• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gặp lại khi bắt đầu đi học. Giờ tự học buổi tối hôm ấy, không biết Cao Du Giai đi ngang qua hay cố ý. Sau khi đi đi lại lại vài lần ngoài cửa số, Ngô Đông Nghiên cuối cùng cũng thấy anh.

Anh nhếch môi cười, giống như nhìn thấy cô thực sự vui vẻ. Ngô Đông Nghiên nhìn anh cười lộ hàm răng trắng muốt có chút ngốc nghếch liền bật cười, giống như trong lòng hiểu rõ.

Bất quá, anh cũng chỉ đi qua và đi ngay lập tức.

Du Du thấy một màn như vậy ngay lập tức hỏi: ” Tớ cảm thấy hai người bọn cậu có bí mật a”

“Cậu nghĩ nhiều quá rồi! Chỉ gặp mấy lần trong kỳ nghỉ lễ.”

“Nghỉ lễ vẫn còn hẹn hò? Ngô Đông Nghiên nhìn không ra a!” Du Du không chịu buông tha.

“Đừng nói vớ vẩn,nhà ông nội cậu ấy sống ở gần nhà tớ, cũng giống ba tớ đều là giáo viên dạy cấp hai. Bọn tớ thỉnh thoảng vẫn gặp nhau.” Ngô Đông Nghiên vội vàng giải thích.

“Giải thích chính là che đậy! Chị hiểu mà!” còn vừa nói vừa gật đầu.

“Quên đi! Không nói chuyện với cậu nữa.”Ngô Đông Nghiên lười tranh luận với cô ấy.

_______________________

Học kỳ mới, chỗ ngồi thay đổi bằng cách rút thăm, nhưng những học sinh tự nguyện thay đổi vị trí được tự do chọn chỗ ngồi, nên Ngô Đông Nghiên và Du Du vẫn ngồi cùng nhau.

Cao Du Giai đổi bạn ngồi cùng bàn, họ Chu tên Chiếm. Tính cách của cậu ta hoàn toàn khác với Chu Đào. Có thể nói Chu Chiếm là một học sinh hư, nhưng lại không hoàn toàn hư, ít ra học khá tốt.

Cao Du Giai vốn là nam sinh quy củ, lại có thể trở thành anh em tốt với Chu Chiếm.

Vừa bắt đầu đi học lại, mọi người vẫn chưa có hồi phục hoàn toàn. Ngay cả Ngô Đông Nghiên ngày thường chăm chỉ học tập cũng hơi lười biếng.

Hôm nay thời tiết đặc biệt tốt, đầu xuân mặt trời ấm áp. Lúc này, Ngô Đông Nghiên đang nằm gục trên bàn ngủ.

“Em … tại sao không đi ăn trưa.” Cao Du Giai và Chu Chiếm đi ăn ở một quán nhỏ bên ngoài trường học. Sau khi no cũng không biết làm gì, đành phải quay lại trường. Đi ngang qua như thường lệ nhìn vào trong, thấy cô đang nằm bò trên bàn học, liền đi vào.

Tại sao không phản ứng? Ngủ rồi?

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lông mày cong cong, hàng mi dài hơi nhếch lên, trắng nõn không tì vết làm lộ ra hai bên má nhàn nhạt phấn hồng, đôi môi hồng hơi hé mở, điềm tĩnh mà ngoan ngoãn.

Cao Du Giai nhìn không khỏi ngây người, sau đó nhìn xung quanh không phát hiện ra người nào, từ từ cúi xuống, nhẹ nhàng in trên má cô một nụ hôn, nhưng chỉ trong chốc lát.

Lúc này tim anh đập dồn dập, khẩn trương và rung động cùng nhau đánh úp, khiến anh trở tay không kịp.

Nghĩ đến môi vừa tiếp xúc với làn da mềm mại, không nhịn được đưa tay gãi nhẹ lên má cô, vài giây sau liền buông ra, sợ đánh thức cô.

Cao Du Giai nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nhìn Ngô Đông Nghiên, từ từ khôi phục nhịp tim đang đập dồn dập của mình.

Có lẽ cảm thấy mình đang bị người khác nhìn chằm chằm, một lát sau Ngô Đông Nghiên tỉnh dậy. Thấy Cao Du Giai ngồi bên cạnh, cô nghĩ là mình đang mơ, theo bản năng giơ tay dụi mắt.

“không phải mơ, sao em ngủ ở đây?” Cao Du Giai bị động tác nhỏ của cô chọc cười, không nhịn được duỗi tay xoa đầu cô.

Không biết có phải sau khi ngủ dậy tương đối trì độn, nên cô không né tránh, cũng không cảm thấy phản cảm. Ngược lại, cô nhấp miệng như con mèo nhỏ, nheo mắt mỉm cười nói, “Tôi buồn ngủ quá!”

Cao Du Giai nhìn bộ dáng lười biếng của cô, nhịp tim vốn dĩ đã bình phục lại đập nhanh hơn, theo bản năng nói: “Làm bạn gái anh đi!”

“A?” Đề tài xoay chuyển quá nhanh đến nỗi cô không kịp phản ứng.

“Anh nói, có muốn làm bạn gái anh không?” Gần như gằn từng chữ nói ra. Lần thứ hai, anh không thấy khẩn trương như lần đầu, ngược lại như đang ép hỏi cô cảm giác thế nào.

Đột nhiên nhớ lại những gì Chu Chiếm đã nói, đôi khi đối với nữ sinh cần phải lưu manh, nên lưu manh thì phải lưu manh.

Ngô Đông Nghiên thấy anh như vậy hoảng sợ đứng lên, theo bản năng dựa vào tường, Cao Du Giai đi qua để tay tường nhìn cô: ” Rốt cuộc em có thích anh không? “

“Tôi … tôi không biết,” vừa mới nói xong trước mắt tối sầm, cô vội vàng sợ hãi kêu lên: “Cậu …”

Còn chưa nói xong, bàn tay ở trên tường chống sau gáy đã nhanh chóng đè vào ót cô. Hơi thở nam tính ùa vào mặt cô ngay lập tức, còn chưa kịp tránh, môi anh liền ép xuống.

Cao Du Giai lớn như vậy nhưng lại là lần đầu tiên làm việc lưu manh này. Anh không có kinh nghiệm, chỉ là xúc động nhất thời, nên cũng không có kỹ thuật. Nhưng hành động lưu manh như vậy, anh vẫn làm.

Theo bản năng ở trên môi cô trúc trắc trằn trọc cho đến khi bất ngờ bị đẩy ra, sau đó Ngô Đông Nghiên bỏ chạy trước mặt anh….

_____________________

Du Du thấy khuôn mặt của Ngô Đông Nghiên đỏ cả buổi chiều, có lúc như sắp khóc, bộ dáng thất thần, nhịn không được vỗ vỗ đùi cô: “Ngô Đông Nghiên, cậu bị táo bón sao?”

“Cậu mới bị táo bón!”

“Cậu còn cãi ư! Tớ còn tưởng về cậu đau đầu. Rốt cuộc cậu bị sao vậy?” Kỳ thật Du Du chỉ là lo lắng cho cô.

“Tớ, tớ …” Bây giờ là giờ nghỉ giữa tiết. Ngô Đông Nghiên sợ các bạn cùng lớp nghe thấy, cô không thể nói.

Du Du kéo cô ra một nơi có ít người: “Bây giờ có thể nói được chưa?”

Lúc này Ngô Đông Nghiên mới ấp úng đem sự việc lúc trưa kể lại. không nghĩ đến nha đầu Du Du chết tiệt kia lại rất phấn khích.

“Oa! Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong nha! Không thể tưởng tượng được Cao Du Giai lại đói khát như vậy.”

Khóe miệng Ngô Đông Du co giật, có lúc cô không thể chịu đựng được những lời của Du Du. Cô đã nghĩ là cô ấy có thể cho cô ý kiến, xem ra không có hi vọng.

“Tớ nghĩ cậu nên cùng cậu ấy đi, nụ hôn đầu tiên cũng đã trao cho cậu ấy rồi a.”

“Nhưng … nhưng mà …”

“Đừng nhưng, cậu hãy suy nghĩ lại, như cậu ấy hỏi cậu có thích cậu ấy hay không, nếu thực sự thích, yêu sớm hay yêu muộn thì đều giống nhau thôi.”

Nếu thực sự thích, yêu sớm hay yêu muộn thì đều giống nhau. Ngô Đông Nghiên âm thầm lặp lại câu này trong lòng.

Có lẽ là có. Được nam sinh xuất sắc như Cao Giai Du thích, nói không có một chút động tâm là giả, nhưng cô luôn bài xích yêu sớm nên không nhận ra điều đó mà thôi.

_____________________

Cao Du Giai lần đầu tiên làm việc lưu manh như vậy, cả buổi chiều đều đắm chìm trong nụ hôn kia, cảm thấy toàn bộ trái tim đã đắm chìm và không thể rút ra được.

Chu Chiếm thấy anh như vậy, tỏ ra rất có kinh nghiệm nói: “Thế nào? Có hiệu quả không?”

“Cậu nói cô ấy có thể đáp ứng với tôi không?” Trưa hôm nay cô chạy thật nhanh.

“Rèn sắt khi còn nóng.” Chu Chiếm tự tin thốt ra bốn chữ.

Cao Du Giai có chỉ IQ cao, chỉ số EQ cũng không thấp, tất nhiên hiểu được, tay sờ cằm nghĩ: rèn sắt khi còn nóng đúng không!

Sau giờ học, sau khi các bạn cùng lớp từng người về nhà, Ngô Đông Nghiên vẫn ngồi trên ghế chờ, cô biết anh sẽ đến tìm mình.

Quả nhiên 20 phút sau anh đến, lần này không ở bên ngoài, trực tiếp đi vào cửa trên vòng qua bục giảng, đi đến chỗ cô ngồi trước một bàn, nhìn cô không nói.

Ngô Đông Nghiên bị nhìn như vậy mặt dần dần đỏ lên. Người này còn muốn mình mở miệng trước? Không được, Du Du nói con gái không thể quá chủ động, vì vậy cô không thể nói trước.

“Em nghĩ kỹ rồi sao?” Cao Du Giai cuối cùng cũng lên tiếng.

Ngô Đông Nghiên dừng một chút nói: “Tôi đồng ý, nhưng cậu phải đáp ứng một vài điều.”

Cao Du Giai nghe được cô đồng ý, anh không dự đoán được sẽ thuận lợi như vậy, ngoài ý muốn rất nhiều, anh cười vui vẻ gật đầu ý bảo cô nói tiếp, đừng nói là vài cái, thậm chí một trăm cái anh cũng đồng ý.

“Phải giữ bí mật, không được để người nhà và giáo viên biết. Ba mẹ tôi tôi từ sơ trung đã nói không thể yêu sớm. Tôi biết rõ còn cố tình vi phạm, nếu biết họ sẽ buồn.” Chung quy vẫn cảm thấy thực xin lỗi ba mẹ, Ngô Đông Nghiên nghĩ đến điều này vẫn rất khổ sở.

“Em yên tâm, anh cũng không muốn người lớn biết. Đều không tốt cho cả anh và em” Cao Du Giai không sợ bị ba mẹ biết, nhưng cũng không muốn gây phiền toái không cần thiết.

“Đầu tiên, Tôi không thể cùng cậu đi dạo phố, đi ăn cơm hay đi xem phim gì đó.”

“…” Chính là không thể hẹn hò?

“Cậu có đồng ý không?”

Không thể mới điều thứ nhất đã không đáp ứng, nếu không cô ấy đổi ý thì sao, khẽ cắn môi: ” Được”

“Thứ hai, nếu gặp nhau ở trường, cậu phải giả vờ như không biết tôi,”

“Được!” Điều này thì không sao, trước kia hai người cũng đều như vậy.

“Thứ ba, đó là … cậu phải có trách nhiệm bổ túc môn toán cho tôi …” Lúc nói điều này Ngô Đông Nghiên có chút ngượng ngùng, giống như cô đang lợi dụng anh.

Cao Du Giai nhếch miệng nói: “Anh có nói sẽ không giúp em bổ túc toán à? Đừng nói toán học, các môn học khác chúng ta cũng có thể cùng nhau học a.”

“Ách … cũng không có nhiều thời gian a!”

“Tại sao không? Cuối tuần anh có thể đến nhà ông nội, sau đó giúp em học bổ túc.” Anh muốn tranh thủ thời gian ở chung với cô.

“Làm sao có thể ở dưới mắt của bố mẹ tôi như vậy…”

“Được rồi!” trong tương lai chỉ có thể ngẫu nhiên kéo cô ra ngoài.

“Còn có, chính là … cậu không thể … động tay động chân với tôi.” Ngô Đông Nghiên ấp úng nói yêu cầu cuối cùng, sau đó nhớ lại nụ hôn buổi trưa, mặt cô bắt đầu đỏ lên.

“Cái này … anh đảm bảo khi có người sẽ không đối với em như vậy”, Cao Du Giai cảm thấy điều này tuyệt đối không thể đồng ý.

“…” Ngô Đông Nghiên không nói nên lời. Không nghĩ người này vô lại như vậy.

“Nụ hôn đầu tiên của anh cũng dành cho em, cho nên em cũng không có bị thiệt thòi, đúng không? Hay em thấy anh chủ động nên nghĩ mình bị thiệt, vậy anh để em chủ động một lần nhé?” Nói xong liền đứng dậy đi đến bên cạnh cô.

“Không phải, không phải, tôi … tôi có thể rút lại câu nói cuối cùng được không?” Ngô Đông Nghiên cuống quýt nói, sợ anh thực sự muốn mình đến hôn anh.

“Vậy em có thích anh không?” Kỳ thực đến lúc này, anh ít nhiều có thể cảm giác được, nhưng anh vẫn muốn nghe cô nói một lần.

Anh đột nhiên chuyển chủ đề, Ngô Đông Nghiên da mặt mỏng, không có cách nào nói lên hai từ thích.

“Rốt cuộc có thích hay không?” Hôm nay anh nhất định muốn cô nói ra.

Thấy cô cắn môi đỏ mặt, anh không đành lòng, thở dài nói, “Em chỉ cần nói ‘có’ hoặc ‘không’.”

“Có” Lần này giọng cô rất nhỏ, nói xong không dám ngẩng đầu lên.

“Vẫn là không thích đi?”

“Thích”

Nói xong mới phản ứng lại, che miệng, đỏ mặt nhìn Cao Du Giai oán trách rồi lại cúi đầu.

Sau khi nghe được câu trả lời mình muốn, Cao Du Giai mỉm cười hài lòng. Thấy thời gian không sai biệt lắm có người sắp đến, anh nói với Ngô Đông Nghiên mình đi trước.

Trong lớp học tự học vào buổi tối, Cao Du Giai xuất hiện ở cửa sổ, Ngô Đông Nghiên ngay lập tức khẩn trương, nhưng cô không ngờ rằng anh chỉ nhìn một cái nói, “Du Du, ra đây một chút.”

Cái gì? Anh tìm Du Du làm gì?

Khi Du Du trở về có chút không vui, nhưng vẫn bí mật nhét một tờ giấy và thẻ điện thoại cho Ngô Đông Nghiên.

“Vô liêm sỉ, hai người sợ người khác biết liền lấy tớ làm bia đỡ đạn. Nếu Tiêu Cức biết, sẽ tưởng tớ đang yêu Cao Du Giai thì sao!” Du Du phẫn nộ nói.

“Tiêu Cức ở tòa đối diện, sẽ không biết đâu.”

“Tốt nhất là như vậy.”

Trên tờ giấy là số điện thoại, bảo cô 10 rưỡi tối gọi cho anh, và một thẻ điện thoại có mệnh giá 50 nhân dân tệ.

Trường học của bọn họ có trang bị một chiếc điện thoại trong ký túc xá, chỉ cần mua thẻ điện thoại là được.

Trở về ký túc xá, sau khi tắm rửa, đã là 10 giờ 40 phút. Ngô Đông Nghiên lấy thẻ điện thoại ra, nhập số thẻ và mật khẩu. Sau đó, cô quay số theo số trên tờ giấy..

“Này! Chuẩn bị ngủ sao?” Ngay khi điện thoại được kết nối, Cao Du Giai hỏi. Vừa về đến nhà, anh cầm điện thoại di động của mẹ lên phòng, chờ điện thoại của cô.

“Ừ, sắp ngủ.”

“Hôm nay anh rất vui!”

“…”

“Tại sao không nói?” Cao Du Giai không nghe thấy giọng cô liền hỏi.

“Ừm, không có gì. Đây là số điện thoại của anh?”

( Thay đổi xưng hô nhé mọi người, không lẽ yêu nhau rồi mà vẫn xưng cậu-tôi thì hơi kỳ cục, với cả NĐN còn ít tuổi hơn CDG nữa…)

“Không, là của mẹ anh. Anh nhớ số ký túc xá của em rồi, lần sau anh sẽ gọi cho em.”

“Được rồi, vậy …em cúp máy, tạm biệt.”

“Được, ngủ ngon.”

Sau khi cúp điện thoại, thiếu nam thiếu nữ, nằm trên giường của mình, lặng lẽ nhớ ngày đặc biệt này: ngày 1 tháng 3, nghĩ về đối phương, suốt đêm yên giấc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK