• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sửa từ cv: Quỳnh Thiên


Dù cho mặc quần áo thành thục, giả làm bộ dáng ổn trọng, nhưng lại cho người ta cảm giác so với đứa bé Từ Gia Huy vẫn có khác biệt. Sở Cẩn tư thái thong dong, tây trang màu đen cẩn thận tỉ mỉ đến từng cái nút áo, đường cong người thiếu niên cảm giác đặc thù nhu hòa,vì hắn tăng lên mấy phần tú dật, lông mày đen nhánh giống như tranh thuỷ mặc, tuấn tú bất phàm. Khác nào Nhị Thứ Nguyên bên trong đi ra, thời Trung cổ quý tộc Anh quốc. 


Lần thứ nhất khoảng cách gần nhìn thấy hắn, Tô Nhược trong đầu bỗng nhiên tung ra một cái từ —— nhã nhặn bại hoại. Thiếu niên cấm dục, thật sự là dễ dàng để cho người ta dấy lên dục vọng chinh phục,lột y phục của hắn, nhìn hắn lâm vào bộ dáng điên cuồng. 


"Muộn như vậy còn tới thăm,thật sự là quấy rầy." Khớp xương ngón tay rõ ràng đẩy gọng kính trên sống mũi, khóe miệng nở một chút nụ cười như có như không, hắn đem quà trong tay đưa ra ngoài, ngược lại nhìn về phía Tô Nhược, giọng điệu rất quen: "Đã lâu không gặp, Nhược Nhược." 


Tô Nhược: "... A? " "Lúc đầu đã sớm nên qua thăm dì và dượng, chỉ là bình thường vẫn luôn bề bộn nhiều việc, không tìm được thời gian. Lần này đột nhiên tới, cũng không biết mang thứ gì tốt, nên tự mình làm đồ ngọt xem như quà." 


Cha mẹ Tô gia: "..." 


Tô Kiêu: "... ! ! ? ?"Bình thường không có thời gian, Nhược Nhược sau khi về nhà liền có thời gian rồi? Lấy cớ nát như vậy, coi bọn họ là đồ ngốc sao? 


Tô Nhược: "... ! ?" Tự mình làm đồ ngọt? 


"Sở Cẩn cậu vẫn luôn ở chỗ này sao?" Nhan Tiểu Á che miệng, không thể tin nói: "Bình thường đi học, tôi thấy cậu vẫn hay chạy xe đạp a?" Làm sao cũng không giống người ở nổi biệt thự. 


"Đó là vì rèn luyện thân thể, lớp mười hai việc học tương đối nặng, không có thời gian đi phòng tập thể thao, nên quyết định chạy xe đạp rèn luyện." 


Sở Cẩn mắt phượng hẹp dài nhắm lại, lông mi đen nhánh thon dài rơi xuống một mảnh nhỏ tạo thành một cái bóng.


Từ Gia Huy sờ mũi một cái, có chút khó hiểu nói: "Có lẽ là bình thường thời gian của chúng ta không giống, hoặc ngược nhau, cho nên mới không nhìn thấy cậu ta đi." 


"có lẽ vậy." 


"Đừng nói cái này, Sở Cẩn đã ăn tối chưa? Không ngại, cùng chúng ta ngồi xuống ăn bữa tối."


Mẹ Tô cười tiếp nhận hộp bánh kem trong tay hắn, ngược lại hỏi: "Dì có thể mở ra nhìn chứ?" 


"Hừm, được ạ." Mẹ Tô đem hộp đặt ở trên bàn ăn,thận trọng mở ra, bị đè nén hồi lâu mỡ bò lẫn vào hương bơ trong không khí, từ bên trong tỏa ra, từng cái bánh kem một tầng trong hộp ước chừng lớn bằng bàn tay đứa bé, vị bơ mới mẻ, điểm xuyến anh đào nhỏ, nhìn vô cùng khả ái. 


Phía dưới là tuyết tròn vo, màu trắng, bên trong bao vây lấy nhiều loại hoa quả, nếu cắn xuống một cái, hương vị ngọt ngào kia, nhất định khiến người ta yêu thích không thể dừng. 


"Đây đều là cậu làm sao?Thật là lợi hại a! Hoàn toàn không tưởng tượng ra được cậu vậy mà còn biết làm điểm tâm." 


Tô Nhược nhìn như tán thưởng, thực tế hoài nghi chất vấn. Mặt đối với ánh mắt không tín nhiệm của cô, Sở Cẩn khẽ vuốt cằm, động tác rất quen thuộc đem bánh kem từng cái từng cái ra:"Đều là thứ đơn giản, xem video là có thể học được, lần sau làm cho cậu bánh su kem." 


Tô Nhược: "..." Trọng điểm là cái này sao? 


"Tốt, chúng ta ăn cơm đi." Tô Kiêu ngửi được hương vị không tầm thường, tranh thủ thời gian mở miệng phá vỡ bầu không khí mập mờ như có như không này, "Ăn cơm xong, thì cùng nhau thử điểm tâm một chút." 


Mẹ Tô nói: " Chị Vương, thêm hai bộ đồ ăn." 


"Được thưa phu nhân." Vị trí của bọn hắn, đã sớm là cố định lại, thân là người ngoài Từ Gia Huy cùng Sở Cẩn, đương nhiên ngồi xuống cùng một chỗ. Sở Cẩn cùng Từ Gia Huy, Nhan Tiểu Á học cùng một trường học, chung một cấp. 


Vừa mới chuyển trường tới, bề ngoài tuấn tú, thái độ lễ phép xa cách, khí chất chẳng khác nào như người trưởng thành, trở thành một trong những nhân vật phong vân trong trường học. Cái gọi là một núi không thể chứa hai hổ, Từ Gia Huy luôn luôn bị lôi ra so sánh, trong lòng rất chán ghét Sở Cẩn.


Nhất là gia hỏa này còn mẹ nó là học bá, hắn cái cái thành tích trung đẳng này,lập tức bị so thành thứ cặn bã. Mà bây giờ, Từ Gia Huy đối với Sở Cẩn càng chán ghét, không thể nghi ngờ đã nâng cao một bước. 


Rõ ràng là cái người ngoài, lại như quen thuộc gọi thẳng tên Nhược Nhược, a? Dựa vào cái gì a!Từ Gia Huy nhẫn trong chốc lát, rốt cục vẫn không nhịn được hỏi ra miệng:"Cậu trước kia quen biết Nhược Nhược sao?" 


"Ân." Hắn gật đầu,"Bạn chơi khi còn bé." 


"Không đúng! Tôi cùng Nhược Nhược từ nhỏ cùng nhau lớn lên, làm sao cho tới bây giờ chưa thấy cậu ?"


Từ Gia Huy nhíu nhíu mày. "Tôi lúc bảy tuổi dọn nhà đi, có thể là thời gian quá sớm, cậu không nhớ rõ." Sở Cẩn cầm chiếc đũa, bình tĩnh ăn một miếng cơm. 


Như vậy, đúng là rất lâu. Từ Gia Huy âu sầu trong lòng, phiết đầu không nói thêm gì nữa. Tô Nhược vừa ăn cơm, mặt khác một bên không để lại dấu vết quan sát ba người, nam nữ chủ tình cảm vốn không chặt chẽ. Đương nhiên, từ thế thân sinh ra tình yêu, như là không trung lầu các hư ảo. Chân chính thích một người. 


Như thế nào lại đi tìm thế thân vũ nhục cô đâu? Nhan Tiểu Á tuổi còn nhỏ, lại một mực ở trường học Ivory Tower, sẽ không giấu sự tình, vui vẻ cũng tốt, khổ sở cũng tốt, đều để Tô Nhược một chút có thể xem thấu. 


Từ Gia Huy hơi tốt một chút, dù sao từ nhỏ đã đi theo cha mẹ có mặt trong các buổi dạ tiệc, hiểu được cái gì nên nói cái gì không nên nói, chỉ là người quá táo bạo, lại vì tư lợi, tra đươngnhiên. Dùng đầu ngón chân nghĩ, đều hiểu, không cần để ý mặt mũi bạn gái, đưa cho nữ nhân khác món quà quý giá hơn. 


Chỉ có thể nói rõ, hắn căn bản không hề coi trọng Nhan Tiểu Á. Mà Sở Cẩn... Người thiếu niên độtnhiên xuất hiện, thành thục ổn trọng, nhã nhặn cấm dục, vừa nhìn liền biết trongtương lai là tinh anh xã hội, một người như vậy... Lại làm người qua đường? ? ?Cái này đều không phải không đáp, mà là đi nhầm studio a uy! Bất quá... Không khỏi có một loại... Tương phản manh. 


Tô Nhược theo bản năng nhìn Sở Cẩn nhiều thêm vài lần, khớp xương ngón tay rõ ràng, không quá thô, cũng không quá gầy yếu, lông mày sắc, da thịt trắng nõn đến trong suốt, cả người phảng phất là từ hai màu trắng đen tạo thành, tỉnh táo đạm mạc, hết lần này tới lần khác màu hồng nhàn nhạt trên khóe môi nhạt lại cho hắn tăng thêm mấy phần sắc thái kỳ dị. 


Một người có chút kỳ quái. Tô Nhược định nghĩa. Có lẽ là ánh mắt của cô quá rõ ràng, Sở Cẩn ngước mắt, vừa vặn bắt gặp, Tô Nhược cũng không luống cuống, thoải mái hướng hắn lộ ra nụ cười, tính là chào hỏi. Bữa cơm này bầu không khí có chút kỳ quái, đến khi đã ăn xong, Sở Cẩn liền lễ phép cáo từ,cũng không có ở lâu. 


Hắn vừa đi, Từ Gia Huy cũng không tiện lưu lại, bánh kem cũng chưa ăn, theo sát phía sau rút lui. Tô Nhược tiện tay cầm lấy một cái bánh kem tuyết cắn một miếng: "Hương vị còn rất ngon."


"Thật nghĩ không ra, Sở Cẩn vậy mà lại làm điểm tâm, vậy có thể hiểu là... Người không thể xem bề ngoài?"Mẹ Tô cảm thán hai câu, cũng cầm một cái bánh gato. 


Nhìn bầu không khí hiện tại, không sai, Tô Nhược cân nhắc một chút, chậm rãi mở miệng: "Cha, mẹ, anh hai, con có chuyện muốn nói với mọi người." 


"Chuyện gì?" Tô Kiêu nâng bánh kem lên, không thích ăn món điểm tâm ngọt hắn cầm cái nĩa không biết nên từ chỗ nào ra tay, nghe được lời nói em gái, thuận miệng đáp: "Mặc kệ em muốn làm chuyện gì, anh đều vô điều kiện ủng hộ em." 


"Anh hai, anh tốt quá đi." 


Tô Nhược thổi phồng nói: "Em muốn đi học." 


Tô Kiêu: "? ? ? !"   ( haha)


Cha mẹ Tô gia: "Nhược Nhược con lặp lại lần nữa, con muốn đi làm cái gì?" 


"Con muốn đi học." 


Tô Nhược khép hai đầu gối lại, tư thế ngồi ưu nhã, khóe môi còn mang theo nhu hòa cười yếu ớt, cả người nhìn như là ánh nắng ngày mùa thu ấm áp, để cho người ta căn bản nói không nên lời trách cứ. 


Tô Kiêu nuốt nước miếng một cái:"Nhược Nhược, em muốn đi học, là muốn học cùng cái chủng loại kia sao?Vẫn là... Mời gia sư." 


"Anh hai, mời gia sư không phải là đi học." 


"Không được! ! Anh không đồng ý! ! Trường học nhiều nguy hiểm, nhiều người, lại có một đám tiểu tử xấu, vạn nhất bọn họ ức hiếp em phải làm sao? Đánh nhau hù đến em phải làm sao ?


"Tô Kiêu vô cùng kích động đứng lên, "Dù sao đi nữa Nhược Nhược em khôngthể đi trường học."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK