• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Quỳnh Thiên


Thì Dật thân làm một ca sĩ túc trực trong quán net, ngày bình thường dù cho không chú ý, cũng khó tránh khỏi từ trong miệng người xung quanh nghe được mấy chuyện của người nổi tiếng trên mạng (võng hồng). Tô Nhược mượn cơ hội Thì Dật đang hot, sau khi được hắn cho phép, ngay lập tức liên hệ một trang web phát sóng trực tiếp, trao đổi tốt tiền quảng cáo, liền để Thì Dật phát Weibo ra ngoài, biểu thị đúng tám giờ tối phát trực tiếp.


"Tôi phải quay trực tiếp bao lâu?" Thì Dật nhếch khóe môi, cặp mắt đào hoa tràn đầy bực bội.


"Ngô." Tô Nhược một tay chống cằm, suy nghĩ trong chốc lát, "Ít nhất phải có một tiếng đi."


Thì Dật: "... Một tiếng ?" Lúc hắn nói lời này, còn kém không đem mấy chữ 'Cô giết tôi đi' viết lên mặt, dưới ánh mắt tò mò của Tô Nhược, hắn mới ấp a ấp úng nói: "Thời gian dài như vậy, tôi phải... Nói cái gì mới được a?"


Tô Nhược nghĩ nghĩ, trong đầu bỗng nhiên nảy ra ý gì đó, nụ cười xán lạn: "Ca hát thế nào? Nếu như hát tốt, nói không chừng công ty rất nhanh có thể nhìn thấy tài năng của cậu, sau đó cho cậu ra đĩa nhạc nha." Tô Nhược thấy biểu lộ Thì Dật đột nhiên sáng lên, trong mắt tựa hồ có lưu quang xẹt qua, lộ ra thập phần hưng phấn, hoàn toàn không còn bực bội trước đó.


"Tôi đi lấy ghita."


"Cậu muốn hát ca khúc tự sáng tác sao?"


"Ân."


Tô Nhược nói: "Cậu sáng tác tất cả được nhiều ít, có thê3 hát bao lâu?"


"Sáng tác..." Hắn ngửa đầu, dùng lực nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là từ bỏ, "Dù sao... Rất nhiều rất nhiều, bất luận chất lượng, hát một tiếng cũng hát không hết." Dứt lời, hắn nhìn cô biểu tình có chút mộng bức, gọn gàng mà linh hoạt kéo giá sách bàn máy tính ra, bên trong chất một đống lớn nhạc phổ, còn có một số phối âm đĩa CD. Thấy những vật này, Thì Dật ánh mắt phức tạp, có chút thương cảm.


"Lúc tôi còn rất nhỏ, đã thích âm nhạc, từ nhỏ đi theo lão sư học dương cầm, về sau vừa học đàn violon, ghita là lúc tôi du học ở nước ngoài, đi theo bạn bè chơi mới tiếp xúc. Đại khái là thiên phú của tôi quả thật không tệ, rất nhanh lên tay." Hắn tựa hồ lâm vào một loại hồi ức nào đó, bắt đầu nói.


"Về sau, chúng ta cùng một chỗ thành lập ban nhạc, bắt đầu chơi nhạc. Chỉ tiếc được như vậy hai năm, sau khi tốt nghiệp tất cả mọi người có chuyện khác, ban nhạc cứ như vậy giải tán."


Tô Nhược nghe, đặc biệt nhớ vỗ bờ vai của hắn, nói cho hắn biết người thiết đã sập cậu biết không? (chịu)


"Nhưng so với làm việc, tôi quả nhiên vẫn muốn ca hát a." Thì Dật nhún vai, "Tôi cũng không biết vì cái gì, đối với ngồi trong phòng làm việc, vây ở một chỗ nho nhỏ, nhất định phải gánh vác trách nhiệm, cảm thấy... Mười phần chán ghét."


Cảm giác giống như... Đã từng bởi vì có cũng được mà không có cũng không sao, giống như đã bỏ qua chuyện rất quan trọng. Từ lúc còn rất nhỏ, chẳng biết lúc nào ác mộng bắt đầu dây dưa, rõ ràng sau khi tỉnh lại, cái gì cũng không nhớ rõ. Nhưng vẫn sẽ cảm thấy rất khó chịu rất khó chịu, trái tim giống như muốn nhảy ra, đầu cũng đau.


Hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ được. Về sau theo tuổi tác phát triển, sau khi tỉnh lại, ngẫu nhiên có thể nhớ lại một chút đoạn ngắn mơ hồ. Bầu trời xanh thẳm, ánh trăng trong sáng, tuyết trắng trải khắp nơi, trong đình viện xa hoa kiểu dáng châu Âu, áo choàng màu đen lẳng lặng nằm tuyết trên, vẫn còn hơi âm từ cơ thể người, giống như chủ nhân của nó chỉ vừa rời đi, chẳng mấy chốc sẽ trở về.


Thì Dật đối với khung cảnh này sinh ra hiếu kì. Vì thế, hắn thậm chí không để ý trở ngại cha mẹ, kiên trì chạy tới nước Y. Trong đầu nhớ lại quá khứ, đang muốn nói cái gì, hắn lại phát hiện một việc... Bắt đầu từ khi nào, hắn không còn gặp ác mộng?


Giống như là... Bản năng linh hồn, nói cho hắn biết... Hắn đã chiếm được thứ hắn mong muốn? Lúc ở trong quán bar? Không đúng. Lúc đóng phim? Cũng không đúng, so thời gian hình như còn sớm hơn. Trong đầu Thì Dật không ngừng mà nhớ lại... Từ cái đêm nào đó?


Lúc Tô Nhược còn kỳ quái vì sao hắn đột nhiên bất động, Thì Dật bỗng nhiên quay đầu, dùng ngón tay trỏ chỉ chỉ cô. "Chính là ngày đó... Gặp được cô!"


Tô Nhược mê mang nói: "... Cái gì?"


"Không! Không có gì." Thì Dật quay đầu, gắt gao cắn quai hàm, không được! Quá qua loa, nói không chừng còn cùng chuyện khác có quan hệ thì sao? Hiện tại vẫn là chuẩn bị sẵn sàng cho buổi phát sóng trực tiếp đi, chuyện sau đó về sau lại nói.


Tô Nhược khóe miệng giật một cái, làm sao đột nhiên cảm thấy tiểu tử này... Không hề đáng tin vậy? Rõ ràng trước đó vẫn là cao lãnh chi hoa, đột nhiên, mềm nhũn? Được rồi được rồi. So với những tên yêu thích đi bar đánh bạc hút thuốc, ngang ngược càn rỡ không coi ai ra gì mà nói, Thì Dật đã rất khá, chí ít từ khi hắn nổi tiếng, nói chuyện vẫn rất khách khí, không có gây chuyện thị phi.


Quả thực là một dòng nước trong, bên trong giới giải trí. Buổi tối bảy giờ năm mươi phút. Trong phòng phòng khách là một phòng ngủ nhỏ hẹp, toàn bộ phòng thu thập sạch sẽ, dị thường sạch sẽ. Máy tính camera chuẩn bị hoàn tất. Thì Dật mở trực tiếp, chờ đến tám giờ. Weibo phía dưới không ngừng có fan nhắn lại, nói chờ mong phát sóng trực tiếp.


Dù sao cũng là lần đầu tiên hắn cùng fan chào hỏi. Tô Nhược gặp bộ dáng tinh thần hắn hoảng hốt, nhướn mày, hít sâu một hơi, cẩn thận dặn dò, sợ sẽ làm vỡ trái tim thủy tinh của tiểu thịt tươi vừa mới hot trong tay mình.


"Cậu coi như mình ở trong quán bar, fan trong màn hình tất cả đều là khách trong quán bar."


"Hừm, yên tâm." Thì Dật không yên lòng gật đầu.


Tô Nhược: "... Hát không tốt, chuyện ra đĩa nhạc, sẽ phải trì hoãn."


"Nói vậy nếu tôi hát tốt, các người hiện tại liền cho tôi ra." Thì Dật nhỏ giọng thầm thì, ở trước mặt người ngoài tuyệt đối nói không nên lời, " Tôi đây không phải tay không bắt sói sao?"


"..." Tô Nhược. Không cách nào phản bác "Nói tóm lại, cậu cố gắng hát, giọng hát lúc ở quán bar phi thường dễ nghe, tôi đều bị chấn kinh rồi." Tô Nhược không chút trách nhiệm mặc sức tâng bốc hắn, dùng lực tán dương vài câu.


Mái tóc dài màu nâu xõa xuống, bên trong đôi mắt rải đầy ánh sáng nhỏ vụn, làn da trắng như ngọc, ngũ quan tinh xảo, mang theo thành thục đặc thù của phụ nữ vũ mị chọc người, hết lần này tới lần khác khí chất đoan trang ưu nhã, tổ hợp lại với nhau, càng khiến người ta mắt lom lom(? Ko biết nên edit gì h). Thì Dật chẳng biết tại sao, lặng lẽ đỏ mặt.


Thiên: cuối cùng nhà tui cũng có khách ghé, hoan nghênh các t/y xinh đẹp lọt hố moa moa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK