• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở Tây An, lễ Thượng Tỵ đến vùng sông nước hái phong lan chính là một tập tục để đuổi tà khí.

Trời trong nắng ấm, xe ngựa đi tới bên bờ sông, Tạ Lan Âm đẩy màn xe ra, thấy xa xa một đám cô nương diện váy lụa đủ màu tụ thành tốp năm tốp ba, có tiểu cô nương bảy tám tuổi chải hai búi tóc song nha, cũng có mỹ nhân tầm mười bốn mười lăm dáng vẻ xinh đẹp, như nhưng đóa hoa đang bung nở trên đồng cỏ, quả là cảnh đẹp ý vui.

“Tưởng tam ca, chúng ta qua bên kia đi”, Diêu Thanh Thanh cũng ghé đầu ra cửa xe giống Tạ Lan Âm, cực kì thông thạo chỉ hướng cho Tưởng Hoài Chu, “Bên kia ít người, thanh tịnh, mấy chỗ đông người, phong lan đều đã bị hái hết”.

Trong mắt Tưởng Hoài Chu, vị tiểu cô nương nhà bên này cũng giống như muội muội vậy, cười cười bảo xa phu rẽ sang đó.

Lúc xe ngựa dừng lại, Tưởng Hoài Chu cũng xuống dưới, giống như tên đại vương trong núi, ngồi xếp bằng dưới hàng liễu rủ, sai sử ba cô gái: “Nhanh đi hái phong lan đi, hái được mỗi đứa phải nộp một gốc cho ta, nếu không tý nữa đừng hòng ngồi xe ngựa của ta”.

Diêu Thanh Thanh bật cười, chỉ về chỗ đám công tử đang tụ tập, đuổi hắn: “Tưởng tam ca qua bên kia cùng người ta uống rượu ngâm thơ đi, muốn phong lan, đi chỗ nào chả hái được, còn đòi chúng ta làm gì”.

Phong lan hôm nay còn có hàm ý khác, các cô nương hái được, tặng cho trưởng bối đệ muội có thể dùng để trừ tà, nhưng nếu đưa cho đám thiếu niên thì chính là tín vật đính ước.

Tưởng Hoài Chu cười cười nhìn hai vị biểu muội, lắc đầu nói: “Người khác hái không tốt, ta muốn các muội hái đó, mỗi người tặng ta một gốc, sau này ta còn có cái khoe với người khác chứ”.

Lần trước mang tiểu biểu muội xuất môn, suýt chút nữa đánh mất nàng ấy, lần này cho dù nói gì hắn cũng không chịu cách mấy biểu muội quá xa.

Diêu Thanh Thanh không biết được duyên cớ trong đó nhưng Tạ Lan Âm lại hiểu được đây là Tam biểu ca lo lắng cho các nàng, liền kéo tay Diêu Thanh Thanh, đi về phía bờ sông, “Để huynh ấy ở đó mơ mộng hão huyền đi, chúng ta đi tìm phong lan trước đã, bao giờ thấy mấy cây hư nát lại quăng cho huynh ấy”.

Diêu Thanh Thanh cười lanh lảnh, đi được hai bước lại cùng Tạ Lan Âm tách ra, tự phân công nhau đi tìm kiếm.

Tạ Lan Âm quay đầu, mới thoáng thấy tỷ tỷ vẫn đứng yên bên người biểu ca, nàng lập tức chạy đến, kéo Tạ Lan Kiều cùng xuống dưới. Cảnh xuân đẹp như vậy, cho dù không tìm phong lan thì đi dạo bên bờ sông một lát cũng tốt.

Ba cô gái cười nói đi bộ về phía trước, tìm kiếm một lát lại đến bờ sông xem cá.

Tưởng Hoài Chu nhìn ba vị muội muội, thấy cách hơi xa lại vỗ mông đi theo, cực kì tận trách, giống y một tên tùy tùng.

Đám thiếu gia bên kia cũng có người nhận ra hắn, hai người trong đó liền giục ngựa chạy tới.

