• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sửa từ cv: Quỳnh Thiên


Bởi vì cái gọi là từ kiệm thành sang dễ dàng, từ sang thành kiệm khó. Đối với Nhan Tiểu Á trước mắt mà nói, trực quan thể nghiệm chính là gian phòng nhỏ đi, bữa tối biến thành khó ăn, không có đầu bếp tài nghệ cao, trà bánh ngon miệng, hoa quả cắt gọn. 


Cha mẹ Nhan gia xem bộ dáng là hạ quyết tâm không phiền toái nữa Tô gia, ở trong phòng quần áo, giày, túi xách Nhan Tiểu Á. . . Các loại chỉ cần nhìn xem là đồ đạc của cô, toàn bộ mang tới, một cái phòng không đủ, vậy liền đặt ở trống trong phòng khách.


Không yên lòng ăn bữa tối, chiếc đũa chọn một hạt lại một hạt gạo, Nhan Tiểu Á ngẩng đầu nhìn cha mẹ so với trong trí nhớ đã già nua đi rất nhiều, nhịn không được hầm hừ mở miệng nói: "Con sẽ không chia tay Gia Huy, hai người đừng nghĩ chia rẽ chúng con."


"Tiểu Á a! con còn là một học sinh." Mẹ Nhan một mặt khó xử, nhưng đối mặt với vẻ tức giận của con gái, lại không biết làm sao mở miệng. Cha Nhan càng là người tính tình chất phác, há hốc mồm nửa ngày đánh không ra cái rắm! Chỉ có thể trơ mắt nhìn.


Nhan Tiểu Á nhìn bọn họ tính tình nhu nhược, liền khó chịu, giọng điệu trở nên càng thêm khó nghe, lật qua lật lại đều là ý tứ tuyệt đối sẽ không chia tay, cuối cùng thậm chí uy hiếp cha mẹ, biểu thị các người dám ngăn trở, tôi liền từ trên lầu nhảy xuống.


Đem hai người trung niên bốn mươi tuổi sợ hãi đến không rõ, bối rối để con gái bình tĩnh một chút, việc này có thể thương lượng. Rõ ràng là cha mẹ, là trưởng bối, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, ở trước mặt của con gái, bọn họ mài dần dần biến thành không dám phản kháng, nô lệ nhu nhược. Cũng chính bởi vì vậy, Nhan Tiểu Á tính tình càng lúc càng lớn, quen thuộc tiếp nhận chỗ tốt của người khác, nhưng xưa nay không nghĩ tới nỗ lực.


Dù sao. . . Đây hết thảy không phải là chuyện đương nhiên sao? Cùng cha mẹ náo loạn một trận, thắng lợi. Nhan Tiểu Á ghét bỏ dùng bữa tối, liền tự mình trở về phòng cùng Từ Gia Huy nấu cháo điện thoại, tiện thể còn nhả rãnh một phen cha mẹ dĩ nhiên không có chuẩn bị wifi cho tốt, cô không có lưu lượng để gọi video. Mới trụ sở chỗ tốt duy nhất đại khái chính là cách trường học gần, mỗi ngày có thể ngủ nhiều nửa giờ đầu.


Nhan cha Nhan mẹ đem trong nhà sửa sang lại một phen về sau, liền không kịp chờ đợi ra ngoài tìm việc làm, hai người bọn họ trình độ không cao, tìm làm việc cũng đều là việc khổ cực, cuối cùng vẫn là mẹ Tô ra mặt, đem người an bài tốt một chút. 


Cha Nhan sẽ lái xe tải vận chuyển hàng hóa cho công ty, việc không tính vất vả, chính là phải cẩn thận an toàn. Mẹ Nhan cẩn thận, lại biết một chút máy tính bảng biểu đơn giản, được an bài đi vào làm việc vặt trong công ti nhỏ.


Việc làm của mẹ Tô, để hai người thành thật trong lòng có chút bất an, băn khoăn, nhưng nghĩ đến những ngày tiếp theo, chỉ có thể thiên ân vạn tạ tiếp nhận. Hai người nơm nớp lo sợ làm việc, từ không đến muộn về sớm, không tranh không đoạt, sợ chuyện náo động lên để mẹ Tô băn khoăn. Được các đồng nghiệp nhất trí khen ngợi, dù cho tâm nhãn kẻ xấu có đến đâu, cũng không có cách nào che giấu lương tâm đi phụ giúp bọn họ.


Tô Nhược nghe Tô Kiêu nói đến đây, tay lật xem tập tranh dừng lại vài giây, yếu ớt thở dài một hơi nói: "Thật là. . . Hoàn toàn khác biệt a!"


"Còn không phải sao?"


Tô Kiêu phụ họa nói: "Nhìn thấy bọn họ về sau, anh đều mẹ nó muốn đem đầu Nhan Tiểu Á xách đi, làm cho cô ta đừng làm yêu, nếu tương lai cô ta đi nhầm đường, thúc thúc a di đến rất đau lòng a!"


"Đúng rồi, Từ Gia Huy bên kia, cha mẹ của hắn liền không nói gì sao ?" Tô Nhược nói.


"Ngừng thẻ tín dụng của hắn, không có tác dụng gì lớn." Tô Kiêu bĩu môi. Từ Gia Huy là một học sinh, ăn mặc ngủ nghỉ đều dựa vào trong nhà, xài tiền không nhiều. Nghĩ tới đây, Tô Kiêu giống như là tựa như nghĩ tới điều gì, tiếp tục nói: "Nhan Tiểu Á đi rồi, anh tháng này không có ý định cho cô ta tiền tiêu vặt, giảm bớt nhuệ khí cô ta, nói không chừng não tàn còn có thể cứu giúp một chút."


"Em không quan trọng, bất quá cha mẹ. . ."


"Vậy OK á! Đại khái là hành vi Nhan Tiểu Á trước đó để nhà ta mẫu thượng đại nhân rất thương tâm, hiện tại đã là triệt để buông tay mặc kệ." Dừng lại vài giây, Tô Kiêu nói: "Huống chi so với Nhan Tiểu Á, bà kỳ thật quan tâm hẳn là người bạn này đi."


"Đúng vậy." Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, vài chục năm tình cảm , thời gian khiến cho người hoài niệm, vết tích năm tháng mang theo, ngẫu nhiên nhớ lại, đáy lòng tự nhiên có một hồi cảm xúc.


Ngay tại cái thời gian không nhanh không chậm này, thi giữa kỳ yên lặng đến. Không khí trong trường học lập tức liền khẩn trương lên, nam sinh ở trên bãi tập chơi bóng rổ bỗng nhiên giảm mạnh. Các nữ sinh cũng không thảo luận tiểu minh tinh, mỹ phẩm thời thượng, trong miệng nhắc tới đều là từ đơn anh ngữ. Hai ngày.


Tô Nhược tâm thái cực kì bình ổn, nhất bút nhất hoạ, kiểu chữ ưu mỹ, khác nào bản thân cô. Các loại thành tích cuộc thi khi phát xuống, tên của cô lần nữa bỏ xa lần trước một khoảng lớn, từ hạng hai mươi mốt đến mười hai, để các giáo viên hung hăng lấy làm kinh hãi.


Phải biết, thứ tự càng đi lên, thì càng tiến bộ càng gian nan. Nếu như không phải Tô Nhược bề ngoài quá xuất sắc, giám thị luôn luôn yêu thương, hướng một chỗ cô mà nhìn, xác định cô không có gian lận, chỉ sợ lúc này liền muốn vụng trộm thảo luận. 


Sở Cẩn thành tích vẫn như cũ ổn thỏa thứ nhất, bất động như núi. Nhan Tiểu Á cùng Từ Gia Huy hai người gần nhất bắt đầu chơi chán ngấy trò chơi yêu đương, cả ngày anh anh em em, giống như là quay phim thần tượng, không có gì bất ngờ xảy ra, thành tích đều rơi xuống dưới rất nhiều. Nhan Tiểu Á từ hạng ba rớt xuống hạng chín, lại kém chút liền lọt ra mười hạng đầu.


Từ Gia Huy thì là từ ba mươi mấy rớt xuống hơn bốn mươi, đều đếm ngược từ bên trong đi. Đến bản thân hắn lại hoàn toàn không quan tâm, dù sao trong nhà có tiền, dù cho thi đại học thất bại, cùng lắm thì xuất ngoại độ một tầng vàng, trở về từng bước kế thừa gia nghiệp, tóm lại tương lai sẽ không kém.


Nhưng Nhan Tiểu Á lại khác biệt, thành tích thi tốt nghiệp trung học đối với cô ta mà nói, vẫn là rất trọng yếu. Tổng điểm lần này cùng với lần trước mất gần sáu bảy mươi, tuyệt đối thất bại. Càng làm cho cô không thoải mái hơn là Tô Nhược dĩ nhiên tiến bộ nhiều như vậy, hai người trước mắt tổng điểm chênh lệch, cũng chính là năm sáu mươi mà thôi, nói không chừng lần tiếp theo, cô liền sẽ bị Tô Nhược vượt qua.


Loại nguy cơ này làm cho Nhan Tiểu Á sợ hãi. Cô ta mỗi ngày đều nói với mình phải cố gắng, muốn phấn đấu, khi đi học tâm tình lại sớm chạy xa, nghĩ đến tháng này tiền tiêu vặt sao còn chưa có, đợi có tiền, liền mời Gia Huy ra ngoài ăn tiệc. 


Sau khi tan học vài phút, cô sẽ chết sống kề cận Từ Gia Huy, đối với chuyện được con gái nghiêm ngặt phòng bị. Vừa mới bắt đầu cô làm như thế, Từ Gia Huy còn dương dương đắc ý, cảm thấy mình có mị lực phi phàm, để một cô gái hỏ si tình hắn như thế. Nhưng thời gian lâu dài, trong lòng liền cảm giác khó chịu.


Hắn từ nhỏ đến lớn chính là Tiểu bá vương, người ích kỷ lại tùy hứng, hoàn toàn mặc kệ Nhan Tiểu Á có khổ sở hay không, trực tiếp mở lời liền oán trách: "Em có phiền hay không a! Mỗi ngày giống như cái đuôi, anh ra ngoài chơi bóng với anh em, em cũng muốn đi làm gì?"


"Em yên lặng ở một bên nhìn." Nhan Tiểu Á lấy lòng mà cười cười.


"Ôi ôi ôi!Vợ quản nghiêm nha!" Một đám con trai choai choai nháy mắt ra hiệu cười.


Làm cho Từ Gia Huy mất mặt, không nhịn được trừng mắt Nhan Tiểu Á: "Em không được đi, bằng không thì chia tay." Đằng sau hai chữ là ma chú, Nhan Tiểu Á không dám nói nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn bạn trai rời đi.


Quay người lúc ánh mắt của cô cùng Tô Nhược chạm nhau, cảm giác xấu hổ cùng tự ti sát ở giữa đem Nhan Tiểu Á bao phủ, cô mắt đỏ vành mắt, chịu đựng nước mắt trở về trên ghế ngồi. Trải qua chuyện bạn thân Nhan Tiểu Á tìm đến Tô Nhược gây phiền phức lần trước, trong lớp không có nữ sinh nào nguyện ý nói chuyện phiếm với cô, liền sợ một không quyết tâm bị xem như súng lai sứ (?). Nhan Tiểu Á lẻ loi trơ trọi ngồi tại chỗ, bóng lưng cô đơn vừa đáng thương.


"Muốn làm người tốt?" Sở Cẩn viết trong tay, nhìn về phía cô gái tinh xảo xinh đẹp bên cạnh.


"Không!" Tô Nhược thu hồi ánh mắt, "Tôi cùng cô ta từ vừa mới bắt đầu chính là đối lập." Có hệ thống mang theo nhiệm vụ, vì sống sót, đừng nói bản thân Nhan Tiểu Á là người ích kỷ, dù cô ta ôn nhu lương thiện hiểu chuyện, Tô Nhược cũng sẽ không chút do dự ra tay, nhiều nhất hoàn thành nhiệm vụ sau lại dối trá đền bù một chút.


Tô Nhược xưa nay sẽ không quên, mình vì sao mà tới. Mục tiêu của cô, vững chắc lại kiên định. Những ngày này, Tô Nhược mỗi ngày cùng Sở Cẩn ngồi chung một chỗ, hai người chậm rãi quen thuộc, nhưng ở chung bên trong từ đầu đến cuối ôn nhuận như nước, đối với Tô Nhược mà nói, Sở Cẩn tựa như là. . . Bạn ngồi cùng bàn trong trường không quá trọng yếu, quen thuộc, nhưng cũng không phải là không thể thay thế. 


Thái độ Sở Cẩn cũng rất vi diệu, hắn thỉnh thoảng trêu chọc cô một chút, nói điểm như có như không mập mờ lời tâm tình, ngô. . . Có vẻ như nước ấm nấu ếch xanh*? Đáng tiếc, Tô Nhược hoàn toàn sẽ không mắc bẫy hắn.


Nước ấm nấu ếch*: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà... chết từ từ


Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở "thiên đường" (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống "địa ngục" (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay.


Thiên :Nói chung là tương tự mưa dần thấm lâu. Sở Cẩn mặt dày theo đuổi người ta không được nên chuyển sang tán tỉnh, để Tô Nhược từ từ thích ứng( như trong nước lạnh) rồi chậm rãi thích ảnh lúc nào không hay. Nói chung là thủ đoạn ý mà


Yêu đương? Không tồn tại. Chỉ có học tập, hoàn thành nhiệm vụ, mới là chuyện cô nên làm. Giữa trưa ăn cơm trưa, Tô Nhược theo thói quen đi ra ngoài ăn, ngồi ở trong nhà ăn nhiệt độ thích hợp, uống nước ép trái cây, liếc nhìn điện thoại, chờ lấy bữa ăn.


Không biết qua bao lâu, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm quen thuộc. "Ăn cái này đi, có được hay không." 


"Tùy tiện."


". . . Chỉ là, Gia Huy, cô chú vẫn còn đang khóa thẻ của anh sao? Nếu vậy, anh muốn mua đồ gì có phải rất không tiện?"


"Dừng a! Không có thì không có thôi, dù sao không phải còn có em sao?"


"Gia Huy a!" Nhan Tiểu Á hình như có chút khó mà mở miệng, chần chờ hồi lâu, rốt cục thận trọng mở miệng: "Kỳ thật trong tay em cũng không có bao nhiêu tiền, lễ phục lúc trước, chi rất nhiều." Mà tháng này, tiền tiêu vặt vẫn không tới thẻ, trong tay cô còn lại không đến một ngàn khối.


"Vậy làm sao bây giờ?" Từ Gia Huy trừng to mắt, "Chẳng lẽ em muốn anh đi ăn uống ngoài đường sao? Anh mới không!"


Nhan Tiểu Á yếu ớt đặt câu hỏi: "Anh nhìn có thể nói chuyện với cô chú hay không, dù sao đều là người một nhà, anh nói cẩn thận một chút, bọn họ hẳn sẽ không để anh nghèo rớt mùng tơi đi." Nói đến phần sau, Nhan Tiểu Á đều có chút khống chế không nổi tính tình, oán giận nói: "Người ta cùng bạn trai đi ra ngoài, đều là bạn trai chi tiền, anh nhìn lại anh, chúng ta kết giao đã một tháng, đều dùng tiền của em."


"Anh là tại vì ai mới đến mức không có tiền."


"Vậy anh dù sao cũng phải có chút tiền tiết kiệm đi." Nhan Tiểu Á sợ thật sự chọc giận Từ Gia Huy, lại yếu ớt nói: "Gia Huy, em không phải ghét bỏ anh, chỉ là gia cảnh của em anh cũng biết, cha mẹ đều là công nhân, em dùng đều là tiền của bọn họ vất vả kiếm, không thể vung tay quá trớn."


Một người đàn ông, lại có lòng tự trọng rất cao. Lúc đầu một mực dùng tiền của bạn gái tiền liền rất áy náy, hiện tại bị cô thẳng thắng chỉ ra, trong lòng vừa thẹn vừa giận.


Từ Gia Huy đứng lên: "Không phải chỉ là tiền sao? Em chờ, anh lập tức đưa cho ngươi."


"Gia Huy, em có ý này."


"Không phải ý này còn có thể là gì?" Từ Gia Huy lạnh hừ một tiếng, trực tiếp hướng mặt ngoài đi, "Cô nhìn cho tốt, tôi chẳng lẽ lại thiếu chút tiền này." Nhan Tiểu Á muốn đuổi theo hắn, chậm một bước, đợi cô kịp phản ứng, Từ Gia Huy đã sớm đi xa, Nhan Tiểu Á thất hồn lạc phách trở về, trùng hợp thấy Tô Nhược ngồi ở một bên không biết bao lâu. Sắc mặt cô bỗng nhiên biến đổi: "cô vẫn ngồi đây?"


"Ân." Tô Nhược nhấp một miếng nước trái cây, nụ cười dịu dàng ấm áp: "Thấy được một vở kịch vừa ra không tệ."


"Cô. . ." Nhan Tiểu Á đem tức giận nhịn trở về, mở miệng dò hỏi: "Tôi tháng này. . . Tiền tiêu vặt. . .Cái đó... Làm sao còn không có a? Có phải có vấn đề gì không?


Tô Nhược: ". . ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK