• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường đi, Ngô Đông Nghiên có phần mất tập trung. Cao Du Giai biết cô đang lo lắng, nhưng lần này anh không cam đoan giống như mọi lần, và cũng không muốn cam đoan.

Ngô Đông Nghiên chờ đợi, chờ anh an ủi giống như thường ngày, nói cô đừng sợ, anh sẽ không làm như thế. Nhưng anh chỉ thừa dịp lúc quay xe cầm tay cô, khiến Ngô Đông Nghiên càng ngày càng loạn.

Cuối cùng, nghĩ tới nghĩ lui, không biết thế nào lại nghĩ đến anh có chuẩn bị TT không… Nếu thật sự phát sinh… thì rất cần nó.

Trên đường đi, hai người hầu như không nói chuyện. Ngô Đông Nghiên đang hoảng loạn nên Cao Du Giai hỏi gì, cô cũng a, ừm, được…

Cho đến khi Cao Du Giai dừng xe lại, Ngô Đông Nghiên mới nhận ra đã đến nơi. Cao Du Giai nghiêng người sang giúp cô mở cửa xe, Ngô Đông Nghiên mới chậm chạp đi xuống.

Cao Du Giai nhìn cô như vậy, đột nhiên có cảm giác không nỡ, có phải do anh gấp quá không? Cao Du Giai thở dài ôm cô đi, lúc khoác tay lên vai, cả người cô căng cứng, cuối cùng anh đành thỏa hiệp: “Sao căng thẳng vậy, đâu phải lần đầu tiên chúng ta ngủ chung. Chuyện em lo lắng sẽ không xảy ra, anh vẫn nhịn được.”

Mặc dù trong lời nói mang theo ý trêu chọc, nhưng Ngô Đông Nghiên vẫn nghe ra sự thất vọng trong đó. Đột nhiên cô cảm thấy hơi khó chịu, hai người quen nhau nhiều năm, cũng chia cách nhiều năm như vậy, mặc dù mới chính thức ở bên nhau chưa được lâu, nhưng anh đối với cô thế nào, trong lòng cô quá rõ.

Bình thường khi hai người ở bên nhau, anh chịu đựng như thế nào cô đều biết. Anh suy nghĩ như vậy, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim lại hơi đau…

Cao Du Giai nhìn cô im lặng, liền cười nói: “Sao không nói gì? Chẳng lẽ em đổi ý?”

Ngô Đông Nghiên còn chưa nghĩ ra phải trả lời Cao Du Giai thế nào, khi nghe anh nói vậy theo bản năng phản bác: “Không có.” Nói xong liền hối hận, trả lời dứt khoát như thế… sẽ khiến anh… Cô trộm nhìn Cao Du Giai, thấy anh không ngần ngại cười với mình, mới thả lỏng không ít.

“Vậy chúng ta lên nhà nhé, rất muộn rồi.”

“Vâng.”

Sau khi về đến nhà, Cao Du Giai đưa áo thun của mình cho Ngô Đông Nghiên, nói: “Em đi tắm trước đi, sắp ngủ rồi nên đừng mặc áo lót.”

Nào có người lật mặt nhanh như thế bao giờ… Ngô Đông Nghiên đỏ mặt nhận lấy áo, sau đó đi vào phòng tắm.

Từ phòng tắm đi ra, Ngô Đông Nghiên thấy Cao Du Giai ngồi trong thư phòng, không biết nhìn gì trên máy tính mà rất chăm chú.

Cao Du Giai nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, nhìn cô mặc áo thun rộng lớn của mình, vạt áo chạm đến đầu gối. Anh biết chắc chắn sẽ như vậy, thân thể cô nhỏ nhắn xinh xắn, vô cùng dụ hoặc.

Sau khi ổn định tinh thần, Cao Du Giai đi đến bên cô, sờ mặt Ngô Đông Nghiên cười: “Có mệt không? Em về phòng ngủ trước đi, anh đi tắm, không cần chờ anh.”

“… Được, anh phải làm việc sao?”

“Ừm, có chút việc cần giải quyết, có thể sẽ hơi muộn, nên em đi ngủ trước nhé.”

Cao Du Giai ôm Ngô Đông Nghiên vào giường, đắp chăn mỏng lên, sau đó nghiêng người hôn lên trán cô, nói: “Em ngủ đi, ngủ ngon.” Khi đứng dậy tay liền bị giữ chặt, anh quay đầu nhìn cô.

“… Anh cũng ngủ sớm một chút.”

“Được, anh đi tắm đã. Anh tắt điện nhé, em ngủ trước đi.” Anh nói xong liền hôn nhẹ lên môi cô, sau đó đứng dậy cầm áo ngủ, bật đèn ngủ rồi đi ra ngoài.

Ngô Đông Nghiên nằm trên giường không ngủ được, vểnh tai nghe động tĩnh bên ngoài. Nghe thấy tiếng nước chảy liền biết anh đang tắm. Một lúc sau, cô nghe “xoạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, tiếng bước chân của anh ngày càng gần, sau đó biến mất, cô biết anh đã đi vào thư phòng.

Không hiểu sao cô thấy hơi thất vọng, cảm thấy anh hình như… không vui. Ngô Đông Nghiên bắt đầu suy nghĩ miên man, một lúc sau vẫn không ngủ được, nằm trên giường lăn qua lăn lại.

Cao Du Giai đang lướt web trên máy tính. Có trời mới biết lúc này anh muốn về phòng ôm Ngô Đông Nghiên ngủ như thế nào. Anh nghĩ rất nhiều, vốn cho là đêm nay có thể toại nguyện, nên vẫn luôn trong trạng thái hưng phấn. Hiện tại liền đem suy nghĩ lộn xộn đó ép xuống. Cô nằm trên giường, anh lo mình không khống chế nổi, nên muốn đợi cô ngủ rồi mới về phòng.

Nhìn thời gian gần hai giờ sáng, hơn một giờ rồi, Cao Du Giai đoán Ngô Đông Nghiên đã ngủ, lúc này mới tắt máy tính, nhẹ nhàng đi vào phòng ngủ.

Dưới ánh đèn ngủ, anh nhìn thấy thân thể nhỏ nhắn của Ngô Đông Nghiên dấu dưới chăn. Cô để lại một khoảng giường lớn cho anh.

Cao Du Giai vén chăn ra nằm vào, nhẹ nhàng đặt tay lên eo Ngô Đông Nghiên, ôm cô vào lòng, đột nhiên cảm thấy suy nghĩ kia thật ấu trĩ. Thật ra chỉ cần ôm cô ngủ cùng như thế này cũng khiến anh vui rồi.

Cao Du Giai im lặng ôm cô, dần dần cảm thấy hơi buồn ngủ. Đột nhiên cảm giác được cô gái trong ngực xoay người ôm anh, thân thể mềm mại dán thật chặt, Cao Du Giai lập tức tỉnh ngủ, ngừng thở trong chốc lát. Anh trách cứ nha đầu này, ngủ cũng không an phận. Trước đây hai người ngủ chung mấy lần, cô cũng chưa từng chủ động ôm anh.

“Ông xã… Sinh nhật vui vẻ…”

Đột nhiên giọng nói trầm thấp êm ái vang lên trong màn đêm yên tĩnh, giống như một trận gió mát thổi vào lòng Cao Du Giai, làm anh vừa mừng vừa sợ, xoay người đặt Ngô Đông Nghiên dưới thân, hai tay chống hai bên, trên mặt mang theo ý cười ôn nhu nhìn cô, nói: “Sao còn chưa ngủ, chờ anh à?”

Giây phút này, đèn ngủ mờ ảo trong phòng vô cùng ấm áp. Trên khuôn mặt đẹp trai chỉ có ánh sáng nhạt nhòa, đôi mắt nóng bỏng mang theo ý cười nhìn cô chằm chằm. Ngô Đông Nghiên ngượng ngùng kéo anh thấp xuống, không muốn để Cao Du Giai nhìn thấy mình như vậy, dịu dàng nói: “Em quên chưa nói chúc mừng sinh nhật với anh.”

“Ừm… Cảm ơn bà xã, anh rất vui.” Anh chôn đầu vào cổ Ngô Đông Nghiên, hương thơm nhàn nhạt trên người cô không ngừng dụ hoặc Cao Du Giai.

Ngô Đông Nghiên cảm nhận được một mảnh ấm nóng trên cổ. Cao Du Giai tinh tế đốt lửa, từng nụ hôn nóng bỏng rơi trên cổ, trên đầu vai của cô. Bàn tay nóng bỏng của anh thăm dò vào trong vạt áo, nhẹ nhàng phủ, sờ trên người cô.

Chẳng biết từ lúc nào, áo thun Ngô Đông Nghiên mặc đã bị ném sang một bên, trên người cô chỉ còn quần lót mỏng. Cao Du Giai cởi quần áo hai người ném xuống giường.

Anh dịu dàng mà cuồng nhiệt hôn thân thể Ngô Đông Nghiên, đặt tay lên mông cô, do dự đưa về phía trước, cuối cùng vẫn lựa chọn từ bỏ. Anh kéo bàn tay nhỏ của cô, từ từ đi xuống, dán vào chỗ cứng rắn của mình, giọng khàn khàn nóng bỏng: “Bà xã, giúp anh một chút.”

Không đợi cô trả lời, Cao Du Giai đã không nhịn được cầm tay cô chuyển động lên xuống. Đột nhiên bàn tay nhỏ rút ra, anh không hiểu nhìn Ngô Đông Nghiên, thấy cô đỏ mặt nhìn mình, sau đó có cảm giác cô căng thẳng, đôi chân thon dài trắng nõn vòng trên lưng anh.

Cao Du Giai không thể tin nhìn cô chăm chú. Ngô Đông Nghiên bị ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm, liền ngại ngùng nghiêng đầu sang không dám đối diện.

Cao Du Giai kìm chế tâm trạng vui mừng quá mức của mình, cúi đầu xuống hôn cô, dán trên môi Ngô Đông Nghiên nói: “Bà xã, em đồng ý sao?”

Trả lời anh là một nụ hôn trúc trắc nhẹ nhàng của Ngô Đông Nghiên, cô nắm cổ tay Cao Du Giai…

Đêm càng sâu, xung quanh càng yên tĩnh. Ngô Đông Nghiên mềm nhũn nằm dưới thân Cao Du Giai, để anh tùy ý dẫn cô vào thế giới kích tình nhục dục chưa từng thấy kia. Dưới ánh đèn mờ nhạt, trong thế giới yên tĩnh, chỉ có anh dịu dàng cuồng nhiệt triền miên.

“Đau…” Cô tinh tế kêu lên: “Em đau…”

Cao Du Giai cúi đầu hôn cô, môi lưỡi nóng rực miêu tả môi cô, nhẹ nhàng ma sát má Ngô Đông Nghiên, trấn an: “Ngoan… một lúc nữa sẽ tốt hơn… một lúc nữa sẽ tốt thôi…”

Cô gái của anh vì anh mà đau, vì anh mà thay đổi, khiến anh vừa cảm động, vừa cảm kích. Thân thể và linh hồn của cô đều thuộc về anh, cuối cùng Cao Du Giai cũng được như ý muốn.

Cô rất đau, bị một vật cứng rắn làm đau, vừa trướng vừa tê dại…

Một lát sau, Cao Du Giai không nhịn được bắt đầu chuyển động. Anh ôm thân thể mềm mại mảnh khảnh của cô, không ngừng làm nhiều tư thế… cho đến khi bắn ra… Ngô Đông Nghiên nghe anh thở gấp bên tai: “Bà xã, anh yêu em, cả đời chỉ yêu mình em, rất yêu rất yêu…”

Ngô Đông Nghiên run rẩy, cô biết anh yêu mình rất nhiều, cô cũng vậy.

Cô rất muốn đáp lại anh, nhưng Cao Du Giai nặng nề đè lên người, thân thể mệt mỏi, giọng nói khàn khàn khiến cô nói không ra lời, liền đưa tay nhẹ nhàng ôm anh…

Rất lâu sau, Cao Du Giai đứng dậy ôm cô đến phòng tắm. Ánh đèn sáng khiến mặt Ngô Đông Nghiên đỏ bừng muốn co lại trong lòng anh để che, không ngờ càng làm anh hưng phấn. Cao Du Giai hít sâu cảnh cáo: “Không được lộn xộn, đừng khiêu khích người đàn ông đã mơ ước em tám năm, em nghĩ một lần là đủ sao?”

“… Em vẫn còn đau.” Cô ủy khuất nói.

“… Anh biết, nên em đừng động đậy, nếu không lát nữa anh không nhịn được muốn em thì lại càng đau hơn.” Anh mở vòi hoa sen, rửa sạch dấu vết trên người cả hai.

Cao Du Giai lấy một cái khăn tắm bọc người Ngô Đông Nghiên lại, ôm cô đến ghế sofa, nhẹ nhàng nói: “Ở đây một chút, anh đi đổi ga giường.”

“… Vâng.” Mặt cô nóng như thiêu đốt. Khi anh ôm cô đứng dậy, Ngô Đông Nghiên trộm nhìn qua, trên giường đơn trắng dễ dàng thấy những vết đỏ lấm tấm…

Cao Du Giai nhìn hình ảnh trên giường đơn rất quen thuộc đó, không nhịn được mỉm cười, cẩn thận tháo ga giường bỏ vào trong tủ, sau đó lấy thêm một chiếc khác thay vào.

Anh bế Ngô Đông Nghiên về giường, ôm vào trong ngực, hôn nhẹ lên trán cô nói: “Bà xã, ngủ đi, ngủ ngon.”

“Dạ…” Do mệt mỏi nên rất nhanh Ngô Đông Nghiên liền ngủ thiếp đi, không biết người bên cạnh vẫn luôn nhìn mình đến hừng đông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK