Trong xe ngựa, Tạ Lan Âm khoác một chiếc áo choàng màu hồng đào thêu vân mây, ngồi sít vào cạnh tỷ tỷ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Cho dù trong xe có đặt một lô đồng nhỏ, ngân sương tốt nhất vẫn luôn cháy không ngừng, nhưng nàng vẫn thấy lạnh như cũ, bó gối co rụt người lại, chỉ hận không thể chui tọt vào trong lòng tỷ tỷ.
Tưởng thị đau lòng sờ bàn tay của nữ nhi.
Tay Tạ Lan Âm cầm một lò sưởi tay, trong lòng bàn tay nóng ấm nhưng trên mu bàn tay vẫn lạnh.
Sợ mẫu thân lo lắng, nàng có gắng vực lại tinh thần, cười nói: “Nương, con không thấy lạnh, chỉ là thích tựa vào tỷ tỷ thôi”.
Tưởng thị đau lòng nhưng cũng không có biện pháp gì, thở dài nói: “Lan Âm cố chịu thêm chút nữa, sắp đến nơi rồi”.
Trời mùa đông cực kì giá rét, ban ngày lại ngắn, bởi vì bà đang có thai nên đoàn xe đi rất chậm, đi từ tháng chín đến tận tháng chạp mới đến được thành Tây An. Mùa đông ở Hàng Châu cũng lạnh, nhưng so sánh với Tây An vẫn chưa là gì, gió Tây Bắc thổi vù vù, cho dù đã khép kín màn xe thì nó vẫn có thể len lỏi tiến vào. Bà đã quen rồi, thứ nữ Tạ Lan Kiều hoạt bát hiêu động cũng chịu được lạnh, chỉ tội nghiệp tiểu nữ nhi, mềm mại yếu ớt, mấy hôm trước vừa ngã bệnh xong, hôm nay lại gặp một trận tuyết lớn thế này, chỉ mong nó đừng bị ốm nữa.
“Uống chén trà đi”, Tưởng thị định rót một chén trà đưa cho nữ nhi thì bị Tạ Lan Kiều giành làm.
Một chén trà nóng vào bụng, Tạ Lan Âm cảm thấy ấm hơn rất nhiều, một tay nắm chặt cổ áo choàng, một tay nhẹ nhàng vén rèm cửa sổ lên. Bên ngoài lớp rèm vải bông còn có mành trúc, Tạ Lan Âm không đẩy nó lên, chỉ thông qua khe hở trên màn trúc hỏi Tưởng Hoài Chu bên ngoài xe, “Tam biểu ca không thấy lạnh sao?”
Giữa trời tuyết rơi phải cưỡi ngựa, nàng thấy mà đau lòng.
Trên người Tưởng Hoài Chu khoác một chiếc choàng lông, đầu đội đấu lạp che tuyết, cười vang nói: “Chúng ta sinh ra lớn lên ở đây nên đã sớm quen rồi, Lan Âm không cần lo lắng cho ta, mau buông mành xuống đi”.
Tạ Lan Âm liếc mắt nhìn một mảnh trắng xóa bên ngoài, thả mành xuống.
Hai khắc sau, ba mẹ con về đến Tưởng phủ.
Thấy cháu gái nhỏ đáng thương đông lạnh hết cả, Lý thị cực kì đau lòng, không thèm quan tâm đến người đang mang thai là Tưởng thị mà để các cháu gái đến ngồi trên giường lò trước, biết ba mẹ con sống quen ở phương Nam không chịu nổi cái lạnh của nơi này, bà cố ý phân phó người hầu nung kháng nóng thêm một chút. Tay chân Tạ Lan Âm đều lạnh buốt, ngoan ngoãn cởi áo choàng ngồi lên trên kháng, nha hoàn ôm chăn đi ra, Tạ Lan Âm liền nằm ở đầu giường gần lò sưởi, chỉ lộ cái đầu nhỏ ra ngoài, chớp chớp mắt nhìn mẫu thân ôn chuyện với nhà mợ.
Hơn nửa năm không gặp, cậu mợ và mấy biểu ca ngoại trừ quần áo trên người dày hơn thì cũng không có thay đổi gì, chỉ có đại biểu tẩu Lâm Huyên cũng có tin mừng, hồi tháng năm đã chẩn ra hỉ mạch, bây giờ bụng to lên khá nhiều, dự tính qua tết Nguyên Tiêu thì sẽ sinh.
Lý thị trêu ghẹo cô em chồng, “Sang năm cố gắng sinh cho ta một đứa cháu trai, Huyên Huyên lại sinh cho ta một đứa cháu gái, nhìn hai đứa nhỏ xem, cháu gái lại còn lớn hơn biểu thúc tận mấy tháng, đúng là việc lạ mà”.
Mẹ chồng nhà người khác đều ngóng trông con dâu sinh nhi tử, bà thì liên tục sinh ba đứa con trai, cho nên cực kì ngóng trông con dâu không chịu thua kém sinh cho Tưởng gia mấy cô nương, cả ngày chỉ treo chữ cháu gái ở miệng.
Mẹ chồng khoan dung, Lâm Huyên không có áp lực phải sinh con trai, ăn uống lại tốt cho nên người nở nang ra không ít.
Cuối năm cả nhà đoàn tụ, nói mãi vẫn không hết lời.
Tạ Lan Âm nằm trong ổ chăn ấm áp, cảm thấy có chút mệt, phảng phất bên tai tiếng trò chuyện của mọi người, thiêm thiếp ngủ.
Đang ngủ, không biết đã qua bao lâu, nghe thấy mẫu thân nhẹ giọng gọi nàng, Tạ Lan Âm cố gắng mở to mắt, một bàn tay hơi lạnh đặt lên trán khiến nàng cảm thấy rất thoải mái. Nàng mở mắt ra, nhìn thấy ánh đèn trong phòng, lại nhìn đồ bày trí trong phòng liền nhận ra đây giống như phòng của mợ, ánh đèn rất sáng nhưng Tạ Lan Âm không phân được đây là ngày hay đêm, nghe thấy mẫu thân bảo nàng ngủ thì tiếp tục thiêm thiếp.
Nhưng ngủ chưa được bao lâu, có người đưa tay đỡ nàng lên, sau đó mợ giúp nàng ngồi dậy, tỷ tỷ cho nàng uống thuốc.
~
Đến tối, tuyết vẫn tiếp tục rơi, Tiêu Nguyên tựa người vào tháp, trong tay cầm một quyển sách nhưng đôi mắt phượng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đôi con ngươi phản chiếu vài tia sáng nhu hòa từ ngọn đèn, như nắng sớm bao phủ hồ nước, mặt ngoài trong suốt, khiến ai cũng không thể nhìn thấu.
Trong viện truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng của Cát Tiến, Tiêu Nguyên lập tức thu lại tầm mắt, ngón tay tùy tiện lật một trang sách.
“Công tử, người bên Tưởng gia vừa truyền tin tức đến, Ngũ tiểu thư đột nhiên bị ngấm gió lạnh, vào phủ không lâu thì ngã bệnh”.
Cát Tiến đi hai ba bước đến trước lư đồng, một bên hơ tay một bên bẩm báo, vừa mở miệng liền thở ra một làn hơi trắng.
Chủ tử đến đây không lâu liền sắp xếp cơ sở ngầm trong Tưởng gia, nhưng Cát Tiến cảm thấy với quan hệ hiện tại của chủ tử với Tưởng gia, nếu Tạ gia Ngũ cô nương không tới Tây An, cơ sở ngầm kia hơn phân nửa cũng không có tác dụng gì.
Nàng bị bệnh sao?
Hàng mi Tiêu Nguyên khẽ rung, ánh mắt khẽ liếc qua Cát Tiến một vòng, không nói năng gì.
Cát Tiến biết chủ tử không muốn để lộ sự để ý của ngài ấy với Ngũ cô nương Tạ gia, nhưng trong lòng lại thực sự để ý, liền tự biên tự diễn, “Ôi, Ngũ tiểu thư thật đáng thương, người một nhà trời nam đất bắc, Tạ gia bên kia không có người thân nào thực sự quan tâm đến các nàng, mới trở về không lâu lại phải ngàn dặm xa xôi trở lại Tây An, vạn nhất Tạ đại nhân xảy ra chuyện, chỉ sợ người nhà họ Tạ cũng sẽ không đưa các nàng vào kinh nữa”.
Thông qua Tưởng gia, chuyện của Tạ gia bọn họ không biết cụ thể nhưng cũng đoán được bảy tám phần.
Chẳng qua đối với chủ tử mà nói, bất hạnh của nhà họ Tạ lại là cơ hội của ngài ấy.
Trong khoảng thời gian ngắn chủ tử không thể trở lại kinh thành, lần này xem ra Ngũ cô nương Tạ gia cũng sẽ ở lại Tây An một thời gian, nếu nói hồi đầu năm thời gian quá ngắn khiến hai người hữu duyên vô phận thì bây giờ chẳng phải “Nhân duyên ngàn dặm, đường khúc khuỷu*” sao? Chủ tử đã thực lòng thích người ta, bây giờ không ra tay thì còn định chờ đến bao giờ?
*nguyên văn là “Thiên lý nhân duyến nhất tuyến khiên”: có ý chuyện hôn nhân đại sự là do ông trời đã định sẵn, dù có trắc trở bao đường thì cũng sẽ trở về với nhau.
Cát Tiến tha thiết nhìn về phía chủ tử nằm trên noãn kháng, hy vọng chủ tử nghe được ngôn ngoại chi ý* của mình.
*ý ở ngoài lời: chỉ những điều hàm ý, không nói ra trực tiếp, người nghe phải tự suy ra mà hiểu lấy.
“Đi ra ngoài đi”, thần sắc Tiêu Nguyên không hề thay đổi, bình tĩnh tiếp tục đọc sách.
Cát Tiến vụng trộm nhìn qua, thật sự không nhìn ra tâm tư của chủ tử, bèn lắc đầu lui xuống.
Người đi rồi, Tiêu Nguyên mới hồi tưởng lại lời nói của tâm phúc, quay đầu nhìn về phía lồng chim trên bàn.
Trời lạnh, chim hoàng oanh co thành một cục, thấy chủ nhân nhìn mình, nó nhẹ nhàng kêu một tiếng, thanh thúy dễ nghe.
Tiêu Nguyên thất thần.
Tháng tư nàng rời đi, đến bây giờ, đã hơn nửa năm rồi.
Nói thật, hắn đã không còn nhớ dung mạo của nàng, ngẫu nhiên trong mộng sẽ mơ thấy nàng, nhưng chỉ xác định được cô gái xuất hiện trong giấc mộng của mình là nàng thôi, còn khuôn mặt kia vẫn như cách một làn sương mù, trong sương xem hoa, có thể thấy được gì chứ? Thanh âm hư vô mờ mịt, trong mộng hay ngoài mộng đều không có ký ức chân thực, chỉ biết là hắn từng si mê giọng nói của nàng mà thôi.
Năm sau nàng sẽ mười bốn, dáng vẻ chắc chắn sẽ thay đổi, không biết giọng nói có thế không?
Dù sao cũng là cô gái khắc sâu trong lòng, quả thực hắn muốn được gặp lại nàng.
Nhưng hắn không thể không có lý do gì mà chủ động đi tìm nàng, nếu thật sự hữu duyên, thì sẽ có ngày gặp lại thôi.
~
Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, trận ốm này của Tạ Lan Âm phải tĩnh dưỡng mất bảy tám ngày mới khôi phục hoàn toàn.
Nhưng nàng ngại bên ngoài lạnh lẽo, chỗ nào cũng không muốn đi, chỉ làm tổ trong phòng chơi cờ với bọn nha hoàn giết thời gian, đợi hôm nào trời ấm ít gió, nàng mới xuất môn.
Đêm trừ tịch, đại gia đình cùng nhau đón giao thừa, Tạ Lan Âm ngồi bên cạnh mẫu thân, nhìn cả nhà cậu sum vầy, nghĩ đến phụ thân cùng đại tỷ xa tận chân trời, vụng trộm rơi nước mắt, ngồi đến giờ tý thì trở lại Yêu Nguyệt Các, trằn trọc mãi mới ngủ được.
Sang năm mới cũng không có tinh thần.
Thấy tiểu biểu muội nhớ cha, Tưởng Hoài Chu cực kì đau lòng, tìm cách dỗ nàng vui vẻ, thấy sắp đến ngày mười lăm là tết Nguyên Tiêu, Tưởng Hoài Chu mang theo một ngọn đèn hoa đăng hắn tự tay làm đến dỗ tiểu biểu muội, “Bắt đầu từ đêm mai, ba buổi tối liên tục đều có hội hoa đăng, mấy cửa hàng nhà chúng ta đều có trò giải đố đèn nhận thưởng đó, Lan Âm có muốn đi xem náo nhiệt không?”
Tạ Lan Âm sợ khí lạnh của Tây Bắc, ban ngày đều lười động, buổi tối lại càng không muốn ra ngoài, cầm lấy lồng đèn hoa đăng của biểu ca, khẽ lắc đầu.
“Ta không cho muội nữa”, Tưởng Hoài Chu học bộ dạng hờn dỗi của nàng, đưa tay đoạt lấy lồng đèn hoa đăng về.
Tạ Lan Âm buồn cười, hừ hừ nói: “Đèn hoa đăng của Tam biểu ca khó coi như vậy, ta còn đang lo không biết cự tuyệt thế nào đây”.
Tiểu nha đầu này giỏi nhất là chọc giận người khác, Tưởng Hoài Chu đưa tay nhéo cái mũi của nàng.
Biểu huynh biểu muội đùa giỡn ầm ĩ, Tưởng Hoài Chu rất nhanh xin dung thứ, ngoan ngoãn để tiểu biểu muội đánh lên đầu, lại khuyên nhủ: “Lan Âm đi đi, biểu ca đã dày công chuẩn bị lễ vật cho muội, đảm bảo đây sẽ là lễ Thượng Nguyên khó quên nhất của muội luôn, muội cho biểu ca chút mặt mũi đi, đừng để biểu ca uổng phí tâm tư chứ?”
Hắn muốn dỗ tiểu biểu muội vui vẻ, để nàng biến trở lại thành cô nương yêu kiều không buồn không lo như trước.
Thấy lời nói của hắn thành khẩn như vậy, Tạ Lan Âm cũng có chút động lòng, “Huynh phải nói là lễ vật gì trước đã”.
Sao nàng không hiểu nỗi khổ tâm của biểu ca chứ?
Tưởng Hoài Chu thấy nàng dao động, liền ra vẻ thần bí, cười cười lắc lắc chiếc đèn hoa đăng bị nàng trả lại, “Đêm mai Lan Âm đi với ta, đến lúc đó muội sẽ biết, nếu muội vẫn không thích, ta lại mua thêm lễ vật cho muội, chỉ cần trong khả năng của biểu ca, thì tùy muội lựa chọn”.
Tạ Lan Âm nở nụ cười, đôi mắt hoa đào ánh nước, bên trong đáy mắt đều là sự hài lòng vì được yêu thương, “Nếu Tam biểu ca đã nhiệt tình mời mọc như vậy, ta cũng nên đến nhìn một cái”, vừa dứt lời lại nhớ tới chuyện bị tặc nhân bắt đi lần trước, mà mấy ngày lễ tết náo nhiệt này càng dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong lòng Tạ Lan Âm vẫn còn sợ hãi nhắc nhở hắn: “Lần này chúng ta mang thêm nhiều người một chút nhé!”
Thấy tiểu cô nương sợ hãi, Tưởng Hoài Chu cực kì đau lòng, xoa đầu nàng nói: “Lần này chúng ta chỉ đến cửa hàng nhà mình thôi, sẽ không ra đường, đi đi lại lại cũng chỉ ngồi xe ngựa, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.
Thấy hắn đã bố trí ổn thỏa, Tạ Lan Âm liền yên tâm.
Hôm sau Tưởng Hoài Chu lại đến thương lượng với cô, Tưởng thị nghe thấy hai cháu đều đi cùng, lại chỉ ở trong cửa hàng nhà mình, bèn gật đầu. Lúc hoàng hôn bọn nhỏ xuất môn, bà khoác cho con gái nhỏ một chiếc áo choàng lông cáo điểm xuyết nhưng bông mai màu đỏ, ôn nhu dặn dò, “Ngoan ngoãn đi cùng biểu ca, ban đêm trời lạnh, con nhớ phải trở về sớm đó”.
Tạ Lan Âm nhu thuận nghe lời, cùng tỷ tỷ lên xe ngựa, Tưởng Hành Chu cùng Tường Hoài Chu cưỡi ngựa đi hai bên, đi đên Song Phượng Các của Tưởng gia.
Hiện tại Song Phượng Các do Tưởng Hoài Chu quản lý, hai cửa hàng đối diện trong một con phố, bên phố nam bán son phấn hương liệu, bên phố bắc bán đồ trang sức, đều là nơi mà mấy vị phu nhân nhà quan có tiền thích đến nhất trong thành Tây An.
Càng là cửa hàng của kẻ có tiền phần thưởng lại càng phong phú, hơn nữa Tưởng Hoài Chu đã sớm tạo thanh thế, cho nên hội hoa đăng còn chưa chính thức bắt đầu, đã có đầy người vây quanh Song Phượng các, tất cả đều đến xem náo nhiệt, người rất đông khiến xe ngựa không thể đi vào.
“Vòng qua phố sau, chúng ta vào từ cửa sau”, đến ngã tư, Tưởng Hoài Chu nhìn thấy đám người chen chúc bên kia, bèn phân phó xa phu. Dứt lời, hắn quay đầu ngựa lại, vừa quay người đã gặp được người quen.
“Viên huynh!”, Tưởng Hoài Chu kinh hỉ kêu lên, lập tức xuống ngựa, bước tới chào hỏi: “Viên huynh cũng đến giành phần thưởng sao?”
Tiêu Nguyên mặc một thân cẩm bào màu thiên thanh, ánh mắt khẽ đảo qua dân chúng vây trước Song Phượng Các, cười nhẹ: “Đông người như vậy, sợ là rất khó thắng”.
Thanh âm trong trẻo lại trầm thấp, nhẹ tràng truyền vào cửa xe cách đó không xa.
Tạ Lan Âm nâng lò sưởi nhỏ trong tay lên áp vào mặt, thần sắc cực kì thản nhiên, giống như không hề biết người đang nói chuyện kia vậy.