Tết Đoan Ngọ hàng năm ở thành Hàng Châu đều tổ chức thi đấu thuyền rồng, náo nhiệt không kém gì lễ Hoa đăng trong tết Thượng Nguyên, Tạ Lan Âm cảm thấy may mắn vì ba mẹ con nàng đã trở về đúng lúc, tối hôm qua đã đi ngủ sớm, một đêm không mê man mộng mị gì, thần khí thanh sảng.
Thay một thân nam trang xong, Tạ Lan Âm liền đi đến chính viện thỉnh an mẫu thân.
Đêm qua hai vợ chồng tiểu biệt thắng tân hôn, Tưởng thị cũng chỉ mới ngủ dậy, sắc mặt hồng nhuận như hoa mẫu đơn mới nở, khóe mắt đuôi lông mày đều hiển hiện chút phong tình, Tạ Huy đã đến tiền viện, trong lúc vợ của quản sự bẩm báo lại mấy việc lặt vặt trong nhà thời gian vừa rồi thì Tưởng thị hoàn toàn không tập trung, trong đầu đều là hình ảnh nhu tình của trượng phu trên giường.
Một người lạnh lùng như vậy, sau khi tắt đèn liền hoàn toàn thay đổi.
“Hôm nay nương dùng son gì vậy, màu sắc thật đẹp mắt đó”, Tạ Lan Âm đứng ở cửa một lát, thấy mẫu thân cầm chén trà ngẩn người, vẻ mặt ngọt ngào ôn nhu, hiển nhiên là không bị ảnh hưởng bởi chuyện của Tạ Dao, cho nên nàng cũng thấy cao hứng, cười cười đi qua.
Tưởng thị lập tức hoàn hồn, không thèm để ý đến lời nói giỡn của con gái, ánh mắt lại dạo qua người nữ nhi một vòng, trước tiên cho ba người vợ quản sự lui xuống, sau đó mới kì quái hỏi nữ nhi: “Sao con lại ăn mặc như vậy? Không phải nói không bao giờ… xuất môn nữa sao?”
Lúc bị xấu bắt đi Tạ Lan Âm quả thật nghĩ như vậy, nhưng vết sẹo vừa lành liền quên đau, cùng lắm nàng chỉ không đến mấy nới hoang vu hẻo lánh thôi, chứ đâu tính toán cả đời làm nữ nhi ngoan ngoan không bước chân khỏi ra cửa chứ, lúc này bị mẫu thân chê cười, Tạ Lan Âm thuần thục tự lấy cớ cho mình, “Con chỉ nói là… không một mình cùng Tam biểu ca xuất môn nữa chứ đâu nói là vĩnh viễn không xuất môn, huống chi hôm nay lại có phụ thân và đại tỷ đi cùng, con không tin sẽ vấp ngã lần nữa”.
Trong nhà chính còn có nha hoàn nên nàng nhanh chóng sửa miệng.
Đúng lúc này Tạ Lan Đình đi đến, nghe vậy khẽ nhíu mày, cho bọn nha hoàn đi xuống, nàng thấp giọng hỏi mẫu thân, “Lúc mẫu thân trở về, cậu đã tra ra manh mối gì chưa?”, ngày hôm qua Nhị muội đã nói chuyện của tiểu muội cho nàng.
Tưởng thị lắc đầu, khẽ kể lại mọi chuyện.
Thực ra huynh trưởng có hoài nghi đây là trò quỷ của Phương Trạch, bởi vì trong thành Tây An này không có mấy người dám thuê Thanh Bang đắc tội với Tưởng gia, trừ phi thân phận của người mua còn lớn hơn so với Tưởng gia. Mà lần trước Tưởng gia chỉ là vì Tạ Dao nên mới va chạm với Phương Trạch, hơn nữa Phương Trạch lại từng ngây ngốc ngắm nhìn nữ nhi.
Nhưng huynh trưởng cũng chỉ là đoán, nếu quả thật là do Phương Trạch làm, muốn trả thù, cũng phải bàn bạc kỹ hơn, cũng không nên để nhóm nữ nhi biết được, chỉ tăng thêm phiền não thôi.
“Được rồi, chuyện đó không cần các con quan tâm, hôm nay ra ngoài nhớ cẩn thận một chút, đừng để rơi xuống sông đó”, Tưởng thị nhanh chóng nói sang chuyện khác, ý vị thâm trường nhìn tiểu nữ nhi.
Tạ Lan Âm làm bộ như không nghe thấy, quay đầu nói chuyện với đại tỷ.
Trong chốc lát Tạ Lan Kiều cũng đi qua, bốn mẹ con nói chuyện phiếm một lúc rồi cùng đi qua thỉnh an Trần thị.
Ba tỷ muội đều mặc nam trang, quả thực nhìn thoáng qua giống như ba nhi tử vậy.
Hôm qua Tạ Dao đã khóc một lần, hôm nay giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, thấy đại tẩu vào cửa cũng không thèm động đậy, ngồi yên bên cạnh Trần thị, xong lại liếc mắt đánh giá ba cháu gái, ra vẻ có ý tốt khuyên Tưởng thị, “Đại tẩu, Lan Đình các nàng không còn nhỏ nữa, sao tẩu còn dung túng bọn chúng như thế? Nhìn cách ăn mặc của chúng xem, nam không ra nam nữ không ra nữ, phu nhân nhà ai nhìn sẽ thích đây?”
Tưởng thị bất đắc dĩ trả lời, “Cũng đúng, nhưng mà các nàng đều có chủ ý riêng, ta cũng không quản được, đành tùy theo chúng tôi”, nói xong lại cười cười dặn dò Phương Lăng, “A Lăng ngàn vạn lần đừng có học theo mấy biểu tỷ nhé, cô nương gia mặc váy vẫn là đẹp nhất”.
Phương Lăng không biết có nên gật đầu hay không, quay sang nhìn mẫu thân.
Tạ Dao giống như đạp phải một cái đinh, đành phải nói hùa theo: “Đúng vậy, A Lăng vẫn nên đi chơi cùng với Tam biểu tỷ đi, tam biểu tỷ của con dịu dàng trang nhã, mới là bộ dáng nên có của cô nương Tạ gia chúng ta”.
Thấy được khen, Tạ Lan Vi ngồi bên kia lập tức chống thẳng lưng, cười khanh khách với Phương Lăng.
Phương Lăng nghĩ đến mấy thứ tốt hôm qua Tam biểu tỷ tặng mình, cũng cười, không nhìn về phía ba biểu tỷ nhà Đại cữu cữu nữa.
Tạ Lan Âm cũng không thèm để ý đến bên kia, chỉ cùng tỷ muội nhà mình trò chuyện, chờ mấy người Tạ Định đến, mọi người mới ngồi vào bàn dùng điểm tâm.
Tạ Định là kẻ võ biền, cũng không quá coi trọng chuyện quy củ, đối với việc giáo dưỡng nữ nhi cháu gái lại càng không nhúng tay, đều cho nhóm con dâu thê tử tự quản lý, đều là những người thân cùng huyết thống, chỉ cần không phạm phải tội lớn, dạy thành cái dạng gì ông cũng không để ý, bởi vậy nhìn thấy ba cháu gái mặc nam trang cũng không nói gì, sau khi ăn xong ông mới dẫn đầu, mang bọn nhỏ đến bờ sông xem thi đấu thuyền rồng.
Tạ gia thuê một thuyền hoa đầy khí thế, song song dẫn đầu cùng thuyền của Liễu gia tri phủ Hàng Châu.
Nhị phu nhân thê tử của Tạ Tuân là nữ nhi của Liễu gia, lúc trước thấy dáng vẻ tuấn tú lịch sự của Tạ Tuấn, lại thấy hắn cũng có chút học thức, liền vui vẻ gả qua, kết quả ba vị lão gia của nhà họ Tạ, lão Đại công phu siêu quần, đang trấn giữ Hàng Châu, tương lai chắc hẳn sẽ tiếp nhận vị trí của Tạ Định, lão Tam đến kinh thành làm quan Hộ bộ, tiền đồ rất tốt, chỉ có Tạ Tuân là kẻ vô dụng, trong lòng Nhị phu nhân có chút chán ghét, vừa nhìn thấy người nhà mẹ đẻ liền dẫn Tạ Lan Vi qua bên đó làm khách.
Hai đứa con trai bà đều không dám mang đi, sợ cha chồng không vui.
Thấy con dâu thứ hai rời đi, Tạ Định lại quay đầu sang nhìn thứ tử. Đứa con này hoàn toàn không có chí tiến thủ, quả thực ủy khuất cho thiên kim tri phủ nhà người ta.
“Tướng quân, Tiết đô đốc cầu kiến”, Lưu phó tướng bên người Tạ Định cúi đầu giương giọng thông báo.
Tạ Định nở nụ cười, nhìn về phía con cả Tạ Huy, “Lúc này hắn không ở trên thuyền rồng chuẩn bị thi đấu sao mà lại chạy qua bên này?”
Tiết Cửu là đô đốc dưới trướng Tạ Huy, là quan Lục phẩm, chính là tâm phúc mà Tạ Huy rất coi trọng.
Tạ Huy miệng nói không biết nhưng ánh mắt lại xẹt qua người trưởng nữ.
Tạ Lan Âm cũng khẽ nhếch khóe miệng nhìn về phía Đại tỷ, Tiết Cửu hào sảng không câu nệ tiểu tiết, đối với ai cũng cực kì tùy tiện, ngay cả lời nói của phụ thân hắn còn dám cãi lại, nhưng chỉ cần Đại tỷ lên tiếng thì ngay lập tức Tiết Cửu còn ngoan ngoan hơn cả cháu trai. Tạ Lan Âm cảm thấy Tiết Cửu chắc chắn là thích Đại tỷ, về phần Đại tỷ…
Nghĩ đến vẻ mặt thờ ơ của Đại tỷ mỗi lần nàng nhắc đến Tiết Cửu, Tạ Lan Âm liền cảm thấy có chút lo lắng cho Tiết Cửu.
Nếu Tiết Cửu có thể trở thành tỷ phu của nàng, thì nàng sẽ rất cao hứng.
Đang nghĩ ngợi, liền nghe thấy tiếng bước chân rất có quy luật truyền tới, đảo mắt liền nhìn thấy Tiết Cửu mặc một thân hắc y tay cầm mái chèo nhanh chóng bước đến, nam nhân hai tư hai lăm tuổi, thân hình cao lớn thể trạng cường tráng, nước da đen bóng, khuôn mặt tuấn lãng, nhất là đôi mắt đen như nước sơn kia, bây giờ đang tràn ngập ánh sáng. Trên thuyền hoa nhiều người như vậy, hắn hành lễ với Tạ Định Tạ Huy xong liền nhìn qua tỷ muội Tạ gia bên này, cười ha hả nói: “Nhị tiểu thư, Ngũ tiểu thư đã trở lại rồi sao”.
Ngoài miệng thì là đang nói chuyện với hai cô bé nhưng ánh mắt lại nhìn Tạ Lan Đình chằm chằm.
Tạ Lan Đình nhíu mày.
Tiết Cửu lập tức thu hồi tầm mắt, quay sang nhìn Tạ Lan Âm.
Tạ Lan Âm cười khẽ, hỏi thẳng hắn: “Tiết đại ca không đợi trên thuyền rồng, chạy tới đây làm gì chứ?”
Tiết Cửu cười cười, hướng về phía Tạ Định Ta Huy nói: “Bẩm tướng quân, lần này thi đấu thuyền rồng quy định mỗi đội phải có mười một người tham gia thi đấu, hôm qua thủ hạ của ta có một người ăn linh tinh nên bị đau bụng, hôm nay không thể vào sân, những người kia đều là ta tỉ mỉ lựa chọn cho nên tạm thời không tìm được ngừoi thích hợp để thay thế, cho nên ta cả gan lại đây hỏi Đại tiểu thư một chút, không biết có hứng trí tham gia cùng chúng ta hay không?”
Tạ Định vuốt râu, quay lại nhìn về phía trưởng tử.
Thực ra Tạ Huy rất vừa lòng với Tiết Cửu, hơn nữa theo ông thấy, trưởng nữ đối với Tiết Cửu dường như không quá phản cảm, chẳng qua là nàng không giống với các cô nương bình thường, sẽ không thể hiện ra ngoài, sẽ không chủ động dịu dàng hòa nhã với Tiết Cửu, cũng sẽ không vì Tiết Cửu tiếp cận mà tỏ vẻ ngại ngùng, lúc hai người đứng chung nhìn càng giống anh em.
“Lan Đình định thế nào?” Tạ Huy quyết định nghe theo con gái.
“Ngươi đi tìm người khác đi, ta không giỏi chèo thuyền”, mặt Tạ Lan Đình không đổi sắc cự tuyệt luôn.
Tiết Cửu lập tức nói: “Ta sẽ chèo thuyền, Đại tiểu thư thay ta đánh trống trợ uy được không?”
Thấy ánh mắt nóng rực của hắn, Tạ Lan Đình do dự một lát rồi mới gật đầu.
Tiết Cửu cao hứng đến mức chà mạnh tay, nhìn về phía người trong thuyền hét lớn, “Có Đại tiểu thư trợ uy cho chúng ta, hôm nay chắc chắn vị trí đứng đầu phải là của chúng ta, chư vị mau chóng cược chúng ta chiến thắng đi!”, vừa nói, vừa hưng phấn đi theo Tạ Lan Đình xuống lầu.
Tạ Lan Âm tựa vào lan can nhìn theo bọn họ, nhìn thấy Tiết Cửu từ đầu đến cuối vẫn nghiêng đầu nói chuyện với Đại tỷ, kìm lòng không đậu bèn nở nụ cười.
Có người luôn ở bên cạnh trông coi như vậy, sao đại tỷ có thể ưu sầu đây?
Khoảnh khắc tiếng trống vang lên, hơn mười chiếc thuyền rồng lập tức lao đi, Tạ Lan Âm ngửa đầu trông ngóng, chỉ thấy một mảnh hắc y trên thuyền rồng dẫn đầu.
Quả nhiên là thuyền rồng của Tiết Cửu chiến thắng.
Tạ Lan Đình trở về liền đưa tiền thưởng cho tiểu muội muội.
Đội trưởng có tiền thưởng, những người chèo thuyền cũng đều được chia, Tạ Lan Đình được phân nhiều nhất, mười hai kim nguyên bảo, ngoài ra còn có thêm một chiếc thuyền rồng khắc ngọc nữa.
Tạ Lan Âm nhận lấy kim nguyên bảo, đem thuyền rồng chả lại cho đại tỷ, “Tỷ tỷ cất đi làm kỷ niệm, lần đầu tiên thi đấu đã giành được vị trí khôi thủ, có rất nhiều ý nghĩa đó”.
Tạ Lan Đình vốn không thích mấy thứ đồ vàng ngọc này, thấy tiểu muội muội không cần, nàng liền đưa cho Nhị muội muội.
Tạ Lan Kiều vốn định cự tuyệt nhưng thoáng nhìn qua ánh mắt thèm muốn chiếc thuyền ngọc của Phương Lăng, liền cười cười nhận lấy, định về nhà sẽ để vào phòng của Đại tỷ. Không phải nàng keo kiệt nhưng thật sự chiếc thuyền này xem như là Tiết Cửu tặng Đại tỷ, Đại tỷ không hiểu suy nghĩ của nam nhân, các nàng là muội muội đương nhiên phải suy xét thay nàng ấy, tránh để tương lai hai người đến với nhau, nếu Tiết Cửu muốn xem, tỷ tỷ lại nói là đã tặng người thì sẽ khiến Tiết Cửu thương tâm.
Tạ Lan Âm cười khen nhãn lực của nàng tốt, hai tỷ muội đều quả quyết tỷ phu là Tiết Cửu rồi.
Vẻ mặt Tạ Lan Đình cực kì bất đắc dĩ, loại tình cảm bằng hữu trong quân doanh, hai đứa em ngốc này sao có thể hiểu được.
Màn đêm buông xuống, ba tỷ muội đi hóng mát xong liền tự trở về viện của mình.
Đến nửa đêm, Tạ Lan Âm đột nhiên bừng tỉnh, nghe thấy một mảnh huyên náo bên ngoài, chẳng những trong phủ mà dường như cả thành Hàng Châu này đều rung chuyển vậy, vội vã hỏi Anh Ca, “Mau chạy đi hỏi xem có chuyện gì vậy?”
Nàng cũng nhanh chóng chạy đến trước tủ y phục, không có lòng dạ nào mà lựa chọn trang phục tỉ mỉ, chỉ lấy bừa một bộ để thay.
Anh Ca rời đi một lúc lâu vẫn chưa trở lại, trong lòng Tạ Lan Âm nóng như lửa đốt nên không đủ kiên nhẫn chờ nữa, lập tức dẫn Tang Chi sang chỗ mẫu thân. Mới đến chính viện đã thấy phụ thâ, đại tỷ mặc một thân quân trang, còn mẫu thân đang lo lắng nói gì đó, giống như là đang dặn dò.
“Phụ thân, rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Tạ Lan Âm cực kì hoảng hốt, tuy nàng rất tự hào vì bản lĩnh của đại tỷ và phụ thân nhưng nàng cũng không muốn bọn họ đi chém chém giết giết, đặt mình trong nguy hiểm một chút nào.
“Đêm nay giặc Oa tập kích, chúng ta phải đi rồi, Lan Âm nghe lời, ngoan ngoãn ở nhà với nương con, đừng đi chỗ nào cả”, Tạ Huy xoa đầu con gái nhỏ, cuối cùng chỉ liếc nhìn thê tử một cái rồi xoay người rời đi.
Tạ Lan Đình ôm muội muội một cái rồi không hề lưu luyến đẩy cánh tay nhỏ bé của muội muội ra, nhanh chóng đuổi theo phụ thân.
Ánh đèn sáng rực nhưng cũng không thể chiếu rọi hết đêm đen, bóng dáng hai cha con nhanh chóng bị bóng đêm nuốt mất.
Tạ Lan Âm đứng bên cạnh mẫu thân, ánh mắt đột nhiên đỏ lên.