Nếu như trước đây anh chỉ chăm chăm vào việc nấu ăn theo sở thích của Đào Tương để cô ăn nhiều hơn, thì giờ đây anh có ý thức chăm sóc sức khỏe cho Đào Tương, mỗi bữa ăn đều được chuẩn bị cẩn thận, đảm bảo dinh dưỡng cân bằng.
Mà trong thời gian này, Nam Ninh xuất hiện một chợ đen lưu động lén lút buôn bán.
Giá cả trên chợ đen thật đáng kinh ngạc, trung bình cao gấp mười lần giá chính thức, nhưng người dân đã trải qua bài học khi bị đuổi khỏi thuyền tư nhân và không có nơi nào để mua sắm, nên dù giá cao vẫn cố gắng cắn răng đi mua.
Cũng không phải là không có ai tố giác, chỉ là chợ đen thường ẩn nấp trong khu phố đông đúc hoặc các ngõ ngách, khi cảnh sát căn cứ theo tin báo tìm đến, những người buôn bán nghe được tin tức thì sáng sớm đã dọn hàng chạy mất không còn bóng dáng.
Không giống như những thuyền tư nhân trước đây, vừa cập bến đã bị chặn bắt, muốn chạy thì cũng không kịp chạy.
Vậy là, khi Đào Tương và Cố Sơn tiêu thụ gần hết nguyên liệu trong căn phòng nhỏ, chợ đen đã chiếm lĩnh một vị trí trong thành phố, hầu hết người dân trong thành phố đều tự giác mang tiền đến đó giao dịch.
Cố Sơn biết được địa chỉ chợ đen từ thím Lưu, người thường xuyên phải ra ngoài mua sắm, chợ nằm ở khu dân nghèo phía đông, từ bến tàu phải đi qua toàn bộ huyện thành, đi đi về về tốn không ít công sức.
Đào Tương cần dịch tài liệu, thấy hạn nộp đã gần, ban đầu vốn không định đi cùng.
Nhưng bút máy của cô không cẩn thận bị rớt hỏng, trong nhà không có dự phòng, cần gấp người sửa, nên đành đi cùng vào huyện.
Hiện tại, huyện thành Nam Ninh không còn cảnh nhộn nhịp như xưa, các cửa hàng dù mở nhưng vắng vẻ, người quản lý phụ trách trông coi cửa hàng thì buồn chán, không ra mặt mời chào khách.
Đào Tương cùng Cố Sơn đến cửa hàng chuyên bán bút mực lần trước, chỉ thấy trong cửa hàng tất cả các mặt hàng giá trung bình và giá thấp đều đã bán sạch, chỉ còn lại chủ cửa hàng lặng lẽ dọn dẹp những món hàng đắt tiền không bán được.
Đối phương thấy bọn cô bước vào, không mấy nhiệt tình chào hỏi: “Hai vị muốn xem gì?”
“Ông chủ, chúng tôi không mua gì cả.” Đào Tương đưa cây bút bị rò mực cho chủ cửa hàng xem, “Ông xem cây bút này có sửa được không? Tôi mua ở cửa hàng của ông.”
Cây bút này là cô mua ngay năm đầu tiên đến Nam Ninh, là hàng nhập khẩu từ nước ngoài, một cây giá hai mươi đô la, dùng lâu cũng có tình cảm.
Chủ cửa hàng lúc này cũng nhận ra nhãn hiệu của cây bút, quả thực là do cửa hàng tự mình bán ra, ông ta gõ bút xuống: “Khó mà nói được, có lẽ là viên bi thép bên trong rơi ra rồi.”
“Mà lão thợ sửa bút máy trong cửa hàng mấy hôm trước đã về quê, phải vài ngày nữa mới trở lại, lúc đó phải gọi ông ấy xem lại…” Ông ta bổ sung tiếp.
Đào Tương nghe vậy nhíu mày, cảm thấy hơi lo lắng, cô cần gấp bút nhưng không thể chờ lâu như vậy.
Nghĩ đến đây, Đào Tương đưa mắt nhìn vào vài chiếc bút mạ vàng còn lại trong cửa hàng, tất cả đều rất đắt, chiếc rẻ nhất cũng gần ba trăm đồng kim viên bản.
Hoàn toàn không phải là để sử dụng, mà là để người giàu sưu tầm.
Đào Tương đã giao toàn bộ tiền trong nhà cho Cố Sơn quản lý, Cố Sơn không chỉ là người đàn ông của cô mà còn là một quản gia có năng lực, mỗi tuần đều tự giác báo cáo cho cô về chi tiêu và số tiền tiết kiệm.
Hiện tại, số tiền mặt của hai người ngoài ba mươi đô la tiền giấy còn có chưa đầy hai trăm đồng kim viên bản, tổng cộng cũng chỉ đủ mua một cây bút mới giá thấp nhất.
Đào Tương mặc dù chi tiêu hào phóng, nhưng cũng không nỡ lãng phí như vậy.
Cô để lại cây bút cũ hỏng cho chủ cửa hàng sửa, rồi khoác tay Cố Sơn đi ra ngoài, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi xem chợ đen trước rồi hẵng nói…”
Khu lều tạm phía đông thành phố Nam Ninh lộn xộn và đông đúc, môi trường rất bẩn thỉu.
Các ngôi nhà cấp bốn, lều tạm và nhà sàn san sát nhau, phong cách khác nhau nhưng chỉ có người là đông đúc, ngoài những người dân bản địa, còn có những người ăn mặc lòe loẹt hoặc rách rưới, mang theo giỏ rau và bao gạo, rõ ràng đều là hướng đến chợ đen.
Phu xe ba bánh ưa Đào Tương và Cố Sơn đến ngã tư thì dừng lại, khu dân nghèo nơi nơi đều là con hẻm chật chội, hai người cùng đi bộ đã khó, nói gì đến một chiếc xe ba bánh.
Cố Sơn trả tiền xe xong, nửa bảo vệ Đào Tương đi về phía nơi thím Lưu đã nói.
Dòng người thật sự quá đông, không cần hỏi đường, hai người đi theo con đường mà người qua lại nhiều nhất, rất nhanh đã thấy những căn nhà đất có sân đầy người bán hàng.
Nhóm tiểu thương trải một mảnh vải cũ ra sân, trên vải chất đầy hàng hóa, nhiều nhất vẫn là gạo, bột, dầu ăn, rau thịt cá tôm.
Còn về phía khách hàng thì đứng chen chúc bên ngoài cổng, có cái gì ưng ý thì vào sân hỏi giá và mua sắm.