“Sao Hoài Chu không đến tìm chúng ta?” Người đang nói chuyện là một công tử nhà giàu mặc bạch sam, họ Lý, sau khi bắt chuyện với Tưởng Hoài Chu, ánh mắt lập tức liếc về phía ba cô nương bên bờ sông, hai mắt sáng lên.

Tạ Lan Âm thấy hai người cưỡi ngựa đến liền cùng Diêu Thanh Thanh ngồi xuống bên bờ sông rửa mấy cây phong lan, không để cho bọn họ nhìn thấy.

Tạ Lan Kiều đứng che phía sau muội muội, bóng lưng cũng không cho người ta xem, lại không biết một thân váy dài màu hồng cánh sen của nàng trông cũng cực kì thướt tha.

Lý công tử cùng đồng bạn làm bộ muốn xuống ngựa, bị Tưởng Hoài Chu gõ cho một quạt, ra vẻ khinh thường mắng: “Mau cút hết cho ta! Không hái được phong lan lại còn định đến đòi muội muội của ta, một đám cũng không tự biết soi gương, chờ bao giờ bộ dạng các ngươi ngọc thụ lâm phong như ta thì hãy đến đây!”

Tam biểu ca nói chuyện cực kì thú vị, Tạ Lan Âm cười trộm một cái, mặt nước phản chiếu dung nhan xinh đẹp của nàng, khiến Diêu Thanh Thanh bên cạnh nhìn đến ngẩn ra, trên mặt nước nhìn không rõ, nàng quay đầu sang nhìn người thật, thấy Tạ Lan Âm cười đuôi mắt cong cong, nhịn không được nhẹ giọng khen ngợi: “Lan Âm thật xinh đẹp”.

Tạ Lan Âm hiểu lầm, nhẹ nhàng liếc nàng một cái, “Bọn họ bảo ngươi đến trêu ta sao?”

Khoảng cách xa như vậy, những người đó sao thấy rõ được ai với ai?

Diêu Thanh Thanh không giải thích, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn.

Giao tình của hai vị công tử kia với Tưởng Hoài Chu cũng khá tốt, biết Tưởng Hoài Chu không muốn bọn họ quấy rầy ba cô gái, liền tươi cười rời đi.

Tưởng Hoài Chu tiếp tục đứng dưới bóng cây bên đường trông coi.

Tạ Lan Âm muốn tặng cho mỗi người thân một gốc phong lan, ngay cả cháu gái vừa đầy tháng cùng phụ thân trưởng tỷ xa tận chân trời cũng có, cho nên sau khi rửa sạch phong lan đặt trong xe ngựa, nàng lại tiếp tục tìm kiếm, tìm tìm một lúc lại oán giận tỷ tỷ, chê nàng ấy làm biếng. Tạ Lan Kiều sợ muội muội nũng nịu oán giận, không dám nhàn hạ nữa, đứng dậy nghiêm túc tìm kiếm.

Tưởng Hoài Chu thấy thế cực kì buồn cười, làn gió theo dòng nước thổi tới, quả thực rất dễ chịu, liền tựa vào thân cây nhắm mắt dưỡng thần.

Nghỉ ngơi một lúc, nghe thấy tiếng nói chuyện của ba cô gái cách xa, Tưởng Hoài Chu đứng dậy, chuẩn bị đi tới một chỗ khác.

Vừa động, liền thấy trên mặt sông không biết từ lúc nào xuất hiện một con thuyền buồm đen, trên đầu thuyền có hai nam tử mặc áo xám, bộ dạng không thấy rõ lắm. Tưởng Hoài Chu khẽ hừ, loại trò hề giả bộ ngồi thuyền du ngoạn trên sông lại nhân cơ hội nhìn lén các cô nương trên bờ này từ năm tám tuổi hắn đã không thèm chơi, không ngờ vẫn còn có người tự cho là thông minh như vậy.

Trong lòng khinh thường, Tưởng Hoài Chu nhanh chân đuổi theo ba cô gái, vừa định bảo các nàng tránh vào ven đường, chợt nghe thấy có người gọi hắn, thanh âm còn cực kì quen tai.

Tưởng Hoài Chu tập trung nhìn kỹ, liền nhận ra đó là Cát Tiến và Lư Tuấn.

Vậy người trong thuyền….

Ý nghĩ vừa mới lướt qua trong đầu, quả nhiên thấy Tiêu Nguyên đi ra mui thuyền, một thân trường bào màu xanh nhạt, đứng trước làn gió, thanh lãnh phiêu dật, giống như một vị thần tiên trên Cửu thiên theo dòng ngân hà tiện đường ghé thăm nhân gian vậy. Mặc dù cùng là nam nhân, Tưởng Hoài Chu cũng nhìn đến mức thất thần, sau khi hoàn hồn, liền liếc mắt sang ba vị muội muội đang đứng hình bên cạnh, Tưởng Hoài Chu liền cảm thấy kỳ quái.

So với đối phương hắn rất kém sao? Tại sao buổi sáng nhìn thấy hắn, mấy muội muội chỉ biết sai sử, trong mắt cũng không có chút kinh diễm nào?

Nhưng Tưởng Hoài Chu cũng không trách đám muội muội, chỉ đổ thừa cho nam nhân trên thuyền quá mức phong tao thôi.

Hắn cố ý khụ khụ.

Tạ Lan Âm hoàn hồn đầu tiên, nhìn gốc phong lan vừa hái trong tay, tạm thời nàng cũng không nghĩ đến chuyện rửa sạch, lập tức xoay người đi về phía xe ngựa, trước khi đi lại cố gắng tự nhiên giải thích: “Hôm nay hơi nắng, ta vào trong xe đội mũ che lên”.

“Ta đi cùng ngươi”, Diêu Thanh Thanh đỏ mặt đi theo, đứng đây thêm lúc nữa chẳng phải là có ý ở lại nhìn nam tử xa lạ kia sao? Tuy nàng quả thật muốn ở lại ngắm nhân vật tựa như thần tiên kia nhưng sự rụt rè của một cô nương không cho phép nàng tùy tâm sở dục, đặc biệt là tỷ muội tốt của nàng cũng đã đi rồi.

Tạ Lan Kiều tạm thời không nhúc nhích, chờ ba chủ tử Tiêu Nguyên lên bờ, nàng lên tiếng chào hỏi rồi mới đi về phía xe ngựa.

“Hôm nay Viên huynh cũng đến hái phong lan sao?”, gặp người quen, Tưởng Hoài Chu nói chuyện cũng không khách khí, ý vị thâm trường hỏi.

Vẻ mắt Tiêu Nguyên mờ mịt nhìn hắn, “Lời này của Hoài Chu có ý gì vậy?”

“Huynh thật không biết sao?” Tưởng Hoài Chu không tin hắn thật sự đi du ngoạn trên sông, chỉ vào đám cô nương đang hái lan bên kia, “Lễ Thượng Tỵ các cô nương đều đến đây hái lan, ta tưởng Viên huynh đặc biệt ngồi thuyền đến đây là để chọn một cô nương hợp ý chứ”.

Tiêu Nguyên bật cười, mãi mới nhận ra*: “Chả trách hôm nay bên bờ có nhiều cô nương như vậy, ta còn nghĩ đi xa một chút sẽ bớt đông người cho nên mới tiến đến mui thuyền. Nếu đã như thế, ta vẫn nên lên bờ luôn, không lại quấy rầy nhã hứng của các cô nương”.

*nguyên văn là “hậu tri hậu giác”: một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra

Dứt lời liền nháy mắt với Lư Tuấn một cái.

Lư Tuấn liền dừng thuyền lại bên đó.

Tiêu Nguyên nhìn về phương xa, nói với Tưởng Hoài Chu: “Bên này toàn là các cô nương, ta muốn sang bên kia đạp thanh thưởng xuân, Hoài Chu có muốn đi cùng ta không?”

Thấy vẻ quang minh lỗi lạc của hắn, Tưởng Hoài Chu liền tin là hắn không phải nhân cơ hội đến nhìn mỹ nhân, do dự một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Để ngày khác đi, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, không ở cạnh các nàng ta sẽ lo lắng, đã cô phụ ý tốt của Viên huynh rồi”.

Tiêu Nguyên cười cười khen ngợi: “Hoài Chu khắp nơi suy nghĩ cho biểu cô nương như vậy, quả thật không khác gì huynh trưởng ruột thịt, kia…” Còn chưa dứt lời, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, Tiêu Nguyên nhìn về phía làn váy phấn hồng của cô gái đứng cạnh xe ngựa đang đưa lưng về phía hắn ở xa xa, trên mặt hiện lên chút trầm tư, do dự một lát, liền ra hiệu cho Tưởng Hoài Chu cùng hắn đi thêm vài bước, mới mở miệng: “Ta muốn một mình hỏi Ngũ tiểu thư một chuyện, không biết Hoài Chu có thể giúp ta hay không?”

Trong lòng Tưởng Hoài Chu sinh chút cảnh giác, mở miệng suy đoán: “Viên huynh vẫn hoài nghi chuyện chiếc khuyên tai kia sao…”

Tiêu Nguyên lập tức phủ nhận, thần sắc có chút nhìn không thấu, “Không phải, ta chỉ là đột nhiên nhớ tới, năm trước từ lúc trở về từ Đồng Sơn, Ngũ tiểu thư vẫn luôn trốn tránh ta, giống như vừa rồi vậy, nhìn thấy ta nàng lập tức xoay ngừoi rời đi, ta vẫn luôn trầm tư suy nghĩ, không nhớ được bản thân đã đắc tội với nàng ấy lúc nào, vẫn luôn muốn hỏi rõ ràng, nếu chẳng may vô tình mạo phạm nàng, ta muốn kịp thời bồi tội. Mà lấy sự hiểu biết của ta về Ngũ tiểu thư, nếu Hoài Chu hỏi thay ta, chưa hẳn nàng sẽ nói thật, cho nên ta mới khẩn cầu Hoài Chu cho ta một cơ hội để giải trừ khúc mắc với Ngũ tiểu thư”.

Hắn đã nói như vậy, Tưởng Hoài Chu cũng cẩn thận ngẫm lại, đúng là tiểu biểu muội giống như vẫn luôn trốn tránh Tiêu Nguyên.

Không đề cập đến chuyện đáp tạ ân cứu mạng của Tiêu Nguyên năm trước, chỉ ngay vừa rồi, tiểu biểu muội cũng không phải người cứng nhắc thủ lễ, ngay cả Nhị biểu muội cũng đứng lại chào hỏi với ân nhân, vì sao tiểu biểu muội vừa nhìn thấy đã lập tức rời đi?

Nhưng mà, tiểu biểu muội thấy cũng không muốn thấy hắn, thì sẽ nguyện ý nói chuyện với hắn sao?

Nhìn ra sự khó xử của Tưởng Hoài Chu, Tiêu Nguyên lại khẩn cầu: “Viên mỗ sẽ không để Ngũ tiểu thư mất nhiều thời gian đâu, mong Hoài Chu thành toàn cho ta”.

Lời nói của hắn thành khẩn, lại từng cứu tiểu biểu muội, Tưởng Hoài Chu do dự một lát, gật đầu, “Huynh đi theo ta”.

Tiêu nguyên nhẹ nhàng thở ra.

Bên kia Tạ Lan Âm thấy nam nhân vẫn chậm chạp không rời đi, sau khi đội mũ mạo liên ngồi xuống bên bờ sông rửa sạch hoa lan, rửa rửa một lúc, trong dư quang thoáng nhìn thấy hai người đi tới. Nàng khẽ mím môi, giả bộ như không biết, tiếp tục ngồi yên bên bờ.

“Lan Kiều, chúng ta muốn cùng tiểu biểu muội bàn chút chuyện sinh ý, các muội sang bên kia tìm hoa lan đi”, Tưởng Hoài Chu cười cười nói với Tạ Lan Kiều.

Tạ Lan Kiều nhìn hắn một lát, biết Tam biểu ca hơn phân nửa là không muốn để Diêu Thanh Thanh biết chuyện, liền phối hợp dẫn Diêu Thanh Thanh rời đi.

Chờ các nàng đi xa, Tưởng Hoài Chu lo lắng tiểu biểu muội không chịu ở lại, cách lớp khăn che dỗ dành nàng: “Lan Âm, Viên huynh có chuyện muốn nói với muội, ta qua bên kia chờ, thứ này đưa cho ta, ta rửa giúp muội”. Nói xong liền đoạt lấy gốc phong lan mới rửa được một nửa trong tay tiểu biểu muội, nhanh chóng rời đi.

Hắn tin tưởng nhân phẩm của Tiêu Nguyên, chắc chắn Tiêu Nguyên sẽ không bắt nạt tiểu biểu muội, lại nói hắn đứng bên kia dù không nghe thấy gì, ánh mắt vẫn sẽ nhìn chằm chằm bên này.

Thấy biểu ca đưa tay giúp đỡ người ngoài, Tạ Lan Âm thở gấp, còn muốn chạy, nam nhân phía trước đã bước lên một bước.

Tạ Lan Âm cắn môi, lui ra sau một bước: “Viên công tử muốn bàn chuyện sinh ý gì với ta?”

“Nơi này không tiện nói chuyện, đêm nay ta đến Yêu Nguyệt các tìm nàng”, Tiêu Nguyên nhìn chằm chằm ánh mắt ẩn ẩn sau lớp mạng che mặt của nàng, “Năm trước ta cứu nàng một mạng, bây giờ ta lại có chuyện muốn cầu nàng, hai nhà Tưởng Tạ cũng chỉ có mình nàng có thể giúp được ta. Nếu Ngũ tiểu thư tin ta, canh hai đêm nay sau hai tiếng mõ hãy ra khỏi phòng, ta ở bên ngoài chờ nàng, còn nếu Ngũ tiểu thư không tin…”

Tạ Lan Âm ngẩng đầu, muốn nghe xem hắn tính toán uy hiếp nàng làm chuyện hoang đường như nửa đêm gặp mặt này thế nào.

“Nếu Ngũ tiểu thư không tin, Viên mỗ cũng hối hận lúc trước đã cứu nàng”, Tiêu Nguyên cúi đầu nói, trong đôi mắt phượng ôn nhu ánh lên tia sáng ấm áp của mùa xuân.

Tạ Lan Âm ngớ ra, nhìn ánh mắt hàm chứa đầy nhu tình của nam nhân, trong đầu đột nhiên trống rỗng.

Gió giống như đã ngừng thổi, bên tai cũng không còn tiếng nước chảy róc rách, chỉ còn lại nam nhân trước mặt này, thời gian giống như trôi thẳng về ngày ấy, khi nàng bị tặc nhân thô lỗ túm lấy, ngay tại lúc nàng tuyệt vọng nhất, hắn liền lặng yên xuất hiện, cứu nàng khỏi nguy hiểm, lại quy củ cõng nàng một đường.

“Canh hai đêm nay, không gặp không về”.

Thật lâu cũng không thấy nàng mở miệng, Tiêu Nguyên biết sự khó xử của nàng, rốt cuộc cũng chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi xoay người rời đi.

Tạ Lan Âm ngơ ngác nhìn hắn, một lúc sau lý trí mới trở về, ý thức được hắn thế mà ngầm thừa nhận là nàng đã đồng ý, không khỏi đuổi theo hai bước, “Ngươi…”

Tiêu Nguyên dừng lại, quay đầu đặt ngón trỏ lên môi, động tác cực kì thân thiết tự nhiên, giống như hai người là vẫn là đôi bạn tốt thời niên thiếu vậy.

Tạ Lan Âm kinh ngạc đến mức quên cả phản ứng.

Thấy nàng nhu thuận nghe lời, Tiêu Nguyên vừa lòng nở nụ cười, tiếp tục bước đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK