• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Phiên ngoại nhỏ: Liên quan đến ông chú bị ổi

Sau khi cha mẹ hai bên đồng ý, cô nương tiểu Ngô và đồng chí tiểu Cao thuận tiện làm lễ đính hôn đơn giản, quan hệ của hai người cuối cùng cũng được định xong.

Đồng chí Tiểu Cao liền sử dụng cả vốn liếng, lừa gạt cưỡng bức, lợi dụng hãm hại thêm, rốt cuộc cũng làm tiểu Ngô cô nương gật đầu đồng ý chuyển tới ở chung với anh.

Quyết định này khiến tiểu Ngô cô nương hối hận vô cùng.

Ai nói cho cô biết, tại sao tinh lực của người đàn ông này lại nhiều quá vậy? Làm hại cô ngày hôm sau đứng trên bục giảng giảng bài, chân run lên bần bật.

Cô không dám hỏi người khác, hôm ấy sau khi ăn cơm tối xong, thừa lúc anh còn chỉnh sửa sắp xếp vụ án, lặng lẽ lên mạng tra Baidu.

” Nếu một người đàn ông quá thừa tinh lực, ham muốn làm chuyện đó thì phải làm gì? Tìm biện pháp.”

Không có đáp án, lật bàn!

” Nếu một người đàn ông ham muốn quá đáng thì phải làm sao?”

Có đáp án nha, là cùng một bài vết, nhưng mà…

Tuổi như hổ: Thật hâm mộ chủ nhà, ông xã tôi không có nhiều tinh lực như vậy, hại người ta dục cầu bất mãn…

( dục cầu bất mãn: chưa thỏa mãn dục vọng.)

Tôi muốn tôi muốn: Như tên, tôi muốn, tôi muốn…

Không thô không lớn ta không yêu: LS+ 10086, ao ước ghen tị…

… …

Đóng lại bài viết, cô nương tiểu Ngô chưa chịu từ bỏ ý định… Sau đó lại nhìn một bài viết trên Baidu, chủ đề là:” Tôi và bạn gái luôn dừng lại ở bước cuối cùng, làm sao giờ?”

Lầu một: Kỹ thuật của chủ nhà không tốt sao?

Lầu hai: Chủ nhà có thể dùng thêm dụng cụ, tôi đã thử rồi, hiệu quả rất nhanh. Con gái đều ” khẩu thị tâm phi.””

( khẩu thị tâm phi: nói một đằng nghĩ một nẻo)

Lầu ba: Quả nhiên kỹ thuật chủ nhà không tốt, chắc chắn là chưa từng ăn thịt.( ^o^)?~.



Một mớ hỗn độn, cô nương tiểu Ngô uể oải lướt chuột thất vọng.

” Bà xã, em đang xem gì vậy?” Đồng chí tiểu Cao xuất hiện sau lưng cô như u linh.

” Không có.. Không xem gì.” Ngô Đông Nghiên luống cuống, tay di chuyển chuột muốn tắt nhưng đã bị một bàn tay khác đè xuống.

Cuối cùng ánh mắt đồng chí tiểu Cao dừng lại ở chủ đề:” Tôi và bạn gái luôn dừng lại ở bước cuối cùng, làm sao giờ?” Tay lập tức cương cứng.

” Bà xã, … sao em lại mở cái này?” Người nào đó khẩn trương.

” Tùy tiện, em không cẩn thận ấn mở. Anh không nên nhìn, người này khẳng định là một ông chú bỉ ổi.” Cô nương tiểu Ngô giải thích lung tung.

” … ông chú bị ổi?” Đồng chí tiểu Cao phẫn nộ.

” Anh làm gì? Em còn chưa tắm… anh thả em xuống.”

” Làm cho em biết thế nào mới gọi là ông chú bị ổi.”



Không sai… Ông chú bị ổi chính là đồng chí tiểu Cao, từng bị dục cầu bất mãn, đồng chí tiểu Cao mờ mịt liền lên Baidu xin giúp đỡ.

Bị gọi là kỹ thuật không tốt, chưa ăn qua thịt, nên anh đã thông não không ít về giáo dục sinh lý…

* Gặp nhau ở đại học Q

Giữa trưa ngày hôm sau, Cao Du Giai đến nhà Du Du đón Ngô Đông Nghiên đi, bắt đầu buổi hẹn hò thứ hai của hai người.

Lần này Cao Du Giai đã đổi xe, mặc kệ Ngô Đông Nghiên cau mày, anh vẫn kéo cô lên xe, nhấn chân ga một cái xa liền đi. Lần thứ hai hẹn hò cũng rất quan trọng.

Mãi cho đến 10 giờ tối, Cao Du Giai chiếm được không ít tiện nghi mới đưa Ngô Đông Nghiên về nhà.

Thời gian sau đó, hai người gặp nhau cũng không nhiều. Lúc đầu Ngô Đông Nghiên đi ra ngoài hẹn hò với Cao Du Giai mấy lần, bị ba mẹ hỏi hình như gần đây buổi tối hay ra ngoài đi chơi? Trước kia cô rất ít khi ra ngoài vào ban đêm.

Sau khi bị hỏi mấy lần, Ngô Đông Nghiên cảm thấy sắp không dối gạt được, ban đêm không dám ra ngoài nữa.

Bên này Cao Du Giai bị Trình Y liên tục quấn lấy, có đôi khi không thể thoát được, chỉ lúc nào cô ta về nhà ăn cơm tối thì anh mới có thể ra ngoài gặp Ngô Đông Nghiên.

Bởi vì quan hệ của ba mẹ anh mà có rất nhiều khách đến, rất bận rộn.

Hiện giờ Ngô Đông Nghiên không thể ra ngoài vào buổi tối, thời gian hai người gặp mặt cũng ít đi.

Kỳ nghỉ đông cũng không còn mấy ngày, hai người sắp trở lại trường, có thể sẽ rất lâu không được gặp nhau.

Cao Du Giai chỉ có thể nhân lúc trời tối chạy qua nhà ông nội, hai người lén lút gặp nhau. Nhưng mỗi lần thời gian đều ngắn, nhiều nhất cũng chỉ một giờ, nếu lâu hơn mẹ Ngô sẽ gọi điện thoại hỏi.

Cứ như vậy vài ngày trôi qua, các trường đại học khắp nơi nhộn nhịp khai giảng.

Lần này, trường Cao Du Giai khai giảng trước trường Ngô Đông Nghiên hai ngày. Buổi tối trước ngày đi, Cao Du Giai bị Trình Y quấn lấy không thoát ra được, hai người không thể gặp mặt. Ngày hôm sau, Cao Du Giai dạy sớm bay chuyến bay đầu tiên.

Hai ngày sau, Ngô Đông Nghiên trở lại trường, hai người lại cách nhau một nửa Trung Quốc.

Cũng may hai người đều bận rộn, nên cũng không quá khó chịu. Ngô Đông Nghiên đi thực tập ở một trường cao trung thành phố J. Khi thực tập biểu hiện của cô rất tốt, mọi người trong trường đều muốn cô lưu lại dạy học.

Ngô Đông Nghiên cự tuyệt dứt khoát. Cô cùng Cao Du Giai đã nói với nhau, sau khi hai người tốt nghiệp sẽ trở về thành phố A làm việc, không thể tiếp tục ngăn cách hai nơi như vậy nữa.

So với Ngô Đông Nghiên thì Cao Du Giai bận hơn một chút. Lúc thực tập anh rất có năng lực. Các vụ án giao đến tay anh cũng rất nhiều. Bên trường học cũng có chuyện phải xử lý, chuẩn bị luận văn, còn phải đại diện ưu tú diễn thuyết ở lễ tốt nghiệp…

Sau khi hoàn thành tốt mọi công việc đã là giữa tháng 6, kỳ cuối cùng ở đại học cứ thế trôi qua.

Buổi chiều nọ, một mình Ngô Đông Nghiên đi trong sân trường, và dạo khắp các con đường nhỏ xung quanh, đột nhiên có chút lưu luyến. Bốn năm trôi nhanh quá, cô đã bước ra ngoài xã hội rồi.

Mấy ngày nữa sẽ thu dọn đồ đạc về nhà. Ký túc xá trường học đã bắt đầu vắng người. Trước ngày 25 nhất định phải chuyển đi để nhường lại phòng cho tân sinh viên năm sau.

Đi tới một chiếc ghế đá, Ngô Đông Nghiên ngồi xuống, thời khắc yên tĩnh này làm cô đột nhiên nhớ anh.

Cô lấy điện thoại ra, ấn gọi dãy số đã thuộc lòng từ lâu.

Một hồi lâu sau điện thoại mới được nghe, giọng Cao Du Giai khàn khàn vang lên:” Bà xã.”

Ngô Đông Nghiên dừng một chút:” Anh đang ngủ sao?” Hiện tại đã là 11 giờ sáng, bình thường anh dậy rất sớm.

” Ừ… tối hôm qua thức suốt đêm chỉnh sửa vụ án, có nhiều thứ không hiểu lắm.”

Đây là lần đầu tiên Cao Du Giai thể hiện sự thiếu sót của mình với Ngô Đông Nghiên. Trước kia cô luôn cảm thấy Cao Du Giai quá thông minh, thì ra cũng có lúc anh hoang mang, không biết làm thế nào. Anh cũng giống như người bình thường phải rất nỗ lực mới có thể đạt được điều mình muốn.

Ngô Đông Nghiên không biết nói gì, chỉ cảm thấy đau lòng:” Có phải rất mệt mỏi không? Vậy em cúp nhé, anh nghỉ đi.”

” Không muốn cúp… Anh muốn nghe em nói chuyện, anh rất nhớ em.” Gần đây nhiều việc bề bộn, không có thời gian nói chuyện với cô. Khó có lúc yên tĩnh như vậy, chỉ muốn nói với cô nhiều hơn một chút.

Trọng giọng nói của anh còn mang theo chút mệt mỏi khàn khàn, càng lộ ra sự thâm tình. Ngô Đông Nghiên nghe anh nói như vậy không khỏi muốn khóc, sau khi khịt mũi mới nhỏ giọng:” Em cũng nhớ anh.”

” Đã mua vé về nhà chưa?” Cao Du Giai không nghe được sự khác thường trong giọng nói của cô.

” Chưa, em định buổi chiều sẽ đi mua.”

Trong đầu Cao Du Giai đôt nhiên nảy sinh một suy nghĩ. Mấy ngày nữa vụ án này kết thuc, đến lúc đó sở sự vụ có lẽ sẽ cho anh nghỉ mấy ngày. Nghĩ đến đây cả người Cao Du Giai tỉnh hẳn, không thể che hết sự hưng phấn:” Bà xã, có muốn ặp anh không?”

( Sở sự vụ: Thường dùng để gọi cơ quan liên hệ về pháp luật, chính trị, kinh tế,… giống như công sở)

Tim Ngô Đông nghiên lập tức nảy lên một cái, cô rất rất rất muốn gặp anh, do dự một chút rồi nói:” Nhưng mà… Anh bận như vậy, sao có thể đến thăm em?”

” Em rảnh mà. Bà xã, em đến thăm anh có được không?”

Tim Ngô Đông Nghiên lại đập nhanh hơn một chút. Cô vốn cho rằng Cao Du Giai muốn tới thành phố J thăm mình, không nghĩ tới ý Cao Du Giai là mình qua thăm anh. Kỳ thật trong lòng cô không chỉ nguyện ý mà còn là vô cùng nguyện ý.

Trước đó Ngô Đông Nghiên không nghĩ tới chuyện sẽ đi thăm anh. Hiện giờ anh vừa nhắc đến, trong lòng cô điên cuồng suy nghĩ.

Hồi lâu không nghe được cô trả lời, Cao Du Giai đành nhịn xuống sự thất vọng trong lòng:” Không muốn đi sao? Được rồi, vậy ngoan ngoãn ở nhà chờ anh về.”

“Không phải, em đi, em muốn đi mà.” Ngô Đông Nghiên sợ anh hiểu lầm, vội vàng giải thích.

Cao Du Giai nghe cô nói liền cười lên:” Được, vậy anh đặt vé máy bay cho em.”

Nói chuyện vé máy bay, Ngô Đông Nghiên liền gấp:” Đừng, em không muốn đi máy bay, thành phố B không phải có xe lửa sao, em ngồi xe lửa là được. Với lại em còn chưa xác định sẽ đi lúc nào, khi nào đi em sẽ tự đặt.”

” … Được rồi. Khi nào đến nói với anh, lúc đó anh sẽ ra bến xe đón em.” Cao Du Giai cũng không kiên trì, sợ cô đổi ý. Chỉ cần cô chịu đến thì tất cả anh đều nghe.

” Được ạ.”

Kỳ thật Ngô Đông Nghiên không muốn ngồi máy bay là vì cô chưa từng ngồi, sợ xảy ra chuyện. Mà sân bay lại cách trường rất xa, vẫn là ngồi xe lửa an toàn hơn.

Hai người nói chuyện một lúc nữa, Ngô Đông Nghiên liền giục anh đi ngủ, lúc này mới cúp điện thoại.

_____________________

Sau khi cúp, Ngô Đông Nghiên liền đứng dậy đi đến phía Tây Môn.

Lúc đến chỗ bán vé ở nhà ga, Ngô Đông Nghiên nhìn mấy người phía trước xếp hàng dài mua vé, âm thầm cầu nguyện, hi vọng mình có thể mua được vé hai ngày gần nhất.

” Vé đến thành phố B đã bán hết, ngày 25 tháng 6 mới có.”

Giọng người bán vé từ trong phòng truyền ra, Ngô Đông Nghiên chỉ có thể thất vọng rời đi. Ngày 25 mới có vé, vậy không đi được rồi.

Hôm nay là ngày 16. Lúc đầu cô nghĩ có thể đặt vé hai ngày gần nhất, đến thành phố B chơi 4 ngày rồi trở lại trường thu dọn hành lý về nhà, thời gian vừa vặn.

Ngô Đông Nghiên ngỡ ngàng đi ra khỏi nơi bán vé. Không có vé xe lửa. Cũng đứng, hiện giờ đã là lúc sinh viên được nghỉ hè, chắc chắn đã đặt trước vé xe lửa.

Ngô Đông Nghiên định không nói cho Cao Du Giai biết mình sẽ đặt vé lúc nào, muốn gây cho anh bất ngờ. Nhưng vé lại không mua được, tâm tình của cô sat sút đến cực điểm.

Sau khi ra khỏi nơi bán vé, bên ngoài nhà ga lập tức có người hô to:” Vé đi thành phố B, ai muốn mau tới mua.”

Vừa nghe được vé đến thành phố B, Ngô Đông Nghiên lập tức đi tới. Cô biết chuyện này, trước kia đến nhà ga mua vé thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy một số người đứng ở cửa ra vào buôn bán vé xe lửa.

Ngô Đông Nghiên đi đến trước mặt người đàn ông kia hỏi: “Một vé bao nhiêu tiền ạ?”

Sau khi người đàn ông nói, Ngô Đông Nghiên cảm thấy quá đắt, gấp đôi, gần bằng vé máy bay.

Do dự một chút, Ngô Đông Nghiên mặc cả với người đàn ông, cái cớ học sinh nghèo gì đó cũng lôi ra hết. Cuối cùng hắn cũng bớt cho cô, mặc dù vẫn cao hơn bình thường không ít nhưng Ngô Đông Nghiên không do dự. Vé này tối mai xuất phát, nói cách khác chỉ cần ở trên xe lửa một đêm là sáng hôm sau cô có thể nhìn thấy Cao Du Giai.

Sau khi cầm vé, tâm trạng Ngô Đông Nghiên hưng phấn, mang theo mong đợi trở về ký túc xá, lấy balo ra thu dọn đồ đạc. Đi mấy ngày nên đồ vật cô mang theo cũng không nhiều, vài bộ quần áo để thay đổi tắm giặt.

Thời gian chờ đợi dài dằng dặc, thật vất vả mới đến đêm hôm sau. Cho đến lúc bên tai truyền đến âm thanh của còi xe lửa, lòng Ngô Đông Nghiên mới bình ổn lại.

Sáng hôm sau, Ngô Đông Nghiên nhìn thời gian, còn hơn hai giờ nữa là đến thành phố B, cô mới phát hiện hình như quên hỏi địa chỉ văn phòng của Cao Du Giai…

Khi nhận điện thoại của Ngô Đông Nghiên, Cao Du Giai đang ra ngoài làm việc với sư huynh Giang Hoằng Tiêu. Bình thường giờ này Ngô Đông Nghiên rất ít khi gọi, chủ yếu là sợ ảnh hưởng đến công việc của anh nên Cao Du Giai ít nhiều thấy hơi lạ.

” Sao vậy? Đặt vé rồi?” Cao Du Giai tưởng cô đặt vé xong không đợi được muốn thông báo cho anh.

“… Không phải, em muốn hỏi, chuyện là địa chỉ văn phòng của anh ở đâu vậy, là địa chỉ cụ thể, anh chưa từng nói với em…” Ngô Đông Nghiên ấp a ấp úng, sợ bị Cao Du Giai nhìn ra.

” Địa chỉ?” Cao Du Giai nghi ngờ hỏi.

” Ừ, … đúng rồi, địa chỉ văn phòng của anh…’

Không đúng, trực giác của Cao Du Giai phát hiện nha đầu này hỏi như vậy chắc chắn có vấn đề:” Bây giờ em đang ở đâu?”

” Em,… em ở trong phòng ký túc xá.”

” Rốt cuộc ở đâu?”

” … Trên xe lửa, còn hơn 1 giờ nữa là xuống xe.”

_____________________

Chu Chiếm đứng ở lối ra của nhà ga nhìn xung quanh, thấy Ngô Đông Nghiên liền đi đến, lịch sự cầm lấy balo trên tay cô:” Cao Du Giai đang làm việc, gọi tôi đến đón cậu.”

” Ừ, làm phiền cậu rồi.” Ngô Đông Nghiên hơi ngại, lúc đầu muốn tạo bất ngờ cho Cao Du Giai, ngược lại hình như gây ra phiền phức.

” Khách khí vậy, nói thế nào chúng ta cũng là người quen biết cũ.”

Nghe hắn nói vậy, Ngô Đông Nghiên cũng cười, chút xấu hổ lúc đầu cũng tiêu tán không ít.

Ngô Đông Nghiên đi theo Chu Chiếm lên xe, sau khi nhận điện thoại, hắn quay đầu nói với Ngô Đông Nghiên ngồi sau:” Việc ông xã cậu nhờ đã giúp xong, tôi dẫn cậu đi tìm nó.”

Ông xã cậu… Ngô Đông Nghiên bị Chu Chiếm nói ba chữ này liền quýnh lên. Mặc dù bình thường Cao Du Giai vẫn gọi cô là bà xã, nhưng cô lại chưa từng gọi anh là ông xã nha.

Rất nhanh Chu Chiếm đã đưa cô đến phía dưới một tòa cao ốc. Xa xa, Ngô Đông Nghiên đã nhìn thấy Cao Du Giai, anh mặc áo sơ mi trắng quần tây màu đen, đứn thẳng ở cổn. Sau khi nhìn thấy xe Chu Chiếm liền chạy tới, mở cửa xe sau ngồi bên cạnh Ngô Đông Nghiên.

Ngô Đông Nghiên chột dạ không dám nhìn anh, nhưng trong lòng lại cực kỳ vui vẻ, cuối cùng cũng gặp mặt.

Chu Chiếm lá xe đến một khách sạn cao cấp, dừng xe xong liền đi đầu dẫn đường.

Ngô Đông Nghiên nhìn Chu Chiếm cũng đi vào, có chút ngượng ngùng đỏ mặt để Cao Du Giai tùy ý dắt đi.

Chu Chiếm đứng ở quầy lễ tân cười cười, nói với Cao Du Giai:” Một phòng tiêu chuẩn cho hai người, loại hai giường,”

Kỳ thật Chu Chiếm đến là muốn xem náo nhiệt. Hắn hoàn toàn có thể đưa hia người kia đến rồi rời đi. Nhưng hắn đã liệu định rằng Cao Du Giai chưa được ăn mặn, muốn nhìn anh xấu mặt.

Cao Du Giai trực tiếp coi nhẹ Chu Chiếm, đi đến quầy lễ tân đưa thẻ căn cước của mình:” Một phòng giường lớn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK