Thời tiết lạnh lẽo vì trời mưa nhanh chóng trở lại nắng ấm, mặt trời nóng bỏng vẫn treo cao trên bầu trời, báo hiệu sự xuất hiện của cơn nóng mùa cuối thu ở miền Nam đã đến.
Nhiệt độ tăng cao, gần đến hạn nộp bản dịch, Đào Tương không còn dám chần chừ, tranh thủ sáng sớm vẫn còn mát mẻ, cùng Cố Sơn đi đến công sứ quán để nộp bài.
Lần này phí dịch thuật do số lượng từ không nhiều nên thấp hơn lần trước, nhưng cũng được hơn tám mươi đồng kim viên bản, giúp Đào Tương giảm bớt lo lắng về tiền mặt.
Thời gian còn sớm, hai người đã nhiều ngày không ra ngoài, không tránh khỏi việc đi dạo hồi lâu, ngay cả bữa trưa cũng ăn ở ngoài, mãi đến chiều mới khoan thai trở về.
Thời điểm bọn cô trở về cũng thật trùng hợp, vừa vào đến nhà trọ thì gặp vài viên cảnh sát đang đi gõ cửa từng nhà để thu phụ phí đóng góp, một người trong số đó đang đi vào nhà trọ.
Những viên cảnh sát này mỗi tháng ít nhất phải đến một lần, đôi khi ở đồn cảnh sát không đủ ăn, còn có thể đến thêm vài lần, tìm đủ lý do để thu tiền.
Từ xưa đến nay dân không đấu với quan, khi gặp những chuyện này, thường thì vợ chồng chủ nhà sẽ phụ trách ra mặt tiếp đãi giải quyết.
Dù sao ông chủ Lưu cũng là một nhân viên ngân hàng chính thức, những viên cảnh sát này ít nhiều có việc cần đến ông ta, nên thường sẽ nể mặt ba phần, không đến nỗi bị vòi vĩnh quá đáng.
Đào Tương đã quen với điều này, cùng Cố Sơn trở về phòng ở tầng hai, chờ một lát nữa bà chủ Lưu đến thu tiền đóng góp chia cho từng hộ thuê trên lầu.
Tuy nhiên hôm nay có chút khác biệt, viên cảnh sát đến nhà trọ thu tiền đã nhìn thấy Cố Sơn nổi bật ở bên ngoài, trong khi bà chủ Lưu lúc báo tiền đóng góp đã không kịp nghĩ nhiều, vẫn quen thói báo theo số cũ.
Điều này rõ ràng là thiếu sót người, viên cảnh sát cảm thấy bà ta không thành thật, lập tức nảy sinh nghi ngờ: “Không đúng, sao thấy trong nhà này có người mới chuyển đến, chưa từng thấy mặt?”
Hắn giả vờ thu lại giấy tờ ghi số tiền vào túi cảnh sát, từ thắt lưng lấy ra gậy cảnh sát, lớn tiếng đòi kiểm tra số người trong nhà, bắt đầu từ tầng dưới gõ cửa từng phòng.
Bà chủ Lưu thầm nghĩ không ổn, hôm nay có thể sẽ gặp rắc rối.
Động tĩnh này thực sự rất lớn, khiến Đào Tương đang ở trong căn phòng nhỏ trên lầu giật mình đến mức suýt làm rơi chiếc cốc nước trong tay.
Cố Sơn vội vàng bỏ công việc trong tay, chạy đến bên cạnh ôm lấy cô để an ủi.
Những người thuê khác trở về cũng sợ hãi đến mức không dám thở mạnh, co rúm trong phòng không dám ra ngoài.
Tầng dưới ngoài bếp chung và cầu thang nơi thím Lưu ở, phần còn lại đều là chỗ của bà chủ Lưu và ông chủ Lưu.
Viên cảnh sát mở từng phòng một, không thấy ai, càng thêm tức giận.
Hắn đi một vòng trong phòng ngủ của vợ chồng họ, thấy đồ vật thú vị thì nhét vào túi, còn không tốt dùng gậy cảnh sát gõ gõ dưới giường, mở cửa tủ quần áo, miệng thì giả vờ kiểm tra xem có ai ẩn nấp không, thực tế là xem có gì giá trị hay không.
Bà chủ Lưu theo sát sau lưng hắn, không ngừng nói lời hay, thấy hành động của hắn rõ ràng ăn cắp đồ, trong lòng không khỏi chửi rủa vài câu.
Nhưng trên mặt bà ta vẫn phải bày ra một nụ cười: “Chắc là chị nhớ nhầm, thực sự có thêm một người, người đó vừa mới đến, là anh nuôi của cô Đào ở quê, không sống nổi nên đến tìm cô ấy nương tựa.”
Viên cảnh sát không ấn tượng lắm, hành động lục lọi chậm lại: “Cô Đào nào, anh nuôi gì?”
Bà chủ Lưu giải thích: “Trong nhà bọn chị còn ai khác ngoài cô Đào đâu, chính là người ở công sứ quán đó, người nước ngoài bên đó thích mời cô ấy làm phiên dịch, hôm nay còn thấy cô ấy qua đó nữa…”
Ông chủ Lưu vẫn chưa về, bà ta không thể xử lý tình huống hiện tại, đành phải lấy tên Đào Tương từ cong sứ quán ra để dọa viên cảnh sát lưu manh này.
Trong bối cảnh chiến tranh như vậy, người nước ngoài tuy có phần thất thế nhưng vẫn không thể xem thường, viên cảnh sát quả nhiên do dự một chút.
Nhưng hắn đã quyết tâm muốn kiếm chút gì đó trong tòa nhà này, nhanh chóng tiếp tục ngạo mạn đi lên lầu: “Có người mới đến, đã đăng ký chưa, đừng để đó là nghi phạm trốn từ nơi khác đến…”
“Không thể nào đâu…” Bà chủ Lưu liên tục vẫy tay.
Âm thanh cuộc trò chuyện của bọn họ không nhỏ, Đào Tương trong phòng nghe rõ mồn một, lập tức không ngồi yên được.
Cô sợ rằng quá khứ của Cố Sơn sẽ bị người phát hiện, rồi bị bắt đi, trong lúc hoảng loạn lại không chia sẻ một chút tâm trí nào cho đống vàng bạc dưới gầm giường.
Không biết từ lúc nào, trong lòng Đào Tương, Cố Sơn đã quan trọng hơn cả núi vàng núi bạc kia.
May mắn thay, đúng lúc viên cảnh sát sắp lên đến tầng hai, thì ông chủ Lưu đi làm về, cùng với ông ta còn có một viên cảnh sát già khác.
Người kia có vẻ như muốn nhờ ông chủ Lưu làm gì đó ở ngân hàng, hai người khoác vai nhau, lời nói đều rất lịch sự.
Viên cảnh sát già này rõ ràng có địa vị cao hơn viên cảnh sát trước, cũng biết cách ứng xử, hai người đụng phải nhau, người cũ giả vờ quát mắng một hồi, vì vậy người mới không dám ở lại nhà trọ lâu, nhanh chóng bị đuổi đi nơi khác để thu phí đóng góp.
Trong nhà trọ náo loạn gà bay chó sủa một hồi, lại khôi phục lại sự yên tĩnh như xưa, nguy cơ của căn phòng nhỏ được giải trừ, Đào Tương lúc này mới nhận ra lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi.
Cô nhìn Cố Sơn với vẻ hoảng sợ chưa định thần lại, phải dựa vào anh một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.