Có thể tưởng tượng được, dòng status này sau khi đăng lên gây ra sự chấn động lớn đến mức nào.
Ngày hôm sau Đường Trạch Thần quay trở về thành phố A. Vốn Tần Noãn Dương còn định lái xe đưa anh qua nhưng vừa mới đề xuất ý kiến này liền bị phản bác một cách không chút lưu tình.
Lý do đưa ra là "kĩ thuật không tốt thì đừng mang ra phô trương, lỡ đụng bị thương không nói, còn phải tốn tiền sửa xe nữa."
Không phải anh là Đường đại boss của tập đoàn Trạch Thành nhiều tiền nhiều của sao?
Thế là cuối cùng vẫn là do Lý Mục lái xe lúc quay về đổi lại là Mễ Nhã lái.
Khi tới sân bay, Mễ Nhã đi mua báo và tạp chí, lúc quay lại tay ôm một đống lớn bày ở trước mặt Tần Noãn Dương.
Cô lật lật ra xem thử mới phát hiện không chỉ là tạp chí giải trí mà ngay cả tạp chí tài chính kinh tế cũng có, thậm chí cả tạp chí sức khỏe, thời trang, giảm cân đủ các kiểu.
Đường Trạch Thần đang uống nước suối mà cô mua về, từng ngụm từng ngụm, thong thả ung dung, bàn tay thon dài tùy ý tùy ý lật vài trang ra coi sau đó ngước mắt lên nhìn cô, "Lần này thì chiếm hết sóng rồi."
Tần Noãn Dương tự thấy rất xấu hổ, nếu như không phải bởi vì quen với cô, cuộc sống sinh hoạt cá nhân của anh cũng sẽ không bị người ta soi mói đến như vậy.
Sau khi tiễn Đường Trạch Thần đi rồi, Tần Noãn Dương ôm đống tạp chí đó lên xe, tỉ mỉ lật từng trang, từng quyển ra xem. Đa phần đều giống như thông tin mà bộ phận quan hệ công chúng đã phát ra, nội dung chênh lệch nhau chẳng bao nhiêu.
Mễ Nhã thấy cô xem rất hào hứng, vội vàng chia sẻ phần tài liệu trong tay, "Fan hâm mộ đã đặt tên cho tình yêu của hai người là mối tình "Tần Thần", còn một tên khác chính là "Khuynh Thành"."
"Hử?" Tần Noãn Dương nhướn mày.
Cô nhớ ra cách đặt tên trên mạng kiểu này cũng có quy tắc nhất định, ai theo đuổi trước, ai nhận lời trước đều là do thứ tự tên trước sau quyết định. Chữ "Tần" của cô đứng ở phía trước, chẳng lẽ nói cô mới chính là người theo đuổi trước hay sao?
Sau này Tần Noãn Dương, lúc này đã là Đường phu nhân, xem chuyện này như chuyện cười và kể cho Đường tiên sinh nghe một lần, hậu quả sau đó... chỉ có thể dùng thê thảm để hình dung.
Quả nhiên những truyền miệng gì đó thật sự không đáng tin chút nào.
****
Sau khi cơn bão qua đi, nhiệt độ bắt đầu không ngừng tăng lên. Lượng mưa ở thành phố S vốn lớn, gần như cứ cách hai, ba ngày là lại có sấm sét rồi mưa lớn một hồi, mỗi lần mưa gió đến thì nhiệt độ mới có thể mát mẻ một chút.
Trang phục để diễn cổ trang vốn dĩ rất tinh xảo chỉ có điều phiền phức là vì có rất nhiều lớp, cũng may là cảnh diễn ở ngoại cảnh tương đối ít bằng không Tần Noãn Dương cảm thấy bản thân có thể bị trúng nắng mà ngất đi bất cứ lúc nào, đến lúc đó lại bị giới truyền thông vẽ vời một lần cái gì là diễn viên kính nghề yêu nghiệp cũng không chừng.
Dạ Trường An sắp đến lúc đóng máy cũng là lúc Thịnh Thế Kinh Hoa bắt đầu được chiếu trên các rạp chiếu phim trên khắp toàn quốc, mức độ thu hút công chúng rất cao, cộng thêm trước đây nhà đầu tư cực lực tuyên truyền cùng với Weibo của Tần Noãn Dương công khai chuyện tình cảm của mình khiến cho độ hot của bộ phim càng thêm tăng cao không ngừng, ngày đầu tiên được công chiếu ta đạt được tỉ suất người xem cao ngất ngưởng.
Phản ứng của người xem đối với bộ phim không tệ kéo theo sự chú ý của công chúng đối với dàn diễn viên cũng tăng cao không ít, cái tên Tần Noãn Dương có thể nói là "đỏ lên" trong một đêm.
Hai ngày nay Mễ Nhã nhận điện thoại của các thương hiệu khác nhau mời Tần Noãn Dương quay quảng cáo đến mỏi cả tay, hợp đồng đại diện phát ngôn phần nào phần nấy đều có thù lao từ bảy con số trở lên, càng đừng nói đến phim truyền hình, phim điện ảnh các loại, nhất thời bận đến mức luống cuống tay chân.
****
Sau khi thành phố S đổ thêm trận mưa nữa, bầu trời vẫn còn âm u xám xịt, trong không khí phảng phất có mùi bùn, mùi cỏ dại sau mưa mang theo một tia ẩm ướt, một cảm giác đìu hiu khiến lòng người cũng ủ rũ theo.
Thẩm Mặc Triết thấy cô an tĩnh ngồi dưới hàng hiên xem kịch bản thì cầm một chai nước khoáng đi qua.
Tần Noãn Dương nhìn thoáng qua nhãn hiệu của chai nước khoáng liền biết ngay người đến là ai, đưa tay nhận lấy nó rồi chỉ vào chỗ ngồi đối diện với mình, "Ngồi?"
"Tiếp theo cô có dự định gì?" Thẩm Mặc Triết hỏi.
Tần Noãn Dương vặn nắp chai nước khoáng, nhấp một ngụm, dòng nước mát lạnh trượt qua cổ họng khiến nó dễ chịu không ít, cô thoải mái thở ra một hơi, khẽ mỉm cười, "Định nghỉ ngơi một thời gian. Mễ Nhã giúp tôi nhận không ít quảng cáo. Trong thời gian nghỉ ngơi sắp xếp quay hai quảng cáo, sau đó từ từ tính tiếp."
"Không định thừa thắng xông lên sao?" Rõ ràng anh ta đối với câu trả lời này có chút ngoài sức tưởng tượng.
"Thịnh Thế Kinh Hoa có thể duy trì độ hot trong một khoảng thời gian, đến lúc đó nếu có đối tác khác tìm đến quay tiết mục hay gì đó, nói không chừng tôi cũng sẽ nhận, sẽ không để bản thân rời khỏi tầm mắt của công chúng." Cô mím môi, rất nghiêm túc nói cảm ơn Thẩm Mặc Triết, "Cám ơn sự đề bạt của anh dành cho tôi trong khoảng thời gian này."
"Chỉ là tiện tay thôi mà." Thẩm Mặc Triết trái lại không mấy để tâm, tay rũ nhẹ lớp y phục cổ trang trên người mình, ngồi xuống.
Thực ra Tần Noãn Dương thật sự rất thích nghề làm diễn viên này, đầu tiên không bàn đến chuyện cô có năng khiếu diễn xuất hay không nhưng bởi vì Trình An An, từ nhỏ cô đã có sự để tâm đặc biệt đối với nghề này, về sau khi thực sự bước chân vào nghề, tuy rằng biết nó rất cực khổ, cũng biết rất khó khăn để đạt được chút thành tựu hoặc để gặt hái được sự yêu mến của công chúng dành cho mình nhưng vẫn thích đến mức không thể thoát ra được.
Nhất là sự yêu thích đặc biệt dành cho phim cổ trang.
Những lúc nhập vào vai diễn liền có cảm giác giống như mình biến thành những nhân vật đó vậy, quay trở lại với lịch sử đi một vòng, nhìn hết sự biến ảo của thời thế, của lòng người lúc đó, thể nghiệm đủ các trạng thái tình cảm không giống nhau, vì nhân vật của mình mà đau khổ, buồn bã, vui sướng thậm chí vì một chút thay đổi vụn vặt mà thấy đau lòng.
Những thứ đó, đều là những thứ cô thích.
Vì vậy cho dù có lúc mệt đến mức nói không ra lời nhưng cuối cùng vẫn cắn răng kiên trì bước tiếp, không phải vì vầng hào quang chói sáng của nghề diễn, chỉ bởi vì thích những câu chuyện đó, những câu chuyện khi thì uyển chuyển mềm mại, khi thì bình đạm, khi thì oanh oanh liệt liệt.
Màn diễn cuối cùng của « Dạ Trường An » là cảnh Dạ Trường An bị hoàng đế lấy lý do hoàng thái hậu bị bệnh nặng muốn gặp nàng nên triệu nàng vào hoàng cung, bị xem như con tin của mà giam lỏng lại. Thất hoàng tử lấy danh nghĩa là thanh trừ phiến quân, bức cung làm phản.
Trước khi tiến cung, Thất hoàng tử có hứa với Dạ Trường An đợi đến khi rời xa phồn hoa thị phi, ngài ấy ta sẽ cưỡi ngựa trở về, nghênh đón nàng làm hoàng hậu.
Dạ Trường An biết mình lần này một đi không trở lại, trăm ngàn loại tâm tư đều cố giấu ở trong lòng, tiến cung ngay trong đêm đó, kết quả bị hoàng đế giam lỏng trong cung điện của hoàng thái hậu.
Nàng quỳ thật lâu trước Phật đường, cầm sợi tràng hạt được làm từ một trăm lẻ tám hạt tử đàn không ngừng lần tràng hạt niệm kinh cầu nguyện cho thất hoàng tử, lại liên tục mấy ngày đêm đều nghiêm cẩn ngồi bên cửa sổ chép kinh Phật.
Đến ngày cuối cùng đó, nhận được tin từ ngoài cung truyền vào, báo tin đêm nay sẽ bắt đầu hành động, trong muôn vàn chua xót, nàng cuối cùng vung bút viết một bức thư tuyệt mật, phong kín rồi giấu đi, nhờ người thân tín bên cạnh mình giao nó cho Thất hoàng tử.
Lúc đại quân của Thất hoàng tử tiến vào thành, cô bị bắt lại, bị ép từ trên thành cao nhìn xuống, để thị uy với Thất hoàng tử.
Dạ Trường An đứng ở trên tường thành, từ cao cao nhìn xuống người bên dưới, nhìn thấy sau lưng Thất hoàng tử là muôn vàn binh mã, biết binh quyền mà ngài ấy nắm trong tay lúc này chắc hẳn sẽ nắm phần thắng trong tay.
Nhìn ngài ấy phất tay ra hiệu, dưới hiệu lệnh của ngài ấy, đại quân răm rắp nghe lời, rốt cuộc vui sướng cười lên.
Vốn dĩ người được sắp xếp thủ hộ bên cạnh nàng là người của Thất hoàng tử nhưng người này, lại cũng là một trong những quân cờ dự bị của Hoàng đế gài vào, vì đại nghiệp của ngài ấy, vì dân tộc của nàng, vì để tránh bất kỳ sai lầm nào có thể xảy ra, vì để ngài ấy có thể ngồi vững trên ngôi vàng thống trị giang sang, Dạ Trường An nàng liền không chút dị nghị đạp chân vào chiếc bẫy rập mà Hoàng đế đã giăng sẵn. Thành toàn cho Hoàng đế, cũng thành toàn cho chính nàng.
Thất hoàng tử ngước mắt nhìn lên trên thành, thấy được Dạ Trường An, trong lòng sửng sốt không dám tin.
Trong bóng đêm thê lương, Dạ Trường An nở một nụ cười cũng thê lương như vậy. Cười cho bản thân mình, vì người khác, vì mưu đồ giang san của người khác mà cam nguyện hy sinh chính mình. Chính trong khoảnh khắc mà cảm giác thê lương và bi ai chiếm cứ linh hồn, nàng xoay người bổ nhào vào đầu mũi kiếm của người lính canh đứng gần nhất, để mũi kiếm xuyên tâm mà chế.
Thành toàn Thất hoàng tử, cũng là thành toàn cho chính nàng.
Thành toàn giấc mộng Hoàng đế của ngài ấy, cũng thành toàn giấc mộng trở thành một trong ba ngàn người đẹp trong tam cung lục viện của ngài ấy đã sớm tan thành, cái nàng muốn, từ đầu đến cuối chỉ là một vị trí nho nhỏ trong tim của Thất hoàng tử chứ không phải ngôi vị mẫu nghi thiên hạ mà bao người thèm khát kia.
Tuyệt tình, cũng là si tình.
Lúc diễn cảnh này lại xảy ra một tình huống ngoài ý muốn, là khi quay một màn cuối cùng trên tường thành. Đạo diễn vừa mới hô « OK, cut » thì một giây sau, không biết con ngựa nào trong đàn ngựa bị kinh hãi bởi thứ gì đó, đột nhiên cuồng lên, một diễn viên quần chúng trong vai binh lính đang ngồi trên lưng con ngựa đó bị hất xuống, dẫn theo cả một đàn ngựa đều bắt đầu rậm rực bất an theo.
Lúc Thẩm Mặc Triết từ trên lưng một con ngựa khác té xuống, không may bị gãy tay.
Bởi vì rất nhiều diễn viên phụ đã xong phần diễn của mình nên rời đi đoàn làm phim, phim trường ngoài diễn viên chính thì chỉ còn lại lưa thưa vài người, vì vậy người đại diện của Thẩm Mặc Triết đành kéo Tần Noãn Dương và Tiểu Lăng cùng đi theo giúp đỡ.
Tần Noãn Dương vốn định thoái thác nói mình còn có việc nhưng nghĩ tới chuyện Thẩm Mặc Triết với cô tốt xấu gì cũng là nghệ nhân cùng một công ty, giao tình giữa hai người lại không tệ, làm như vậy thì tỏ ra bản thân quá không hiểu chuyện vì vậy cùng Tiểu Lăng trực tiếp lên xe bảo mẫu của Thẩm Mặc Triết, cùng đi đến bệnh viện.
Bệnh viện lúc hai giờ sáng, lạnh lẽo và vắng vẻ đến đáng sợ.
Tần Noãn Dương theo Thẩm Mặc Triết đi chụp Xquang, đi bó bột, người đại diện của anh ta chạy lên chạy xuống lo thủ tục, đóng viện phí, Tiểu Lăng thi thoảng giúp một chút, cả đám bận rộn hơn một tiếng đồng hồ mới được xuất viện.
Một đêm này Thẩm Mặc Triết bị giày vò thật sự thảm, ngay cả sắc mặt cũng tái nhợt hẳn đi, chỉ sợ là đau đớn không nhẹ.
Người đại diện của anh ta trên mặt đầy vẻ áy náy không ngừng nói cám ơn với Tần Noãn Dương, lúc nhìn thấy quầng thâm và vẻ mệt mỏi trên mặt cô, lời cám ơn và xin lỗi càng thêm không dứt, mãi tận khi đi ra đến cổng bệnh viện, trái lại khiến Tần Noãn Dương có chút muốn khóc không được muốn cười không xong.
"Không sao đâu, đừng để trong lòng. Tôi và Thẩm Mặc Triết cũng là bạn, giúp đỡ một chút cũng là chuyện nên làm."
Bốn người một đường đi đến chỗ xe bảo mẫu đang đậu, vừa mới chuẩn bị lên xem, Thẩm Mặc Triết đột nhiên dùng cánh tay không bị thương của mình kéo nhẹ cô một cái.
Tần Noãn Dương ngạc nhiên quay đầu lại nhìn anh ta, miệng hỏi, "Gì vậy?"
Bởi vì đau, sắc mặt Thẩm Mặc Triết có phần tái nhợt nhưng lúc này, trên đôi môi nhợt nhạt của anh một ý cười chậm rãi lan ra, hướng về phía bên kia đường, hất hất cằm, "Cô xem ai đến kìa."
Tần Noãn Dương quay đầu nhìn qua liền thấy trong bóng tối mờ mịt, người đàn ông đang đứng dựa vào đầu xe, trên tay kẹp một điếu thuốc, trong đôi mắt sâu thẳm là ánh sáng lập lòe của đầu thuốc cùng một tia sáng gì đấy mà cô chưa kịp hiểu rõ nghĩa.
Tần Noãn Dương sửng sốt một thoáng nhưng rất nhanh liền phản ứng trở lại. Sau khi nhờ Thẩm Mặc Triết và người đại diện của Tiểu Lăng đưa cô ấy về nhà xong, cô đi như chạy hướng về phía đối diện bên kia đường.
Trước cổng bệnh viện là một con đường lớn, giờ này tuy đã khuya nhưng thưa thớt vẫn còn vài chiếc xe qua lại. Cô vừa nhìn đường vừa rảo bước tiến về phía trước.
Đường Trạch Thần đang tựa vào xe vụt đứng thẳng người dậy, cao giọng rống lên, "Tần Noãn Dương, em đi chầm chậm thôi!"
Tần Noãn Dương bị câu rống của anh làm cho giật nảy mình nhưng tốc độ hoàn toàn không hề giảm xuống, đường rộng như vậy, trước sau trái phải đều không có xe, cô liền không cố kỵ điều gì khác ngoại trừ người đàn ông trước mặt ra.
Đợi đến khi cô thở hào hển chạy đến trước mặt anh, anh đã dập tắt điếu thuốc, giang rộng hai tay đón lấy cô.
Một nơi nào đó sâu trong thâm tâm Tần Noãn Dương dường như bị chạm vào, mũi chua xót, vành mắt cũng bắt đầu nóng lên, tốc độ bước chân càng thêm nhanh hơn, trực tiếp bổ thẳng vào ngực người đàn ông.
Vừa mới hút xong thuốc, trên người anh vẫn còn mùi thuốc lá lẫn với mùi thảo mộc dìu dịu, tuy rằng là mùi thuốc lá chưa tan hẳn nhưng cũng không đáng ghét cho lắm.
Nhưng... Tần Noãn Dương vẫn bị sặc bởi nó, cô che miệng ho khan mấy tiếng, lần này trong mắt thực sự dâng lên một tầng hơi nước, trông giống như sắp khóc đến nơi thật.
Đường Trạch Thần lần này trái lại không thả người ra, trái lại ôm cô gái càng chặt hơn, chặt đến mức cô cảm thấy hơi đau.
"Sao vậy anh?" Cảm giác được sự khác thường của người đàn ông, cô rất ngoan ngoãn rúc mặt vào trong ngực anh, chỉ chừa lại một bàn tay nhẹ nhàng giật tay áo anh.
Lực tay của Đường Trạch Thần lúc này mới hơi buông lỏng, một tay đổi lại nâng cằm cô lên, cúi đầu xuống không chút cố kỵ hôn lên.
Đầu lưỡi anh có vị hơi đắng, còn mang theo mùi thuốc lá dìu dịu, cô bị hôn đến thất điên bát đảo, hô hấp như bị đoạt mất, môi bị anh nghiền đến mức phát đau, cô khẽ giãy dụa một chút nhưng không đẩy ra, trái lại khiến anh hôn càng sâu hơn.
Tần Noãn Dương lúc này mới chậm chạp phát hiện ra rằng tâm trạng của Đường tiên sinh lúc này cực kỳ không vui.
Mãi đến khi Đường đại boss rốt cuộc tiêu bớt một phần lửa giận trong lòng, lúc này mới chịu thả cô ra, một đôi mắt đen láy thâm trầm nhìn cô, chuyên chú đến mức khiến lòng người run rẩy.
Tần Noãn Dương ngẫm nghĩ một chút sau đó nhỏ giọng, dè dặt hỏi, "Em đi cùng với Thẩm Mặc Triết, anh không vui sao?"
Đường Trạch Thần nhướng mày, không trả lời.
"Em không nghe lời anh, trực tiếp chạy qua đây nên anh không vui?"
Người đàn ông mím môi, đầu mày khẽ chau, không nặng không nhẹ gõ một cú lên trán cô, vẫn không buồn lên tiếng.
Hai người kết giao lâu như vậy, Đường Trạch Thần còn thật sự chưa sụ mặt với cô lần nào, chính vì vậy khi lần đầu tiên gặp phải trường hợp này, Tần Noãn Dương có chút luống cuống không biết làm sao.
Giờ đầu óc cô hồ đồ hỗn loạn vô cùng, sự vui vẻ kinh ngạc khi gặp được anh, sự hưng phấn thả lỏng khi bộ phim đã kết thúc, còn có cả một chút buồn ngủ, cảm giác nặng trình trịch.
Hai người dựa vào nhau rất gần, cô dứt khoát trực tiếp đặt hết trọng lượng cơ thể mình lên người anh, hơi hơi nhón mũi chân lên vòng tay qua cổ anh, cọ cọ vào cằm anh như làm nũng, "Đã lâu lắm rồi em chưa được ngủ một giấc ngon, giờ em buồn ngủ chết đi được, anh định đứng ở đây đến bao giờ?"
Tần Noãn Dương thật sự rất buồn ngủ, sau khi được anh ôm lên xe thì trực tiếc rúc vào ngực anh ngủ mất.
Lúc xe chạy đến cửa khách sạn, Đường Trạch Thần thấp giọng gọi cô mấy tiếng liền, vẫn không thấy cô có chút phản ứng gì.
Nương theo ánh sáng từ những ngọn đèn ở cửa khách sạn chiếu qua cửa kính xe quan sát cô gái trong ngực một chút, thấy vẻ mệt mỏi trên mặt cô rất rõ ràng, bởi vì làn da quá trắng trẻo nõn nà nên quầng thâm trên mắt nhìn càng thêm chói mắt.
Anh cúi đầu hôn phớt lên môi cô một cái, có chút bất đắc dĩ ôm cô xuống xe, đi lên phòng.
Trong phòng có một chiếc va li đã được sắp xếp gọn gàng, rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn sàng để trả phòng.
Đường Trạch Thần đi đến bên giường khẽ khàng đặt cô xuống, ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định gọi cô tỉnh dậy, "Đi tắm trước, đổi quần áo rồi hẵng ngủ."
Tần Noãn Dương có chút không tình nguyện ngồi dậy đi tắm, tắm xong con người cũng lên tinh thần không ít, lúc mặc áo ngủ mới đột nhiên phát hiện... bản thân rất ít khi mặc quần ngủ!
Cô lúng túng cắn môi, cuối cùng cắn răng kéo cửa phòng tắm, nhô đầu ra gọi người đàn ông, "Đường Trạch Thần!"
Đường Trạch Thần đang đứng ở ban công, nghe tiếng cô gọi thì đi vào liền nhìn thấy cô gái đôi má đỏ ửng đứng ở cửa phòng tắm, vẻ mặt ngượng ngùng...
Anh lúc này mới chậm rãi, lười biếng đáp một tiếng « ừ », sau đó lại im lặng, cứ đứng như vậy chăm chú nhìn cô.
"Ừm... à... trên giường, quần ngủ của em, anh cầm qua giúp em với."
Đường Trạch Thần chậm rãi dời tầm mắt qua, vẻ mặt càng thêm bình thản không gợn sóng, "Cũng đâu phải không có mặc gì, tự mình bước ra lấy."
Tần Noãn Dương vẻ mặt đáng thương nhìn anh, "..."
Đường Trạch Thần lập tức mềm lòng hơn một nửa, cầm lấy quần ngủ đưa cho cô, đợi khi cô mặc xong bước ra, lúc này mới từ từ tính sổ với cô, "Di động của em đâu?"
Tần Noãn Dương nghiêm túc ngẫm nghĩ sau đó giật mình, "Hình như em đánh rơi ở phim trường rồi."
Đường Trạch Thần nhìn cô một cái, từ trong túi áo lấy điện thoại của cô đưa qua, "Anh biết hôm nay em kết thúc quay chụp nên vừa xong cuộc họp liền trực tiếp đi qua đây. Sau khi xuống máy bay vẫn luôn gọi điện thoại cho em mà tuyệt nhiên không gọi được. Mễ Nhã cũng không cách nào liên hệ với em. Đợi đến lúc gọi điện thoại được cho đạo diễn, là trợ lý của ông ấy nghe máy, nói em đi bệnh viện rồi. Cậu ta nói không rõ ràng, Mễ Nhã còn tưởng là em..."
Anh dừng lại một chút, đáy mắt là những tia sáng vỡ vụn, "Không phải anh đang giận em."
Sau khi anh nhận được điện thoại của Mễ Nhã thì trực tiếp bảo tài xế chạy đến bệnh viện. Đến khi xe đến cổng bệnh viện, nhìn thấy xe bảo mẫu của Thẩm Mặc Triết, chính trong một giây đó, cảm giác sợ hãi, kinh khiếp khi tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện sít sao níu lấy trái tim anh, đau đến mức anh cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn. Mãi đến bây giờ, khi cô đã an ổn đứng trước mặt anh, anh vẫn chưa quên được cái cảm giác đáng sợ đó.
Nhưng ai ngờ, anh còn chưa kịp trấn an bản thân thì lại nhìn thấy cô ở đằng kia, vì một người đàn ông khác mà bận trước bận sau, trong lúc thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm thì đồng thời, trong lòng lại dâng lên một loại cảm xúc trước giờ chưa từng có, giống như đang có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
Đời này của anh, lần đầu tiên có cảm xúc như vậy. Là bởi vì cô!