ngồi cả đi."
Hứa Chính Tân sau khi nhìn thấy Trình An An thì bị Tô Hiểu Thần dùng hết sức kéo lên lầu, vào phòng Tần Chiêu Dương chơi nhưng kết quả dĩ nhiên thất bại.
Hết bạo lực cô nàng chuyển sang dụ dỗ, "Đi, theo chị đi chơi, trên lầu có kính viễn vọng, em có thể ngắm sao bằng kính đó..."
Hứa Chính Tân ngước đôi mắt trong trẻo lên nhìn cô, giọng có chút không nắm chắc, "Bây giờ là ban ngày, lại còn có mưa nữa chị..."
Bị vạch trần không còn mặt mũi, Tô Hiểu Thần thẹn quá hóa giận, lại lấy một nắm kẹo nhét vào trong ba lô nhỏ của cậu nhóc, "Chị cho em kẹo, em đi với chị."
Hứa Chính Tân luống cuống không biết làm sao đưa ánh mắt cầu cứu về phía Đường Trạch Thần, lại nhìn sang Tần Noãn Dương, đã sắp khóc đến nơi, "Người xấu đều nói như vậy để lừa con nít..."
Tô Hiểu Thần: "..." OMG, sau này cô không muốn sinh con đâu, chơi không vui chút nào.
Tần Chiêu Dương đứng bên cạnh nhìn từ đầu đến cuối, muốn khóc không được muốn cười không xong, đưa tay búng vào trán Tô Hiểu Thần một cái, lúc này mới ôm cậu nhóc lên, đi thẳng lên lầu.
Tô Hiểu Thần đứng ở chân cầu thang nhìn theo bóng Tần Chiêu Dương, cảm thấy buồn bực vô cùng. Cô lớn lên xinh đẹp như hoa, kiều diễm động lòng người, lúc cô soi gương thường xuyên bị vẻ xinh đẹp của mình hạ gục, tại sao cậu nhóc kia lại không thích cô mà lại thích một người lạnh như băng là Tần Chiêu Dương chứ?